Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
Chương 47
Trang Điệp nhìn ra sự kinh ngạc của Hứa Mân, chợt nói một câu không liên quan gì: “Kham lão từng có một cô con gái, con bé là học trò của tôi.”
Từng?
Hứa Mân biết chắc chắn bà còn vế sau nữa nên không xen vào.
Quả nhiên, Trang Điệp tiếp tục nói: “Ánh mắt của em và con bé giống nhau ba phần.”
Rốt cuộc Hứa Mân cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao Kham Lý đặc biệt chiếu cố cô.
“Vậy hiện tại cô ấy…”
“Mất năm hai mươi mấy tuổi rồi, không để lại gì cả.” Trang Điệp nói.
Thảo nào cô đến nhà Kham Lý nhiều lần như vậy, trừ thím và học sinh của ông thì cũng chưa từng gặp người nhà ông.
Kham Lý là một ông lão vô cùng lạc quan, rộng lượng. Hứa Mân chưa từng nghĩa tới ông còn có chuyện đau lòng như thế.
Hứa Mân còn muốn nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô lấy ra xem, là Phó Thư Dạng. Cô hơi chần chờ, định tắt máy trước rồi lát gọi lại sau.
“Nghe trước đi.” Trang Điệp thấy vậy thì cản lại: “Chúng ta không vội.”
Hứa Mân đành phải nhận điện thoại: “Học trưởng.”
“Em không ở trường học sao?” Phó Thư Dạng hỏi.
“Em đang ở nhà Kham lão.” Hứa Mân nói: “Anh có chuyện gì sao?”
“Chút chuyện nhỏ thôi, không sao, chờ em về trường rồi nói.” Dường như Phó Thư Dạng nhận ra được bên cô không tiện nên cũng không nói nhiều.
Chờ Hứa Mân cúp điện thoại, Trang Điệp lại nói thẳng lần nữa: “Yêu cầu của tôi rất nghiêm ngặt, em đồng ý bái tôi làm thầy không?”
Lần này, Hứa Mân không chần chừ nữa: “Đương nhiên là đồng ý!”
“Tới tới tới, kính sư phụ một ly trà.” Kham Lý chợt xuất hiện, ngay cả trà cũng đã chuẩn bị xong.
Trong lòng Hứa Mân ấm áp không thôi, cô quay đầu nhìn Trang Điệp.
“Ta hiểu rõ bà ấy, bà ấy không có nhiều quy củ thế đâu.” Kham Lý ở một bên ám chỉ: “Uống trà xong là coi như kết thúc buổi lễ.”
Hứa Mân cũng thông minh, cô lập tức nhận trà, cung kính mà kính cho Trang Điệp: “Sư phụ, mời uống trà.”
Trang Điệp liếc nhìn Kham Lý, cuối cùng không nói gì, trực tiếp bưng trà lên uống, hoàn toàn không hề có các hành vi gây khó dễ người khác như lúc các đại lão khác nhận học trò trong truyền thuyết.
“Sư phụ.” Hứa Mân lại gọi một tiếng, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.
“Hiện tại cô chỉ dạy cho em hai chữ: Thuần túy.” Trang Điệp nói: “Bất kể em học múa vì cái gì, mỗi lúc em nhảy, trong không tạp niệm, giữ vững tâm thái thuần khiết là được rồi.”
Hứa Mân cái hiểu cái không mà gật đầu.
“Chờ khi em hiểu được hai chữ này thì cô sẽ dạy em bước kế tiếp.” Trang Điệp cũng không có ý muốn nói nhiều: “Buổi chiều cô dẫn em tới công ty cô xem thử. Ông già Kham, ông không mời khách ăn cơm trưa à?”
Hứa Mân giơ tay: “Để em làm cho.”
Cô vừa dứt lời, có người bên ngoài gõ cửa.
Kim Tịch đứng gần cửa nhất. Cô ấy chạy tới mở cửa, sau đó mặt biến sắc, cả người đều cứng đờ.
Hứa Mân nhìn qua cũng hơi sửng sốt, người tới lại là Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng gật đầu với Kim Tịch, thái độ vẫn như trước đây, chưa từng có chút nhiệt tình, cũng không cố ý lạnh nhạt, sau đó anh đi qua chỗ Kham Lý: “Kham lão, thầy Hà bảo cháu đưa phần báo cáo này tới.”
