Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm - Chương 197-2: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm


Chương 197-2: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mèo (meoancamam)

Những phóng viên nữ này giống như thấy được chuột chạy qua đường, cùng nhau đánh hội đồng.

Mà cả quá trình này,Tiếu Huyên chỉ có thể ôm lấy gương mặt của mình theo bản năng, hi vọng không để người ta chụp được mặt mình sau đó la lên: “Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết…”

Thế nhưng Tiếu Huyên không biết, tại lúc cô ta hốt hoảng nhất có một người đừng ngoài cửa.

Khi nhìn thấy cô ta ôm chăn bị người chụp lại, người nọ cũng thuận tiện cầm điện thoại chụp một tấm rồi trực tiếp gửi cho một số điện thoại.

Xong xuôi, nhiệm vụ của người này cũng hoàn thành thuận lợi, liền nện bước nhanh nhẹn rời đi…

– – đường phân cách – –

Cùng buổi sáng đó, Qúy Xuyên mặc một bộ tây trang màu xám bạc, bên trong phối hợp áo sơ mi màu hồng, hoàn toàn có dáng vẻ khiến người nhộn nhạo tâm hồn.

Đương nhiên nếu lúc này trên mặt của anh ta không có nhiều vết bầm tím như vậy thì đoán chừng anh ta càng dễ nhìn hơn.

Thực ra cú đánh Tiếu Bảo Bối dành cho anh ta ngày hôm qua quả thật rất độc.

Đến tận giờ, không nói mặt anh ta chỗ tím chỗ xanh mà chỉ cần thoáng động miệng liền đau muốn chết.

Nhưng đến tận lúc này, Quý Xuyên vẫn không hiểu đến cùng là tại sao Tiếu Bảo Bối lại để A Vĩ đánh anh ta thành đức hạnh này.

Cho nên hiện tại anh ta xuất hiện trước phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối đương nhiên là muốn tìm một câu trả lời thỏa đáng cho việc bị ăn đánh ngày hôm qua.

Nhưng vì để không khí hài hòa một chút, anh ta còn mang tới một bó hoa loa kèn tươi mát.

Loa kèn, là loài hoa thuần khiết thanh thoát nhất.

Mà Quý Xuyên cũng cảm thấy, loại hoa này giống với Tiếu Bảo Bối nhất.

Nhưng anh ta tay nâng hoa tươi, muốn đi vào phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối lại bị A Vĩ chặn lại ở cửa.

Vừa thấy A Vĩ, Quý Xuyên theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Cũng không phải anh ta thích A Vĩ mà quả đấm của A Vĩ ngày hôm qua vẫn còn mới mẻ trong ký ức anh ta!

Cuối cùng, anh ta vẫn kiên trì mở miệng hỏi: “Xin hỏi Bảo Bối có ở đây không?”

“Anh tìm cô ấy chuyện gì?” Ánh mắt của A Vĩ rơi xuống bó hoa loa kèn trên tay Quý Xuyên!

Đừng nói với anh, hoa này chính để đưa cho phu nhân nhà bọn họ nha!

Nếu là trước kia, A Vĩ còn có thể để mặc anh ta mang theo hoa tươi đi vào.

Nhưng hiện tại, Kiều thiếu cũng làm việc ở bên này.

Nếu đợi lát nữa bị Kiều thiếu phát hiện thế nhưng A Vĩ anh lại để mặc cho tình địch mang theo hoa tươi tới đây quyến rũ phu nhân, đến lúc đó A Vĩ anh cũng khẳng định chịu không nổi!

“Tôi chỉ muốn nói xin lỗi Bảo Bối vì chuyện hôm qua!” Mặc dù Quý Xuyên cũng không biết hôm qua rốt cuộc chính anh ta đã làm sai điều gì, nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này có thể để anh nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đi?

“Xin lỗi? Ý của anh tôi sẽ giúp anh truyền đạt.” Nói đến đây, A Vĩ lại đoạt lấy bó hoa tươi trên tay Quý Xuyên, sau đó hỏi: “Đây là tặng cho cô ấy?”

Đoán chừng Quý Xuyên không ngờ A Vĩ lại ra tay cướp đi hoa tươi trên tay anh, lúc hồi hồn mới phát hiện ra bó hoa trên tay mình đã

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN