365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
Chương 3: Cậu tới đây làm gì?
– Còn phải chụp ảnh nữa cơ á?
Diệp Tiểu Tịch cau mày.
– Chụp chứ! Không chụp thì làm sao cậu Long nam thần của mình biết người tham gia dự tuyển tròn méo ra sao?
– Sao không để người tham gia tự nộp ảnh chụp cho họ?
– Cậu không biết ba tà thuật của châu Á đáng sợ biết chừng nào à? Vạn nhất người ta nộp ảnh nghệ thuật hay ảnh photoshop thì chẳng phải là nam thần lỗ chỏng vó ra hay sao? Yên tâm đi, nam thần nhà mình không dùng những tấm ảnh đó làm việc bất chính gì đâu.
Diệp Tiểu Tịch không bị lay chuyển. Cô lắc đầu quầy quậy:
– Không được, lỡ may mà được chọn…
– Diệp Tiểu Tịch, cậu ảo tưởng quá, mình sắp phải xếp cậu vào danh sách tình địch luôn rồi.
Từ Văn Văn trợn mắt nhìn cô:
– Cậu có biết có bao nhiêu người báo danh sơ tuyển rồi không? Nghe đâu là gần mười vạn rồi! 1/100000 đó má, cậu nghĩ là cậu sẽ được chọn thật à?
– Mười vạn người?!
Diệp Tiểu Tịch líu lưỡi. Ôm mười vạn người cùng một lúc thế này thì hiếm thấy thật:
– Mỗi người 1000 tệ, nghĩa là… một trăm triệu? Ôi cái đám nhà giàu, không biết là tuyển người mang thai hộ hay là tuyển phi nữa.
– Tuyển phi làm sao mà bì với cậu Long nhà tụi này được?
Từ Văn Văn nói với vẻ sùng bái:
– Tuyển phi đâu có trả tiền! Cậu Long nhà tụi này hào phóng quá đi ~ Chắc chắn là anh ấy muốn nhân cơ hội này để phát tiền tiêu vặt cho đám fan cuồng tụi mình đây mà. Có tâm quá đi mất.
– Tóm lại là cậu ham 1000 tệ kia chứ gì…
Lâm Hân ngồi trên giường mỉa mai.
– Chẳng lẽ cậu không ham?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nhìn lại.
– Mình hướng tới tỉ lệ một phần mười vạn kia đó nhé.
Lâm Hân day day huyệt thái dương đang nhảy giần giật:
– Tỉ lệ này cao hơn trúng sổ số mà ha?
– Chẳng phải cậu vừa thất tình à?
Từ Văn Văn nóng nảy:
– Hôm qua còn đi uống rượu tiêu sầu mà, sao hôm nay đã phấn khởi lại nhanh thế?
– Vì thất tình nên mới cần nam thần cứu rỗi khỏi bóng ma tâm lý đó.
Lâm Hân nói nghiêm trang.
Diệp Tiểu Tịch phục sát đất luôn. Bảo sao Từ Văn Văn lại coi Lâm Hân là tình địch.
– Thế nhưng nam thần kén chọn lắm.
Lâm Hân nằm sấp trên giường mà nói.
– Đúng vậy, rõ ràng sau sơ tuyển còn có vòng 2, thế mà bao nhiêu người đăng kí chẳng ai qua được vòng sơ tuyển cả.
Từ Văn Văn than thở.
– Cho nên cậu từ bỏ đi, cậu không có cơ hội đâu.
– Sao cậu không bỏ mà bảo mình bỏ hả?
Hai cô bạn lại bắt đầu náo loạn, thế nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Diệp Tiểu Tịch cả. Cô nhướn mày:
– Mình chẳng ham gì 1000 tệ của anh ta cả, cậu mau…
Cô còn chưa nói xong thì đã nghe thấy có tiếng nam sinh đứng dưới lầu gọi vọng lên:
– Mộng Tuyết! Lý Mộng Tuyết! Anh yêu em! Anh nhớ em nửa đêm vỗ gối…
Ba cô gái trong kí túc xá sởn hết da gà da vịt. Từ Văn Văn giận điên cả người:
– Tiên sư, thằng cặn bã Tô Khánh Vũ này còn dám đến đây làm người ta mắc ói cơ à! Tiểu Tịch, cậu chờ đó, để mình đi dạy cho y một bài!
– Ấy…
Diệp Tiểu Tịch vừa định gọi Từ Văn Văn lại thì cô nàng đã chạy vào toilet rồi xách nửa thùng nước đi ra ban công. Diệp Tiểu Tịch thở dài bất đắc dĩ:
– Mình còn gì với y nữa đâu…
– Đây không phải chuyện giữa y với cậu.
Lâm Hân nhảy xuống giường, sắc mặt cũng đanh lại.
– Tô Khánh Vũ không chỉ làm cậu mắc ói mà còn làm cả cái kí túc này mắc ói! Lần này mình ủng hộ Văn Văn!
Diệp Tiểu Tịch đỡ trán.
– Với cả… cảm ơn cậu vì tối qua nhé.
Lâm Hân vừa lấy nước vừa nói.
– Cảm ơn thì miễn đi, về sau đừng đến mấy cái nơi như thế nữa là được.
