Ông Chủ Là Cực Phẩm
Chương 55: Chúc phúc của nhược thần
Nhược Thần không hề biết trong phong thư lớn hôm đó Lăng Thái giao cho Lăng Lạc An rốt cuộc chứa thứ gì mà sau mấy ngày, thương trưởng thành phố Z biến đổi.
“Nam Uyển” về lý vốn bị Hằng An mua lại xuất hiện trong tay một người thần bí, đối phương sau khi tiếp nhận dự án xây dựng Nam Uyển tuyên bố sẽ tạm dừng tất cả công trình Nam Uyển.
Thời gian đó, Hằng An và Lăng Thị bị liên lụy hàng đầu. Đặc biệt là Lăng Thị, trước đó vừa đầu tư một lượng vốn lớn, bây giờ bị ép tạm dừng, kế hoạch bị rối loạn, thậm chí ảnh hưởng đến hạng mục đầu tư nơi khác.
Lăng Thị phái luật sư đại diện đến đàm phán, mấy ngày khẩu chiến, đối phương chỉ khăng khăng một điều: bọn họ không hề làm trái hợp đồng. Luật sư Lăng Thị phát hiện ra, quả nhiên hợp đồng ký không ghi rõ, lúc đầu toàn quyền phụ trách hạng mục này là chủ tịch hành chính tiền nhiệm Lăng Thái. Nhưng lúc đó ở cuộc họp cổ đông, mọi người đều bị mức lợi nhuận của bản hợp đồng hấp dẫn, ngoài ra cũng vì bên sở hữu Nam Uyển lúc đó là Hằng An cũng là bên hợp tác, không hề chú ý đến sơ hở này, mà đã ký hợp đồng sơ sót như vậy. …
Bây giờ bọn họ muốn đàm phán lại, vốn dĩ khó như lên trời.
Vì vụ lùm xùm này, mấy công ty quốc tế vốn có hứng thú mua Lăng Thị đều giữ thái độ quan sát. Quan Tuệ Tâm trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng năng lực của Quan Tuệ Tâm chỉ đến mức này, thêm thái độ bên Hằng An không tích cực, bà vốn không có cách nào khác.
Công trình Nam Uyển bị kéo dài bốn tháng, trong thời gian này, Lăng Thị vì vốn lưu động không tốt mà các công trình khác cũng bị vi phạm hợp đồng, khó khăn chồng chất.
Quan Tuệ Tâm không cam tâm cũng phải bán đi, cuối cùng quyết định bán một phần cổ phần, lấy tiền lưu động vốn.
Tuy nhiên, chính lúc bà cho rằng nguy cơ đã tạm thời rời xa, bà không hề biết Lăng Thị đã bước theo con đường cũ của Hằng An năm xưa.
Đó là một buổi chiều cuối xuân, đứa con trai lâu lắm không gặp của bà bước vào văn phòng như chốn không người, chậm rãi đặt giấy tờ trước mặt bà.
Anh nói, “Mẹ, mẹ thua rồi.”
***
Trước đây, Quan Tuệ Tâm cho rằng không ai có thể hiểu con trai hơn bà. Nó kiêu ngạo, ham chơi, khẩu thị tâm phi, có thể chịu được áp lực nhưng không chịu được trách nhiệm.
Chồng bà không tin tưởng bà, giao tất cả ủy thác cho Lăng Thái. Lúc đó, bà chỉ cười nhạt, thứ không cho bà, bà thật sự sẽ không có được sao? Thứ bà muốn, chưa từng tuột khỏi tay.
Bao năm qua, vì có cùng một kẻ địch là Lăng Thái, con trai bà hầu như có thể nói là luôn nghe theo lời dặn của bà. Lăng Lạc An muốn học từ bà, muốn đuổi người đó đi, lấy lại thứ của mình, vì thế bất luận yêu cầu của bà có quá đáng thế nào, bất luận trong lòng không tình nguyện, Lăng Lạc An đều chưa từng nói từ chối.
Đáng tiếc Lăng Lạc An hông hề hay biết, ngay từ lúc bắt đầu, bà tranh giành chủ quyền của Lăng Thị không phải vì con trai. Tiền và quyền đó, phải nằm trong tay bà mới an toàn nhất.
