Thiên Cửu Vĩnh Sinh - Chương 3: Lam Nhi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Thiên Cửu Vĩnh Sinh


Chương 3: Lam Nhi


Sắc trời đã tối nên người đi càng lúc càng vắng vẻ, nhưng mà Vân Phí lại không để ý. Hắn chắp tay sau lưng và cứ tiếp tục bước đi về phía trước, trong lòng hắn cũng khẽ cảm thán Nhân Tộc hiện tại thật là phồn vinh, so với 800 năm trước thật là khác xa một trời một vực

Mắt thấy phía trước không còn đường mòn chỉ có cánh rừng nhỏ, nếu là người khác cũng sẽ không dám băng qua rừng vào ban đêm. Dù là tu sĩ dưới Trúc Cơ không cẩn thận cũng sẽ bị lạc, nhưng mà Vân Phí thì lại khác biệt. Hắn năm đó một cái phất tay giết hàng trăm người thì còn sợ cái gì nữa

Đêm tối ánh trăng chiếu xuống cánh rừng khiến cho nơi này càng thêm ma mị, tiếng sói tru lên lại thêm tiếng xào xạc của các sinh vật nhỏ dưới đất thật dễ hù dọa người khác

Hắn đang chậm rãi bước đi thì lại chợt nghe thấy một cái âm thanh của một cái nữ hài đang gào thét, vốn tính tò mò vẫn không bỏ được nên liền đi về tiếng gào thét đó

-Cứu mạng a, cứu….

Vân Phí chợt nghe thấy tiếng gầm rừ của chó sói, không nghĩ đến một nữ nhân lại một thân một mình ban đêm vào rừng làm cái gì đây

Thôi thì đã lỡ tò mò rồi nên cũng phải cứu nữ nhân đó thôi, hắn liền từng bước từng bước đi đến

Quả nhiên đúng là đang có một cái nữ nhân đang ngồi dưới đất, hiển nhiên là do nàng đứng lên không nổi. Xung quanh là hai con sói đen to lớn, Vân Phí nhìn kĩ một chút thì thấy hai con sói này tựa hồ như đã có một chút linh trí. Có lẽ thêm 5-10 năm nữa thì bọn chúng sẽ trở thành yêu thú

Khi Vân Phí vừa bước ra thì hai con sói lúc này lại chuyển sang nhìn hắn gầm rừ, hắn nhẹ nhàng liếc một cái thì hai con sói đó cụp đuôi lại và chạy nhanh đi

Nữ nhân đó lúc này chưa hết sợ hãi nên vẫn không thể tự mình đứng lên được, Vân Phí liền đi đến một tay kéo nàng đứng lên. Y phục của nàng chính là vải bố vốn may vá nhiều nơi, nay lại rách thêm nhiều chỗ làm để lộ da thịt trắng nõn của nàng

Kéo nàng đứng dậy rồi Vân Phí xoay người tiếp tục bước đi, nhưng mà bỗng nhiên nữ nhân đó lại lí nhí nói

-Ân công…. tiểu nữ là Lam Nhi, cảm tạ ân công

Vân Phí nghe vậy thì lại xoay mặt lại nhìn nàng, hắn thấy cái nữ tử này mặt không dám ngước lên, giọng nói thì lí nhí ngại ngùng

Hắn nhìn nàng một lúc rồi sau đó xoay người nói

-Không cần phải cảm tạ, là bọn chúng tự chạy….

Nữ nhân đó thấy hắn có vẻ như muốn rời đi thì lại vội vạng chạy đến nói

-Ân công, nhà của tiểu nữ cũng ở gần đây. Đêm tối rồi, hay là ngài trọ qua đêm nhà tiểu nữ được không

Lúc này vết sẹo đỏ huyết trên gương mặt nàng lại hiện ra rõ ràng. Vết sẹo này kéo dài suốt hết gương mặt thanh tú của nàng, hắn nhìn vào vết sẹo rồi thầm nghĩ. Tiểu nữ tử này…. nếu mặt không có vết sẹo thì sẽ rất đẹp

Lam Nhi thấy hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt mình thì lại vội cúi đầu xuống, nàng lại khẽ nói

-Xin lỗi…đã làm ân công hoảng sợ

Vân Phí lại khoát tay rồi nói

-Được rồi, vậy ta sẽ đưa ngươi về nhà.

….

Lam Nhi đi trước dẫn đường, nàng lúc này trên mặt lại có một chút ửng hồng. Khoảnh khắc khi vừa thấy cái nam nhân tóc trắng này thì nàng dường như bị hắn hấp dẫn

Lúc nãy hắn lại nhìn chằm chằm mặt nàng khiến cho nàng nhìn thấy rõ ràng được gương mặt tuấn mỹ của hắn, dù sao nàng mới chỉ có 15 tuổi. Cả đời của nàng chưa từng nhìn thấy qua cái nam nhân nào đẹp như vậy nên cũng có chút động xuân tâm

Chỉ là khi nàng lấy tay sờ lên vết sẹo xấu xí trên mặt mình thì lại có một chút cảm giác mặc cảm, người ta đẹp như vậy thì sao lại có thể để ý đến một nha đầu xấu xí như nàng đây

….

