Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 197: Tai tiếng bị đưa ra ánh sáng VS Kiều Trác Phàm trị tình địch
Editor: Mèo (meoancamam)
Người đàn ông vốn đang trong giấc ngủ bởi vì một loạt hành động của cô ta mà bừng tỉnh.
“Tiếu Huyên?” Rõ ràng người đàn ông cũng không nghĩ tới Tiếu Huyên sẽ xuất hiện trên giường mình, bắt lấy tay cô ta sửng sốt lúc lâu mới nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng có lẽ chuyện xảy ra hôm qua có chút ngoài phạm vi khống chế của ông ta.
Quả thật ông ta thích người phụ nữ đẹp, cũng thích giường của họ.
Nhưng ông ta chưa bao giờ thích ép buộc phụ nữ, nhất là những người luôn muốn làm trinh tiết liệt phụ (ý chỉ những người phụ nữ muốn giữ mình trong sạch, thà chịu thương tổn cũng không muốn bán mình).
Bởi vì một khi dính phải dạng phụ nữ này thì sẽ vô cùng phiền toái.
Càng nhiều lúc Thẩm Tổng thích giao dịch “ngươi tình ta nguyện” hơn.
Năng lục tự chủ mà ông ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo thế nhưng hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hơn nữa đến chính ông ta cũng không rõ, rốt cuộc là tại sao ông ta có thể đưa Tiếu Huyên tới loại phòng này.
Ông ta chỉ nhớ lúc ấy bản thân đang trên đường đưa Tiếu Huyên về nhà, lại chịu không nổi cô gái này ở trên xe vừa cởi váy vừa kêu nóng. ~meoancamam~~ Vậy nên ông ta định dừng xe bên lề “an ủi” người ta một chút.
Nhưng sau khi dừng xe, mọi ký ức giống như dừng lại…
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại chính Thẩm tổng cũng không hiểu được.
Điều duy nhất ông ta biết chính là cô gái bên cạnh mình đang đánh đấm ông ta không khác kẻ điên là bao.
“Cô đủ rồi đấy!”
Sau khi túm chặt lấy hai tay của người phụ nữ đang đánh mình, ông nhanh chóng ném người qua bên cạnh.
“Tôi cũng đang không hiểu tại sao, cô đánh tôi thì có ích lợi gì!” Thật ra Thẩm tổng cũng cảm thấy bản thân thật sự vô tội.
Chuyện phát triển đến lúc này, ông ta cũng là người bị hại.
Nhưng hiện tại người phụ nữ còn liên tục đánh ông, ông có thể không phiền sao?
“Tôi không đánh ông tôi đánh ai? Sao ông có thể làm thế với tôi… Sao ông có thể làm thế với tôi…” Tiếu Huyên tiếp tục gào thét điên cuồng.
Đêm này, đối với cô mà nói đương nhiên sẽ không bao giờ dám nhớ lại.
Mà hiện tại, cô thật sự không biết bản thân nên làm gì mới tốt.
“Tôi có thể nói rõ ràng với cô, tôi cũng không biết rốt cuộc lúc này đang xảy ra chuyện gì. Đây rõ ràng thấy được là có người hãm hại chúng ta… Nếu tôi không nói sai thì đây mới là bước đầu tiên thôi!” Thẩm tổng nghiêng người dụa vào đầu giường châm một điếu thuốc. Sau khi hít vài hơi, tâm trạng phiền chán cuối cùng cũng bình tĩnh ít nhiều.
Mà lời ông ta nói ra cũng khiến Tiếu Huyên bình tĩnh không ít.
Đúng vậy, tối hôm qua cô ta hãm hại Tiếu Bảo Bối không thành, lưu lạc đến nỗi đưa bản thân vào vũng bùn.
Nhưng Tiếu Bảo Bối thật sự chỉ muốn cô và ông già này ngủ một giấc thôi sao?
Cô ta ngủ với Thẩm Tổng, rốt cuộc có ích lợi gì với Tiếu Bảo Bối?
Chẳng lẽ thật sự như Thẩm Tổng nói, đây mới chỉ là bước đầu tiên?
“Nhanh lên một chút, mặc xong quần áo chúng ta nhanh chóng rời đi!” Sau khi hút hơn nửa điếu thuốc, người đàn ông đang tựa vào đầu giường bỗng nhiên bóp tắt thuốc lá. Sau đó nhanh chóng đứng dậy bắt đầu măc vào quần áo bị vứt trên sàn nhà từ bao giờ đêm hôm qua.
Thấy như vậy, mặc dù Tiếu Huyên có chút nghi ngờ nhưng cô ta cũng học theo vươn tay cầm lấy quần áo ở bên cạnh.
Thế nhưng hai con người đang nóng lòng mặc quần áo không biết rằng, khi bọn họ đang bận làm việc này thì trong một căn phòng cùng khách sạn này, có một người đang nhìn đôi nam nữ họ trên màn hình.
Không sai, trên màn hình đang chiếu cảnh tượng trong căn phòng của Tiếu Huyên.
Khi thấy hai người kia bắt đầu mặc quần áo, người đàn ông vẫn luôn ngồi trước màn hình bỗng nhiên cười cười: “Không ngờ, vị Thẩm Tổng này còn là một tên lão luyện! Không hổ là lão bánh quẩy (*) tồn tại từ trong kẽ hở nhiều năm ở thành phố A.”
(*) lão bánh quẩy: ý chỉ những người già dặn, có kinh nghiệm phong phú nhưng cũng khôn vặt không kém. Có thể dùng với ý châm biếm.
Thế nhưng ông ta đoán được chuyện tối hôm qua chỉ là bước đầu tiên, mang lên tiếp theo mới là món chính!
Nếu không có cái camera mini này, hiện tại bọn họ vẫn có khả năng chạy trốn.
Tiếc rằng…
Nghĩ tới đây, người đàn ông ngồi trước màn hình đột nhiên lấy ra điện thoại di động, bấm một số điện thoại: “Tôi là Tiểu Chí, mục tiêu chuẩn bị trốn khỏi đây, tiến hành theo kế hoạch ban đầu!”
Nói xong lời này, người đàn ông đang nghe điện nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó màn hình cũng biến thành màu đen…
Cùng lúc đó, khi Tiếu Huyên đã mặc xong nội y, chuẩn bị mặc váy vào thì một trận tiếng vang truyền đến từ bên ngoài.
Ngay sau đó, cửa phòng khách sạn này bị đẩy ra, đèn flash liên tiếp xuất hiện…
“Xin hỏi là Thẩm Tổng sao?”
“Thẩm Tổng ra ngoài yêu đương vụng trộm, người trong nhà của ngài biết không?”
“…”
Hàng loạt câu hỏi khiến cho người đàn ông hiện tại mới mặc xong áo sơ mi, còn chưa kịp mặc quần dài bất ngờ, vội vàng chui vào trong chăn, lấy thứ này che giấu sự thật rằng bản thân chưa mặc quần.
Nhưng không khéo chính là, Tiếu Huyên cũng vì còn không chưa kịp mặc váy vào,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trên người chỉ có nội y không thể che hết cơ thể mình nên khi thấy phóng viên xông vào, cô ta cũng vội vàng chui vào trong chăn.
Sau đó, hai người bị chụp ảnh liên tục khi đang ở trong chăn, cũng gọi là loại ảnh bắt gian tại giường!
Mà Tiếu Huyên càng không nghĩ đến, chính cô ta cũng bị người nhận ra.
“Đây không phải là tiểu thư Tiếu Huyên người được bình chọn là thanh niên mười tốt của thành phố A khoảng thời gian trước đây sao?” Một phóng viên vừa hô ra lời này, những người khác lập tức như nổ tung đặt tầm mắt lên người Tiếu Huyên.
“Thanh niên mười tốt Tiếu Huyên? Không phải chứ, tại sao tôi nghe nói tiểu thư Tiếu Huyên đã kết hôn rồi, hôn lễ cũng sắp tổ chức rồi?” Lại có một phóng viên nghe những lời này liền “vô ý” tiết lộ những chuyện mình biết!
Lần này, những phóng viên khác đều ngẩn ra.
Đặc biệt trong số những phóng viên này có không ít người là phụ nữ đã kết hôn.
Nghe được Tiếu Huyên là phụ nữ có chồng mà lại dám quyến rũ đàn ông đã có vợ, lập tức nhắm mũi nhọn vào cô ta.
“Tiểu thư Tiếu Huyên, cô một người đã kết hôn lại công khai thuê phòng với chồng của người khác, chuyện này chồng cô biết không?”
“Tiểu thư Tiếu Huyên, cô biết hai chữ “liêm sỉ” viết như thế nào không?”
“…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!