Alytus
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Quét
Qua lời kể của mọi người, Dương Quý biết người con trai xuất chúng như Adrian thực ra chưa từng rời khỏi thị trấn này. Anh ở một mình, nuôi một đàn sáu mươi con cừu để kiếm sống. Anh không thích qua lại cùng người khác, bình thường hình như cũng không có sở thích gì, tuy nhiên có người thông qua trải nghiệm của họ hàng biết anh rất giỏi ở bộ môn Sambo, một môn thể thao võ thuật đối kháng tay không[1].
Đây tất nhiên không phải nguyên nhân chủ yếu khiến mọi người bàn tán về anh. Từng có người nhàm chán tính thử, từ hồi anh mười bốn tuổi bắt đầu từ chối lời mời của cả nam lẫn nữ thì đến nay khi Adrian đã hai mươi tám, vẫn chưa ai thành công cả.
Có một vài cô cậu thanh niên dù bị cự tuyệt nhưng vẫn không cam lòng, dùng nghìn phương vạn cách muốn dụ Adrian lên giường. Dùng thuốc kích thích, dùng thuốc mê, thậm chí có lúc mấy người cùng tấn công nhưng đều không thể đưa đối phương vào khuôn khổ, thậm chí còn bị anh dạy dỗ một trận. Không sai đâu, Adrian giận lên thì nữ cũng đánh. Theo lời nhân chứng có mặt ở đó, Adrian lúc ấy tát đối phương một cái.
Sau này, do có người trong trấn để lộ ảnh chụp trộm của Adrian ra ngoài khiến có thời gian rất đông người tới Alytus. Họ tới đều là vì Adrian.
Đến khi thấy tình hình phát triển theo chiều hướng không thể khống chế, mọi người mới bắt đầu tìm cách ngăn cản. Khoảng thời gian này đến nhà Adrian cũng không thể về, chỉ đành một mình chạy vào trong rừng ở tạm nửa tháng.
Sau sự kiện lần đó, người lớn trong trấn nghiêm cấm đám thanh niên không được để lộ ảnh Adrian ra ngoài, thậm chí bắt bọn họ hứa nếu thấy người lạ không có ý tốt tới thị trấn thì phải giúp Adrian ngăn lại.
Nghe thì có vẻ phóng đại và hoang đường nhưng chỉ cần thấy con người Adrian thì sẽ lại không cảm thấy đây là nói đùa. Những người bằng tuổi Adrian từng người một hoặc là rời khỏi thị trấn hoặc là kết hôn có con nên cũng dần dần không quá chú ý tới anh nữa.
Mấy người trẻ tuổi sau này sau khi không theo đuổi được anh cũng dần từ bỏ ý định, tuy nhiên mọi người vẫn lấy anh làm chủ đề bàn tán. Có lẽ chính hoàn cảnh sống như vậy đã tạo nên tính cách không thích giao lưu với người khác của Adrian.
Mối quan hệ của anh và mọi người trong trấn giữ nguyên ở thế cân bằng lạ kỳ. Cô dì chú bác trong trấn ai cũng rất quan tâm Adrian, hơn nữa chưa từng nghe thấy anh có xung đột gì với bọn họ, mấy người trẻ tuổi còn thường nghe người lớn trong nhà khen Adrian. Thế nhưng mối quan hệ giữa anh và người cùng tuổi lại hơi lạnh lẽo. Anh không có bạn cùng tuổi, Yaren có thể coi như người tiếp xúc với anh nhiều hơn cả.
Mà dù cho Adrian có cố không gây sự chú ý đến mình bằng cách không thường xuyên xuất hiện trước mọi người thì mọi người vẫn như cũ tò mò về anh. Điều họ tò mò nhất chắc là không rõ cây súng phía dưới của Adrian còn có thể phát huy tác dụng của nó không.
Dương Quý lúc nghe thấy câu này thì suýt phụt bia trong miệng ra ngoài. Nghe nói có người từng rình coi Adrian tắm, tiếc là lúc đó Adrian đã có ý thức đề phòng nên người rình coi chỉ có thể đoán dựa theo quần lót của anh, so với kích thước của người châu Âu thì cũng thực sự rất to.
Dương Quý về tới nhà ông Green nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn mấy cảnh tượng tươi mát do câu nói kia gợi ra. Cậu thấy thực nhức đầu, mãi tới lúc vào bếp uống ly nước lạnh mới đỡ hơn được chút.
Về tới phòng, cậu lập tức ngả đầu lên chiếc gối mềm mại, nhưng trong tiềm thức vẫn bất giác hiện ra một khuôn mặt cùng ánh mắt đã bắt gặp trong vô tình kia. Dương Quý đột nhiên nhận ra, giây phút ấy có lẽ hai người họ giống nhau, đều là kẻ cô độc.
Cậu đoán có lẽ tính cách đối phương cũng không phải lầm lì như vậy. Nếu không có việc mọi người như con thiêu thân đâm đầu về phía anh thì có lẽ Adrian đã không thành vậy.
Con người thực của Adrian sẽ là như nào nhỉ? Tưởng tượng nụ cười hiện lên trên môi đối phương, Dương Quý lại càng không thể ngủ nổi.
“Adrian.” Cậu vô thức khẽ kêu cái tên còn xa lạ này, nghiêng đầu dần thiếp đi.
* * * * *
Ngày thứ bảy sau khi tới Alytus, Dương Quý cuối cùng cũng hoàn thành công đoạn xới đất trước khi gieo hạt. Lúc này mặt trời đã xuống núi, cậu khóa cửa căn phòng ở nông trường rồi quay về nhà.
Lúc đi qua rặng cây sồi, cậu đội nhiên nghe thấy có tiếng loạt soạt ở phía trước truyền tới. Tiếng động loáng thoáng gần đó khiến cậu lập tức đề cao cảnh giác. Khi vật thể không rõ kia lại gần thêm, cậu mới nhận ra là một bầy cừu.
Khẽ thở phào một hơi, Dương Quý lại nhíu mày, “Chú Green rõ ràng đã đuổi cừu về chuồng rồi mà, sao lại còn ở đây?” Cậu đếm qua một lượt, ở đây ít nhất phải có mười mấy con cừu.
Chuyện này thực làm khó Dương Quý. Cậu không biết cách đuổi cừu mà cũng chẳng biết làm cách nào để bầy cừu này theo cậu về chuồng. Nhẽ nào phải đi gọi chú Green tới? Cơ mà cậu đi rồi thì bầy cừu này liệu có lại chạy đi nơi khác không?
Dương Quý do dự hồi lâu rồi mới vươn tay khẽ vuốt ve lớp lông mềm mại trên lưng cừu. Bầy cừu có vẻ không khó chịu. Thế là cậu quyết nhặt một cành cây lên, vừa đánh nhẹ lên bầy cừu, vừa hô to tính xua đám cừu về phía nông trường.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Một giọng nói đột ngột làm Dương Quý giật bắn mình. Cậu quay phắt người lại, không ngờ thấy Adrian! Cả người cậu như bị ai đó không chế không tự chủ được mà căng cứng, “Tôi, tôi xua cừu về nông trường.”
Adrian nhìn bầy cừu rồi lại nhìn Dương Quý, hình như đã hiều ra chuyện gì đang xảy ra. Anh đi qua, nhóe nhẹ tai cừu, “Đây là cừu Romanov[2] còn bên nông trường chú Green nuôi là cừu Texel[3]. Loài cừu này so với bên nông trường có tai to với dài hơn một chút, màu lông cũng nhạt hơn.” Anh chỉ tai cừu rồi nói với cậu.
Giờ thì còn gì không rõ ràng nữa đây. Mặt Dương Quý đỏ bừng. Cậu đã nhận nhầm cừu còn tính bắt về nông trường, cuối cùng bị chủ nhân người ta “bắt tận tay cả người lẫn chứng” thế này. Hơn nữa, chắc chắn lúc nãy anh đã thấy bộ dạng xua cừu ngốc nghếch của cậu rồi. Cậu đột nhiên nhớ ra quần áo mình giờ dính không ít bùn đất, tóc tai thì mướt mồ hôi bết dính trên trán. Thật sự không có tí hình tượng gì cả.
“Ôi…… Thật sự xin lỗi. Tôi nhầm, cứ tưởng là cừu bên nông trường.” Nói xong vội ném cành cây trong tay đi như cầm phải khoai lang nóng.
So với sự không tự nhiên của Dương Quý, Adrian lại không hề tức giận, “Cũng không phải lỗi của cậu, là do Dies không làm tốt nhiệm vụ của nó.” Vừa dứt lời, một chú chó núi lông đen[4] không biết từ nơi nào phóng tới, chạy vòng tròn quanh Adrian. Anh như trách phạt mà khẽ vỗ lên đầu nó, “Đi trông coi bầy cừu đi.”
Dies như nghe hiểu lời chủ nhân, chạy xung quanh mấy chú cừu bỏ trốn sủa vang. Bầy cừu dần dần di chuyển theo dẫn dắt của nó, chỉ để lại mình Dương Quý lúng túng đối mặt với Adrian.
“À……. Cảm ơn.” Dương Quý dám chắc bộ dạng mình lúc này trông rất ngu ngốc, nhưng cậu thật sự không biết nói gì. Song dù là vậy, trong lòng cậu cũng không muốn lập tức rời đi.
[1] Võ Sambo: là một môn thể thao võ thuật và chiến đấu của Nga. Nó bắt nguồn từ Liên bang Nga thời Liên Xô. Từ “Sambo” là một từ ghép của samozashchita bez oruzhiya, có nghĩa đen là “tự vệ không vũ khí”. Sambo là một môn võ tương đối hiện đại, do sự phát triển của nó chỉ mới bắt đầu vào đầu những năm 1920 khi Hồng quân Liên Xô muốn cải thiện khả năng chiến đấu tay đôi.
[2] Cừu Ramanov:
[3] Cừu Texel
[4] Chó núi lông đen:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!