Cẩm Niên
Chương 3: Giới hạn
Editor: Peachy
Khi Khương Cẩm Niên tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Hậu quả của việc say rượu là những cơn đau đầu không dứt, cô vịn cạnh giường đứng lên, giật mình nhận ra bản thân đang ở trong phòng ngủ của một người đàn ông. Căn phòng rộng rãi được bài trí thanh nhã mà sang trọng. Ga trải giường kẻ sọc màu xám đậm. Ở góc phòng là một kệ sách lớn, bên trong chứa rất nhiều loại sách được sắp xếp ngay ngắn, ngăn nắp.
Cô nhớ lại buổi tối hôm qua, uống đến say mèm.
Sau đó Phó Thừa Lâm phải đỡ một con ma men là cô lên taxi, trở về nhà anh.
Tệ thật.
Cô nghĩ thầm.
Thất tình rồi uống rượu say, kích động đến mức đánh mất hết lí trí, không có liêm sỉ mà dán vào Phó Thừa Lâm.
Trước khi rời khỏi phòng ngủ, cô không kìm được quay đầu, nhìn thoáng bản thân qua gương, dáng vẻ quyến rũ, quần áo xộc xệch, quả thật giống một con hồ ly tinh lẳng lơ mà đê tiện.
Khương Cẩm Niên tùy tiện cào cào mái tóc, lại làm cho bản thân thêm phần nhếch nhác.
Sau đó, cô cứ mặc kệ như vậy mà bình tĩnh tìm Phó Thừa Lâm.
Phó Thừa Lâm đang ngồi xem TV ở phòng khách.
Anh đang theo dõi tin tức tài chính kinh tế cùng tình hình thị trường ngày hôm nay.
Khương Cẩm Niên vừa mới xuất hiện trong tầm mắt, Phó Thừa Lâm đã lên tiếng: “Quả nhiên cậu gầy đi không ít, lần này tôi dễ dàng hơn nhiều.”
“Lần này?” Khương Cẩm Niên hỏi anh, “Ý cậu là sao, tôi không hiểu lắm.”
Phó Thừa Lâm dựa nửa người vào ghế sofa, nghiêng đầu nhìn cô.
Khương Cẩm Niên đứng cách xa anh, nhưng khoảng cách ấy chẳng hề ảnh hưởng đến sự giao tiếp bằng mắt của hai người. Cô để ý tới ánh mắt anh có chút phức tạp những lại vô cùng rõ ràng, tựa như anh biết tất cả mọi thứ, chuyện gì cũng có thể đoán được, chỉ cần một cái nhìn cũng có thể nhìn thấu cô.
Khương Cẩm Niên không biết giấu mình đi đâu.
Cô nghĩ một đằng nói một nẻo, lui về sau một bước: “A, tôi nhớ ra rồi. Tôi ở buổi tụ tập hồi năm nhất, trộn vang đỏ cùng rượu trắng và bia, uống đến mức bị ngộ độc cồn. Là cậu đưa tôi đến bệnh viện.”
Phó Thừa Lâm giúp cô hồi tưởng lại: “Tại sao lại uống nhiều như vậy?”
Khương Cẩm Niên xoay người, đi về phía cửa nhà: “Vì có mấy nam sinh đùa cợt với tôi, bọn họ nói chỉ cần tôi uống hết chỗ rượu đó sẽ tặng cậu cho tôi.”
Cô bắt đầu tự giễu, ngữ điệu mỉa mai: “Khi đó, tôi đúng là ngu ngốc.”
Phó Thừa Lâm tiếp lời: “Vậy cậu cảm thấy hiện tại cậu thông minh sao?”
Anh mặc áo thun cùng quần dài, so với vẻ thông minh trầm ổn ngày thường càng toát lên một chút tư vị gia đình. Anh thấy Khương Cẩm Niên một mực muốn đi cũng không có ý định đứng dậy tiễn khách, mọi lễ nghi cùng quan tâm chỉ dừng lại ở đêm hôm trước.
Bấy giờ, anh mới nói: “Không phải cậu cứ say mèm là sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Đêm qua, cậu cùng tôi thảo luận về thói hư tật xấu của đàn ông. Cậu nói không sai, đàn ông không thể khống chế được dụng vọng, trong suy nghĩ toàn những tư tưởng đồi bại. Cậu đã hiểu rõ như vậy thì đừng có đi đêm một mình nữa…”
Anh cười nhẹ, trong lời nói tràn ngập sự uy hiếp: “Sói nhiều, thịt ít, cậu coi chừng bị ngoạm mất lúc nào không hay.”
Khương Cẩm Niên không lên tiếng.
Tối hôm qua cô khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, hiện tại lại lặng thinh, tóc tai rối bời, thoạt nhìn rất đáng thương.
Cô hạ mắt, lông mày cũng trùng xuống, khẽ cúi đầu, dáng vẻ không hề giống như đang đối mặt với tình cũ mà là gặp phải thầy giám thị chí công vô tư.
Phó Thừa Lâm xem như không có sự khác biệt này.
Mặc cho bầu không khí ngày càng vi diệu.
Anh vốn dĩ không muốn xen vào việc của người khác, nhưng cô gái này là Khương Cẩm Niên. Từ trước tới nay, mấy chuyện vặt vãnh của cô anh cũng để vào mắt.
Mấy năm trước, bạn của Phó Thừa Lâm đã từng khuyên anh: “Nếu cậu đã không có ý gì với Khương Cẩm Niên thì đừng cho cô ấy hi vọng. Đúng rồi đấy, điều kiện của cô ấy rất kém, cơ bản là không xứng với cậu. Thế nhưng cậu vừa đối xử tốt với cô ấy vừa từ chối trái tim của cô ấy, chẳng khác nào cậu biến cô ấy thành một con thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Khi ấy, Phó Thừa Lâm chỉ châm chọc: “Theo ý của cậu, tôi với cô ấy tốt nhất là cả đời này không qua lại với nhau.”
Người kia thở dài: “Phó Thừa Lâm, cậu đừng có đánh tráo khái niệm. Không phải là cậu thích Khương Cẩm Niên đấy chứ? Mỗi lần nói đến cô gái này là cậu lại kích động. Cô ấy chạy 800m, cậu cũng hướng người ta mà cổ vũ.”
Phó Thừa Lâm không hề phản bác.
Bởi vì mỗi khi anh phủ nhận sẽ phải nói lí do vì sao không yêu Khương Cẩm Niên, mà những lí do ấy chắc chắn làm tổn thương người ta vô cùng.
Vật đổi sao dời, lịch sử lại tái diễn.
Anh đối với Khương Cẩm Niên vẫn đặc biệt chiếu cố.
Khương Cẩm Niên ngược lại vô cùng thong dong.
Cô thuận nước đẩy thuyền, hỏi anh: “Đêm qua có không ít tên săn mồi… Vậy lần này, vì sao cậu lại giúp tôi?”
Phó Thừa Lâm trả lời: “Muốn nghe cậu nói cảm ơn tôi.”
Khương Cẩm Niên khách khí, kính cẩn đáp: “Cảm ơn.”
Phó Thừa Lâm ngẩng đầu: “Đừng có qua loa, chân thành vào.”
Khương Cẩm Niên cười một tiếng, vỗ tay: “Gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc đến quý ngài Phó, một công dân lương thiện và vô cùng nhiệt tình.”
Phó Thừa Lâm phối hợp làm trò, như hóa thành người khác: “Quý ngài phó không nhặt của đánh rơi, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, thấy sắc không nổi lòng tham…”
Khương Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng: Lúc này còn muốn giả vờ làm chính nhân quân tử? Cái gì mà thấy sắc không nổi lòng tham, anh tuyệt đối không phải kiểu người đó. Nhớ năm đó, bên trong ổ cứng của anh giấu không ít AV (*), từ y tá đến các thể loại thợ điện, thợ sửa ống nước đều có, bên ngoài gắn mác nam thần, ai biết có phải đã tinh thông bảy bảy bốn chín tư thế hay không. Hơn nữa, gương mặt này, dáng người này, có tìm cũng không thấy khuyết điểm, thế nên đời sống tình dục của anh nhất định là muôn màu muôn vẻ.
(*) AV: là phim heo đó các bạn nhỏ =))
Phó Thừa Lâm quan sát chút biểu cảm nhỏ của cô, nửa thật nửa giả: “Sự nghi ngờ của cậu với người khác sẽ được kiểm chứng bởi chính bản thân cậu.”
Khương Cẩm Niên lập tức đỏ mặt, gần như là chạy trốn ra khỏi nhà anh.
Khó hiểu thay, tận đến khi cô cách xa Phó Thừa Lâm liền tránh không được nhớ lại đủ thứ chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Ngoài bi thương và thất vọng, cô còn thấy khó xử.
Một vị lão sư mà cô tín nhiệm nhất từng dạy rằng: Trong chuyện kinh doanh, bọn họ phải học được cách nâng lên được thì hạ xuống được. Cho dù cổ phiếu bọn họ đầu tư giảm mạnh chỉ sau một đêm thì vẫn phải tiếp tục ăn và ngủ đều đặn, tuyệt đối không bỏ cuộc.
Chỉ có như thế, cơ hội mới có thể quay lại tìm ta.
Lý thuyết thì đơn giản, thế nhưng thực tế lại rất khó.
Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, cô không thể thoát nổi sự lo lằng và tự hành hạ bản thân, từ đau khổ đến sợ hãi, rồi lại nảy sinh sự thù hận, hận bản thân, hận cả người khác.
Giống như một con nhím bị lột da, sau đó bị đâm đến chật vật, nằm rạp mà giãy giụa.
Tới khi trở về nhà, vốn cho rằng có thể được thả lỏng, nhưng không ngờ Kỷ Chu Hành lại đang đợi cô.
*
Khương Cẩm Niên thuê trọ chung với một cô gái tên là Hứa Tinh Thần. Căn nhà trọ này có hai phòng ngủ và một phòng khách, vừa vặn mỗi người một phòng, ở chung rất hòa hợp. Mãi đến gần đây, Khương Cẩm Niên nói với Hứa Tinh Thần, rằng cô sắp kết hôn, sắp dọn đi rồi.
Hứa Tinh Thần đang trong quá trình tìm bạn cùng phòng mới.
Mà người mới còn chưa thấy đâu, Kỷ Chu Hành đã tìm đến tận cửa.
Hứa Tinh Thần biết anh ta là vị hôn phu của Khương Cẩm Niên, có gia thế có địa vị. Cô ấy không dám để người ta đứng ở hành lang, đành phải mời anh ta đi vào.
Kỷ Chu Hàn cùng cô hàn huyên đôi câu liền hỏi đến Khương Cẩm Niên.
Anh ta khẽ cúi đầu, sườn mặt sắc nét, trên cằm lún phún râu sau một đêm không cạo, tròng mắt hiện đầy tơ máu. Trên người anh ta có mùi khói thuốc, khuỷu tay vắt một chiếc áo khoác, ống tay áo sơmi còn có vết rượu…
Chuyện này là thế nào?
Hứa Tinh Thần không giám hỏi.
Cô ấy là bạn cùng phòng của Khương Cẩm Niên, cũng là bạn thân của cô.
Nhưng cô ấy sẽ không tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông của bạn thân, cùng lắm chỉ dừng lại ở mức độ xã giao. Nguyên tắc này có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. Tốt ở chỗ là sẽ bớt chuyện phiền phức, nhưng xấu ở chỗ, cô cùng Kỷ Chu Hành không có chuyện gì để nói.
Kỷ Chu Hành an vị ở phòng khách, cầm bao thuốc rút ra mấy cây.
Lúc Khương Cẩm Niên mở cửa bước vào, cả căn phòng mờ mịt khói thuốc lượn lờ.
Cô bị sặc tới mức hắt hơi một cái.
Ánh mắt Kỷ Chu Hành di chuyển, dừng lại trên mặt Hứa Tinh Thần.
Hứa Tinh Thần vội vàng nói: “Chuyện là tớ còn một bộ phim vẫn chưa xem xong, tính sẽ xem tiếp bây giờ đây. Tớ vừa mua tai nghe Bingle, hiệu suất âm thanh cực kì tốt.”
Dứt lời, Hứa Tinh Thần lập tức trở về phòng ngủ, “Phanh” một tiếp đóng cửa phòng lại.
Cửa sổ phòng khách không mở, ánh năng xuyên qua cửa kính phản chiếu lại trên sàn nhà, chiếu sáng làn khói mù trong phòng.
Bầu không khí ngột ngạt đình trệ, Khương Cẩm Niên kì lạ lại muốn cười. Đây gọi là gì? Anh ta còn ngại cô chưa đủ nhục nhã. Dáng vẻ anh ta ngậm điếu thuốc ngồi trong nhà cô cực kì giống như địa chủ cuối năm tìm tá điền tính nợ trong xã hội xưa. Nhưng anh ta lấy đâu ra mặt mũi mà ở đó hùng hùng hổ hổ? Người muốn kết hôn là anh ta, ngoại tình cũng là anh ta, người nợ cô càng là anh ta.
Anh ta trêu chọc bản thân như đang đùa giỡn với con kiến trong lòng bàn tay.
Lúc đó anh ta cùng người phụ nữ khác lên giường, có chăng nghĩ đến lòng cô sẽ nguội lạnh hay không?
Khương Cẩm Niên khó mà bình tĩnh được.
Cô tiến tới ghế sofa trước mặt.
Kỷ Chu Hành hút sâu một hơi thuốc, ho khan, tàn tro từ giữa các ngón tay rơi xuống quần anh ta, không thắp lên nổi một đốm lửa nhỏ.
Anh ta yên lặng phủi tàn thuốc, cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ thầm: Anh ta tới đây không phải để cãi nhau cùng Khương Cẩm Niên, cho dù anh ta biết rõ, tính khí của cô rất kém, cùng anh ta tranh cãi là chuyện không thể tránh khỏi.
Anh ta dứt khoát hỏi thẳng: “Em mới từ nhà của Phó Thừa Lâm trở về?”
Khương Cẩm Niên chỉ cười nhưng không nói gì.
Thấy cô cười, anh ta cũng cười: “Khương Cẩm Niên, em chỉ cần nói với anh rằng em cùng anh ra cả đêm nói về xu hướng của quỹ thị trường tiền tệ (*), trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.”
(*) Money Market Fund: Quỹ thị trường tiền tệ là một quỹ tương hỗ mở đầu tư vào chứng khoán nợ ngắn hạn như tín phiếu Kho bạc Hoa Kỳ và giấy thương mại. Các quỹ thị trường tiền tệ được quản lý với mục tiêu duy trì giá trị tài sản ổn định cao thông qua các khoản đầu tư thanh khoản, đồng thời trả thu nhập cho các nhà đầu tư dưới dạng cổ tức.
Khương Cẩm Niên cúi đầu, kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm: “Anh còn định làm trò gì nữa, tôi không hiểu nổi anh.”
Cô ngồi xuống một bên ghế, đưa chân lên bắt chéo: “Làm đàn ông thì phải có trách nhiệm, anh cùng Diêu Thiên tình đầu ý hợp, củi khô cháy lửa, sớm một chút đem chuyện kia xử lý đi… Áo cười cũng không cần chọn nữa, dù sao cũng là anh trả tiền, cứ hỏi cô ta là được.”
Kỷ Chu Hành hiểu rõ, Khương Cẩm Niên nhất định phải đâm lại anh ta một đao.
Anh ta cả đêm không chợp mắt, khoái cảm đã lâu không có mà Diêu Thiên mang đến cho anh ta gần như đã biến mất. Anh ta sốt ruột đi tìm thứ mình đã đánh mất, nhưng sự điềm tĩnh của Khương Cẩm Niên khác xa với suy nghĩ của anh ta, tựa như giấu kim trong bông, châm chọc mỉa mai.
Anh ta không thể ngừng nghi ngờ nền tảng tình cảm của hai người họ, tối qua có hay không cùng cô hồng hạnh vượt tường (*).
(*) Hồng hạnh vượt tường: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng vẫn ngoại tình. Xuất phát từ câu thơ “Xuân sắc đầy vườn không thể khoá nổi, Một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài.” (Du viên bất trị – Diệp Thiệu Ông)
Thông thường, muốn thay đổi một tập tin trên máy tính chẳng thà đem nó xóa bỏ còn sạch sẽ và dễ dàng hơn. Nguyên tắc ấy cũng áp dụng được cho chuyện tình cảm nam nữ, chỉ cần tìm được niềm vui mới là có thể từ bỏ được tình yêu cũ.
Kỷ Chu Hành cực kì rõ điều đó.
Anh ta nhấc một chén trà trên bàn, đột nhiên quăng nó đi. Nước trà sóng sánh tràn đầy, văng ra ngoài mấy giọt.
Khương Cẩm Niên đoán anh ta còn đang lửa giận chưa yên, chuẩn bị mở cửa tiễn khách, anh ta bất ngờ bắt lấy cổ tay cô, lật người giam cô ở giữa ghế sofa, tới gần, cúi người như muốn hôn.
Hơi thở của người đàn ông trước mặt cô đã quá quen thuộc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô mở to hai mắt, quật cường nhìn anh ta chằm chằm, không hề chớp mắt, cuối cùng vẫn không ngăn nổi nước mắt tuôn rơi.
Kỷ Chu Hành thở dài: “Sao em phải như vậy?”
Anh ta tiếp lời: “Suy nghĩ của em vẫn còn non nớt. Anh chỉ muốn sửa, chứ không hề có ý muốn hại em.”
Khương Cẩm Niên bật cười trong nước mắt: “Đừng nói những lời vô nghĩa.”
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào càng làm nổi bật làm da trắng muốt như ngọc quý của cô, đôi mắt long lanh nước càng làm cho anh ta tâm viên ý mã (*).
(*) Tâm viên ý mã: ý chỉ tâm tình dao động, các hành vi lo lắng, dễ dàng bị rối trí,… của con người. Đây là một thuật ngữ có hơi hướm Đạo Phật nên rất khó để giải thích ngắn gọn, mọi người có thể google để tìm hiểu thêm.
Kỷ Chu Hành nhẫn nại dỗ dành cô: “Anh yêu em, anh đối với em là chân thành không dối trá. Nhược điểm duy nhất của em là thiếu có cảm giác an toàn, muốn kiểm soát anh… Chúng mình sắp kết hôn, em coi như là bỏ qua cho anh, cũng là bỏ qua cho chính bản thân mình… Bà xã, tối hôm qua anh nói nhiều lời lung tung, em chỉ cần tin tưởng những điều anh nói bây giờ thôi.”
Lúc anh ta nói chuyện thỉnh thoảng còn gảy tóc cô, đến khi nước mắt chảy qua khẽ tay, anh ta mới phát hiện đây là lần đầu tiên Khương Cẩm Niên khóc trước mặt anh ta.
Cô càng lúc càng khóc chật vật, khóc đến phát nấc, nước mũi tèm lem.
Anh ta buông cô ra, cô liền lấy áo vest của anh ta lau nước mũi, sau đó cô nói: “Tôi khổ sở thế này là vì, tôi đang tự hỏi, trước đây tôi vì điều gì mà nhìn anh vừa mắt? Chẵng lẽ mắt nhìn người của tôi lại kém đến thế? Tôi thấy khó hiểu, cực kì hoang mang.”
Kỷ Chu Hành tức giận.
Áo vest của anh ta vẫn còn ở trong tay Khương Cẩm Niên.
Khương Cẩm Niên đem trang phục của anh ta giày vò không ra hình dạng: “Sống trên đời cũng phải có chính kiến riêng. Mấy lời vừa rồi của anh, tôi chỉ có 2 điều muốn phản bác. Thứ nhất, tôi có trưởng thành hay không không phụ thuộc vào đánh giá của anh. Thứ hai, chúng ta kết thúc rồi, tôi không phải vợ anh nên không có nghĩa vụ phải bao dung anh, anh cũng không có tư cách để chỉnh tôi.”
Cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu, như đã nghĩ thông suốt.
Kỷ Chu Hành lại tiếp tục hỏi: “Em muốn thăng chức ở công ty ư?”
Khương Cẩm Niên dừng bước.
Kỷ Chu Hành nói: “Nếu em cảm thấy khó phát triển sự nghiệp, chỉ cần em muốn hỗ trợ hay có chỗ dựa anh đều có thể cho em.”
Khương Cẩm Niên quay đầu nhìn anh ta.
Cái áo vest anh ta vừa ném xuống đất kia vừa vặn bằng một tháng tiền lương của cô.
Cô căm ghét sự chênh lệch giàu nghèo, nhưng lại muốn kiếm lời từ chuyện đó. Cô coi thường những mối quan hệ bất chính, nhưng lại ao ước được tăng chức tăng lương.
Cô có thể không thiện lương, không trong sạch nhưng ít nhất, cô không muốn làm vấy bẩn tình cảm của mình, cho dù đoạn tình cảm này chẳng đáng giá một xu.
Khương Cẩm Niên thẳng thắn nói: “Tôi từng tham gia một buổi xã giao. Ở KTV, phú nhị đại các người muốn chơi gái thì quăng tiền xuống sàn đất, để mấy cô gái nhặt lên, rồi đem tiền đút vào ngực họ. Còn người đứng xem như chúng tôi lại dự đoán xem đêm nay cô gái nào có giá cao nhất…”
Cô ngừng lại suy nghĩ: “Kỷ tổng, nếu tôi đồng ý chuyện đó với anh, tôi chính là loại phụ nữ đó.”
“Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Kỷ Chu Hành nâng tay trái day day thái dương, “Anh nói em vẫn còn rất ngây thơ, em còn không chịu thừa nhận.”
Khương Cẩm Niên lại tiếp tục: “Nếu tôi vẫn còn non nớt thì hiện tại đã nổi nóng, cùng anh cãi nhau. Nhưng tôi biết, ầm ĩ ồn ào cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, lại còn khiến tôi mệt mỏi hơn, anh cũng thấy phiền.”
Cô mở cửa chính, kiên quyết giữ thái độ muốn đuổi người.
Như cô mong muốn, Kỷ Chu Hành trầm mặc rời đi.
Cửa vừa đóng lại, anh ta vẫn đứng đó thật lâu.
Khương Cẩm Niên cách một cách cửa ngồi xổm trên nền nhà, dạ dày cuộn trào như sóng biển, cảm giác buồn nôn càng rõ rệt.
Cô vặn nắp một chai nước khoáng uống mấy ngụm, thấy dễ chịu đi không ít, giống như vừa trải qua một trận ốm nặng, mơ hồ cảm nhận được dấu hiệu chuyển biến bệnh tình đã tốt hơn mà tất cả là nhờ vào sự kiên trì tự chữa lành của cô.
Cô tự nhủ bản thân có nghị lực giảm cân, gầy như hiện tại hoàn toàn không phải vì ép dạ cầu toàn. Nếu sau này kết hôn, chồng cô còn muốn vượt quá giới hạn cùng người phụ nữ khác, cảm giác đố kị sẽ giết chết, sẽ chôn sống cô.
Trước khi oán trách người khác, chính bản thân mình cũng đừng như vậy, chuyện đảm bảo quyền lợi lại càng không.
Sự yên tĩnh bao trùm cả phòng khách.
Bạn cùng phòng Hứa Tinh Thần khẽ mở cửa, từ trong phòng ngủ nhìn trộm cô, thấy mặt cô trắng bệch, hai mắt phiếm hồng liền chạy về phía cô, hỏi: “Cậu với Kỷ Chu Hành làm sao vậy? Đáng sợ lắm đó.”
Khương Cẩm Niên bảo: “Cậu ngồi đi, tớ kể cậu nghe.”
Hứa Tinh Thần lập tức ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, chăm chú lắng nghe.
Khương Cẩm Niên ngả người vào lòng cô ấy, tinh thần sa sút: “Anh ta là tên khốn nạn.”
Hứa Tinh Thần đau lòng ôm lấy cô, an ủi: “Không sao đâu, cậu cứ nói với tớ.”
Khương Cẩm Niên tâm sự với cô ấy một lúc rồi chậm rãi đứng dậy, lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa. Nước nóng từ vòi hoa sen xả trên làn da mịn màng, hơi sương mờ ấm áp thấm vào toàn bộ cảnh vật.
Không lâu sau đó, cô ở phòng tắm phát hiện ra một chuyện.
Dây chuyền vẫn đeo trên cổ đã không cánh mà bay.
Ở chỗ nào được nhỉ? Khương Cẩm Niên cẩm thận hồi tưởng.
Có lẽ là rơi trên đường, hoặc là trong nhà Phó Thừa Lâm.
Bất kể là ở đâu, cô cũng không có ý định muốn đi tìm.
Nhưng cô ngàn lần không ngờ đến, lúc đang ăn cơm trưa, Phó Thừa Lâm lại gửi tin nhắn cho mình.
Hết chương 3.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp tục xì poi chương sau: Nhớ lại ôn hương nhuyễn ngọc ngày hôm qua, hoài niệm chuyện cũ mong chờ tương lai
Editor bon chen:
Dựa theo tác giả, tôi đã biết anh Lâm của chúng ta là một người đàn ông vô cùng có tiền đồ =))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!