Một hồi lâu, Kim Tịch mới lấy lại tinh thần, tâm trạng phức tạp.
Lúc trước Kim Mẫu chưa lật xe, những học sinh của ông ta đều tranh nhau lấy lòng Kim Tịch, chỉ có Phó Thư Dạng vẫn luôn giữ nguyên thái độ ôn hòa.
Nói thật, lúc trước Kim Tịch có hơi bất mãn với anh.
Nhưng đến bây giờ, cô ấy mới hiểu người như Phó Thư Dạng khó kiếm thế nào.
Ở bên kia, Phó Thư Dạng trả lời Kham Lý mấy câu, anh nghe nói Hứa Mân chuẩn bị xuống bếp, chủ động nói: “Anh đến giúp một tay.”
Kim Tịch chủ động chạy tới nói: “Mình cũng đến giúp.”
Ba người trẻ tuổi đi vào phòng bếp, Hứa Mân lấy nguyên liệu nấu ăn ra.
Kim Tịch kích động: “Mình cắt thịt.”
Hứa Mân chọn một miếng thịt cho cô ấy: “Cái này cắt miếng.”
Kim Tịch cầm thịt đi. Hứa Mân lấy nguyên liệu nấu ăn xong, cô ngẩng đầu nhìn lên, khéo léo nói: “Tịch Tịch, cậu vẫn nên đi rửa rau thì hơn.”
Kim Tịch: “Vì sao?”
Hứa Mân: “Cậu đang cắt cục, không phải miếng.”
Kim Tịch: “…”
Cô ấy tức giận ném thịt xuống: “Để mình xem cậu cắt miếng như thế nào.”
Vừa dứt lời, lại nghe Phó Thư Dạng nói: “Để anh cắt cho.”
Kim Tịch đứng một bên, không phục quan sát. Ngón tay của Phó Thư Dạng thon dài sạch sẽ, tư thế cầm dao cũng vô cùng đẹp mắt, mấu chốt là đống thịt không nghe lời kia vào trong tay anh thì ngoan không thôi.
Nhìn miếng thịt vừa mỏng vừa đều, Kim Tịch yên lặng cầm một củ cải trắng đi rửa.
Kim Tịch rửa một hồi, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ấy nhìn lại, Hứa Mân đang đứng bên cạnh Phó Thư Dạng, không biết cô đang trộn cái gì mà ống tay áo bị tuột xuống.
Phó Thư Dạng để dao xuống, hơi nghiêng người, chậm rãi giúp Hứa Mân vén ống tay áo lên, thái độ vô cùng chăm chú.
Kim Tịch chợt cảm thấy hơi no.
Cô ấy yên lặng rửa một củ cải trắng xong, quay đầu lần nữa. Không biết Phó Thư Dạng nói câu gì mà Hứa Mân cúi đầu cười vô cùng ngọt.
Kim Tịch không chỉ cảm thấy no mà còn hơi ngán.
“Mình đi ra ngoài uống miếng nước.” Kim Tịch nói.
Hứa Mân không ngẩng đầu: “Được.”
Phó Thư Dạng dứt khoát không để ý.
Kim Tịch ra phòng bếp, trong nháy mắt cảm thấy không khí vô cùng mát mẻ.
“Không phải con vào giúp sao?” Kham Lý đang đánh cờ với Trang Điệp, hơi khó hiểu: “Sao ra đây nhanh vậy?”
Kim Tịch sờ đầu một cái: “Con cảm thấy hình như con hơi dư thừa.”
“Vậy con ở đây châm trà giúp bọn ta đi.” Kham Lý giống như không hề kinh ngạc chút nào.
Kim Tịch chấn động: “Sư công, hai người họ…”
“Suỵt.” Kham Lý lắc lắc ngón tay: “Hiểu rõ là được rồi, không cần nói toạc ra.”
Trang Điệp nhìn về phía phòng bếp một cái, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trang Điệp chào tạm biệt Kham Lý, bà muốn dẫn Hứa Mân đến công ty vũ đạo của mình.
“Tiểu Phó.” Trước khi ra cửa, bà gọi Phó Thư Dạng nói: “Buổi chiều em có bận không?”
“Không bận.”
“Vậy em đi cùng chúng tôi nhé.” Trang Điệp nói: “Buổi tối có vật báu cần em hộ tống giúp.”
Dĩ nhiên Phó Thư Dạng đồng ý.
Mọi người cùng đến công ty vũ đạo của Trang Điệp, đó là một sân có ba lối vào, trên cổng treo bảng hiệu viết: Công ty vũ đạo Hiểu Mộng.
Vừa vào cửa là có thể thấy có rất nhiều cười đang làm việc hoặc luyện tập, mọi người nhìn thấy Trang Điệp đều dừng lại chào hỏi.
Vào sân trong cùng, có ba gái hai trai đang ngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Năm người nhìn thấy bọn họ đều đứng lên gọi “sư phụ”.
Trang Điệp từng mở rất nhiều lớp huấn luyện, lớp trên mạng, cũng từng dạy học ở trường nhưng đệ tử thân truyền đúng nghĩa, không tính Hứa Mân thì chỉ có tám người.
Năm vị này đều nằm trong số đó.
Hứa Mân vốn cho là đệ tử thân truyền của Trang Điệp cũng không dính khói lửa trần gian như bà, cô còn hơi lo sợ bất an.
Nhưng cẩn thận nghe giới thiệu xong mới phát hiện, hoàn toàn không hề có chuyện như thế.
Vị tóc hoa râm kia, trông tuổi tác còn lớn hơn cả Trang Điệp chính là Nhị sư tỷ. Vì lí do ngã bệnh, hiện tại bà ấy đã không thể múa nữa, dáng người cũng hơi mập ra nhưng bà ấy rất lạc quan, luôn cười tít mắt.
Tam sư tỷ trang điểm xinh đẹp là người phụ trách thực tế của công ty vũ đạo này, vừa nhìn đã thấy rất uy nghiêm.
Tứ sư huynh là ngôi sao lớn, từng diễn rất nhiều tác phẩm, ngay cả Hứa Mân cũng biết anh ấy.
Lục sư tỷ đổi nghề sang diễn các loại hý kịch, nghe nói hiện tại cũng là nhân vật cấp đại sư.
Thất sư huynh kỳ quái nhất, anh ấy lại là nhà chính trị, chức vị còn không thấp.
Hôm nay, người không có mặt ở đây là Ngũ sư huynh đã xuất gia khám phá hồng trần, Bát sư tỷ thì đi dẫn đội diễn xuất ở nước ngoài.
Mà Đại sư tỷ chính là con gái đã qua đời của Kham lão.
Trong những vị sư huynh, sư tỷ này, tuổi nhỏ nhất cũng là ba mươi sáu tuổi, ước chừng lớn gấp đôi Hứa Mân, mọi người nhìn cô như nhìn con gái, cháu gái, vô cùng yêu thương.
Bọn họ tranh nhau đưa Hứa Mân đi tham quan công ty, còn cho cô ăn ngon.
Trên đường đi, nỗi thấp thỏm bất an trong lòng Hứa Mân rốt cuộc cũng hoàn toàn rơi xuống.
Bọn họ còn ầm ĩ truyền dạy lại kinh nghiệm chung đụng với sư phụ cho Hứa Mân.
“Sư phụ thích người thuần túy. Em không cần phải lượn quanh cô ấy, cô ấy tự sẽ đối đãi chân thành với em.”
“Chuyên múa hay không, sư phụ đều hiểu rõ. Nhưng vũ đạo trong lòng em nhất định phải là thuần túy.”
“Sư phụ ghét nhất là bị người khác lợi dụng. Cách đây vài năm, có một người trẻ tuổi có thiên phú cao, cũng sắp nhập môn rồi. Nhưng ở bên ngoài, cô ta lại dùng chiêu bài của sư phụ để tham gia chương trình, bị sư phụ răn dạy trước mặt mọi người. Từ đó về sau, sư phụ cũng không nhận đồ đệ nữa, thẳng đến lúc em xuất hiện.”
…
Hứa Mân ghi nhớ những lời này trong lòng.
Tham quan xong, Tứ sư huynh La Triết lặng lẽ kéo Hứa Mân qua một bên: “Có phải em và Dư Huy có khúc mắc gì không?”
Hứa Mân nghĩ tới La Triết lăn lộn trong ngành giải trí thì chắc chắn quen biết Dư Huy, cô không dám giấu diếm, kể chuyện lúc trước cho anh ấy nghe.
La Triết bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra là vậy.”
Thấy Hứa Mân dường như hơi nghi hoặc, anh ấy lại giải thích: “Mấy ngày nay anh nhận một vai khách mời trong đoàn làm phim mà Dư Huy làm vai chính, anh thấy cậu ta cả ngày tâm trạng mất linh, nhắc tới tên em là vừa hận vừa sợ. Anh còn tưởng là em làm gì cậu ta, hóa ra là như vậy, em làm tốt lắm!”
Hứa Mân nghe thấy Dư Huy “vừa hận vừa sợ” cô là đã cảm thấy buồn cười, nhưng lời nói của La Triết cũng để lộ ra một tin tức khác: Trang Điệp không chỉ vì Kham Lý đề cử mà nhận cô làm đồ đệ, bà đã sớm điều tra cô rồi.
Vì vậy, Hứa Mân càng thả lỏng.
Một đám người ở cùng nhau, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới buổi tối.
Thân thể của Nhị sư tỷ không tốt, ăn cơm xong bà ấy phải đi, mọi người cũng nhao nhao tản ra.
Trang Điệp tán dóc với Hứa Mân mấy câu, bảo cô lúc không đi học thì có thể tới luyện múa, đến lúc đó bà sẽ dựa theo tình huống của cô mà chỉ bảo.
Dĩ nhiên Hứa Mân đồng ý từng cái, nhìn vô cùng bình tĩnh.
Cô ra khỏi công ty vũ đạo, Phó Thư Dạng trực tiếp gọi xe.
Trên đường đi, Hứa Mân an tĩnh không thôi. Tới trường học, xuống xe, cô mới chợt nhảy lên: “Học trưởng, em có đang nằm mơ không vậy?”
Phó Thư Dạng không nhịn được lộ ra ý cười nồng đậm: “Không phải, là thật. Chúc mừng em trở thành đệ tử cuối cùng của Trang đại sư.”
“Aaaaaa” Hứa Mân đứng tại chỗ xoay vài vòng, hưng phấn đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Phó Thư Dạng mỉm cười nhìn cô nhảy nhót liên hồi. Trên đường có người tò mò nhìn qua cũng bị một ánh mắt của anh dọa cho rụt về.
Hứa Mân cứ nhảy nhót như thế cho đến ký túc xá. Cô thật sự vui vẻ, đi được hai bước chợt quay lại ôm Phó Thư Dạng một cái, sau đó quay người nhanh chóng chạy vào tòa nhà.
Phó Thư Dạng chỉ kịp nhìn thấy thính tai đỏ lên của cô, còn chưa kịp nói chuyện thì đã không thấy người đâu nữa rồi.
Phó Thư Dạng tìm một cây đại thụ, anh đứng dưới gốc cây, không vội rời đi.
Mấy phút sau, điện thoại trong túi chợt rung lên.
Phó Thư Dạng lấy ra xem, là Hứa Mân gửi Wechat cho anh.
【 Hoa hồng hồng: Học trưởng, không phải hôm nay sư phụ nói có vật báu cho em sao? 】
Khóe miệng Phó Thư Dạng khẽ giương lên, gõ chữ.
【 Fu: Đúng vậy. 】
【 Hoa hồng hồng: Cô ấy đưa chưa? Em không có ý gì cả, chỉ là hình như em quá hưng phấn nên đầu óc hơi hồ đồ, không nhớ nổi cô có đưa chưa, em sợ em làm mất rồi. 】
Đôi mắt của Phó Thư Dạng cũng cong lên.
【 Fu: Em vào ký túc xá chưa? 】
Lúc này Hứa Mân mới vào cửa, vừa chào hỏi bạn cùng phòng, vừa trả lời một câu.
【 Hoa hồng hồng: Mới vừa vào cửa. 】
Tin nhắn của Phó Thư Dạng gần như gửi tới sau một giây.
【Fu: Vậy anh đã hộ tống thành công. 】
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!