Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
Chương 102: Gặp học viện Lôi Đình
Những ngày tiếp theo thi đấu diễn ra không hề quyết liệt, Sử Lai Khắc một đường chiến thắng ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả. Trận nào Nana tham chiến cũng nhận được sự cổ vũ đến từ nhóm Lục Kha, Mộ Phi, tình bạn cứ thế dần trở nên gắn bó, Hàn Dạ đến xem nhưng hắn chẳng bao giờ biểu lộ điều gì, cứ như tảng băng đen ngồi im một chỗ. Hôm nay mọi người cùng Phất Lan Đức, đại sư và Liễu Nhị Long đều tới trong phòng họp bàn về đối thủ ngày mai họ sẽ ứng chiến.
Đại sư vuốt cằm suy nghĩ một chút nói: “Học viện Lôi Đình thuộc Lam Điện Bá Vương Long tông, lần này Ngọc Thiên Tâm – đệ đệ Ngọc Thiên Hằng tham gia, ta biết nó là một tên cuồng tu luyện ưa thích chiến đấu, các trận chiến trước đó nó là người lên đầu tiên và thường dùng cách thức đơn giản nhất để liên thắng. Ta hiểu Ngọc Thiên Tâm, nó rất mạnh, lần này ta nghĩ để tiểu Tam xuất chiến ít ra có thể loại được nó hoặc tình huống xấu nhất làm trọng thương tiêu hao, giúp các ngươi đối phó những người phía sau khá dễ dàng.”
Không đúng, Lôi Đình trước kia là xếp Ngọc Thiên Tâm cuối cùng, cơ mà đó là do lúc ấy Tam ca bị thương không đấu được hắn mới nhường cho đồng bọn lên trước, lần này ta chữa cho Tam ca khỏe rồi không biết sao đây? Đới lão đại cần tỏa sáng trong trận này mà. Nana chống cằm chăm chú suy nghĩ, một thay đổi nhỏ thật đau đầu, cô quyết định hỏi trực tiếp: “Đại sư, lỡ như trận này Ngọc Thiên Tâm nhường cho đồng bọn hắn lên trước thì sao?”
“Thì tiểu Tam sẽ đối phó những người trước, tập trung cho các ngươi đấu Ngọc Thiên Tâm. Một sắp xếp như đấu với Sí Hỏa, có điều đội viên lần này không yếu, Lôi Đình có đến bốn hồn tông vũ hồn đều sử dụng lôi điện, lực sát thương mạnh mẽ.”
“Em không nghĩ là bọn em sẽ không đánh được, đại sư thấy thế nào nếu để bọn em lên trước sau đó xếp Tam ca cuối cùng?”
Phất Lan Đức nghe Nana đề nghị ngay tức thì phản đối: “To gan, ngươi có kháng được lôi điện không hả? Lôi Đình không giống mấy kiểu băng, thủy, phong, hoa như ngươi đấu trước đây đâu, trận này ngươi ngoan ngoãn ở lại đi.”
“Gia gia, đang coi thường tụi cháu đấy hả? Lần này cháu có thể lên đầu tiên, không đánh được thì để Đới lão đại ngay phía sau, long thì sao chứ, Bạch Hổ của lão đại cũng là đỉnh cấp thú vũ hồn mà, sau đó mấy người, đến Tam ca cuối cùng đảm bảo đánh Ngọc Thiên Tâm là được rồi, rất tốt đẹp.” Nana thản nhiên chìa tay sắp xếp thật khiến mọi người phì cười. Nhưng Nana là nghiêm túc, trong trường hợp như bây giờ chủ lực đầy đủ đại sư sẽ không để Hoàng Viễn và Kinh Linh lên trước chịu thương của đám người kia, vậy thì một mình Nana sẽ cân tất đến khi Ngọc Thiên Tâm chịu lòi đầu ra đấu với Đới Mộc Bạch. Dù biết Ngọc Thiên Tâm mạnh nhưng Đường Tam cũng sẽ không tranh trận đánh của Đới Mộc Bạch hoặc nếu Ngọc Thiên Tâm lên đầu thì Nana nhận thua là xong, an tâm, cốt lõi là để đại sư đồng ý.
Tất nhiên là.
“Ta không đồng ý, ngươi muốn bướng bỉnh đấy hả? Phất lão đại nói đúng, lôi điện sát thương rất cao không như mấy vũ hồn thuộc tính khác, ta không thể để các ngươi chịu thương tổn vô ích, trị liệu cũng không được mạo hiểm.”
Nana thở dài ngán ngẩm: Làm sao đây, nếu là Tần Minh thì có thể cưỡng ép hoặc làm nũng, đại sư thì bó tay… Ể, chẳng phải có một người sao?
Nana nhìn sang Nhị Long, cô ấy từ khi gắn bó trở lại với đại sư thì chưa từng tách ra, nóng tính nhưng rất dễ dụ dỗ a, Nana đi tới ngồi xổm ôm chân Nhị Long: “Nhị Long lão sư, ngài cũng thấy em vô dụng như vậy sao? Em chỉ xin đánh một trận đầu thôi mà, sau đó có Đới lão đại không phải sao? Ngài nói giúp một câu đi a! Nhị Long, sư nương!”
Liễu Nhị Long giật mình nhìn đến khuôn mặt phụng phịu của Nana, cứng đờ người cười trừ không biết làm gì: Sư nương, nghe cũng hay a!
Nana biết mình chưa đủ phân lượng liền đánh mắt sang cho Tiểu Vũ, gật đầu hiểu ý, Tiểu Vũ tới một bên khác như Nana ôm chân Liễu Nhị Long: “Mama, Nana rất mạnh đó, Tiểu Vũ cũng muốn nha! Tiểu Vũ sẽ lên sau lão đại, Tiểu Vũ sẽ cho bọn Lôi Đình kia thấy sức mạnh, được không? Mama!”
Mọi người nửa mắt nhìn hai người thật không biết nói gì cho phải, cái kiểu làm nũng này, giống sao? Giống Nana và Tiểu Vũ uy chấn Sử Lai Khắc sao? Một chút cũng không.
Liễu Nhị Long không nhận ra cô đang bị gài bẫy, nghe Nana cùng Tiểu Vũ đến mềm lòng, Liễu Nhị Long dịu dàng vuốt tóc hai người sau đó ánh mắt rực lửa quay phắt đến đại sư: “Tiểu Cương, bọn trẻ của ta mà sợ mấy đứa nhóc Lôi Đình kia sao? Lôi điện ta đánh chúng nó còn chịu được, vài cái giật tầm thường kia thì thấm gì. Dám coi thường chúng ta ta sẽ không tha cho bọn nó, để Nana lên cho đám lôi đình lôi đạc kia đẹp mặt, dám không đồng ý xem!”
Đây không phải là câu hỏi, đại sư thấy thái độ Liễu Nhị Long hừng hực như vậy không cách nào cãi lời đành cúi đầu sắp xếp cho Nana xuất chiến, hắn thầm nhủ Nana trị thương sẽ không sao, phía sau còn nhiều chủ lực, dù gì Nana cũng mạnh hơn Hoàng Viễn, Kinh Linh.
Nana thầm cười như điên, ôm đùi Liễu Nhị Long quả là điều đúng đắn nhất hôm nay.
Thứ tự đấu với Lôi Đình sau một hồi tranh cãi được sắp xếp như sau: Nana, Đới Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Thái Long, Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn và cuối cùng chắc chắn là Đường Tam xác định trận này… không có cửa.
May mắn cho Nana Ngọc Thiên Tâm được xếp cuối cùng, kế hoạch của cô đã thành công mỹ mãn. Nhìn đối thủ trước mặt Nana thật chán ghét, dù là tiểu thuyết hay ngoài thực tính khí vẫn khó coi.
Võ Hào, tuyển thủ đầu tiên của học viện Lôi Đình, hồn tông vũ hồn Lôi Sư. Trận đấu đã bắt đầu nhưng Võ Hào không động, nhìn đối thủ đứng im hắn cười cợt trêu đùa: “Chậc chậc, Sử Lai Khắc hết người hay sao lại để một con nhóc lên đấu với ta? Đường xuống bên đó, không tiễn, nhanh để ta đánh với Đường Tam đi!”
Nana thở dài vác Điệp Thần Trượng trên vai, vừa đi đến Võ Hào vừa thản nhiên nói: “Ngươi, tính khí thật không hề thay đổi.”
“Ngươi biết ta? Haha, không có gì kinh ngạc, ta vốn rất nổi tiếng.” Võ Hào khinh thường Nana nhưng hắn không chủ quan, trên thân lôi điện tự nhiên bao quanh phát ra tiếng kêu xẹt xẹt tùy thời động thủ.
Nana dừng lại trước mặt Võ Hào khoảng năm bước chân, biến thành bộ dáng ngây thơ: “Võ Hào, ngươi có tin ta một cú đá ngươi sẽ ngủ tới sáng mai không?”
“Hahaha! Ngươi…”
Rầm! Nhanh gọn lẹ. Võ Hào đã nằm bẹp dưới chân sáu người học viện Lôi Đình, năm thành viên khác đang cười bởi câu nói của Nana giờ đây miệng đột nhiên cứng ngắc, họ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ngọc Thiên Tâm mở mắt liếc nhìn Võ Hào hôn mê, lại nhắm mắt, ngoài Đường Tam hắn không có hứng thú với đối thủ nào.
Sử Lai Khắc mọi người ôm trán lắc đầu, sao mới đầu tiên đã hung hăng như vậy chứ? Liễu Nhị Long nắm lấy nắm đấm: “Hay lắm, tiểu Cương ngươi nhìn đi, dám coi thường nữa không?”
Đại sư không mấy hài lòng trả lời: “Là may mắn, tên kia không biết tấn công tinh thần, khẳng định tiếp theo không dễ dàng như thế, Nana quá sơ suất.”
Thực tế Nana chẳng sợ sơ suất, cô đang biểu diễn thật lóa mắt để tên Ngọc Thiên Tâm lòi mặt ra càng sớm càng tốt, tuy nhiên xem thái độ của hắn thì phải gay cấn thêm một chút mới được. Nana đứng nơi Võ Hào đứng trước đó, thu chân xong đi về chỗ của mình thủ thế chuẩn bị.
Đối thủ tiếp theo Lôi Động, tên này mới là tên mà Nana ghét nhất, vì hắn cả gan dám nhạo báng học viện Sử Lai Khắc.
“… Sử Khắc Lai với Sử Lai Khắc có khác gì nhau chứ? Nhóc con, ta gọi tên các ngươi đã là một điều khiến các ngươi tự hào. Tiểu kĩ đánh lén Võ Hào đừng tưởng ta không nhận ra, ngươi không tới gần là không được, phải không? Cô nhóc Sử, Khắc, Lai!”
Lôi Động kiêu căng đối mặt sàn một phát đập, tay hắn lan tràn ra từng tia điện tím giật sáng cả võ đài, trường đấu vang lên âm thanh xẹt xẹt rùng rợn lệnh người tê tái, tia điện kết thành một tấm lưới lớn đang cấp tốc lan ra khắp sàn đấu ép tới Nana, không chỗ tránh thoát, Nana nhảy một cái trên không trung ngay tức thì bị tia điện bắt lấy.
Khán đài dừng tiếng cổ vũ, Sử Lai Khắc mọi người hoảng hốt đứng dậy bịt miệng mới không kêu lên, nhìn Nana bị điện giật đau đến cúi gập người hét lớn thảm thiết, Tần Minh tức giận trừng Lôi Động đang hả hê đã muốn ăn tươi nuốt sống. Nhanh chóng phóng người xuống sân đấu, Tần Minh nhận thua để cứu Nana nhưng trước đó một khắc, hắn thấy Nana đối hắn, cười.
Nana lần này chơi ăn gian, cô không có khả năng kháng lôi, phòng hộ không thể lóa mắt nên đành dùng hồn lực cường đại vô hình vô tức mà bảo hộ thân thể diễn ra một màn lừa người. Thấy Tần Minh định nhận thua là lúc màn biểu diễn kết thúc, Nana thu Điệp Thần Trượng, lơ lửng trên lưới điện chống eo chửi lớn: “Lôi Động, cười rất vui vẻ, còn không nhìn xem nó vô dụng? Ta nói cho ngươi biết, khôn hồn thì đọc cho đúng tên học viện của ta nếu không đừng đợi đến lúc ta tát nát mỏ ngươi, hối hận không kịp luôn nghe chưa con!”
Lôi Động nhìn Nana đột nhiên khôi phục thoáng ngỡ ngàng sau đó hung hăng biến thành tức giận: “Hừ, ngươi dám! Sử Khắc Lai chết tiệt!”
Lưới điện gia tăng hồn lực càng trở nên như thật thể rít gào vươn tới Nana, trường đấu giờ đây bị bao phủ bởi ánh sáng tím cùng tiếng kêu xẹt xẹt kinh khủng, hồn sư cấp thấp da đầu từ lâu đã tê rần, họ đưa tay ôm lấy đôi tai tránh cho bị ảnh hưởng. Một số người đã vì lo lắng mà đứng ngồi không yên.
Chẳng quan tâm đến biến động bên ngoài, Nana chỉ chằm chằm nhìn Lôi Động, đi phía trên lưới điện Nana hai tay đã nắm thành quyền: “Càng nhìn càng đáng ghét, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Vụt cái tới trước mặt Lôi Động, Nana dứt khoát đánh ra một tát khiến hắn nghiêng người ngã xuống, Nana còn lâu mới để hắn ngã, một tay túm cổ áo một tay tát thêm cái nữa, tay này do hồn lực phong hào đấu la gia cố, hỏi xem hồn tông Lôi Động chịu được sao?
Lôi Động hồn kĩ nháy mắt do tinh thần chấn động mà phá bỏ, Nana buông ra Lôi Động lùi một bước đứng xuống, Lôi Động bây giờ vốn đang ở tư thế lúc đầu quỳ một chân tay đánh xuống mặt sàn. Nhìn qua giống như đối Nana hành lễ.
Nana bỏ bớt hồn lực ở tay chỉ để lại một lượng vừa đủ tát vào một bên mặt khác của Lôi Động, lạnh lùng nói: “Tên học viện của ta là Sử Lai Khắc.”
Lôi Động khôi phục thần trí gằn giọng đáng sợ: “Ha, Sử Khắc Lai là Sử Khắc Lai, ta khinh thường điêu trùng tiểu kĩ của ngươi.”
Trên thân sáng lên hồn hoàn nhưng chưa kịp phóng Lôi Động lại ăn ngay một tát cắt đứt liên hệ hồn kĩ, Nana lạnh giọng hỏi lại: “Lần cuối cùng, ngươi có nói cho đúng không?”
Cô ta là hệ khống chế tinh thần? Không thể, làm sao có kháng lôi? Là mê hoặc, ta từ đầu đã trúng huyễn cảnh. Lôi Động nghĩ thầm nhếch môi cười: “Hahaha, bị ta nhìn ra chiêu trò, thật đê tiện đấy cô nhóc Sử Khắc…”
Nana thực sự tức giận, đã bao nhiêu lần nhẫn nhịn tha thứ vậy mà, Nana không nương tay nắm cổ áo tát Lôi Động tới tấp: “Cho ngươi cứ chọc ta điên tiết! Cho ngươi dám coi thường học viện ta! Cho ngươi từ nay dùng cái miệng này mà gọi cho xứng tên ngươi nghĩ ra! Cho ngươi nát mỏ luôn nghe con!”
Lôi Động sớm đã hôn mê, thành viên học viện Lôi Đình bàng hoàng không biết làm gì chỉ đứng nhìn, Ngọc Thiên Tâm đã mở mắt, thấy thảm cảnh của Lôi Động, hắn thờ ơ nói bên người một nam tử: “Thiểm Điện, ngươi lên đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!