Siêu Cấp Gen Thần - Chương 295: Trong lòng đã vô địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 295: Trong lòng đã vô địch


Editor: Nguyetmai

Mặt mọi người ngu luôn, gần như không thể tin tất cả những gì tai nghe mắt thấy.

Mặc dù Kinh Cực Nhã là học viên năm nhất nhưng hắn ta đã đánh bại áp đảo người đứng đầu câu lạc bộ bắn cung, chiến giáp, “Bàn tay của Thượng Đế” trong trường học, có thể nói đây chính là nhân vật phong vân chạm tay là bỏng trong trường học bây giờ.

Hàn Sâm lại coi Kinh Cực Nhã như một cậu em khóa dưới bình thường, quả thực làm người ta trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Kinh Cực Nhã cũng ngơ ngẩn.

Thật ra cũng không trách Hàn Sâm được, quãng thời gian sau khi về trường quân đội này hắn đã dùng tất cả tinh lực vào việc tu luyện Trường Sinh Chú và Sâm La Vạn Tượng rồi.

Đặc biệt là Sâm La Vạn Tượng tiêu tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực của hắn, để có thể giết sinh vật thần siêu cấp, Hàn Sâm đã vùi đầu nâng cao mặt năng lực thực chiến, căn bản là không có tâm tình mà lo chuyện khác.

Mặc dù Kinh Cực Nhã đã gây được tiếng vang lớn trong trường nhưng Hàn Sâm thật sự không biết có một người như thế, chỉ có điều nếu biết thì Hàn Sâm cũng sẽ không để trong lòng.

Trong những người cùng cấp, đã không còn người nào đáng để hắn để ý.

Mắt thấy Hàn Sâm đã đi sượt qua vai mình, đi về phía phòng không quay đầu lại, Kinh Cực Nhã xoay người nhìn bóng lưng của Hàn Sâm, nói một câu: “Kinh Cực Vụ là anh trai tôi.”

Hàn Sâm dừng bước chân, quay người hơi kinh ngạc nhìn Kinh Cực Nhã: “Cậu là em trai Kinh Cực Vụ?”

Sở dĩ Hàn Sâm hơi ngạc nhiên là vì năm đó Kinh Cực Vụ quả thật đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, khi đó Kinh Cực Vụ thật sự mạnh hơn hắn không ít.

Hơn nữa, Kinh Cực Vụ cũng quả thật là một đối thủ đáng tôn trọng, Hàn Sâm không ngờ em trai Kinh Cực Vụ lại là học sinh của Hắc Ưng.

Lần đầu tiên bọn Hứa Phi biết Kinh Cực Nhã lại là em trai Kinh Cực Vụ, tuy đã qua hai năm, cái tên của quái vật trong trường quân đội Trung Ương đã không còn vang dội như trước nhưng học sinh mới của trường quân đội Hắc Ưng vẫn không xa lạ với ba chữ Kinh Cực Vụ này.

Vì khi tân sinh nhập học, lúc trường học truyền bá lịch sử vẻ vang của Hắc Ưng không tránh khỏi nhắc đến trận chiến giữa Hàn Sâm và Kinh Cực Vụ ấy, nên mặc dù đã qua hai năm nhưng tiếng tăm Hàn Sâm vẫn được người biết đến rộng rãi như cũ, hiển nhiên vai phụ Kinh Cực Vụ cũng sẽ được học sinh nhớ kĩ.

Bọn Hứa Phi tuyệt đối không nghĩ tới Kinh Cực Nhã lại là em trai Kinh Cực Vụ, bây giờ cuối cùng họ cũng hiểu tại sao Kinh Cực Nhã luôn muốn khiêu chiến Hàn Sâm.

“Đúng vậy, bây giờ có thể làm một trận phân cao thấp tài bắn cung với tôi không?” Kinh Cực Nhã nhìn Hàn Sâm mỉm cười nói, hắn ta sẽ không khinh thường Hàn Sâm, nhưng hắn ta cũng có tự tin nhất định có thể đánh bại Hàn Sâm.

Hàn Sâm không chút suy nghĩ, cười nói: “Chuyện nhàm chán như vậy hay là thôi đi, thay tôi chào hỏi Kinh Cực Vụ, nói tôi rất nhớ anh ta.”

Nói xong, Hàn Sâm xoay người, không chút dông dài dứt khoát đi mất, thế nên trong lúc nhất thời Kinh Cực Nhã không phản ứng kịp, hơn nữa khiến hắn ta thấy hơi nhục nhã.

Giọng điệu của Hàn Sâm thật sự giống như dỗ một đứa trẻ, căn bản không coi hắn ta như một đối thủ để mà cư xử nghiêm túc, sao có thể không làm cho Kinh Cực Nhã tức giận được.

Hàn Sâm không hề có ý muốn làm nhục Kinh Cực Nhã vì hắn thật sự xem Kinh Cực Nhã như một đứa trẻ, tuy nói là học viên cùng trường nhưng Kinh Cực Nhã mới năm nhất, Hàn Sâm đã là năm bốn, trên thực tế hắn lớn hơn Kinh Cực Nhã ba bốn tuổi.

Hơn nữa Kinh Cực Nhã còn là em trai của Kinh Cực Vụ, nếu Kinh Cực Vụ ở đây thì hắn có thể đối đãi Kinh Cực Vụ như một đối thủ, nhưng đây là em trai anh ta, Hàn Sâm thật sự không có chút hứng thú nào.

Có thời gian thì không bằng tu luyện Sâm La Vạn Tượng nhiều hơn một chút, trong những người chưa tiến hóa thì thật sự không có ai đáng giá để hắn ra tay.

Trước đây, có rất nhiều người được hắn xem là đối thủ như Lâm Phong, Tần Huyên… Họ đều đã thăng cấp đến vùng đất được thần bảo hộ thứ hai từ lâu rồi. Bây giờ Hàn Sâm hoàn toàn không có hứng thú với người của vùng đất được thần bảo hộ thứ nhất, hắn chỉ muốn tăng cường thực lực của mình thật nhanh để đi săn giết sinh vật thần siêu cấp thôi.

Hàn Sâm sải bước đi vào tòa nhà ký túc xá.

Kinh Cực Nhã nhìn hắn đi vào, không gọi, cũng không ngăn hắn lại mà chỉ mỉm cười lẩm bẩm: “Anh không từ chối tôi được đâu.”

Chuyện Kinh Cực Nhã là em trai của Kinh Cực Vụ nhanh chóng truyền ra khắp trường quân đội Hắc Ưng. Nhiều học sinh nghe xong cảm thấy vô cùng hứng thú, đặc biệt là các nữ sinh. Bọn họ thậm chí còn coi việc Kinh Cực Nhã khiêu chiến Hàn Sâm là “hoàng tử phục thù”.

“Tôi biết tại sao người ưu tú như Kinh Cực Nhã lại chọn Hắc Ưng chúng ta rồi, thì ra là báo thù cho anh trai!”

“Đại thần lại không dám chấp nhận khiêu chiến, thực sự khiến người ta thất vọng!”

“Đương nhiên là không dám rồi, Kinh Cực Nhã mạnh như vậy, ngộ nhỡ đại thần bại dưới tay một đàn em thì không phải là cực kỳ mất mặt sao?”

“Đúng, tôi thấy căn bản là đại thần không phải là đối thủ của Kinh Cực Nhã, nếu không thì sao lại không dám chấp nhận chứ?”

“Từ sau trận đấu bắn cung thì hình như đại thần gặp chút vấn đề, ngay cả thi giữa kỳ cũng không tham gia, nghe nói sau này thi lại thành tích cũng rất bình thường…”

“Xem ra thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.”

“Đại thần thật sự ngã xuống rồi.”

“Sau này Hắc Ưng là thiên hạ của Kinh Cực Nhã.”

Trong trường loan truyền rất nhiều tin đồn nói Hàn Sâm không bằng Kinh Cực Nhã, hơn nữa càng truyền càng khó nghe.

Mà người khởi xướng những lời đồn này là Kinh Cực Nhã bây giờ lại đang thong dong chơi “Bàn tay của Thượng Đế”.

Kinh Cực Nhã chẳng thèm để ý đến tiếng tăm, nhưng hắn ta lại hiểu rất rõ, chút tiếng tăm ấy đủ để những học viên trẻ tuổi háo thắng trong trường quân đội phấn đấu quên mình. Cho nên hắn ta chỉ làm chuyện cần làm mà thôi.

Một trận “Bàn tay của Thượng Đế” kết thúc, điểm số dừng ở 100:80, đối thủ của Kinh Cực Nhã là Điền Đan, bây giờ là trưởng câu lạc bộ “Bàn tay của Thượng Đế” – người có trình độ cao nhất trong hội học sinh chơi trò “Bàn tay của Thượng Đế” của trường quân đội Hắc Ưng trừ Hàn Sâm và Kinh Cực Nhã.

“20 điểm sao? Cũng không phải là chuyện khó.” Kinh Cực Nhã tiện tay rời khỏi trò chơi, hắn ta chỉ muốn tái diễn một lần những chuyện Hàn Sâm đã từng làm trong trường học, để chứng minh rằng Hàn Sâm cũng chẳng ra sao.

Kinh Cực Nhã đang đợi Hàn Sâm bị tin đồn chọc giận, lúc hắn ta khiêu chiến lần hai, có lẽ Hàn Sâm sẽ không từ chối, thậm chí có thể sẽ chủ động đến đánh một trận với hắn ta là hay nhất.

Song, có một chuyện mà Kinh Cực Nhã không biết. Đó là tuy Hàn Sâm đã nghe những lời đồn đãi này từ miệng bọn lão Thạch nhưng chẳng thèm để trong lòng. Hàn Sâm thấy những hành động và mánh khóe này của Kinh Cực Nhã rất ngây thơ tức cười, không khác gì con nít, căn bản không xứng để hắn lãng phí thời gian và tinh lực.

“Hy vọng hôm nay có thể thắng một ván.” Hàn Sâm chọn một máy 3D trong khu thực tế ảo, đăng nhập vào một forum đối chiến võ cổ trên mạng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN