Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Chương 101: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Âm Hôn Lúc Nửa Đêm


Chương 101: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Chị, chị xem, nhà bọn họ cũng không có người ăn! Chúng ta đến đó đi!”

Ông chủ vừa bận rộn nướng thịt nghe thấy Quân Chi nói, hạ giọng nói với chúng tôi: “Tôi khuyên các cô vẫn là xếp hàng ở chỗ tôi thôi, đừng đi ăn ở cửa hàng kia, các cô cậu không thử nghĩ, vì sao cửa hàng khác đều bận rộn cũng không hết việc, mà quán ăn nhà bọn họ đều không có ai?”

“Không thể ăn sao?” Tôi hỏi.

Ông chủ cười nhạo một tiếng: “Cô gái, không dối gạt cô, mấy quầy hàng của chúng tôi này, đều là một thương nhân cung cấp, que nướng cũng không cần kỹ thuật gì, chỉ cần nướng chín không cháy là được, đều là một vị, nào có ăn ngon hay không như vậy!”

“Vậy thì vì sao?” Quân Chi hỏi.

Ông chủ vội vàng để que nướng trong tay xuống, dò cơ thể ra nhìn xung quanh bốn phía, nhẹ giọng nói với chúng tôi: “Nhà bọn họ… Có ma! Thịt nướng ra, nháy mắt sẽ biến thành thịt tươi máu tươi đầm đìa! Nhìn dáng vẻ, hình như là thịt người!”

“Vậy sao các ông không báo cảnh sát?” Tôi hỏi.

“Sao không báo cảnh sát! Nhưng cảnh sát vừa đến, vài thứ kia lại đều biến thành thịt nướng bình thường! Cô nói trong chốc lát là thịt nướng bình thường trong chốc lát là thịt người, không tà môn sao!”

Ông chủ nói xong lắc đầu, cảm khái một tiếng: “Kia vốn là cửa hàng làm ăn tốt nhất nơi này, Bây giờ… Đáng tiếc!”

Quân Chi nghe một lát, lập tức lên tinh thần: “Vậy tôi nhất định phải đi!”

Tôi cạn lời, tinh tế cảm ứng quán nướng vắng như chùa bà đanh kia, xác thật có âm khí nhàn nhạt bay ra.

Loại trình độ âm linh này, em trai tôi tùy tay lấy một lá bùa là có thể giải quyết.

Hôm nay, chúng tôi coi như là làm một Lôi Phong!

Chị em chúng tôi đi tới trước quầy hàng kia, ông chủ hữu khí vô lực nhìn chúng tôi, hỏi: “Muốn que nướng sao?”

“Muốn!” Quân Chi gật đầu.

Ông chủ thở dài, cầm thực đơn cho chúng tôi.

Quân Chi để tôi chọn, mình và ông chủ hàn huyên: “Ông chủ, nghe nói chỗ ông có ma?”

Sắc mặt của ông chủ lập tức đại biến, lắp bắp chột dạ giải thích: “Hồ đồ, nói bậy! Sao lại có ma! Nhiều người như vậy, lấy đâu ra ma!”

Quân Chi chỉ bình gas trong một góc bên cạnh xe nướng BBQ: “Tiểu quỷ kia, là ông từ bên kia mời đến đi?”

Nháy mắt sắc mặt của ông chủ thay đổi.

Tôi ngẩng đầu nhìn tiểu quỷ kia, mặt mũi hung tợn, trên đầu còn có một cái sừng dài, trên người vẽ bùa, ngược lại có chút giống bùa trên người tiểu quỷ quấn lấy Lam phu nhân kia.

Chẳng lẽ nói, tiểu quỷ trên cổ Lam phu nhân kia, là bà ta nuôi?

Cho nên hai anh em Lam gia mới luôn không lên tiếng?

Ông chủ thấy Quân Chi có thể nhìn thấy, kích động vạn phần nắm tay hắn: “Đại sư… Đại sư! Cứu tôi!”

Quân Chi không nhanh không chậm: “Giúp ông đương nhiên có thể, nhưng ông có thể nói tiểu quỷ này là xuất hiện từ đâu không?”

Ông chủ gật đầu: “Đương nhiên có thể! Đương nhiên có thể! Chỉ là…” Ông ta kiêng kị nhìn tiểu quỷ kia.

Quân Chi hiểu ý cười: “Ông chủ, ông yên tâm nói, tôi bảo đảm ông không có việc gì!”

Ông chủ bán tín bán nghi, lại sợ hãi nhìn tiểu quỷ kia, cắn chặt răng nói với Quân Chi: “Đó là một ngày mùa hè, tôi đi làm việc ở Việt Nam…”

Ông ta đang nói, tiểu quỷ kia như bị cái gì đó kích thích, lập tức giương nanh múa vuốt nhằm về phía ông chủ.

Quân Chi đã sớm có chuẩn bị, tiểu quỷ xông tới, ấn ông chủ xuống, một tay khác đã cầm sẵn bùa, tát một cái dán bùa vào tiểu quỷ.

Hắn bóp lấy một mặt bùa, tiểu quỷ giãy giụa ở bên trong bùa, bùa không gió tự bay, điên cuồng bay múa ở không trung, tiểu quỷ bên trong muốn lao ra như phật lao tới.

Quân Chi hỏi ông chủ: “Cái bình để tiểu quỷ đâu?”

“Vỡ rồi…” Cả người ông chủ đều run rẩy nhìn chằm chằm tiểu quỷ bị nhốt trong bùa kia.

Tôi thở dài, lấy Vô Cực Ngọc Giản ra: “Thả nó ra.”

Quân Chi nhìn ngọc giản trong tay tôi đã mở ra, gật đầu: “Chuẩn bị ——”

Hắn hơi thu linh lực trên tay một chút, tiểu quỷ đã tránh thoát bùa lao tới, bị tôi đột nhiên nhốt vào Vô Cực Ngọc Giản.

Mẩu vụn bùa từ trong bàn tay của Quân Chi rơi xuống, hắn nhìn tiểu quỷ ở trong Vô Cực Ngọc Giản giãy giụa lại không có nửa điểm biện pháp, sang sảng cười: “Tiểu quỷ, tôi cũng thật sự xem thường cậu! Pháp lực cũng không thấp!”

Quân Chi vốn là muốn bắt sống tiểu quỷ này, nếu tôi không ra tay, hắn không tìm thấy bùa thích hợp để trấn áp, đoán chừng sẽ phải trực tiếp đánh tan hồn phách của tiểu quỷ này.

Tôi thu Vô Cực Ngọc Giản lại, ông chủ tỏ vẻ cảm ơn, còn tỏ vẻ bắt đầu từ đêm nay, thịt nướng trong tiệm của ông ta, tôi và Quân Chi ăn bao nhiêu đều tính cho ông ta.

Tôi chọn xong thực đơn giao cho ông chủ, ông ta vừa bận rộn, vừa nói ra chuyện mời tiểu quỷ.

Đoạn thời gian đó, bởi vì ông ta vạn sự không thuận, đã đi đến Việt Nam, muốn tìm cơ hội kiếm tiền, đánh bậy đánh bạ, quen một thầy pháp nuôi tiểu quỷ. Hai người thường xuyên qua lại, mắt đi mày lại, đã nhìn vừa mắt.

Thầy pháp dùng phương thức nuôi quỷ tụ tài, giúp ông ta làm giàu một lần nữa, nhưng bởi vì pháp lực của thầy pháp có hạn, hơn nữa quỷ tụ tài phải nuôi lớn, đại giới quá lớn, ông ta không muốn, cho nên cũng không để ông ta đại phú đại quý, chỉ là ngày tháng của hai vợ chồng trải qua cũng không tệ lắm.

Nhưng một ngày nào đó, lúc về nhà, ông ta phát hiện cái bình trong nhà dùng để đồ chua đã lâu bị vỡ.

Vợ chồng bọn họ ân ái, thầy pháp cũng dạy ông ta không ít loại việc quỷ thần này.

Bên trong cái bình đồ chua kia, nghe nói là chứa một loại Tùy Mệnh Cổ, cùng loại với Thần Đèn. Thầy pháp an toàn, tất cả không có việc gì; mà một khi thầy pháp chết, Tùy Mệnh Cổ sẽ chết, cái bình đồ chua sẽ phát ra mùi tanh tưởi.

Bây giờ ngay cả cái bình đồ chua đều vỡ, nói lên hồn phách của thầy pháp cũng không lưu lại.

Ông ta vừa thấy nước chua đầy đất để lại trong phòng, đã biết chuyện không ổn, đợi khi chạy đến cái bình đồ chua kia đã thấy, thân thể màu trắng của Tùy Mệnh Cổ kia vốn giống như tằm, giờ phút này toàn thân đã tím xanh, vô cùng cứng đờ.

Ông ta vội vàng lấy chút bột hóa thi đổ vào trên cơ thể của cổ trùng, nghe thấy di ngôn cuối cùng của thầy pháp cho ông ta.

Thầy pháp nôn nóng liều mạng hét với ông ta: “Trốn! Trốn càng xa càng tốt! Vĩnh viễn đừng nói quen biết tôi! Không cần báo thù cho tôi! Trải qua ngày tháng như người thường đi!”