Còn bà, thứ muốn nhất không chỉ là tiền, cả đời bà, tâm nguyện lướn nhất chính là đổi chủ giang sơn của chồng bà. Đúng thế, chỉ thiếu một chút nữa thôi là bà có thể thành công rồi. Nhưng đứa con trai bị bà coi là vô dụng, sau khi bỏ đi vài tháng lại dùng vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt bà, tuyên bố thất bại của bà. “Không thể nào! Cho dù con thuyết phục được mấy cổ đông nhát gan vô dụng, thêm cả cổ phần mẹ đã bán đi, cũng tuyệt đối không thể vượt qua số cổ phần mẹ đang nắm giữ.” Gần đây cổ phần của Lăng Thị trên thị trường giao dịch không có động tĩnh mua lớn, Lăng Lạc An làm sao có thêm được cổ phần khác? “Ngoài mảnh đất Nam Uyển, cha còn để lại một cổ phần bảo mật.” Lăng Lạc An chầm chậm thở dài, “Tin con đi, mẹ thật sự thua rồi, mẹ à.”
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của người phụ nữ từ từ xuất hiện những đường gân xanh, “Ông ta giữ lại một cổ phần bảo mật? Thì ra ông ta sớm đã dự đoán sẽ có ngày này. Ông ta quả nhiên là một người cha tốt yêu thương con trai, xây sẵn cho nó một tiền đồ rộng mở như vậy.”
“Mẹ, cha chỉ là giữ cho con một đường lui mà thôi. Nếu mẹ không ép con, tất cả điều này sẽ không xảy ra.”
“Ép?” Quan Tuệ Tâm, “Sao mẹ lại ép con? Hôn sự ư? Mẹ ép con, nhưng đó là con chọn từ bỏ. Con không chịu được áp lực ở vị trí này, con không muốn kết hôn với người phụ nữ mình không yêu, con không muốn hy sinh. Là con chọn tự do, từ bỏ công ty, điều này đổ lên đầu mẹ sao? Bắt đầu từ khi con phát hiện mẹ có người đàn ông khác, con đã quyết định chối bỏ người mẹ này. Nhưng con vốn dĩ không biết, người có nhân tình trước không phải là mẹ mà là người cha cho con đường lui đó. Người cùng ông ta gây dựng giang sơn là mẹ, nhưng cuối cùng người hưởng thụ thành quả lại là người phụ nữ khác? Mẹ làm những chuyện này, chỉ là học theo ông ta. Ông ta ra ngoài chơi đùa phụ nữ, mẹ ở nhà chơi đùa đàn ông, rất công bằng, không phải sao?”
“Con không muốn đánh giá hôn nhân của cha mẹ, đó cũng không phải điều con đánh giá được.” Lăng Lạc An đổi ánh nhìn, “Từ ngày mai, con chính thức về Lăng Thị. Sau này cuộc sống của con, tự con làm chủ, con sẽ chịu tất cả trách nhiệm cần chịu, nhưng con sẽ không nghe theo sắp xếp của mẹ. Mẹ có cổ phần, vẫn là cổ đông, chỉ là mất đi quyền làm chủ mà thôi. Sau này, muốn ở lại đây, hay là về châu Úc, tùy mẹ lựa chọn.”
Khoảnh khắc đó, Lăng Lạc An đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt cũng mềm yếu đáng thương, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng tinh anh quyết đoán tàn nhẫn, chỗ nào cũng tính toán triệt để trong ấn tượng của anh.
Nhưng suy cho cùng, bao nhiêu năm nay, cảm xúc không tốt do những ngày bị quản thúc áp chế dồn nén lại, không có cách nào tiêu tan.
Mẹ, thực ra sớm đã thành một từ trong trí nhớ mà thôi. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ quay người bỏ đi.
***
Một buổi chiều đầu hè, ánh nắng xuyên qua tấm kính trong suốt, làm nền nhà vốn màu gỗ của phòng tranh có một mảng sáng rực.
Ở vị trí gần cửa sổ, Nguy Đồng đặt một bộ bàn ghế mây màu đen, như vậy sau này sẽ không cần đến nhà hàng Âu bên cạnh uống trà chiều nữa. Cô có thể pha tách cafe thơm lừng ở quầy bar nhỏ của phòng tranh, xin thêm chồng cô làm một chiếc bánh mousse socola, hoặc là đồ điểm tâm khác cô muốn ăn.
Mấy ngày gần đây, nơi này biến thành địa điểm chỉ định Hình Phong Phong và Tô Sung đến tìm cô buôn chuyện. Lúc hai cô bạn hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi vui vẻ, cũng phải bất giác nhìn sếp lớn Lăng đang làm điểm tâm trong quán bar nhỏ một cái.
“Đúng là hành hạ báu vật. Để một người đàn ông khí chất như vậy, có đầu óc như vậy nấu canh rau thịt cho một người phụ nữ như cậu… Chẹp chẹp!” Mồm miệng Hình Phong Phong vẫn khó nghe như vậy.
“Đừng để ý cậu ấy, cậu ấy đang ghen tỵ đấy!” Tô Sung lên tiếng khuyên bạn tốt, tránh cô ấy nổi nóng. …
Nguy Đồng nhìn người bạn tốt “đang ghen tỵ” một cái, quyết định không giữ bí mật, làm người xấu một lần, “Cũng không biết cậu ấy rốt cuộc thật sự ghen tỵ với mình vì Lăng Thái, hay là vì một người khác?”
“Cái gì?” Ngửi thấy mùi chuyện hot, Tô Sung lập tức nhảy đến bên cạnh cô, “Nha đầu này nhắm ai rồi?”
“Nguy Đồng!” Hình Phong Phong nổi đóa. Cảnh tượng lần trước cô lật đật đuổi theo sau lưng một người vừa hay bị Nguy Đồng nhìn thấy. Cô phải tốn ba bữa cơm mới bịt được miệng Nguy Đồng.
“Cậu làm gì vậy? Mọi người đều là chị em với nhau, dựa vào cái gì mà cậu ấy biết mình lại không biết.” Tô Sung không vui, vội điểm vài cái tên bắt đầu đoán, “… Lục Lộ? Lăng Lạc An? Anh đẹp trai làm việc ở phòng tranh, bên cạnh cậu ngoài chồng cậu ra thì chỉ có mấy người đàn ông này.”
Nguy Đồng lắc lắc ngón tay, nheo mắt cười, “Cậu còn thiếu một người rất quan trọng. Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, kìa…” Tiếng chuông gió ở cửa phòng tranh vang lên, Tô Sung quay đầu nhìn theo phía Nguy Đồng bảo, người đàn ông bước vào có thân hình rắn chắc, mặt mũi đẹp, cặp mắt màu nâu trong nắng tháng sáu sáng vô cùng.
“Thì ra là Nhược Thần…” Tiếng kêu kinh ngạc của Tô Sung bị tay Hình Phong Phong chụp lại. Vì dùng lực quá mạnh, Tô Sung bị ngã đè lên người Nguy Đồng.
Vì thế, lúc Nhược Thần chào Lăng Thái xong bước đến, nhìn thấy cảnh tượng ba người phụ nữ đang chồng lên nhau.
“Các em sao thế?” Anh tắt nụ cười.
“Đây là trò chơi mới!” Nguy Đồng nhanh chóng thoát thân.
“Gọi điện giục anh đến, chính là để xem trò chơi của các em?” Anh trêu chọc cô.
“Không phải. Gọi anh đến là có việc muốn nhờ anh giúp. Là thế này, Hình Phong Phong gần đây muốn chụp một bộ ảnh lưu niệm. Cô ấy biết kỹ thuật nhiếp ảnh của anh rất tốt, vì thế muốn nhờ anh giúp đỡ. Có được không?”
“Em mở lời, anh sẽ từ chối sao?” Nhược Thần nghiêng đầu, cười với Hình Phong Phong, “Chụp lúc nào vậy?”
Tô Sung kinh ngạc phát hiện, mỹ nữ văn phòng trước giờ hành sự to gan hỏa tốc bây giờ lại đỏ mặt.
“Hôm nay!” Nguy Đồng nhanh chóng đáp thay. Nhìn Nhược Thần ngây ra, cô vội bổ sung, “Không phải là anh không có thời gian chứ?”
“Thời gian thì có, nhưng anh không mang máy ảnh.”
“Vậy hãy dẫn Hình Phong Phong về nhà lấy đi! Anh xem hôm nay thời tiết đẹp như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, chính là hôm nay.” Nguy Đồng quay người, cánh tay dùng lực, kéo Hình Phong Phong đang ngây ra bên cạnh, sau đó lanh lẹ dứt khoát đẩy đi, “Đi đi!”
***
“Phù…” Sau khi Nhược Thần đang cảm thấy có chút kỳ lạ và Hình Phong Phong đang hoàn toàn cứng đơ rời đi, Tô Sung cuối cùng không nhịn được cười lớn, “Cậu quá tuyệt!”
“Đều là người phe mình, đương nhiên phải gúp một tay. Hơn nữa, bao năm qua, có lúc nào cậu thấy cậu ấy ngoan ngoãn trước mặt đàn ông chưa?”
“Trước đây rõ ràng không có chuyện này, không biết tại sao cậu ấy đột nhiên lại như vậy…”
“Con người sẽ thay đổi, vì những chuyện đã xảy ra mới có thay đổi.” Nguy Đồng nhìn hai người đang bước đi ở ngoài cửa sổ, đột nhiên lại nhớ đến Lăng Lạc An.
Sau khi Lăng Thái và Nhược Thần giúp Lăng Lạc An lấy lại Lăng Thị, anh giống như thật sự hiểu được trách nhiệm của bản thân. Ăn chơi và phong lưu đều đã thành lịch sử, anh hầu như dành toàn bộ thời gian cho việc quản lý công ty.
Tính khí kiêu ngạo, tùy tiện của anh cũng bớt đi không ít, thậm chí còn đón Lăng Tĩnh Ưu sau khi xuất viện về nhà, theo sự khẩn cầu của đối phương, sắp xếp cho cô đi du học Nhật Bản.
Anh bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành. Giống như Lăng Thái nói, con người phải trải qua nhiều việc mới có thể trưởng thành.
***
Buổi tối mấy ngày sau, Nguy Đồng nằm gọn trong lòng Lăng Thái, cùng ngồi trên sô-pha xem một bộ phim đã cũ. Cả bộ phim có chút gian khó, nhưng kết thúc rất mỹ mãn. Nguy Đồng cảm thấy, nó giống như chuyện giữa cô và Lăng Thái.
Bây giờ, cô đã không còn tiếp tục đắn đo hỏi, rốt cuộc anh thích gì ở mình, thích mình từ lúc nào nữa. Vì cô hiểu, nếu là một người từng đứng trên đỉnh, nhìn thế giới dưới chân, lúc nào cũng có thể trở thành một nhân vật lớn, bây giờ lại cam tâm tình nguyện ngày ngày ở bên cạnh cô, cùng cô sống một cuộc sống bình thường cơm áo gạo tiền. Vậy thì, nhất định người đàn ông này thật sự rất yêu cô.
Bắt đầu không quan trọng, quá trình cũng không quan trọng, kết thúc lúc này mới là quan trọng nhất.
Nguy Đồng cựa quậy trong lòng anh, sự va chạm ấm áp trên tóc cô, giọng nói nho nhã hấp dẫn của người đàn ông vang lên, “Sao thế, em buồn ngủ à?”
“Không có.” Cô ôm chặt eo anh, “Ông xã, đợi mùa đông năm nay đến, chúng ta đi Fiji đi.”
“Ồ?” Anh khẽ nhướng mày, “Không phải em không muốn đi tới nơi chưa từng nghe đến tên sao?”…
“Thực ra mấy ngày trước em có tra tài liệu, nơi đó là thiên đường xanh cuối cùng của trái đất, phong cảnh nguyên thủy rất đẹp, chúng ta đi xem đi.”
“Được.”
“Sau đó, chúng ta tiện đường đến châu Úc thăm Nhược Thần.” Cô nhớ đến tin nhắn buổi chiều hôm nay nhận được, lúc tin được gửi đến, Nhược Thần đã trên máy bay quay về châu Úc.
Tin nhắn không quá dài, ngắn gọn mấy câu, nhưng diễn đạt rất hoàn chỉnh: “Anh phải về châu Úc rồi, mấy tháng nay kiếm đủ tiền, mấy năm sau có thể tiếp tục làm nhiếp ảnh, cũng có khả năng đi đến các nước khác nữa. Yên tâm, hàng năm sinh nhật em anh vẫn tiếp tục gửi quà về. Em phải kiềm chế tốt tính khí của mình, đừng cãi nhau với Lăng Thái, cũng đừng ức hiếp anh ấy. Như vậy thôi, anh đi đây, em phải hạnh phúc đấy!”
Nhược Thần đi có vẻ đường đột, nhưng điều Nguy Đồng cảm thấy đường đột nhất vẫn là Hình Phong Phong.
Hình Phong Phong gọi điện cho cô, cô vốn định nói cho Hình Phong Phong chuyện Nhược Thần đi châu Úc, kết quả đối phương nói khẽ ở đầu dây bên kia, cô đang ở sân bay, bất luận người đàn ông đó đi đâu cũng sẽ không thoát được.
“Ông xã, em quen Hình Phong Phong nhiều năm rồi, cô ấy chưa bao giờ nghiêm túc và dũng cảm như vậy, anh thấy cô ấy sẽ thành công chứ?”
“Ừm, câu hỏi sâu sắc như vậy, để anh nghĩ đã rồi nói cho em.” Người đàn ông hơi cong khóe môi, ánh mắt ấm áp.
“Được, vậy anh nghĩ đi. Bây giờ em hơi buồn ngủ rồi, em ngủ một lát nhé.”
“Ngủ đi, ngủ rồi anh sẽ bế em lên giường.”
“Ông xã…”
“Sao thế?”
“Anh thật tốt…”
Nụ cười trên khóe môi người đàn ông càng rạng rỡ hơn, anh thu cánh tay, ôm thật chặt người mình yêu vào lòng.
THE END.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!