Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 71: Vây bắt?
Hiện tại Anh Kiệt không gấp gáp điều tra thực hư về thân phận của Võ Anh Vương, dù sao hắn cũng còn rất nhiều thời gian, gần đây cũng ít có tập trung tu luyện, Anh Kiệt tiện tay mang Tần Thanh Nguyên quăn cho Nguyễn Kiên trông coi, đồng thời cảnh cáo Tần Thanh Nguyên nếu dám bỏ trốn thì sẽ có hậu quả.
Dĩ nhiên là Tần Thanh Nguyên sợ, cho dù nói hắn tuổi trẻ tài cao cũng không thể so sánh nổi với Anh Kiệt.
Chớp mắt từ ngày tru diệt Trần gia đã qua ba ngày thời gian, Anh Kiệt mấy ngày nay đều bế quan tu luyện, hắn hiện tại là luyện khí hậu kỳ đỉnh phong cũng không sợ đói khát, dù sao cũng nhịn được nửa tháng đến một tháng không có vấn đề
Cha mẹ Anh Kiệt cũng nghe sơ qua ngũ lão nhân giải thích, tạm thời nhịn xuống tâm tình kích động khi biết Anh Kiệt là võ giả cao thủ, ngoại trừ Bảo Nhi thân làm mẹ nôn nóng thời gian này muốn nhìn Anh Kiệt.
Anh Cường ngược lại bình tỉnh rất nhiều, còn mang theo tự hào.
Con ta thành danh, làm cha cũng được vinh quang a!
…
Chẳng mấy chốc lại thêm hai ngày trôi qua. Anh Kiệt từ trong tu luyện mở hai mắt ra, hắn lắc đầu. Liền năm ngày không có cảm nhận được tiến bộ, cảm giác đan điền vẫn như cũ không có muốn đột phá, kinh mạch càng là không có biến hóa, nguyên khí hấp thụ cũng càng lúc càng ít không đủ dùng
Cửa phòng mở ra, Anh Kiệt đi ra ngoài.
Ra tới sảnh cũng vài bước, bởi vì nhà không to mà ngược lại còn nhỏ, Anh Kiệt nhìn thấy cha mẹ cùng ngũ lão nhân, còn có nhóm sát thủ, tất cả đều đứng ngồi đối diện bên kia mấy người không quen biết
Anh Kiệt nhíu mày, cảm giác những người kia đến có lẽ không phải chuyện tốt.
Anh Kiệt hai tay bỏ túi từng bước đi tới.
Mọi người nghe thấy động tĩnh nhìn qua, ánh mắt thay đổi phấn khởi như thấy thần tài gia xuất hiện.
Bảo Nhi đứng lên trước vội vàng đi đến trước mặt nắm tay Anh Kiệt, mỉm cười nói
“Xong rồi?”
“Ừm, nhà có chuyện sao mẹ?”
Anh Kiệt liếc mắt nhìn hướng bàn dài bên trái năm người trung niên mặc áo sơ mi trắng cùng quân tây đen, có thể nhìn qua trên thân quần áo tuy đơn giản nhưng giá cả lại không thấp, một người trong đó đeo kính, tay cầm bút cùng sổ sách gì không biết, Anh Kiệt cảm nhận được người đến không lành.
“Được rồi, còn nhìn cái gì? Mau lại đây!” Anh Cường ngồi bên phải nhìn Anh Kiệt ra hiệu
Năm người kia cũng nhìn thấy Anh Kiệt, bất quá không xem trọng, liếc một cái rồi thôi, tiếp tục nói chuyện với mấy người đối diện
“Chuyện không nhỏ, mong mọi người suy nghĩ thật kỹ, đây là tình thế cấp bách, chúng tôi cũng chỉ là làm theo lệnh cấp trên!” người trung niên đeo kính trầm giọng nói, có vẻ nghiêm túc
Đối diện năm người áo sơ mi trắng là Anh Cường cùng ngũ lão nhân.
Anh Kiệt một bên nghe vậy, hiếu kỳ lẳng lặng ngồi xuống bắt chéo chân, vui vẻ nhìn xem năm tên áo sơ mi trắng.
Lúc này một bên đã nhịn đủ một bụng Lương Dương vỗ bàn một cái, làm cho mấy người giật mình
“Đám người các cậu không nghe lọt tai sao? Ở đây là nhà của Võ thiếu tướng, là Võ đại sư, Võ tông sư. Ai cho các cậu lá gan dám đến đây kết tội?” Lương Dương mắng tung tóe văng đầy nước bọt.
“Võ thiếu tướng có công với quốc gia được chính phủ hổ trợ bảo vệ, các cậu một cái tỉnh Sài Gòn mà thôi, cũng muốn đối đầu chính phủ?” Phan Nam lạnh nhạt hỏi
Cứ tưởng nói hết ra năm người kia biết khó mà lui, lại không ngờ tên trung niên đeo kính nâng nhẹ lên mũi kính, sắc mặt cũng không có kinh hãi như tưởng tượng, mà là lạnh nhạt đáp lại
“Các vị là ngành đặc biệt chúng tôi có thể không nói, nhưng về việc bảo vệ một kẻ sát nhân thì đây là điều đi ngược lại với luật pháp quốc gia, có thể mang tội lạm dụng chức vụ, các vị có nghĩ rõ?”
Hắn nói ít, nhưng nghĩa nhiều. Mọi người ở đây ai nghe cũng hiểu, đơn giản là:
Ngươi làm cái gì ta không quan tâm, nhưng nếu bảo vệ tội phạm thì chính là đồng lõa!
Lương Dương nghe xong nổi điên, hai mắt trừng trừng, trong lòng phẫn nộ, từ trước tới nay chưa có ai dám ở trước mặt bọn họ nói chuyện tự đại như vậy, phải biết chỉ có thủ trưởng cùng Thất Đại Tông Sư mới có tư cách này, hiện tại cũng thêm Anh Kiệt.
Vốn là định mắng lên, Lương Dương lại bị Lê Dục kế bên nắm tay kéo ngồi xuống.
Trong năm người tuy Phan Nam là lão đại, nhưng so về trí thì không ai dám bước qua Lê Dục, có thể nghĩ Lê Dục là quân sư cũng được.
Lần này đến cả hắn cũng nhịn xuống cho thấy việc này rất nghiêm trọng.
Lương Dương giận sôi đành nuốt lời định mắng trở vào.
Tên nam trung niên bên kia đẩy kính lên, nhạt mỉm cười nhìn Lê Dục gật đầu
“Xem ra cũng có người hiểu chuyện!”
Lời này hắn nói như gia trưởng đối hậu bối, người nghe đều cảm thấy ngứa ngáy khó chịu
“Hiện tại như đã nói, Sài Gòn có một vụ án quan trọng, cấp trên cũng đã điều hành nhân lực đi mời các vị cao nhân võ giả, đại sư bỏ ra một chút thời gian lên gặp mặt, chỉ là uống chút trà cùng phối hộp mà thôi, mọi người không cần nghĩ quá nhiều”
Nói uống trà, nhưng chính là lên hỏi cung.
Anh Kiệt một mặt nhìn xem hết thảy, hắn đại khái hiểu rõ. Người đến muốn bắt cao thủ, cũng chính là nhắm vào hắn.
Nam trung niên lúc này đột nhiên quay qua quay lại nhìn, như tìm kiếm cái gì, giống như không thấy liền hỏi
“Mong mọi người hợp tác, còn mời vị cao thủ kia xuất hiện!”
Hắn vừa nói, bốn người còn lại đứng lên, một người lấy ra bộ đàm, khẽ nói
“Vào!”
Một chữ vào, bên ngoài dồn dập tiếng chân tiến đến.
Tất cả đều là quân nhân, thân mặc quân phục mang giáp CSCD, tay cầm vũ khí nóng. Hơn chục người phân tán ra bao vây lập thành vòng tròn, hàng nóng liền chĩa vào mấy người Anh Kiệt
Tình thế hiện tại chính là vây bắt!
Lương Dương nhịn không được, dậm chân một cái, sóng khí tản ra hai mét bức lui mấy tên binh sĩ ở sau lưng, hùng hổ quát:
“Đây là mời sao? Ép người quá đáng! Đây là vây bắt! Các ngươi không còn xem chúng ta ra gì đúng không? Không xem cấp trên là gì sao?”
Nói gì thì nói, ngành đặc biệt so với xã, huyện, tỉnh địa phương chức vụ có cao chứ không thấp, họ được tạo ra chính là vì bảo vệ tổ quốc.
Nam trung niên kính mắt cũng không trả lời, lần này Lê Dục cũng đứng lên nhìn xung quanh, nhướng mày không vui nói
“Cậu làm vậy, là có ý gì?”
Hắn hỏi câu này cũng là trong lòng mọi người ở đây muốn hỏi.
Bảo Nhi thì sợ hãi nắm lấy tay Anh Cường siết chặt, ngồi không dám nhúc nhích, đối diện với súng thật lính thật đây là điều tất nhiên
Liên Hoàn Sát ngược lại sắc mặt bình tĩnh, bọn họ không sợ đám này binh sĩ, trong mắt họ tướng tôm lính tép không đáng để ở trong lòng, huống hồ cậu chủ còn ngồi ở đằng kia nhìn xem hết thảy?
Cũng đúng lúc này, phía gốc bên trong bàn vang lên một tiếng gõ, Anh Kiệt ngồi tựa lưng ghế, hai chân bắt chéo để lên bàn, biểu tình mỉm cười thân thiện, hai tay chấp ở trước ngực, bàn tay đan xen mười ngón, cái tư thế này để cho năm người trung niên áo trắng nhíu mày
Anh Kiệt cũng không thèm để ý, cười nhạt hỏi
“Các ngươi muốn tìm ta?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!