Chuyện hôm qua lại tràn về trong tâm trí Diệp Tiểu Tịch. Vừa nhớ tới nụ cười xấu xa của Long Mộ Thần, cô đã không kìm được phải cau mày.
– Mình biết rồi.
Lâm Hân quay đầu lại hỏi:
– Cậu không bị ai bắt nạt đấy chứ?
– … không đâu.
Diệp Tiểu Tịch rầu rĩ đáp.
– Thế là tốt rồi.
Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm:
– Văn Văn nói tối qua cậu đánh răng cả nửa tiếng đồng hồ, cậu ấy hãi quá, tưởng cậu bị làm sao cơ.
Diệp Tiểu Tịch càng rầu rĩ hơn:
– Làm gì mà tới nửa tiếng…
Từ ngoài ban công truyền đến một tiếng “rào”, sau đó tiếng gào căm tức của Tô Khánh Vũ vọng lên:
– Ai? Ai dội nước thế hả?!
– Bà mày!
Từ Văn Văn điên tiết rống lên:
– Tô Khánh Vũ mày lạ lùng thật, sáng sớm ngày ra mày gào gì đấy? Đừng có đến kí túc xá nữ của bọn này làm người ta mắc ói nữa!
– Tôi có tìm cô quái đâu…
Tô Khánh Vũ đang điên máu thì thấy Diệp Tiểu Tịch xuất hiện trên ban công, thế là xìu xẹp lép.
– Cút!
Từ Văn Văn quát lên:
– Mày dám đứng dưới ấy gào thì bà còn dội nước, gào bao nhiêu lần dội bấy nhiêu lần.
Tô Khánh Vũ ở bên dưới không biết làm gì hơn, đành hừ lạnh một tiếng rồi cúp đuôi chạy.
Cả khu kí túc vang tiếng hoan hô như sấm.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Tịch còn định nói Từ Văn Văn đôi câu, thế nhưng nghe tiếng hò reo vỗ tay thì không nói gì nữa.
– Quả nhiên thằng ấy vẫn sợ cậu.
Từ Văn Văn nói:
– Cậu thấy không, nó thấy cậu cứ như chuột thấy mèo.
– Cậu có muốn sợ mình luôn không?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ như cười như không.
– Không muốn không muốn!
Từ Văn Văn lắc đầu như trống bỏi.
– Thế thì nghĩ cách rút báo danh cho mình ngay!
Diệp Tiểu Tịch nghiến răng ken két.
– Sao cậu vẫn nhớ vụ ấy thế nhỉ? Báo danh trên mạng thì hủy thế nào được?
Từ Văn Văn rên la, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại nói:
– Chẳng phải cậu nói sắp tới sinh nhật mẹ cậu rồi à? Lấy tiền này đi mua quà cho bà là hợp lý quá rồi còn gì nữa?
Câu này nói trúng tim đen của Diệp Tiểu Tịch, làm cho cô hơi do dự.
– Với lại, hôm đó cậu chỉ cần đi tham gia sơ tuyển với mình cho vui thôi.
Từ Văn Văn nhìn cô với vẻ tội nghiệp:
– Cậu nỡ lòng nào để mình đi thui thủi một mình? Dù sao kia cũng là cuộc sơ tuyển người sinh hộ mà, mình cũng sợ người ta làm gì kì quái chứ bộ. Lúc đó cậu không ở bên cạnh mình, mình muốn cầu cứu cũng không biết kêu ai! Tiểu Tịch yêu quý ơi…
– Thôi được rồi.
Thấy Từ Văn Văn bắt đầu giở tuyệt chiêu làm nũng, Diệp Tiểu Tịch không còn cách nào, đành bảo:
– Chỉ lần này thôi nha, lần sau không được lấy lí do này nữa đâu đấy! Nếu không mình cho cậu biết thế nào là sợ!
– Ừa ừa ~
Từ Văn Văn vui vẻ đồng ý ngay.
…
Nhà họ Long.
Long Mộ Thần mở ngăn kéo trong thư phòng, lấy ra một cuốn sách thật dày.
Anh lật trang sách cũ, ánh mắt đọng lại trên một tấm ảnh kẹp trong cuốn sách. Nhìn tấm ảnh ấy, trong đáy mắt anh cuồn cuộn bi thương.
Cô ấy… còn sống không?
Cửa thư phòng bị đẩy ra nghe két một tiếng, Long Mộ Thần khép cuốn sách lại rồi ngẩng đầu lên với vẻ không vui.
Thấy người vừa vào là ai, anh cũng bất đắc dĩ:
– An Tử Dục, học cách gõ cửa đi.
– Okay.
An Tử Dục đút tay trong túi áo, híp đôi mắt hoa đào, miệng nhếch cười cà rỡn:
– Bao giờ cậu có bạn gái thì tôi sẽ gõ rồi mới vào.
Long Mộ Thần không để ý đến lời trêu ghẹo của gã. Anh buông cuốn sách rồi hỏi lạnh nhạt:
– Cậu tới đây làm gì?
– Cậu nghĩ tôi muốn đến đây lắm hả?
An Tử Dục tiện tay kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi:
– Ông già tôi bảo tôi tới hỏi xem rốt cuộc là cậu có ý định gì. Cậu tính tìm một cô gái để nối dõi tông đường thật, hay là bị mấy lão già kia ép quá nên mới cố ý làm rùng beng lên để cho họ tức chơi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!