[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja - Chương 77: Thầy trò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja


Chương 77: Thầy trò


Orochimaru ho sặc sụa, cong người cúi rạp trên giường, cả căn cứ vắng tanh chỉ còn mình hắn.

Kể từ khi Kabuto bị giết, với phương pháp cấy ghép tim và duy trì sự sống nhân tạo bằng máu của Karin, Orochimaru đã cố gắng chữa trị cho Kabuto hết mức có thể, nhưng để cả cơ thể hồi phục hẳn thì vẫn phải chờ thêm vài ngày nữa.

Tình trạng hiện tại của hắn vô cùng không tốt, mối nguy bị đào thải ra khỏi thân xác Genyumaru ngày càng biểu hiện rõ ràng, do đó hắn đã suy tính phương án tốt nhất để có thể chiếm được cơ thể của Sasuke. Chỉ tiếc, thân tín quan trọng nhất là Kabuto đúng lúc này lại gặp nạn, thuốc của hắn không được chuẩn bị đầy đủ, bên cạnh lại chẳng có ai tin tưởng được.

“Khụ khụ…”

Cơn ho dữ dội vang vọng trong căn phòng trống, một cảm giác bất an quỷ dị dấy lên trong lòng Orochimaru. Không để ý tới lòng bàn tay và khóe miệng đều đang vương máu, hắn theo phản xạ bắt chéo hai tay, trực tiếp dùng cổ tay đỡ một tia sét như mũi tên đánh tới ngực mình.

“Ngươi…”

Bên ngoài cánh cửa gỗ vang lên vài âm thanh, từng nhát từng nhát kiếm bổ xuống, cả cánh cửa vỡ vụn. Một thiếu niên da trắng đẹp trai, gương mặt lạnh băng không biểu tình bước vào.

“Sasuke…!” Giọng nói Orochimaru mang chút nghiến răng, hô hấp vì cơn ho vừa rồi mà có chút dồn dập, mồ hôi tuôn đẫm áo. “Đúng như ta nghĩ, ngươi vẫn luôn muốn giết ta.”

“Tôi đã học đủ rồi, không còn gì để học từ ông nữa.” Sasuke bình tĩnh nói, thái độ tự tin ngông cuồng nhìn kẻ đang chật vật trên giường, tròng mắt mở to, từng đốm lửa đen dần lan tràn trên khuôn mặt. “Orochimaru, ông hiện đang yếu hơn tôi, việc gì tôi phải hiến xác mình cho ông chứ?”

“Đừng vội ảo tưởng, mày chỉ là thứ vô dụng của bộ tộc Uchiha mà thôi.”

“Phải rồi, nếu tôi mạnh sẵn, tôi đã chẳng ở đây với ông.” Sasuke cười khẩy. “Ông muốn thân xác tôi chỉ vì ông không chiếm được của Itachi.”

“Đúng, vậy thì sao? Thưa “thiên tài”?” Orochimaru cũng cười.

“Giờ tôi đã có thể đuổi kịp Itachi.” Sasuke giương cao thanh kiếm của mình, ném một ánh mắt khinh miệt về phía Orochimaru. “Một trong Tam Nin vĩ đại đã rời khỏi làng Lá để theo đuổi tham vọng, cách chiếm lấy sức mạnh và quyền lực rất ghê tởm và nực cười. Kết hợp cơ thể mình làm thuốc, phương pháp của ông thật vô nghĩa. Ông vì muốn có sự bất tử, đã làm trái quy luật của thượng đế và để mọi người chết thay ông.”

“Tại sao anh lại…”

“Ta muốn thử sức mình.”

“Thử sức… thế thôi ư? Anh giết mọi người vì lý do đó thôi ư?”

“Đối với ta, chuyện này rất quan trọng.”

Đoạn đối thoại ngắn ngủi với Itachi trong đêm định mệnh cả gia tộc bị thảm sát hiện lên, Sasuke cắn răng, nỗi thù hận nổ tung trong lồng ngực.

“Ông làm tôi kinh tởm đến phát bệnh luôn!” Nói xong từ cuối, mũi kiếm của cậu lạnh băng nhắm vào Orochimaru, tia sét ghim trên cổ tay đối phương vẫn chưa được giải trừ, gắt gao khóa lại mọi cử động.

“Gràooooo!!!!!!!!”

Orochimaru biết mình không thể thoát được, mở to miệng hét lớn, dứt khoát phun ra một thứ gì đó màu trắng bọc vảy, cả người đổ về sau, chính thức biến thành cái xác rỗng.

Sasuke liếc mắt nhìn bạch xà khổng lồ đã thành hình với thân mình được tạo bởi hàng trăm con rắn nhỏ làm vảy, sắc mặt không chút nao núng.

“Vậy ra… đây là nguyên hình của ông.”

oOo

Yukino hút một hơi nửa ly sữa tươi, cặp mắt hổ phách sáng như sao nhìn nhóm trẻ con đang vui vẻ ăn bánh ngọt, tầm nhìn chuyển về người đối diện, khóe mắt cong cong. “Ngon không?”

Deidara nhìn những đĩa bánh thơm phức với đủ loại hình dạng màu sắc tỏa hương ngào ngạt, nếm thử một miếng Sachertorte, hương vị mứt mơ và chocolate ngọt nhẹ khiến hắn kinh ngạc.

“Ta đã nghe qua tiệm bánh này rất nhiều lần rồi, nhưng không nghĩ nó tuyệt như vậy.” Dừng một chút, hắn tiếp. “Toàn là những món vừa kỳ lạ vừa hợp khẩu vị, thật giống như đồ ăn Usagi làm…”

“…” Yukino không nói gì, cặp mắt lóe lên một tia tán thưởng.

“Cái tên Miura này đã xuất hiện ở khắp Ngũ Đại Cường Quốc.” Deidara vừa ăn vừa hỏi. “Vì sao ngươi vẫn kiên quyết chọn ở Hỏa quốc này?” Nhất là trong hoàn cảnh cả hai vừa cho nổ nát bấy địa bàn đám anbu Root cư ngụ. Lão già Danzo giờ này chắc đang tức điên lên.

“À, ta định làm một chuyện.” Yukino chớp mắt, do dự hồi lâu, vẫn chọn giấu Deidara. Ban đầu nó vốn định sau khi phá hủy tổng bộ Root thì quay lại đây trừng trị tên khốn Torune, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tốt nhất vẫn nên chờ lúc đi một mình rồi tính. Việc chủ nhân đứng sau Miura là Yonehara Uri thật sự quá khó tưởng tượng, kể cả với Konoha, Akatsuki hay các nước khác, đây đều là một bí mật cần giữ kín, khi chưa được Uri cho phép, nó không thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài.

Quãng thời gian hoạt động trong Akatsuki rất vui, mọi người đều hòa hợp ăn ý, nhưng trải qua những chuyện kia, Yukino thực sự cảm giác được tầng phòng bị trong lòng Uri lúc này đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ngoại trừ nó, cả thế giới này không còn bất cứ kẻ nào được Uri toàn tâm tin tưởng.

Thế cũng tốt…

Cô gái nhỏ híp mắt cười như hồ ly, lông mi dài cong cong, khóe mắt đầu mày mang theo một cỗ quyến rũ khó nói. Chợt, nó tập trung tinh thần cảm nhận dao động truyền âm từ một nơi xa xôi, dung mạo mười tám tuổi đẹp đến mê hồn nhếch miệng cười trêu tức.

[Chậc, mấy năm không thấy thở, tưởng ngươi chết lâu rồi chứ?]

Bên kia không biết có phải muốn phối hợp với câu này không, thực sự im lặng, qua một lát mới lần nữa nghe thấy tiếng thở phì phì giận dữ cùng âm thanh hùng hậu như đang bị vây trong một hang động tối tăm. [Cửu vỹ hồ chết tiệt!]

[Hể?] Giọng nói Yukino vừa ngơ ngác vừa lo lắng. [Có gì từ từ nói, sao lại tự chửi mình thế kia?]

[…] Ta muốn giết chết con nhỏ này! Ngay, lập, tức!

[Thôi, không đùa với ngươi nữa.] Yukino bĩu môi nhìn Deidara đối diện đang càn quét đồ ăn, thông qua nguồn chakra bên trong chiếc vòng Naruto đeo, tiếp tục đối thoại trực tiếp với Kurama. [Ngươi sẽ không thể làm hại thằng nhóc đó được đâu, đừng phí sức.]

[Ai nói với ngươi ta muốn hại nó?] Kurama gằn giọng. [Ta là vỹ thú, nó là vật chủ, liên kết sinh mạng thế nào bản thân ngươi biết rất rõ.]

[Điều đó không liên quan tới việc ngươi vẫn muốn âm mưu sử dụng sự phụ thuộc của Naruto vào sức mạnh của ngươi, để giành quyền kiểm soát và phá bỏ phong ấn.] Yukino nghiêm túc vạch trần. [Trong khi Naruto cố gắng lợi dụng sức mạnh của ngươi để thực hiện những chiêu thức được cho là bất khả thi ở độ tuổi này, thì ngươi lại luôn chờ chực và cố gắng nắm lấy những cơ hội nhỏ nhất có thể giúp ngươi kiểm soát thằng nhóc đó. Rất nhiều lần, ngươi khiêu khích sự giận dữ bên trong cậu ta và sử dụng ảnh hưởng từ chakra của ngươi lên người Naruto toan chiếm lấy cơ thể.]

[Ha ha…] Trầm mặc một lát, Kurama mới cất tiếng cười. [Ngươi biết nhiều hơn ta tưởng.]

[Cái này phải cảm ơn chủ nhân của ta sớm có đề phòng, chuẩn bị tất cả từ trước.] Yukino cười lạnh.

[Một ngày nào đó thoát ra được chỗ này, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi phải hối hận!] Kurama rốt cuộc không duy trì nổi bình tĩnh nữa, gần như gầm lên, từng câu từng chữ mang theo phẫn nộ tột đỉnh. [Cả ngươi và chủ nhân của ngươi!]

[…]

“Có chuyện gì sao, Naruto?”

“Em không chắc.” Bàn tay Naruto vô thức đặt trên chiếc vòng, bên tai phảng phất nghe được tiếng gầm của Kurama.

Đúng lúc này, Shikamaru từ đâu bước tới.

“Có cái này cần gửi cho hai người.” Lễ phép chào hỏi Kakashi, lại gật gật đầu với Naruto, Shikamaru rút ra hai tấm thiệp, lần lượt đưa tới.

“Gì thế?” Naruto tò mò nhìn tấm thiệp phủ một màu hồng dịu dàng, ngơ ngác hỏi.

“Ây chà.” Kakashi trong lúc cậu sửng sốt đã nhanh chóng đọc xong nội dung bên trong, có chút cảm thán nhìn Shikamaru, con mắt phải lộ ra nheo thành hình bán nguyệt. “Đột ngột quá đấy.”

“Còn có một bất ngờ lớn hơn nữa cơ.” Vẻ mặt Shikamaru vô cùng vui sướng. “Em chắc chắn mọi người sẽ rất ngạc nhiên.”

“Em làm ta tò mò rồi đấy.” Kakashi gấp thiệp mời lại. “Nói với họ, ta sẽ tới.”

“Vâng.” Shikamaru cười khẽ. “Giờ em còn đi gửi cho vài người nữa, gặp lại sau.”

“Cái gì thế này?” Shikamaru vừa đi, Naruto mới hoàn hồn đọc xong, trợn mắt nhìn hai cái tên được in thật to bên trong thiệp, qua một lát, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn hào hứng. “Thầy Asuma và cô Kurenai kết hôn?”

“Ừ.” Kakashi dở khóc dở cười. “Trong hai tuần nữa, nếu em tập xong chiêu “Phong độn: Loa Toàn Hoàn”, vừa vặn có thể tham gia.”

“Tuyệt!” Naruto phấn khởi reo lên, lập tức triệu ra hàng trăm ảnh phân thân, tiếp tục học cách biến đổi thuộc tính Phong vào chakra tấn công của mình.

Lượng chakra bẩm sinh của Naruto vốn rất lớn, đó cũng là nguyên nhân chính khiến Kakashi quyết định hướng dẫn cậu luyện tập bằng cách dùng ảnh phân thân, hấp thu kinh nghiệm gấp trăm lần so với chỉ một người tập. Tuy nhiên, nhược điểm của phương pháp này là khi giải trừ thuật, độ mệt mỏi cũng nhân lên rất nhiều.

Buổi trưa ngày tiếp theo, hai thầy trò giải quyết cơm trưa đơn giản và nghỉ ngơi chốc lát, Naruto nằm gối đầu lên một gốc cây lớn, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu từng mảng vàng tươi lên người cậu, thoạt nhìn rất có sức sống.

“Kakashi – sensei.”

“Hử?” Kakashi vẫn ôm trong tay cuốn sách Icha Icha quen thuộc, mặt nạ đen giấu đi phần lớn biểu cảm, con mắt lờ đờ liếc sang Naruto.

“Em đang nghĩ về một chuyện.” Naruto nhìn lá cây bay phất phơ theo cơn gió mát, lơ đãng nói. “Chuyện kết hôn.”

“Gì cơ?” Kakashi mở to mắt. “Em mới tròn 16 tuổi được mấy ngày, đừng manh động thế chứ.”

“Không phải!” Naruto che mặt, nâng hai bàn tay đặt lên vị trí đôi mắt, dường như tùy ý hỏi. “Thầy Kakashi có đối tượng chưa?”

“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Kakashi thầm kinh ngạc trước câu hỏi của cậu, đáy lòng gợn sóng.

“Chỉ là em muốn biết thôi.” Naruto kiên trì lặp lại, trong lòng không hiểu sao cảm thấy bất an. Cậu chỉ muốn xác định… suy đoán của mình có đúng hay không.

Nếu như người Kakashi – sensei thích, thật sự là… cậu ấy?

Thì phải làm thế nào?

Kakashi vẫn cầm chắc cuốn sách, nhưng tâm trí và suy nghĩ đã chìm vào hồi ức từ lâu, thất thần, giữa những sự kiện vui buồn đan xen dần hiển thị một hình bóng rõ ràng nhất.

Lần đầu tiên gặp mặt, cô bé đó giấu đi móng vuốt của mình, cười ngọt ngào giới thiệu. “Em tên Yonehara Uri. Thích nấu ăn. Ghét bị nhìn chằm chằm khi đang ngủ. Ước mơ… tạm thời chưa xác định.”

Bài luyện tập sinh tồn, cô gái nhỏ cười tinh nghịch, tự tay đưa anh hộp súp miso nóng hổi – cũng là món anh thích nhất, thay mặt cả bọn dời đi sự chú ý. “Thầy à! Dù sao tụi em ăn cũng đã ăn rồi, bày cũng đã bày rồi. Đâu thể làm gì khác được. Không bằng… thầy tới đây ăn cùng luôn. Rồi chúng ta bắt đầu tập luyện! Phải không?”

Cũng trong bài tập này, cô bé thể hiện cả sức mạnh cá nhân lẫn năng lực lãnh đạo, thi triển thuật mà không cần kết ấn, còn cùng cả đội phối hợp thực hiện một phương pháp chưa từng ai nghĩ tới – phá hủy chuông. “Thầy nhầm rồi! Mặc dù cả bốn người bọn em đều không cướp được cái chuông nào, nhưng giờ chúng đều đã không tồn tại, hay nói cách khác, thầy cũng không bảo vệ được chúng.”

Nhiệm vụ thực chiến đầu tiên ở Sóng quốc, trong tình huống không có bất cứ sự chuẩn bị nào, bọn họ đụng độ Momochi Zabuza và Yuki Haku, cả đội một lần nữa phối hợp, không chỉ bảo vệ được khách hàng là ông Tazuna, còn thành công đánh đuổi được kẻ địch và an toàn lui về dưỡng thương. Trong hoàn cảnh thuốc thang không đầy đủ, chính cô bé đó đã chăm sóc anh, xử lý các thương tích nặng nhẹ, may lại y phục vì bị kim châm đâm mà rách lỗ chỗ, còn thay anh chỉ đạo ba đứa trẻ còn lại tập điều khiển chakra. Vẻ mặt ôn hòa bất biến được thay bằng lúng túng ngượng ngập khi bị anh bắt quả tang cô bé đang “dày vò” khuôn mặt đã bị tháo mặt nạ, thực sự rất đáng yêu. “Ừm… dù sao những người khác cũng chưa được nhìn khuôn mặt của thầy đâu. Còn về phía em… em cũng cho thầy biết một bí mật của mình rồi. Coi như hòa nhé!”

Cho tới kỳ thi chunin, vì lý do đột xuất mà một người trong đội 7 buộc phải tạm rời nhóm, tham gia kỳ thi với tư cách là thành viên của tiểu đội đến từ làng Thác Nước, chính cô bé đó đã bình tĩnh trấn an các bạn của mình, và làm tốt hơn nhiều so với những gì anh mong đợi. “Tớ rất vui vì mọi người đều lo cho tớ, nhưng các cậu cũng nên biết, chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ ngay sau vòng thi lý thuyết chúng ta sẽ gặp lại. Về hai ninja làng Thác, bọn họ hiểu lý lẽ như vậy, chuyện phối hợp chắc sẽ không quá khó khăn.”

Mọi chuyện khi đó vẫn vô cùng tốt đẹp, kể cả một vài biến cố không mong muốn như lúc Sasuke bị Orochimaru hạ ấn chú, Sakura bị tiểu đội làng Âm Thanh uy hiếp tính mạng, Yakushi Kabuto khiêu khích và có ý định giết chết Uri, hay việc Rock Lee bị Gaara làng Cát đánh đến tàn phế,… đều được giải quyết triệt để. Ai cũng không ngờ tới, biến cố cuối cùng lại bất ngờ và tàn nhẫn như vậy.

Cô gái nhỏ luôn giữ nụ cười ôn hòa, tuyệt vọng ngồi sau song sắt nhà giam, hai cánh tay bị phế hoàn toàn, lá chắn mạnh mẽ luôn duy trì cũng bị phá vỡ, rơi nước mắt ngay trước mặt bọn họ, thừa nhận tất cả lỗi lầm của mình. Một người phải tuyệt vọng tới mức nào mới có thể liên tục thừa nhận một tội ác vốn không phải do bản thân gây ra?

“Hai người… có thể trở lại vào ngày mai. Còn bây giờ, em muốn yên tĩnh.”

Đó cũng là lần cuối cùng, anh nhìn thấy cô bé mang tên Yonehara Uri.

Khóe mắt Kakashi cay cay, sharingan vì được điều dưỡng mấy năm đã tốt hơn trước rất nhiều, tác dụng phụ gây ra bởi nhược điểm khác biệt dòng máu cũng giảm thiểu. Những điều này đều nhờ lọ thuốc trong hộp quà anh nhận được.

“Ta sẽ cho em biết đáp án…” Kakashi định thần lại nhìn về phía Naruto, cổ họng khô khốc nhấn từng chữ. “…Sau khi ta gặp lại người đó.”

oOo

Thời điểm Kabuto tỉnh lại trong phòng thí nghiệm đã là ba ngày sau, căn cứ hoàn toàn không còn hơi thở của bất kỳ vật sống nào khác.

Sờ lên vị trí trái tim mấy ngày trước vẫn còn trống rỗng, Kabuto ngẩn người, loại cảm giác khủng hoảng khi đứng trước ranh giới cái chết vẫn còn rõ mồn một trong đầu hắn.

“Orochimaru – sama!”

Rảo bước khỏi phòng, Kabuto đi dọc theo hành lang, gọi to lên như muốn xác nhận gì đó. Chỉ tiếc, qua thật lâu, trong căn cứ rộng lớn cũng chỉ vang vọng tiếng của hắn, không có bất cứ câu trả lời nào.

Dừng trước góc khuất dẫn vào cửa chính phòng của Orochimaru, Kabuto dừng bước, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mang theo tâm trạng hồi hộp ngó vào.

Máu.

Đó là thứ đầu tiên hắn nhìn thấy.

Càng tiến vào sâu hơn, mùi máu càng đậm, cho dù lúc này tất cả đều đã khô đen nhưng cỗ mùi tanh ngọt đặc trưng đó vẫn lan tỏa rất nồng. Cho tới khi nhìn thấy đầu một con rắn khổng lồ cùng những phần xác lớn bị chặt đứt văng khắp nơi trong phòng, Kabuto sững lại, nhất thời không thể xác định được tình huống.

Orochimaru – sama đã thực hiện Bất Thi Chuyển Sinh rồi?

Kết quả ra sao?

Chuyện gì đã xảy ra ở đây chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN