Ngốc À! Anh Yêu Em (Nhóc À! Em Sẽ Là Của Tôi 2)
Chương 7: Chạm nhẹ vào hạnh phúc
Tại một bãi biển xinh đẹp, ở phía xa xa có hai thân ảnh cùng ngồi trên một tảng đá đang dựa vào nhau nhìn say đắm về nơi biển cả. Khi mặt trời lặng hẳn họ mới bắt đầu trở về resort. Trên đường đi Vy chợt nãy ra một điều gì đó làm nhỏ suốt quảng đường về lúc nào cũng cười thích thú làm anh chàng Thành của chúng ta cũng phải tò mò.
_ Em làm sao thế? Cứ cười như vừa nghĩ ra điều gì đó để chọc người khác?!
_ Haha! Chính xác. Em đang muốn chọc anh hai!
_ Chọc?? – Thành không biết cô nàng đang định chọc gì cậu bạn thân của mình.
_ Khi nãy em chợt nhớ đến lời anh nói lúc sáng là anh hai em và Trinh không thể dậy sớm nên em sẽ chọc họ!- Nhỏ cười khoái chí
_ Cũng hay đó! Anh sẽ hổ trợ em- Thành cũng tán thành ý kiến của Vy và đồng thời hợp tác để trêu chọc Phong và Trinh.
__ Trước cửa phòng Phong-Trinh__
*cốc cốc* Thành đưa tay gõ cửa và đợi hồi âm bên trong căn phòng. * cạch* Cửa phòng mở ra, là Phong, cậu đang mặc một bộ đồ hết sức giản dị như ở nhà. Thành không đợi bạn mình mở lời bắt đầu ngay ý định trêu chọc.
_ Trong cậu không mệt nhọc tý nào nhỉ? – anh nở một nụ cười không mấy là tốt lành.
_ Ý cậu là sao? – Phong ngơ ngác
_ Anh! Trinh đâu. – Vy chen vào tiếp tay với Thành.
_ À. Cô ấy đang tắm.
Phong trả lời bình thản, dường như cậu chưa nhận ra điều gì khác biệt của Thành và Vy. Cậu vừa trả lời vừa né sang một bên mời hai người họ vào. Bên trong căn phòng rất rộng, to hơn phòng của Thành và Vy vì đây là phòng đôi. Vừa vào trong Vy đã ngay lập tức châm chọc:
_ Em thấy lo cho Trinh quá!! Chắc cậu ấy mệt lắm.
_ Lo?? Việc gì chứ? Trinh, cô ấy vẫn bình thường mà em. – dường như phong chưa nhận ra điều gì hết.
_ Hazzz. Thì cậu ấy bảo với em là không uống được rượu nhiều mà nếu có uống thì phải ngủ ngay, chứ nếu không ngủ ngay vì làm việc gì đó thì ngày hôm sau cậu ấy sẽ phải nằm liếc giường vì quá mệt, giống như dị ứng với rượu hay sao ấy, em nghe nói là cũng hơi khó hiểu nên giờ em nhớ lại mới thấy lo cho Trinh.- Vy nói với giọng rất lo lắng cho Trinh và với gương mặt bi thương do sự diễn xuất siêu giỏi của Vy thì đuonge nhiên Phong đã ngay lập tức bị mắc lừa.
Trên gương mặt Phong lúc này hiện rõ hai từ lo lắng to đùng kèm theo một sự ngờ vựt nhưng không đủ để cậu nhận ra là Vy đang nói dối. Trong đầu cậu hiện giờ là có vô vàng hối hận về việc đên qua, vì việc đó đã làm anht hưởng lớn đến sức khoẻ của cô gái mà cậu vô cùng yêu. Phong không thốt nên lời, cậu cứ chờ đợi Trinh tắm xong và đi ra mà để hỏi thăm mà không hề biết bản thân đang làm trò cười cho cậu bạn thân và đứa em gái bướng bỉnh của mình. Trinh vừa lúc đó bước từ phòng tắm bước ra, còn chưa kịp nhìn thấy Thành và Vy thì đã bị Phong hỏi dồn ép tới tấp như tội phạm bị ép cung.
_ Sao em không nói cho anh biết gì hết vậy hả? Em bị như thế vậy mà còn….. Em không sao chứ? Em ổn không? Đừng cố chịu đựng? Hãy thể hiện rõ ra ngoài hết đi……. – nét mặt Phong lúc này vô cùng khó nhìn. (Au: chời má!! >< Coá ai thấy Phong bị lố quá hông)
Trinh bị Phong xả một tràn câu hỏi vô cùng khó hiểu vào mặt làm cô ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Ở một góc độ khác, có hai người đang rất thoả mãn với sự thành công của mình trong bước đầu tiên phải cố để nhịn cười lại. Trinh lúc bấy giờ mới định thần lại và trả lời Phong.
_ Anh nói cái gì vậy? Đúng à em hơi mệt nhưng anh thừa biết rồi mà. Rồi cái gì mà che giấu? Chịu đựng? Hả anh?
_ Vy nói anh nghe hết rồi. Nó nói em không thể làm việc gì khi say cả. Nhưng đêm qua chúng ta đã….- Phong chưa kịp nói hết cậu và đang ngập ngừng thì Thành tiếp ứng câu nói ngay.
_ Đã phải làm việc thật vất vả và cuồng nhiệt suốt một đêm dài cùng với chiếc giường kia nhỉ?! – Thành nói dứt câu thì cả anh và Vy cùng vỡ òa lên cười mà không kiềm chế được nữa.
Phong lúc này mới nhận ra mình đã bị lừa dưới sự kết hợp ăn ý của cậu bạn thân và cô em gái tài ba về mặc diễn xuất. Trinh cũng ái ngại vì hai người họ đã bị Thành và Vy phát hiện chuyện đêm qua. Phong tức giận không thốt nên lời, mặt cậu đen sầm lại và rặn từng chử như muốn giết người:
_ Hai người được lắm. Em dám troll anh!!!!! – anh vừa dứt câu đã bay thẳng đến chổ Vy và muốn cho cô em vủa mình một bài học.
_ Á… Á….. Anh Thành cứu em. – nhỉ nhanh chóng chạy đến chổ Thành và nắp sau lưng anh. Thành cungc nhanh chóng bảo vệ cho Vy.
_ Này, cậu định làm gì hả? Trúng tim đen cậu rồi!!! – Thành nói rồi cười khoái chí cùng Vy đang nắp sau lưng anh.
_ Câu….. Cậu…. Được. Hai người được. – Phong đành ngập ngùi ôm cục tức.
Trinh nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đành lên tiếng.
_ Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?
_ Vì biết hôm qua hai người đã làm gì nên tớ đã troll anh hai là cậu không thể vận động mạnh sau khi uống rượu. Híhí!
_ Trời ạ. – Trinh vừa bất lực vừa không biết phải như thế nào với tình huống này và đành than thở.^^Nhưng cô cũng chợt nhận ra một điều:
_ Ơ nhưng mà trông hai người thân mật chưa kìa. Như là đã yêu từ rất nhiều năm rồi vậy. – Trinh cười thích thú trêu lại.
_ Umm… Thì…..- Vy bị chọc lại làm mặt nhỏ đỏ hết cả lên.
_ Thì đã sao đâu. Dù gì chúng tôi cũng từng rất thân rồi. Giờ chỉ khác là đang yêu thôi- Thành nói rồi nhìn Vy cười nhẹ như an ủi nhỏ rằng:”không cần phải ngại”
_ Ố Ồ phải ha. Trong cậu kìa. Thành cool ngầu đâu rồi nhỉ. Trước thì như băng ngàn năm nay vì em gái tuôi mà tan chảy rồi à! – Phong nói rồi cười lớn tỏ vẻ khoái chí là trêu chọc.
_ Tôi trước khi cool ngầu như thế nào cậu cũng biết rồi mà và giờ vẫn vậy. – anh rata bình tĩnh và trả lời như hiển nhiên.
_ Em hay thật. Nhưng nụ cười của cậu bây giờ khác với trước rất nhiều- Phong nhìn Vy nói rồi nhìn Thành.
_ Phải vì tôi tìm được điểm bắt đầu và điểm dừng cho trái tim rồi. Như cậu thôi. – Thành nói rồi cười trừ. Phong cũng nhúng vai một cái như đã rõ rồi nói:
_ Ừm. Thôi giờ chúng ta đi ăn tối đi.
_ Được- của bọn đồng thanh và chuẩn bị xuống nhà ăn của resort.
__Tại nhà ăn resort __
Phong từ trước đã sắp xếp tất cả mọi thứ và chỉ càn họ xuống thôi. Họ vừa bước vào nhà ăn, nhạc đã bắt đầu vang lên, cả một nhà ăn lớn chỉ có bốn người họ do sự sắp xếp của Phong. Họ cùng ngồi vào bàn, món ăn được dọn ra từng món đầy đủ rất chu đáo khiến Phông hài lòng với sự chu đáo đó của resort. Họ vừa ăn vừa nghe nhạc và trò chuyện.