Cả hai sau khi bước ra khỏi cánh rừng thì lại đi thêm đoạn đường ngắn nữa thì chỉ nhìn thấy một cái nhà chòi đơn bạc, Lam Nhi liền xấu hổ nói với hắn

-Ân công, nhà của tiểu nữ chỉ có như vậy… mong ngài đừng trách

Vân Phí nghe vậy thì khoát tay ý nói không sao, dù sao hắn cũng đã dành ra thời gian 800 năm ở trong hang động rồi. Cái nhà chòi đơn bạc này có lẽ còn tốt hơn

Lam Nhi liền dẫn hắn vào nhà, Vân Phí nhìn quanh thì thấy không có ai. Hắn nghi hoặc hỏi

-Ngươi sống một mình sao?

-Ân…

Nghe thấy Lam Nhi khẽ ân một tiếng, hắn lại nhìn quanh thấy gia cảnh nàng bần hàn. Xung quanh thì không có nhà nào ở gần nên cũng có một chút hiểu thấu

Lam Nhi châm cho hắn một chén trà rồi đưa qua cho hắn, Vân Phí cũng không từ chối. Hắn uống một hơi liền hết trà rồi đưa lại chén cho nàng, từ trong cổ họng hắn cảm thấy được một trận đắng nghét

Bất quá Vân Phí không để ý đến, hắn liền nhìn nàng nói

-Ngươi lẽ ra không nên đi vào rừng vào ban đêm, nếu như ta không đến thì coi như ngươi đã nằm trong bụng hai con sói kia rồi

Lam Nhi khẽ gật đầu rồi nhìn hắn cảm thán cà nói

-Nếu ân công không đến thì tiểu nữ coi bộ cũng khó mà sống, thật ra tiểu nữ vốn muốn coi thử sông tối nay đục hay trong để có gì về rồi chuẩn bị lọc nước cho sáng mai, nào ngờ hôm nay bất ngờ lại xuất hiện hai con sói đó. Chứ mọi khi tiểu nữ đi vào rừng ban đêm vẫn không có chuyện gì

Vân Phí nghe vậy thì gật đầu, Lam Nhi đứng lên dọn dẹp đồ dụng trên cái giường gỗ kia rồi nói

-Ân công, giường đã chuẩn bị xong rồi. Ngươi lúc nào muốn thì cứ lên ngủ, tiểu nữ đêm nay sẽ ngủ dưới đất

Vân Phí lắc đầu nói

-Không cần, ngươi cứ ngủ trên giường của ngươi. Ta không cần phải ngủ

Nói xong hắn lại im lặng bắt đầu hấp thu linh khí

Thấy hắn như vậy thì nàng lại có một chút bối rối, nhưng sau đó rất nhanh lại gật đầu nói

-Vậy tiểu nữ xin phép…

Nàng nằm trên giường mà tim đập mạnh, mọi khi nàng về nhà thì chỉ cần nằm xuống là ngủ thôi. Nhưng hôm nay trong nhà lại có thêm một cái nam nhân tóc bạc tuấn mỹ kì lạ kia nên nàng có một chút xấu hổ. Nàng khẽ liếc nhìn qua thì thấy gương mặt tuấn mỹ cùng với mái tóc bạc không gió mà nhẹ phiêu tán kia của hắn thì có một chút đỏ mặt. Nhưng rồi do mệt mỏi cả ngày nên nàng cũng chìm vào giấc ngủ rất nhanh và một đêm cứ như vậy trôi qua

Khi Vân Phí vừa mở mắt ra thì đã thấy trời sáng, hắn liền đình chỉ tu luyện. Sau thời đại Tiên Ma Hỗn Chiến đã được 800 năm, hắn nhận ra tu vi của bản thân lúc đó so với hiện tại là một trời một vực. Tiên Hoàng 800 năm nay không biết có thăng tiến hay không, nhưng mà nếu như cho hắn tu vi hiện tại gặp lại Tiên Hoàng 800 năm trước thì Tiên Hoàng liền không phải là đối thủ của hắn

Bất quá tu vi bản thân tịnh tiến như vậy cũng không khiến hắn cảm thấy vui mừng, hắn chỉ là cảm thấy…. vô cùng bình thường. Hẳn là do đã trảm tình nên Thất Tình Lục Dục của hắn bây giờ cũng không giống như lúc trước

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN