Sa Mạc Thần Ưng
Chương 4: Sinh tử
Tiểu Phương nói :
– Ta không suy nghĩ gì cả.
Vệ Ưng Bằng hỏi :
– Tóm lại ngươi đáp ứng hay không?
– Không đáp ứng.
Tiểu Phương trả lời trực tiếp ngắn gọn, vô cùng ngắn gọn.
Vệ Ưng Bằng không thay đổi sắc mặt, nhưng cơ mắt đã nheo nhăn lại con ngươi mắt co rút lại.
Ánh mắt Thủy Ngân ra vẻ phức tạp kỳ quái, mơ hồ như cảm thấy kinh ngạc, lại cũng như tán thưởng, thích thú.
Y thị hỏi Tiểu Phương :
– Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi không đáp ứng không?
Tiểu Phương cười nói :
– Tại vì ta không thích thú.
Lý do này không những không thuyết phục, mà vốn cũng không thể xem là lý do.
Lý do thật sự là gì? Tiểu Phương không muốn nói ra, xưa nay chàng luôn có nguyên tắc của chàng, người khác rất khó mà hiểu được, mà chàng cũng không muốn người khác hiểu.
Vô luận làm chuyện gì, chàng thấy chỉ cần bản thân mình tự vấn tâm không hổ thẹn là đủ rồi.
Thủy Ngân thở dài nói :
– Vệ Ưng Bằng sẽ không giết ngươi, lão xưa nay không ép buộc ai làm bất cứ chuyện gì cả.
Tiểu Phương mỉm cười nói :
– Đây là thói quen tốt, không ngờ lão lại có thói quen tốt như vậy.
Thủy Ngân nói :
– Ta cũng sẽ không giết ngươi, tại vì ta đã đáp ứng ngươi, tuyệt không làm hại ngươi nữa.
Rồi y thị cười cười nói :
– Giữ lời cũng là một thói quen tốt, ngươi chắc chắn cũng không ngờ ta lại có thói quen tốt phải không?
Tiểu Phương thừa nhận :
– Nữ nhân mà có thói quen tốt như vậy đích thật không nhiều.
Thủy Ngân nói :
– Bọn ta chẳng qua chỉ muốn đưa ngươi quay lại, để một mình ngươi yên tĩnh nằm ở đó đợi chết.
Đợi chết còn thống khổ hơn cả chết, còn khó chịu đựng hơn cả chết.
Nhưng Tiểu Phương không để ý.
– Ta vốn đang đợi chết, nên có đợi cũng không hề gì.
– Vì vậy mà ngươi không đáp ứng.
– Phải.
Chàng trả lời vẫn ngắn gọn, ngắn gọn đến mức đáng sợ.
Bên ngoài lều gió lại nổi lên thổi cát vàng mù trời, ánh sáng mau chóng qua đi, bóng tối mau chóng mang chết chóc tới gần. Trong sa mạc vô tình này, cái giá của mạng sống vốn đã rẻ nên vô cùng tầm thường nhỏ bé. Tiểu Phương lại nằm xuống, dường như đã sẵn sàng để cho bọn họ đưa về trong gió cát để đợi chết.
Đúng lúc vừa muốn nhắm mắt lại, Tiểu Phương đột nhiên nghe thấy một người với giọng nói kỳ quái lạnh lùng hỏi :
– Ngươi thật không sợ chết chứ?
Tiểu Phương không cần phải mở mắt ra, cũng đã biết người này là ai.
Con người này vẫn cứ yên lặng đứng ở đó, yên lặng nhìn chàng. Ánh mắt không hề di động một chút nào cả, đôi mắt, hoàn toàn không lộ ra một vẻ nào cả.
Con người này lúc đang nhìn Tiểu Phương, giống như một con mèo đang nhìn con côn trùng bị lọt vào mạng nhện.
Bọn nó vốn không phải là đồng loại.
Mạng sống con người vốn tầm thường như vậy, giẫy giụa giữa sự sống và cái chết đương nhiên cũng trở nên vô cùng xuẩn, ngu ngốc đáng cười.
Y đương nhiên không động tâm.
Nhưng lúc này y lại đột nhiên hỏi Tiểu Phương :
– Ngươi thật không sợ chết chứ?
Đây có lẽ là vì y chưa bao giờ nhìn thấy người thật sự không sợ chết.
Tiểu Phương từ chối trả lời câu hỏi này.
Vì đáp án của câu hỏi này, bản thân chàng cũng không thể xác định. Nhưng chàng đã làm như vậy, đã tỏ ra một vẻ tôn nghiêm đầy dũng khí mà con người lúc đối diện sinh tử phải chọn lựa.
Những câu hỏi như thế này vốn không cần thiết phải dùng lời để trả đáp, cũng không phải là điều mà lời nói có thể nói lên được.
Con người kia hiểu rõ điều này.
Vì vậy y không hỏi nữa, nhưng chậm rãi bước tới, tư thái lúc y đi cũng kỳ lạ giống như lúc y đứng.
Người khác vốn không nhìn thấy y di chuyển, nhưng y đã đột ngột đến trước giường Tiểu Phương đang nằm.
Thanh kiếm của Tiểu Phương để trên chiếc kỷ gỗ bên cạnh giường, y đột nhiên hỏi :
– Đây là kiếm của ngươi?
Câu hỏi này không khó trả lời, cũng không cần thiết từ chối trả lời.
– Phải, là kiếm của ta.
– Ngươi sử dụng kiếm?
– Phải!
Đột nhiên, kiếm quang lóe lên như ánh chớp.
Không ai nhìn thấy con người này đưa tay cầm kiếm, rút kiếm, nhưng thanh kiếm trên kỷ gỗ đã bỗng nằm trong tay y.
Kiếm đã xuất bao.
Thanh kiếm xuất bao nằm ở trong tay y, con người này lập tức biến đổi, biến đổi cơ hồ giống như thanh kiếm đang nằm trong tay y vậy, phát ra những tia sáng chói mắt như ánh chớp.
Nhưng tia sáng này trong nháy mắt đã biến mất, vì thanh kiếm trong tay y lại đột ngột nhập bao.
Con người y lập tức trở nên tuyệt đối tĩnh tại, qua rất lâu, mới từng chữ từng chữ nói :
– Kiếm đúc trên thế gian có nghìn vạn, nhưng có thể gọi là lợi khí thì chẳng qua chỉ có hai ba trong số đó mà thôi.
– Bảo kiếm danh mã, vốn khả ngộ bất khả cầu, trong ngàn vạn có được một, cũng đã không thể coi là ít.
– Kiếm của ngươi là lợi khí sắc bén.
Tiểu Phương mỉm cười :
– Mắt của ngươi cũng rất sắc bén.
Người này lại hỏi :
– Ngươi đã dùng nó giết người rồi chứ?
– Chỉ tình cờ mà làm, chỉ giết kẻ phải chết.
– Kẻ thiện dụng lợi khí, mới có thể giết người mà không bị giết, kiếm pháp của ngươi chắc hắn không tồi.
– Cũng có thể xem như thế.
Người này lại trầm mặc hồi lâu, bỗng nói :
– Thế thì ngươi vẫn còn có đường để đi.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi :
– Còn đường gì? Sao lại đi?
– Dùng kiếm của ngươi giết ta.
Giọng nói của y hoàn toàn rành rọt :
– Ngươi có thể giết được ta, ngươi có thể không chết.
– Nếu không thì ta phải chết dưới kiếm của ngươi phải không?
– Phải!
Y chậm rãi nói tiếp :
– Người có tư cách chết ở dưới kiếm của ta không nhiều, ngươi chết ở dưới kiếm của ta, thì có thể chết mà không nuối tiếc.
Lời nói này quả thật quá ngông cuồng, nếu là người khác nói thì Tiểu Phương đã bật cười rồi.
Nhưng Tiểu Phương lại không cười.
Lời nói này không thể cười, vì chàng đã nhìn thấy điều mà người này nói ra là sự thật, một lời nói thật giản đơn, không khoe khoang, cũng chẳng phải hù dọa. Lúc y nói câu này, chẳng qua là chỉ nói ra một sự thật giản đơn.
Bất kể thế nào, có chết dưới kiếm của người này, cũng hay hơn là nằm đó chờ chết.
Nếu có thể cùng một cao thủ như thế này quyết một trận sinh tử thắng bại, há không phải là ước mơ của kẻ học kiếm hay sao?
Tiềm lực trong con người của Tiểu Phương được kích thích lên. Có lẽ đây là lần cuối cùng, cũng là một chút tiềm lực cuối cùng.
Tiểu Phương đột nhiên bật đậy, chụp lấy thanh kiếm của y.
– Bao giờ? Nơi đâu?
– Ngươi nói đi!
– Nơi đây, ngay lúc này!
– Không được.
– Ta ở đây, kiếm cũng ở đây, tại sao không được.
– Vì kiếm và người của ngươi tuy ở đây nhưng tinh khí thì không có.
Giọng nói của người này vẫn hết sức là rành rọt :
– Ta nếu lúc này ở đây mà giết ngươi, thì ta có lỗi với kiếm của ta.
Y điềm nhiên nói tiếp :
– Bây giờ ngươi không đáng để ta xuất thủ.
Tiểu Phương nhìn y, trong lòng bỗng sinh ra một niềm tôn kính.
Sự tôn kính này đã vượt qua sự sinh tử, vượt qua tất cả.
Tiểu Phương bỗng nhiên nói ra một yêu cầu mà người khác nhất định sẽ cho là hoang đường, chàng nói :
– Ngươi cho ta một túi nước, một túi rượu, một túi thịt, một túi bánh, một bộ quần áo, một tấm chăn nhỉ, sau ba ngày đến.
Người này lập tức đáp ứng :
– Được!
Vệ Ưng Bằng không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy lời nói này.
Thủy Ngân lại dường như muốn nhảy dựng lên, nói :
– Ngươi nói gì?
Người kia quay người lại, lặng lẽ nhìn y thị, toàn thân không hề có động tác hay lộ vẻ gì, chỉ bình thản hỏi :
– Lời ta nói ngươi không nghe rõ ư?
– Ta nghe rõ rồi!
Thủy Ngân không những ngay lập tức trở nên lặng lẽ, mà còn cúi đầu xuống nói :
– Ta nghe rất rõ.
– Ngươi không có ý kiến gì chứ?
– Không có.
Nước, rượu, thịt, bánh, y phục, chăn đắp, đối với một người đang bị nguy khốn giữa sa mạc mà nói, không chỉ là một món của cải, mà ý nghĩa của nó là tuyệt không có bất cứ ngôn ngữ văn tự nào có thể hình dung được.
Tiểu Phương đã mang những món đồ này rời khỏi lều của bọn họ rất lâu, xúc cảm vẫn còn chưa lắng dịu, sự đói khát quá lâu đã khiến chàng trở nên yếu ớt hơn xưa rất nhiều, tình cảm của kẻ yếu ớt thì rất dễ bị kích động.
Chàng không muốn hỏi Thủy Ngân con Xích khuyển của chàng, tại vì Tiểu Phương không muốn đi quá xa tránh mất phương hướng, kiếm không ra bức lều này.
Chàng cũng không muốn để cho nọi người cho rằng chàng muốn đi xa, vì chàng quyết tâm phải quay trở lại.
Nhưng Tiểu Phương tuyệt không thể lưu lại nơi đó đợi đến lúc thể lực phục nguyên.
Chỉ cần Tiểu Phương nhìn thấy con người đó, chàng sẽ chịu một lực uy hiếp không cách gì đề kháng, mãi mãi không cách gì thả lỏng bản thân.
Tiểu Phương nhất định phải nội trong ba ngày làm cho thể lực tinh khí của bản thân hồi phục đến trạng thái cao nhất, mới có hi vọng quyết một trận sinh tử với con người đó, nếu chàng không cách gì thả lỏng bản thân thì tất sẽ thất bại.
Dưới kiếm vô tình của một kiếm khách vô tình, bại chính là chết.
* * * * *
Gió lạnh, cát vàng, đêm rét.
Tiểu Phương tìm thấy một nơi tránh gió giữa các mô đá đã phong hóa, uống mấy ngụm nước, mấy hớp rượu, ăn một lát bánh, một miếng thịt, rồi dùng tấm chăn cuộn kín người lại.
Tiểu Phương lập tức ngủ vùi.
Lúc chàng tỉnh dậy, ánh mắt đầy tiên nhìn thấy, chính là Bốc Ưng.
Đêm rét đã qua đi, bạch y của Bốc Ưng trong sắc sớm buổi sáng trông giống như trường bào của u linh, trải qua pháp luyện ma chú, mãi mãi có thể giữ vẻ tinh sạch trong sáng.
Tiểu Phương không ngạc nhiên, chỉ nhìn Bốc Ưng cười cười :
– Không ngờ ngươi lại đến.
Kỳ thực chàng không phải không ngờ, con người này vô luận xuất hiện lúc nào, Tiểu Phương đều không cảm thấy bất ngờ.
Bốc Ưng đột nhiên hỏi một câu rất là kỳ quái :
– Lần này so với lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta có gì khác?
– Không có.
– Nhưng ngươi lại trở nên rất khác.
– Có gì khác?
Giọng của Bốc Ưng mang vẻ châm chọc :
– Ngươi xem ra giống một kẻ mới phát tài phát tướng.
Tiểu Phương cười, túi da dê ở bên cạnh chàng, ánh mắt sắc bén của Bốc Ưng đương nhiên không nhìn lầm.
Trong sa mạc vô tình này, nếu có người chịu cho những món đồ này, đương nhiên sẽ đòi trả một cái giá nào đó, bây giờ điều duy nhất có thể trả chính là lương tri và lương tâm của chàng.
Bốc Ưng có phải đang hoài nghi Tiểu Phương?
Tiểu Phương không giải thích.
Trước mặt một con người như Bốc Ưng, mọi chuyện không cần phải giải thích.
Bốc Ưng đột nhiên cười cười với Tiểu Phương :
– Nhưng kẻ phát tài phát tướng nhà ngươi dường như đã không làm chuyện gì gai tai chướng mắt người ta.
– Có lúc không giải thích lại là lời giải thích tốt nhất.
– Ta chẳng qua chỉ ngộ kiến một người mà thôi.
Tiểu Phương nói tiếp :
– Người đó tạm thời vẫn không muốn để ta bị chết khát.
– Người đó là ai?
– Đó là người sẵn sàng sau ba ngày nữa sẽ tận tay giết chết ta.
– Y chuẩn bị dùng gì giết ngươi?
– Dùng kiếm của y.
Ánh mắt Bốc Ưng quét qua kiếm của Tiểu Phương :
– Ngươi cũng có kiếm, kẻ bị giết rất có thể không phải là ngươi, mà là y.
– Rất có thể nhưng điều đó chưa chắc.
– Ngươi có kiếm tốt, kiếm pháp của ngươi cũng không tồi, kẻ có thể thắng được ngươi không nhiều.
– Ngươi làm sao biết kiếm pháp của ta như thế nào? Đã nhìn thấy ta xuất thủ bao giờ?
– Ta chưa nhìn thấy, ta chỉ nghe thấy.
– Ngươi nghe thấy.
Tiểu Phương không hiểu, sự mạnh yếu của kiếm pháp làm sao nghe được.
– Buổi tối hôm qua ta nghe thấy tiếng gió lúc kiếm đó của ngươi xuất thủ, liền biết kẻ lại thích sát ngươi tất sẽ bị thương dưới kiếm của ngươi.
Bốc Ưng điềm nhiên nói tiếp :
– Kẻ có thể tránh được kiếm đó của ngươi không nhiều.
– Vì vậy ngươi bỏ đi.
– Ngươi đã tạm thời vẫn không chết, ta chỉ còn bỏ đi.
Giọng nói Bốc Ưng lạnh như lưỡi dao :
– Bản thân, đợi chết và đợi người khác chết đều như nhau, không phải là chuyện vui thích gì.
Trái tim Bốc Ưng có lạnh lùng tàn bạo giống như lời nói của y không? Bốc Ưng bỏ đi, có phải là vì y biết Tiểu Phương đã thoát ra khỏi hiểm cảnh.
Tiểu Phương uống một ngụm rượu, ngậm ở trong miệng rồi uống một ngụm nước đưa rượu xuống cổ.
Chàng rất muốn để cho Bốc Ưng cũng uống một ngụm như vậy, uống như vậy không những phong vị rất ngon, hơn nữa đối với tinh thần thân thể cũng rất có ích.
Nhưng chàng không mời Bốc Ưng uống, vì như vậy giống như đưa hối lộ cho một vị quan lại thanh liêm.
Sự khảng khái của một con người, đối với người khác mà nói, có lúc lại là sự làm nhục.
Bốc Ưng rõ ràng cũng đã nhìn thấy điều này, nhưng trong đôi mắt như chim ưng của y lộ ra vẻ ấm áp.
Bốc Ưng đột nhiên hỏi :
– Ngươi không nhìn thấy qua người đó chứ?
Tiểu Phương lắc đầu :
– Không!
Đoạn trầm tư nói tiếp :
– Kiếm pháp danh gia trong thiên hạ ngày nay, ta hầu như đều đã biết hết, nhưng trước sau nghĩ không ra có một con người như y.
– Ngươi đương nhiên nghĩ không ra.
Trong đôi mắt của Bốc Ưng lộ ra vẻ trầm tư, một loại trầm tư gần như “thiền”.
Rất lâu sau, Bốc Ưng mới chậm rãi nói tiếp :
– Tại vì kiếm khách chân chính đều vô danh.
Câu nói này đã sát cận ý “thiền”, Tiểu Phương còn là thanh niên, vẫn không thể hoàn toàn lãnh ngộ.
Vì vậy chàng nhịn không được lại hỏi :
– Tại sao?
– Tại vì kiếm khách chân chính, điều sở cậy là tình nghĩa trong kiếm pháp, điều muốn đạt đến là cảnh giới chí cao chí thâm, xưa nay chưa có ai có thể đạt đến trong kiếm cảnh, tâm của người đó đã lẫn vào kiếm, con người của y và kiếm của y hòa thành một thể, đối thủ mà y kiếm, nhất định là người có thể giúp y đạt tới cảnh giới đó.
Bốc Ưng tự cảm thấy lời giải thích của mình vẫn chưa thể làm vừa lòng người khác, vì vậy lại bổ sung :
– Loại người này không chỉ không cầu danh trong giang hồ, mà thậm chí còn hoàn toàn quên đi tên tuổi của bản thân mình.
Tiểu Phương bổ sung :
– Điều chủ yếu nhất là bọn họ vốn không muốn người khác biết tên tuổi của bọn họ, tại vì một con người nếu quá nổi danh, thì không thể chuyên tâm làm cái việc mà bản thân mình thích làm.
Bốc Ưng đột nhiên thở dài :
– Ngươi quả thật là một con người thông minh, tuyệt đỉnh thông minh, chỉ đáng tiếc là…
Tiểu Phương thay lời Bốc Ưng nói tiếp :
– Chỉ đáng tiếc người thông minh thường hay đoản mạng.
Giọng nói của Bốc Ưng lại trở nên lạnh như lưỡi đao :
– Vì vậy ba ngày nữa ta nhất định sẽ đi nhặt xác cho ngươi.
* * * * *
Ngày này đã là ngày mười lăm tháng chín.
Sáng sớm ngày hai mươi tháng chín.
Mấy ngày này ban ngày vẫn thiêu nóng, ban đêm vẫn lạnh buốt, thể lực của Tiểu Phương tuy đã dần hồi phục nhưng tinh thần lại trở nên căng thẳng nóng nảy hơn.
Đây không phải là vì sự u uất và sợ hãi đối với trận quyết chiến sinh tử lần này, mà là vì chàng quá tịch mặc.
Chàng thật sự rất muốn kiếm một người nói chuyện, Bốc Ưng thì đã lại bỏ đi, sa mạc vô tình trong vòng ngàn dặm không thấy vết người.
Vì vậy đêm khuya ngày mười chín tháng chín, chàng lấy tinh tú để phân biệt phương hướng, rồi bắt đầu đi về phía bức lều.
Bây giờ đã là hừng đông của ngày hai mươi tháng chín, Tiểu Phương đã nhìn thấy bức lều đó.
Bản thân chàng cũng biết tình trạng bản thân bây giờ chắc chắn không thích hợp để giao chiến với đối thủ đó.
Nhưng, Tiểu Phương tuyệt không chấp nhận trốn tránh, cũng sẽ không co lùi.
Có rất nhiều người tin tưởng ở vận mạng, đều cho rằng vận mạng có thể quyết định cuộc đời của một con người.
Nhưng mấy ai biết quyết định vận mạng một đời của một con người, thường thường chính là tính cách của con người đó.
Tiểu Phương chính là một con người như vậy, vì vậy mới bước đi trên con đường này.
Chàng bước nhanh về phía căn lều.
Bức lều to lớn kiên cố, đứng vững trong gió cát sa mạc.
Ba ngày trước đây lúc Tiểu Phương rời khỏi nơi này, bên ngoài bức lều không những có người, mà còn có lạc đà và ngựa, nhưng bây giờ thì không còn thấy đâu nữa.
Những người đó đã đi đâu?
Những con lạc đà và ngựa đã đi đâu hết cả?
Có phải trong căn lều chỉ còn lại một mình kiếm khách vô tình vô danh đang chờ đợi chàng?
Đợi lấy mạng của chàng?
Mặt trời oi ả đã lên cao.
Tiểu Phương mặc kệ những giọt mồ hôi chảy xuống góc miệng, những giọt mồ hôi vừa mặn vừa đắng, giống như là máu.
Chàng sắp sẽ nếm mùi máu thật sự.
Máu của chính bản thân chàng.
Tiểu Phương ném tấm chăn nỉ, túi da, những vật rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tốc độ động tác của chàng xuống, siết chặt thanh kiếm bước vào căn lều, sẵn sàng đối diện với đối thủ đáng sợ nhất trong đời.
Không ngờ trong căn lều không có một bóng người nào cả.
Kiếm khách vô danh, bạt kiếm vô tình, vừa xuất thủ là đã muốn đưa đối thủ vào cõi chết, kiếm này không những là tinh hoa trong kiếm pháp y mà cũng chính là bí mật của y, y xuất thủ đương nhiên không muốn có người khác ở bên cạnh nhìn thấy.
Kẻ mà có thể nhìn thấy kiếm này của y thì tất sẽ chết dưới kiếm của y.
Vì vậy Tiểu Phương đã nghĩ tới Vệ Ưng Bằng và Thủy Ngân đều đã bị ép buộc rời khỏi nơi đây.
Nhưng chàng không hề nghĩ đến kiếm khách vô danh đó cũng sẽ bỏ đi, càng nghĩ không ra tại sao y phải bỏ đi?
Bọn họ là một loại người, ở bất cứ tình huống nào, cũng tuyệt sẽ không đào thoát lúc lâm trận. Ở đây có phải là đã xảy ra sự thay đổi kinh người gì không? Xảy ra chuyện gì khiến y không thể không đi?
Tiểu Phương không thấy ra nổi.
Tất cả mọi thứ trong căn lều đều hoàn toàn giống như lúc chàng bỏ đi ba ngày trước đây.
Cơ thịt toàn thân Tiểu Phương bỗng co giật, đột ngột lao tới trước chiếc giường.
Chàng nhìn thấy tấm da báo đang lay động.
Một tay chàng cầm kiếm, còn tay kia chậm rãi đưa ra, rất chậm, rất chậm, sau đó, đột ngột nhanh như chớp vén tấm da báo lên.
Dưới tấm da báo quả nhiên có một người.
Người này không phải là Thủy Ngân, không phải là Vệ Ưng Bằng càng không phải kiếm khách vô danh đó.
… (thiếu một đoạn)
– Ngươi là ai?
– Tiểu nữ tên Ba Oa.
Giọng nói của y thị yếu ớt sợ sệt, tuy là ngôn ngữ này Trung Nguyên thường dùng, nhưng mang một âm điệu kỳ lạ.
Y thị xem ra tuy là người Hán, nhưng rõ ràng sinh trưởng ở vùng sa mạc, tên của y thị cũng là tiếng Tạng.
– Ngươi là người của Vệ Ưng Bằng?
– Không phải?
– Ngươi sao lại đến nơi này?
– Tiểu nữ đến đợi một người.
– Đợi ai?
– Hắn họ Phương là một nam nhân, một nam nhân rất tốt.
Tiểu Phương không kinh ngạc lắm, ngay lập tức hỏi tiếp :
– Ngươi biết hắn chứ?
– Không biết!
– Ai kêu ngươi đến đợi hắn?
– Là chủ nhân của tiểu nữ.
– Chủ nhân của ngươi là ai?
– Cũng là một nam nhân.
Nhắc đến chủ nhân của y thị, đôi mắt y thị ngay lập tức lộ ra vẻ sùng bái và tôn kính cơ hồ như phàm nhân đối với thần thánh vậy.
Y thị nói tiếp :
– Nhưng chủ nhân của tiểu nữ uy vũ cường tráng hơn bất cứ nam nhân nào trên thế gian. Muốn làm việc gì, thì không có gì mà không làm được. Muốn bay lên trời xanh, bay đến đỉnh Thánh mẫu thì sẽ bay lên như một con chim ưng.
– Một con chim ưng?
Cuối cùng, Tiểu Phương sáng tỏ, hỏi :
– Tên của y có phải là Bốc Ưng không?
Y thị đến đây là do Bốc Ưng kêu y thị lại.
Bọn Vệ Ưng Bằng không có ở đây, tất nhiên cũng là do Bốc Ưng bức ép đi.
Bốc Ưng bức ép Vệ Ưng Bằng và Thủy Ngân đi giùm cho Tiểu Phương, đánh bại kiếm khách vô danh đó giùm cho Tiểu Phương.
Chỉ cần Bốc Ưng muốn thì chuyện gì cũng làm được.
Tiểu Phương đột nhiên cảm thấy rất phẫn nộ.
Chàng vốn phải cảm kích mới đúng, nhưng sự phẫn nộ của chàng lại còn dữ dội hơn là sự cảm kích.
Kiếm khách đó là đối thủ của chàng, trận quyết chiến sinh tử giữa bọn họ hoàn toàn không quan hệ gì người khác, chàng có chiến bại, chiến tử đi chăng nữa thì cũng là chuyện của chàng.
Tiểu Phương cơ hồ không nhịn nổi muốn lao ra ngoài, đi tìm Bốc Ưng, đi hỏi cái con người tự ngạo bất phàm này giải thích có hắn biết, có những chuyện nhất định phải bản thân làm cuộc chiến của bản thân thì phải bản thân tiến hành, sự tôn nghiêm của bản thân phải bản thân giữ gìn, mạng sống của bản thân bản thân giữ.
Mồ hôi chàng vẫn chảy, máu chàng vẫn chảy, cái con người tự đại đó dựa vào đâu để xen vào chuyện của chàng chư?
Y thị nãy giờ vẫn đang nhìn Tiểu Phương, trong mắt đã không còn vẻ sợ hãi, bỗng nhẹ nhàng nói :
– Tiểu nữ biết các hạ chắc chắn là người mà tiểu nữ đang đợi.
– Ngươi biết ư?
– Tiểu nữ nhìn thấy ra các hạ là một người rất tốt.
Y thị cúi đầu nói tiếp :
– Vì các hạ không làm nhục tiểu nữ.
Nhân loại bình đẳng, mỗi người đều có quyền “không bị làm nhục”, nhưng đối với y thị mà nói, đó đã là một vận may khó có.
Y thị đã nhẫn nhịn chịu sự bức ép lăng nhục của bao nhiêu người rồi? Trong câu nói này của y thị ẩn tàng bao nhiêu chua chát khổ đau bất hạnh?
Sự phẫn nộ của Tiểu Phương chợt biến mất, trở thành thương xót đồng cảm.
Y thị lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiểu Phương :
– Tiểu nữ cũng đã nhìn thấy các hạ cần gì, các hạ muốn, tiểu nữ đều cho ngay.
Trái tim của Tiểu Phương đập càng mạnh, y thị đứng dậy, lõa thể đứng lên.
Lúc chàng muốn né tránh thì y thị đã ở trong lòng của chàng.
Y thị cười thật vui thích, còn vui thích hơn cả một người câu cá ném con cá do chính tay mình câu được vào lò dầu.
Con cá cảm thấy thế nào?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!