_ Băng Vy!- Phong bắt đầu cuộc trò chuyện
_ Dạ! Anh hai!? – Vy
_ Bảo bối của anh đã bớt bướng bỉnh rồi ha. Chỉ còn mỗi cái tính chọc phá người khác.
_ Đúng vậy. Tớ thấy cậu khác lắm- Trinh cũng công nhận điều đó.
Phong cảm nhận được sự khác biệt của em gái mình kể từ lúc cậu và Trinh bình yên được ở cạnh nhau. Không còn bướng bỉnh như trước, ngoan hiền hơn và đặt biệt là nó và Thành dần có khẳng cánh xa hơn trước khi anh lạnh lùng ít nói đi một chút.
_ Hở? Em có sao?! Em không có bướng bỉnh nha! Em chỉ là trẻ con một chút để hai thường em thoi- vừa nhắc cô nàng đã trở lại cái vẻ nũng nịu đáng yêu của cô tiểu thư ngày nào.
_ Ơ kìa mới nhắc đã quay trở lại rồi- Phong xụ mặt- biết thế thì anh không nhắc làm gì!
_ hahaha!! Ai kêu hai! -Vy cười và le lưỡi trêu chọc Phong.
_ À còn cậu nữa. – Phong quay sang Thành- Cậu tuy cách nói chuyện vẫn bình thường nhưng mất cái vẻ lạnh nhạt đi và cáu mặt lạnh như băng rồi-Phong cười to.
_ Tớ vẫn là tớ thôi. Chỉ là buông được rồi thì phải trở lại như trước chứ. – Thành nói rồi cười nhẹ.
_ Không đâu nha! Tôi tuy không biết trước kia anh có hay cười hay không nhưng từ lic tôi biết anh thì anh ít nhất cũng mĩm được một chút, rồi sau đó khi tôi với Phong được bình yên thì anh lạnh đi rất nhiều. Nhưng dù sao thì cũng qua rồi. Đúng là tình yêu sẽ thay đổi tất cả anh nhỉ? – Trinh nói hết điều thắc mắc trong lòng, đồng thời cũng cho thấy sự thay đổi hoàn toàn lớn của Thành, sau đó cô quay sang Phong như muốn khẳng định lại điều cô vừa nói.
_ Phải! Đã thay đổi tất cả. – Phong
-!!Phần kể của tác giả!!-
Thật ra trước đây Thành rất lạnh lùng nhưng nhờ sự quan tâm, kề cạnh và sự vui tươi của Vy đã khiến sự lạnh lùng đó giảm đi đôi chút. Anh dần chịu nói chuyện và thân trở lại với nhỏ nhưng sự lạnh lùng ấy vẫn chưa thể mất. Sau khi Trinh và Phong được hạnh phúc thì Thành nghe tin của người con gái năm xưa anh đã yêu rất nhiều, khiến anh có thời gian quên lãng Vy, quên lời hứa năm xưa. Cùng với sự trở lại của Tuyết Băng đã khiến sự lạnh lùng trước kia của Thành trở lại là càng lạnh lùng hơn trước. Làm công sức của Vy, sự quan tâm và kề cạnh Thành trở nên vô nghĩa và lại bị hất xa một lần. Nếu có ai hỏi tôi( tôi là au đó) hạnh phúc bây giờ Vy có được có phải là quá dễ để có hay không? Chỉ nhờ kĩ niệm năm xưa và sự xuất hiện của Thiên nên nhỏ mới có được tình cảm của Thành. Thì tôi xin trả lời là không! Vy đã phải chịu đựng sue quên lãng, sự vô tâm từ Thành trong suốt khoảng thời gian anh yêu Băng kể cả khi chia tay Băng, Vy vẫn phải kiên cường bằng chính nụ cười và lời hứa năm xưa để giúp Thành trở về và chịu thân lại với nhỏ, bằng chứng là cái cười nhẹ của anh( phần một có cười nhẹ nha) nhưng khi anh lại một lần nữa lạnh lùng và đẩy Vy ra xa thì thật sự mất nụ cười, đó là lí do vì sao có một khoảng thời gian họ không gần nhau được và giờ đây sự quay lại của Thành là sự bù đắp xứng đáng nhất mà Vy phải được nhận….!
Nhưng liệu bấy nhiêu khó khăn có dừng lại ở đây? Cô gái nhỏ bế kia có còn phải dùng nụ cười và lời hứa năm xưa để vượt qua khó khăn không???
*** Hết chương***
Có ai thấy phần kể của tác giả bị thừa không???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!