Ông chủ nói tới đây rơm rớm nước mắt, đầy đau thương.

“Vậy tiểu quỷ kia lại là sao thế này?” Quân Chi hỏi.

“Đó là một con tiểu quỷ cuối cùng bà ấy để lại.” Ông chủ nói: “Sau khi cổ trùng nói xong những lời này đó, đã tự bùng cháy, đốt tới bức màn bên cạnh, toàn bộ nhà ở đều bị đốt sạch, tôi đã cứu con tiểu quỷ này.”

“Tôi vốn dĩ không biết tiểu quỷ kia là gì, sợ hại người, cũng không dám tùy tiện ném loạn, nhưng trước kia bà ấy đã nói qua, chỉ cần tiểu quỷ nhốt ở trong chai thì sẽ không có việc gì, nên tôi vẫn luôn đóng lại mang theo trên người. Sau lại có một ngày, tay của tôi không cẩn thận cắt qua, vết máu dính vào trên nắp bình, phong ấn trên mặt được giải trừ, tiểu quỷ đã thoát ra.”

“Ngay từ đầu, tiểu quỷ chỉ là lơ lửng ở phía trên cái chai, không thể hoàn toàn thoát khỏi bình, tôi nhìn rất sợ hãi, đã đi mua chút hương nến cúng cho nó một chút, tiểu quỷ rất hưởng thụ. Một ngày kia, tôi ở trên công trường làm công nhân, lúc phát tiền lương, người khác đều thiếu mười hai mươi đồng tiền, chỉ có tôi là được quản đốc cho thêm năm trăm đồng tiền!”

“Sau đó, tôi dần ý thức được, tiểu quỷ kia có thể chiêu tài, tuy không đến mức làm tôi trở thành phú ông trăm vạn gì đó, nhưng ngày tháng thật sự so với một người lúc chạy trốn còn tốt hơn nhiều.”

“Dần dần, tôi ở chỗ này thuê một quầy hàng, muốn yên tĩnh sinh hoạt, lại không ngờ có một ngày, tiểu quỷ ném đi hương nến cung phụng cho nó, tôi sợ hãi một cái, trong lúc vô tình đập nát cái chai…”

Quân Chi thoáng có chút suy nghĩ: “Vợ chồng các ông không có lòng tham, nuôi tiểu quỷ đều là cô hồn dã quỷ âm khí yếu ớt, cho nên không thể cho các ông một đêm phất nhanh được, theo lý mà nói đều là rất dịu ngoan.”

“Vậy vì sao ngày đó tiểu quỷ kia đột nhiên nổi điên?” Ông chủ vội hỏi.

Quân Chi do dự lắc đầu: “Như vậy đi, ông chủ, chúng tôi giúp ông xử lý tiểu quỷ, yên tâm, nó sẽ không tới tìm ông. Chuyện này, ông không cần nhắc tới với bất kì kẻ nào, cho dù là vì vợ của ông, ông cũng nhất định phải làm được!”

Ông chủ do dự gật đầu.

Tôi và Quân Chi tìm chỗ trống trong quán của ông chủ ngồi xuống, ông chủ còn đang vội vàng nướng que, tôi nhân cơ hội nhẹ giọng hỏi Quân Chi: “Vì sao tiểu quỷ kia tức giận?”

Tôi biết hắn hẳn là đoán được cái gì đó, chỉ là sợ cảm xúc của ông chủ kích động, không muốn làm trò trước mặt ông chủ.

Nhìn ông chủ không cảm kích chút nào, Quân Chi gật đầu: “Em đã biết không thể gạt được chị.” Hắn đè thấp giọng: “Em nghi ngờ, người ngày đó giết chết vợ ông chủ kia, ở ngay gần đây, cho nên tiểu quỷ mới có thể tức giận.”

“Nói như thế nào?” Tôi không phải rất hiểu những thứ này.

Quân Chi hỏi tôi: “Chị, chị thấy thuật nuôi quỷ thế nào?”

Xét thấy quen hai Dưỡng Quỷ Sư đều muốn tôi chết, Quân Chi còn dùng thuật nuôi quỷ mà bị thương, tôi căm thù loại này đến tận xương tuỷ: “Tà môn ma đạo!”

Vẻ mặt của Quân Chi “Em biết chị sẽ nói như vậy”.

“Thuật nuôi quỷ, tinh tế mà nói, có thể chia làm hai loại, một loại là như Đồng Trì Phi, một loại khác, lại là như ông chủ và vợ của ông ta. Đồng Trì Phi bọn họ bắt, phần lớn đều là lệ quỷ, càng hung càng tốt, mà bà chủ, chỉ là thu lưu những cô hồn dã quỷ không có chỗ để đi, không có người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN