[12 chòm sao] Huyền Thoại - Chương 3: Học viện Samson (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


[12 chòm sao] Huyền Thoại


Chương 3: Học viện Samson (Hạ)


Sư Tử nhìn Nhân Mã, rồi nhìn sang Song Sinh, gương mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Chẳng phải cậu là…”

Song Sinh chớp chớp mắt mấy cái, não nhanh chóng nghĩ ra người tên Sư Tử này đang nhầm mình với ai, nhanh miệng nói, “Em tên Song Sinh”.

Sư Tử lập tức ngẩn ra, một lát sau liền bật cười, “À, anh biết rồi, em hẳn là em trai sinh đôi của Song Tử.”

Song Sinh ngạc nhiên mở to mắt, “Anh…là bạn của anh em sao?Anh trai em….có nhắc tới em hả?”

Sư Tử gật đầu, “Ừ, là bạn cùng lớp. Cậu ấy nhắc em rất nhiều lần. Giờ chúng ta đi thôi.”

Anh nói rồi cất bước đi trước, Nhân Mã vội vàng muốn đi theo, quay sang thấy Song Sinh đang há mồm không động, liền đưa tay ra phất phất trước mặt cậu, gọi, “A Song, A Song, tỉnh! Tỉnh!”

“Hả? Hả? Chuyện gì?” Song Sinh mơ hồ quay sang.

Nhân Mã lắc đầu, chỉ chỉ vào trong, “Đi thôi.”

Cậu xoay người, thấy Sư Tử đang mỉm cười đứng chờ hai người bên cầu thang, liền ngại ngùng đỏ mặt kéo bạn thân Nhân Mã chạy vào.

Theo Sư Tử lên lầu năm, hai người làm thủ tục mất ba mươi phút, giờ đang ở ngoài phòng ngồi đợi lấy đồng phục cùng huy hiệu.

Ở bên ngoài, Song Sinh vẫn tiếp tục suy nghĩ, vừa rồi anh Sư Tử có nói ông anh mình nhắc đến mình rất nhiều lần, không biết Song Tử đã nói những gì, dùng bộ mặt ra sao để kể, khen hay chê? Tự hào hay thất vọng?

Mà Nhân Mã bên cạnh, có lẽ vì quá mệt mà đã chợp mắt một lúc.

Một lúc lâu sau, Sư Tử đi ra khỏi phòng, trên tay anh cầm hai bộ đồng phục màu trắng, còn có hai huy hiệu cùng một thẻ phòng.

Song Sinh vội vàng gọi Nhân Mã dậy, y giật mình tỉnh giấc, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.

Sư Tử từ từ đến trước mặt hai người, đưa đồng phục cho cả hai.

Sau đó, tay trái cầm huy hiệu cánh hoa trên khắc ký hiệu hình ngọn lửa đại diện cho nguyên tố Hỏa, cùng thẻ phòng đưa cho Nhân Mã, vẫn thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng nói:

“Đây là huy hiệu của em, cẩn thận không được làm mất, nếu không theo quy định sẽ bị phạt rất nặng. Còn đây,…” Anh chỉ vào chiếc thẻ phòng, “Thẻ phòng ký túc xá, đến học viện sẽ có người dẫn đường cho em.”

Nhân Mã mơ màng gật gật đầu, không biết y có nghe hiểu không nữa.

Tiếp đó đến Song Sinh, Sư Tử cầm chiếc huy hiệu cánh hoa khắc ký hiệu hình gió đại diện cho nguyên tố Phong đưa cho Song Sinh, cậu nhận lấy, nhìn Sư Tử muốn thắc mắc sao cậu không có thẻ phòng?

Như đọc được suy nghĩ của Song Sinh, khóe miệng Sư Tử hơi câu lên, “Vừa rồi Song Tử có gọi cho anh, nói muốn anh thu xếp để em ở chung phòng với cậu ấy, cậu ấy nói sợ em ở cùng người khác sẽ gây phiền phức, cũng không cần đưa thẻ phòng cho em vì cậu ấy sắp đến đây rồi.”

Song Sinh nghe xong liền giật giật khóe miệng, không phải mai ông anh cậu mới tới sao? Thế nào cậu vừa đi ổng liền vác xác theo sau??? Cậu muốn tự do cơ mà?!! Sao ông anh này không cho chứ??? Ông trời ơi! Thần Uri ơi!!!!

Sư Tử thu xếp xong mọi việc, muốn tạm biệt hai người, “Vậy nhé, bây giờ hai em có thể vào học viện rồi. Hai ngày nữa sẽ khai giảng, hai em nhớ đến. Anh có việc đi trước, hẹn gặp lại.”

Nhân Mã cùng Song Tử khẽ cúi đầu tạm biệt anh. Nhìn bóng lưng Sư Tử khuất dần, Song Sinh nhìn đồng phục trong tay thở dài. Quay sang Nhân Mã nãy giờ không nói một tiếng, nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt liền khiến cậu cả kinh.

Nhân Mã sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực ngã về phía trước. Nếu không phải cậu tay chân lanh lẹ đỡ lấy, bằng không y đã ngã đập mặt xuống đất rồi.

Song Sinh vội vàng lo lắng hỏi, “Này, Mã Mã, cậu bệnh rồi hả?”

Mấy phút trôi qua, mới thấy Nhân Mã cật lực nói,”Sáng nay….chưa ăn gì, hết sức…..đói….”

Song Sinh thật khóc không ra nước mắt. Tên Nhân Mã này thật luôn không biết chăm sóc bản thân! Đói cũng không biết mở miệng nói sớm!

Đỡ lấy Nhân Mã, để tay trái của y khoác lên vai mình, nói, “Đi, chúng ta đi ăn. Đến mệt với con ngựa nhà cậu!”

Hai người đi tới một quán ăn gần đó, Song Sinh bất đắc dĩ nhìn Nhân Mã vồ vập ăn như người đói lâu ngày, một chút bộ dáng công tử nhà giàu cũng không có, thấy cũng tội. Nhưng nhìn mọi người cứ nhìn sang bên này cười cợt, cậu thật muốn chui xuống hố cho đỡ xấu hổ.

Nhân Mã đâu có tâm trạng để ý nhiều như vậy, sau khi thỏa mãn ăn no, xoa xoa bụng, cao hứng nói, “Chúng ta đi thôi!”

Đi về học viện mất khoảng một tiếng đồng hồ, còn đến bãi xe lấy đồ đạc.

Khi hai người đi đến trước cổng, bỗng thấy một thân ảnh xanh da trời quen thuộc, mặc đồng phục đeo cà vạt đỏ, bên trái đeo huy hiệu cánh hoa. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên huy hiệu khắc ký hiệu ánh sáng đại diện cho nguyên tố Quang, một trong hai nguyên tố đặc biệt.

Song Tử đứng trước cổng thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, có vẻ anh đang chờ đợi ai đó. Dưới ánh mặt trời, mái tóc xanh dài của anh hiện lên vài tia ánh vàng. Thân thể cao ngất, một tay đút túi vẻ mặt ung dung chờ đợi. Anh cũng chẳng quan tâm đến biết bao người nhìn mình mà phải ngượng ngùng đỏ mặt.

“Anh hai!”

Một giọng nói quen thuộc gọi anh, Song Tử ngẩng đầu thấy Song Sinh đang cầm tay kéo Nhân Mã chạy đến.

“Ch…chào anh.” Nhân Mã khá ngượng ngùng chào Song Tử, chuyện mất mặt cách đây vài tiếng trước y vẫn chưa quên đâu.

Song Tử gật đầu chào lại, không bận tâm đến ông em đang mặt mày khó ở bên cạnh, hỏi Nhân Mã, “Giờ cậu sẽ đến ký túc xá?”

Nhân Mã khó khăn gật đầu.

Song Tử đưa tay ra, nói,”Đưa tôi xem thẻ phòng, tôi sẽ đưa cậu đến đó.”

Nhân Mã ồ một tiếng, hai tay đưa cho anh. Song Tử cầm nhìn một hồi, rồi nhìn huy hiệu Nhân Mã đeo trước ngực, nghĩ…

Nguyên tố hỏa à…..

“Anh?”

“Anh?”

“Anh!!!!”

“SONG TỬ, ANH ĐIẾC HẢ???”

Trán Song Sinh nổi gân xanh, ông anh này không thèm để ý đến cậu thì thôi, còn nhìn Mã Mã nhà cậu chằm chằm như thế không biết ngại hả??

Song Tử nhíu mày nhìn thằng em, cộc lốc nói, “Gì?”

Song Sinh hất cằm, giơ cả đống đồ trong tay, mếu máo nói, “Cầm bớt giúp em đi, nặng chết được.”

Nói cũng không đợi Song Tử từ chối, trực tiếp nhét vào tay anh, chạy thẳng về phía trước mấy mét, xoay người cười vui vẻ vẫy tay gọi hai người, “Nè, mau lên!!!”

Song Tử mặt vô biểu tình, lại liếc mắt sang Nhân Mã, hỏi “Cần giúp không?”

Nhân Mã ngước lên nhìn anh, suy nghĩ anh đang đề cập đến cái gì, nhìn xuống đống hành lý trên tay mới hiểu ta.

Y cười gượng gạo: “Không….không cần đâu ạ…cũng….không nặng lắm..haha…”

Song Tử nghe y nói vậy cũng không nói gì thêm, bắt đầu bước đi.

Ba người đi hết năm đường ba khúc quẹo, mới dừng trước ký túc xá.

Ký túc xa nằm phía tây của học viện. Xây giữa một biển hoa, không khí tươi sáng, hơi thở của các nguyên tố tràn ngập, cánh hoa theo gió thổi bay lên, tiếng chim hót rộn ràng, đàn bướm nhiều màu sắc nhẹ nhàng đập cánh bay, cảnh sắc xinh đẹp khiến người ta nghĩ đây là thiên đường thu nhỏ.

Ký túc xá rộng lớn có tất cả mười một tầng, phòng của Nhân Mã ở tầng thứ ba. Đứng trước cửa phòng, Nhân Mã đặt đồ xuống, quay sang Song Tử nói cảm ơn.

Anh cũng chỉ gật đầu, xách cổ Song Sinh muốn kéo đi nhưng cậu liền hết sức chống cự.

“Em muốn ở lại với Mã Mã!!!”

“Này, anh buông, buông!”

“Xiết chết em rồi!!!!”

“Im lặng! Về phòng!”

Nhưng sức của cậu không đủ, kéo tay về phía Nhân Mã cầu cứu, nhưng đáp lại cậu là cậu bạn thân Mã Mã mỉm cười vẫy tay tạm biệt.

Nhìn hai người biến mất sau hành làng, Nhân Mã lấy thẻ phòng mở cửa.

Căn phòng tính là lớn, hai chiếc giường được kê hai bên trái phải. Y nhìn sang chiếc giường bên trái, trên đó đặt vài quyển sách, tủ đầu giường đặt một lọ hoa hồng đỏ tươi có lẽ mới được cắm, bên cạnh còn có một tấm hình. Y đoán bạn cùng phòng của y đã đến.

Đặt đống đồ bên cạnh giường, y đi lên kéo rèm mở cửa sổ. Vừa mở ra, không khí trong lành liền thổi vào, y hít sâu một hơi cảm thụ. Bước ra ban công, y nhìn xuống vườn hoa xinh đẹp bên dưới, mái tóc bạch kim theo cử động của bản thân mà rủ xuống.

Mẹ, con đã đến Học viện Samson rồi…..

“A!”

Một tiếng hét vang lên khiến y giật mình cắt đứt mạch suy nghĩ, vội vàng quay đầu.

Đập vào mắt là một thân ảnh màu xanh biển, một nam nhân mái tóc xanh biển dài mềm mại, hai lọn tóc đưa về trước. Đường nét khuôn mặt nhu hòa, da trắng , mũi cao, môi nhàn nhạt hồng, đôi mắt màu lam sâu thẳm như đáy hồ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đó còn toát ra ưu buồn nhàn nhạt.

Mà có lẽ gây ấn tượng mạnh với Nhân Mã nhất, chính là nốt lệ chi nằm dưới đuôi mắt phải.

Lần đầu tiên Nhân Mã nhìn thấy người này, trong đầu liền hiện lên một chữ.

BEAUTIFUL!!!

Người tóc xanh đi lên mấy bước, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Nhân Mã, cất lên giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, “Cậu là….”

Nhân Mã nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Chào cậu, tôi tên Nhân Mã, học viên lớp nguyên tố Hỏa. Từ giờ là bạn cùng phòng của cậu.”

Nghe Nhân Mã nói vậy, người tóc xanh liền thu lại nghi hoặc, nở nụ cười như ánh mặt trời, nói:

“Chào cậu, tôi tên Song Ngư, học viên lớp nguyên tố Thủy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN