Quỷ Bảo
Chương 77: Trở thành giai ngẫu
Mày vô lễ! Hãy cút đi!
– Ta không ngờ ngươi lại độc ác đến thế.
Tiếng hét lớn vừa dứt chàng liền xuất chưởng công tới Vạn Độc Tổ Sư.
Thế chưởng này không những mau lẹ, mà còn kèm theo một tìm lực mạnh như thác lũ cuộn đá trôi đi.
Vạn Độc Tổ Sư chỉ lách nhẹ qua một bên là tránh khỏi những đòn lợi hại đó.
Hoàng Thượng Chí đánh không trúng tức giận vô cùng. Chàng liền xuất chưởng Tu Di Thần Công kích tới mãnh liệt.
Vạn Độc Tổ Sư lạnh lùng, hét lớn:
– Ngừng tay!
Chàng thâu hai song chưởng, quắc mắt, hỏi lớn:
– Muốn nói gì?
– Có phải mày muốn lão phu giải độc cho chúng nó không?
– Đúng! Nhưng tại sao lão thừa cơ hạ thủ? …
– Nếu mày không tin lòng lão phu, thì hiện giờ cũng chưa muộn. Mày có thể dắt chúng cút đi!
Thượng Chí liếc mắt nhìn qua Độc Trì thấy Song Yêu đã nằm trên bờ, mình mẩy ướt đẫm nước độc, miệng thở phì phào, nhưng không có hiện tượng trúng độc. Chàng vội chắp tay chịu lỗi:
– Vãn bối quá ngu muội đã xúc phạm xin lão tiền bối tha lỗi cho.
– Lão phu không trách mày!
Vạn Độc Tổ Sư lại lấy ra một cái chai nhỏ, trúc hai viên thuốc như hạt đậu xanh, bỏ vào miệng Hắc Bạch Song Yêu, rồi nói với Thượng Chí:
– Chừng nửa giờ nữa, chúng sẽ thoát khỏi cái độc năm chục năm.
Thượng Chí nhìn Vạn Độc Tổ Sư với đôi mắt đầy hối hận, và biết ơn. Chàng chỉ đứng yên không nói một lời.
Song Yêu vừa uống thuốc khỏi miệng, liền vùng dậy nhảy phốc vào rừng như hai con hổ xổ lồng vậy.
Hoàng Thượng Chí chưa kịp mừng, lại thêm một lần kinh hoàng nữa. Chàng vội tung mình nhảy theo.
Vạn Độc Tổ Sư đưa tay chận lại, nói:
– Để yên cho chúng nó chạy đi.
Chỉ trong chớp mắt, Song Yêu đã biến mất dạng.
Thượng Chí sợ hãi, hỏi:
– Tại sao vậy?
– Thuốc giải độc cần phải có sức mạnh, và công phạt như thế mới đẩy hết các chất độc trong nội tạng ra ngoài được.
Chàng vẫn còn thắc mắc, hỏi:
– Lão tiền bối đánh chúng nó rơi xuống Độc Trì, sao chúng nó không bị nhiễm độc như hai xác chết kia?
Lão gật đầu cười nhạt, nói:
– Cách này gọi là “dĩ độc công độc”. Vì chúng đã bị nhiễm độc đã năm mươi năm rồi, chất độc thấm hết vào các kinh mạch ngũ tạng, cần phải có sức kích độc rất mạnh mới được. Lão phu đã lợi dụng chất nước Độc Trì này để đánh tan chất độc bị nhiễm trong cơ thể rồi mới cho uống giải độc thánh đơn vào, hóa trừ chất độc trong nội tạng.
– Nhưng tại sao lão tiền bối lại dùng chưởng lực đánh chúng bất thần như vậy?
– À! Lão phu xuất chiêu thình lình là làm cho chúng kinh sợ, các kinh mạch trong người được mở rộng thì chất độc giải càng nhanh chóng hơn.
Hoàng Thượng Chí cúi đầu khâm phục, nói:
– Vãn bối thật đắc tội với lão tiền bối! …
– Không! Mày vì chưa hiểu cách giải độc, nên nóng lòng thương hại, chứ chẳng có lỗi gì cả. Vì có câu “bất trí giả bất tội”.
– Còn việc bọn Thiên Tề Giáo âm mưu phá tan Hắc Cốc đã bị chết, mà lão tiền bối cứu mạng cho Dư Hóa sống, sợ mai sau không khỏi sự báo thù của …
Vạn Độc Tổ Sư ha hả cười, nói:
– Chúng phạm tới vùng này là phải chết. Nơi đây đã có quy luật truyền khắp giang hồ rồi. Nếu chúng có kéo hết môn phái Thiên Tề Giáo tới đây, thì lão phu cũng chẳng coi ra gì!
Hoàng Thượng Chí cảm phục tài lực của lão, nên không dám tỏ lời truy vấn nữa.
Vạn Độc Tổ Sư và Thượng Chí đang chăm chú theo câu chuyện, chợt thấy cặp trai gái trạc tuổi hai mươi vui vẻ như đôi chim, từ đằng sau đám cây, chập chờn bước ra.
Thượng Chí ngạc nhiên! Trong Hắc Cốc thâm u này lại có đôi giai nhân tuấn tú như vậy?
Đôi mắt Vạn Độc Tổ Sư lóe hào quang chiếu thẳng tới cặp trai gái tươi đẹp đó.
Qua một lúc, Thượng Chí mới nhận ra y phục của thanh niên thiếu nữ này, buột miệng kêu lên:
– Chúng mày phục nguyên hình rồi?
Chàng trai tuấn tú, và thiếu nữ diễm kiều chính là Hắc Bạch Song Yêu lúc này được phục hồi dung mạo.
Song Yêu chạy nhanh tới trước Thượng Chí, quỳ xuống, nói:
– Đệ tử là Thẩm Gia Kỳ, và Phùng Oanh Oanh, xin đội ơn chưởng môn nhân đã khổ lòng cứu mạng.
Nghe Song Yêu tự báo danh, chàng mới biết Hắc Yêu tên Thẩm Gia Kỳ, Bạch Yêu tên Phùng Oanh Oanh.
Chàng mỉm cười, vẫy tay nói:
– Thôi, đứng dậy!
Song Yêu liền quay qua Vạn Độc Tổ Sư, chắp tay lạy, và hết lời cảm tạ:
– Vãn bối xin đội ơn tái tạo của lão tiền bối!
Vạn Độc Tổ Sư chỉ chau đôi mày trắng, rồi hừ một tiếng không thèm nói gì cả.
Cử chỉ này, khiến cho Thẩm Gia Kỳ, và Phùng Oanh Oanh giật mình, Hoàng Thượng Chí thấy Vạn Độc Tổ Sư sắc mặt đổi khác, liền hỏi:
– Lão tiền bối có điều gì không vừa ý?
Vạn Độc Tổ Sư thở phì một hơi, chòm râu bạc phe phẩy nói:
– Lão phu cứu người được, thì giết người cũng dễ.
– Lão tiền bối nói có ý gì mà vãn bối không hiểu?
– Hừ! Đã tới cầu lão phu, mà dám cả gan nói láo!
– Lời nào lão tiền bối cho là không thật?
– Hai đứa con nít miệng còn hôi sữa này, mà bọn mày dám nói ngộ độc đã năm mươi năm, thì đó là sự thật ư?
Hoàng Thượng Chí không nhịn cười được, nói:
– Lão tiền bối đã nghe tên Hắc Bạch Song Yêu chưa?
– Ừ! Có nghe qua, nhưng chưa gặp mặt.
– Chính hai đứa này là Hắc Bạch Song Yêu.
– Mày nói sao? Chúng nó là Hắc Bạch Song Yêu? Cái tên đó lão phu đã nghe trước đây mấy mươi năm. Và được biết Hắc Bạch Song Yêu không phải là kẻ tầm thường.
– Đúng vậy!
Vạn Độc Tổ Sư lắc đầu, nói:
– Lẽ nào chúng nó được giải độc, mà lại trường sinh bất lão?
Thượng Chí mỉm cười, nhỏ nhẹ nói:
– Trường sinh bất lão thì chưa chắc, nhưng chúng nó biết cách ẩn trú trước khi bị độc.
– Lão phu không tin.
Hoàng Thượng Chí thuật lại thân thế của Song Yêu, và việc ăn nhằm trái Nhục Chi, làm cho Vạn Độc Tổ Sư, người đã quá trăm tuổi, gật đầu không ngớt.
Lão cười, nói:
– Ồ! Như vậy chúng nó là người truyền nhân của Cần Thiên Nhất Ngạc Khúc Nguyên Thông phái Thiên Nhất Môn à?
– Phải!
– Ha! Ha! Ha! Té ra cũng là người sau của cố nhân. Thôi hai ngươi đứng dậy!
Thẩm Gia Kỳ, và Phùng Oanh Oanh đến bây giờ mới dám đứng dậy.
Vạn Độc Tổ Sư thở một hơi dài thườn thượt, nói:
– Xưa kia Khúc Nguyên Thông với lão phu có gặp qua mấy lần, không ngờ Thiên Nhất Môn là một phái uy danh trên võ lâm, nay lại biến mất trên lịch sử rồi! Như vậy hai người có muốn phục hưng lại Thiên Nhất Môn không?
Hắc Yêu Thẩm Gia Kỳ cung kính, nói:
– Hôm nay, chúng tôi đã gia nhập vào phái Thiên Nam rồi.
Đôi mắt nhìn Song Yêu đầy thương hại Thượng Chí nói:
– Nếu hai ngươi muốn khôi phục lại Thiên Nhất Môn, thì bổn nhân sẽ tận lực giúp đỡ.
Tỏ vẻ biết ơn chưởng môn nhân, Thẩm Gia Kỳ lễ phép đáp:
– Đệ tử đã thề suốt đời theo hầu chưởng môn nhân, nên nay không dám phạm đến lời thề.
– Việc này do ta ưng thuận, chứ đâu phải tự hai ngươi phản bội. Vây không có gì vi phạm đến lời thề.
– Nhưng … đệ tử chưa dám nghĩ đến!
– Được! Để mai sau ta sẽ tận lực giúp.
Thượng Chí nhìn qua Song Yêu một lần nữa thấy vẻ mặt chúng đượm tuổi xuân thì chàng sực nhớ lời hứa, liền nói:
– À! Hai người đã từng mong ước sau khi được phục hồi dung mạo, thì kết thành giai ngẫu phải không?
Phùng Oanh Oanh mặt ửng hồng cúi đầu giấu vẻ sung sướng, e thẹn. Tim nàng đập mạnh như khơi lại mối tình ân ái với Thẩm Gia Kỳ, mà năm mươi năm qua đành chôn chặt trong mơ tưởng.
Sự thật, nếu đôi tình nhân này xưa kia không ăn Dịch Hình Độc Quả thì giờ đây cả hai đều là người già tóc bạc, da mồi rồi.
Thẩm Gia Kỳ mặt cũng đỏ bừng, hơi thẹn nói:
– Chưởng môn nhân thật sáng suốt! Việc này đệ tử xin chưởng môn nhân làm chủ.
Hoàng Thượng Chí mỉm cười, nói:
– Hiện giờ ta gấp về Trung Nguyên.
– Đệ tử cũng xin theo hầu chưởng môn nhân, cho đến khi trở về cung.
– Ta chưa biết được ngày trở về.
Nói đến đây, chàng nhìn Vạn Độc Tổ Sư, rồi nói tiếp:
– Lão tiền bối với tiên sư là bạn cố giao, vậy xin mời lão tiền bối làm chủ hôn chứng kiến cho đôi trai gái được làm lễ trong Hắc Cốc Độc Trì này.
– Tốt! Tốt lắm! Lão phu đâu có lý do nào không chấp thuận. Nhưng có một điều cần thanh minh trước, là lão phu không đủ quyền cho mượn Độc Trì Động Phủ làm phòng hợp cẩn đấy nhé!
– Không! Vãn bối chỉ xin phép làm lễ đơn sơ tại đậy, để được lão tiền bối chứng kiến, rồi chúng tôi ra đi ngay.
– Được!
Thẩm Gia Kỳ, và Phùng Oanh Oanh e thẹn nhìn nhau, không nói nên lời. Nhưng cái nhìn như thầm nói lên bao nhiêu nỗi sung sướng khôn tả.
Hoàng Thượng Chí lấy Ác Quỉ Châu Bài giơ cao lên. Thẩm Gia Kỳ và Phùng Oanh Oanh theo phía Châu Bài quỳ xuống.
Thượng Chí tuyên bố lễ thành thân của Già Kỳ và Oanh Oanh.
Gia Kỳ và Oanh Oanh liền quay sang lạy Vạn Độc Tổ Sư, là người chủ nhân của buổi lễ.
Chốc lát, cuộc lễ thành hôn đã xong.
Thượng Chí nhìn đôi trái gái chạnh nhớ đến Ngô Tiểu My.
Không biết giờ này nàng ở nơi phương trời, góc bể nào? Cuộc đời của chàng và Tiểu My sau này sẽ ra sao?
Rồi tiếp đền hình bóng Đông Phương Huệ cũng hiện rõ trong đầu óc Thượng Chí.
Chàng nghĩ thầm:
– Đông Phương Huệ từ ngày chia tay mình ở bên bờ sông, cho đến nay chưa được gặp lại! Không biết giờ này nàng sống trong hoàn cảnh nào?
Nhưng tại sao Thất Hồn Nhân lại nhiều lần ngăn cản không cho mình kết duyên với Phương Huệ. Những lời nói của Thất Hồn Nhân không phải không có lý do. Chàng thắc mắc nhưng không thể tự giải được.
Lại thêm bóng người thiếu phụ tuyệt sắc, mặc áo màu đỏ xuất hiện trong óc chàng.
Nàng tự xưng tên Mộ Dung Đại, rồi lại muốn tỏ tình yêu với chàng! …
Bất giác máu nóng chạy rần khắp người. Tim chàng đập mạnh như muốn nghẹn thở. Chàng tự quyết:
– Mình không nên nghĩ đến thiếu phụ này, nàng đã bị người đàn ông mà mình không biết tên, gọi nàng là đồ hèn …
Tuy chàng cương quyết không nghĩ đến, nhưng sắc đẹp của thiếu phụ hồng y cứ hiện rõ trong óc chàng. Với làn da trắng mịn như tuyết với cặp mắt huyền lay láy, với nụ cười tươi thắm, với thân hình yểu điệu … không ai có thể chê được …
Vạn Độc Tổ Sư cười ha hả, nói:
– Hữu tình tác thành giai ngẫu! Hai người sẽ là một giai thoại ly kỳ trên võ lâm!
Tiếng cười đắc ý đó khiến Thượng Chí thức tỉnh như từ trong cơn mê, trở lại thực tế.
Chàng vội nhìn Vạn Độc Tổ Sư, đáp lễ kiếu từ:
– Chúng tôi xin cáo từ lão tiền bối, và cảm tạ ơn đức đại lượng của lão tiền bối!
Vãn bối không dám nói đến việc đền đáp, chỉ xin ghi nhớ mãi trong lòng.
Dứt lời, chàng cúi mình tạ lễ. Thẩm Gia Kỳ, và Phùng Oanh Oanh cũng cuối xuống tạ ơn.
Vạn Độc Tổ Sư cười ha hả nói:
– Lão phu cũng chúc ba người được nhiều may mắn.
Chốc lát, ba bóng người ra khỏi Hắc Cốc, Thượng Chí nghiêm nghị, nói:
– Xưa kia Vĩ Nhất Dân giả mạo sư tổ Ma Trung Chi Ma đến Thiếu Lâm Tự lén cắp Đại Ban Nhược Bí Cấp, rồi giết tăng chủ tọa. Nhưng việc này ta đã hứa với Liễu Đàn Hòa Thượng phái Thiếu Lâm, sau một năm giao lại Đại Ban Nhược Bí Cấp. Vậy giờ này hai người về cung nói rõ với Đỗ trưởng lão, cho người đi kiếm rồi đem tới Trung Nguyên giao lại cho trưởng lão Cái Bang Nam Cái chuyển đến ta.
Thẩm Gia Kỳ cảm động, nói:
– Đệ tử xin theo Chưởng môn nhân đến Trung Nguyên, rồi sẽ trở về không muộn gì.
– Không được! Hai người phải lo bảo vệ trọng địa của bổn cung. Còn chuyến đi này, ta chỉ thanh toán ơn oán riêng của ta thôi.
Thẩm Gia Kỳ mặt biến sắc nói:
– Đệ tử cũng có việc riêng xin chưởng môn nhân cho phép nói.
– Được!
– Xưa kia trong phái Thiên Nhất Môn có một người thù tẩu thoát …
– Ồ! Mày nói Côn Thế Ma Vương?
– Phải!
– Giờ tính sao?
– Xin chưởng môn cho phép đệ tử chúng tôi, đích thân đi báo thù.
– Được! Nhưng hiện giờ hoàn cảnh bổn cung chưa yên, Thiên Tề Giáo cố ý cho người đến phá rối. Hai người hãy tạm thời về cung bảo vệ, chờ lúc nào thời cơ thuận tiện ta sẽ truyền tin về cung.
– Đệ tử tuân lệnh chưởng môn.
– À! Còn việc này.
Chàng liền lấy Ác Quỉ Châu Bài đưa cho Thẩm Gia Kỳ, nói:
– Ngươi đem Châu Bài này về, đưa cho Đỗ trưởng lão. Nếu trong một năm ta chưa về, thì tái lập chưởng môn nhân!
Mặt Song Yêu biến sắc, Phùng Oanh Oanh run giọng nói:
– Tại sao chưởng môn nhân lại nói như thế?
Thượng Chí điềm nhiên, nói:
– Không có gì đáng ngại cả, chỉ là lời để phòng sự may rủi thôi.
– Chưởng môn nhân còn dạy điều gì nữa?
– Chỉ mấy điều đó thôi. Nhưng hai người phải nhớ kiếm Đại Ban Nhược Bí Cấp, rồi lập tức phái người đưa đến Trung Nguyên.
– Đệ tử xin nhớ lời.
– Được! Hai người lo trở về bản môn cung, và ta chúc cho hai người được nhiều hạnh phúc.
– Xin cảm ơn chưởng môn nhân.
Thẩm Gia Kỳ và Phùng Oanh Oanh cúi đầu chào Thượng Chí rồi phi thân chạy về Thiên Nam.
Hoàng Thượng Chí nhìn theo bóng hai người phi nhanh như hai mũi tên rời ná. Bất giác chàng thở ra, tự nói:
– Chúng nó nay đã được hạnh phúc!
Bỗng nhiên từ sau lưng chàng truyền đến một giọng nói lạnh như băng. Tiếng nói này như đã nghe qua nhưng không nhớ ở đâu.
– Thằng nhỏ kia! À mày là Lãnh Diện Nhân.
Thượng Chí giật mình xoay mình lại, thấy một lão già mặc áo đen, râu dài chí ngực, đứng cách chừng bốn trượng.
Lão nhìn chàng với cặp mắt căm giận! Chàng lạnh lùng hỏi:
– Đúng! Tôi là Lãnh Diện Nhân! Các hạ là cao nhân nào?
– Phạm Giang!
– Có điều gì cần nói?
– Ta tới đây để cảnh cáo cho mày rõ, từ nay trở về sau, mày không được tới lui với Mộ Dung Đại nữa!
Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên, không biết nguyên nhân vì đâu mà người này lại cảnh cáo chàng đừng tới lui với thiếu phụ hồng y Mộ Dung Đại? Chàng nhớ đúng là giọng nói của người đã sỉ nhục Mộ Dung Đại trong miếu Thạc Môn Tập.
Chàng cười nhạt, nói:
– Câu nói của các hạ có ý gì?
Phạm Giang gằn giọng:
– Ta không cho mày tới lui với nó!
– Tại sao?
– Mày đừng hỏi tại sao! Tuổi tác của nó đáng làm mẹ mày …
Mặt nóng bừng Hoàng Thượng Chí không thể nhịn được, liền hét lớn:
– Câm đi!
Phạm Giang giật mình, lui một bước nói:
– Lãnh Diện Nhân! Nếu mày không nghe lời lão phu thì …
– Thì sao?
– Mày sẽ hối hận không kịp!
– Nhưng việc này đâu có quan hệ đến các hạ?
– Mày biết nó là ai không?
Chàng giật mình, thầm nhận:
– Phải! Mình đâu có biết nàng là ai? Nhưng đâu có mong điều gì ở nàng?
Chàng lãnh đạm hỏi:
– Có lẽ nào các hạ lại biết nàng?
– Hừ! Ta đã hỏi ngươi thì …
Câu nói của Phạm Giang chưa dứt bỗng có một tiếng hét lảnh lót như chuông ngân:
– Phạm Giang! Mày biết ta à?
Một bóng người mặc áo màu đỏ, xuất hiện lẹ làng như bóng ma.
Nàng chính là Mộ Dung Đại, thiếu phụ mày ngài, mắt ngọc, da tuyết, cung cách yểu điệu đẹp tựa tiên sa.
Phạm Giang đứng trân trối như tượng gỗ mặt đầy hổ thẹn. Gã không ngờ nàng tới nơi này.
Cặp mắt như thu hồn, nàng liếc nhìn Hoàng Thượng Chí, rồi nhoẻn một nụ cười tươi trên môi hồng, nói:
– Em! Chúng mình lại gặp nhau!
Hoàng Thượng Chí mất tự chủ, buột miệng kêu:
– Chị!
Trước mặt Mộ Dung Đại chẳng hiểu vì đâu chàng cảm thấy yếu ớt như một con cừu non, trong người không còn có chút nghị lực nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!