Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp! - Chương 22-1: Ông dám chạm vào người của tôi sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!


Chương 22-1: Ông dám chạm vào người của tôi sao?


Editor: Lãnh Tà Du

Beta: Thơ Thơ

Giờ phút này, sự tham lam trong mắt Lục Phong Niên càng thêm rõ ràng. Sau khi biết thân phận của Kỷ Ngôn Tâm là thư ký, ông ta liền tin tưởng mình có thể bao – dưỡng cô.

“Tôi đương nhiên nhớ rõ, cô Kỷ xinh đẹp như thế này, tôi muốn quên cũng không quên được!”

“Ha ha… Là do ngài ưu ái rồi!”

Bởi vì đối phương cũng là kim chủ nên trong nụ cười của Kỷ Ngôn Tâm có thêm một chút ý tứ lấy lòng.

Tuy nhiên, cô không phát hiện ra ý đồ đáng khinh trong đôi mắt của Lục Phong Niên.

Tưởng Đình Kiệt bỗng nhiên nhíu mày lại, anh đột nhiên có chút hối hận khi mang theo cô tới nơi này. Đặc biệt là khi nhìn thấy cô không có một chút đề phòng nào mà còn nở nụ cười đẹp đến thế, làm trong lòng anh có chút khó chịu muốn mặc kệ cô. Nhưng nếu anh thật sự rời đi như vậy thì cô ở trong tay của Lục Phong Niên khẳng định một chút vụn xương cũng không còn.

Đáng chết!

Thật không thể hiểu được sự rối rắm này là chuyện như thế nào.

“Cô Kỷ, lấy mỹ mạo của cô mà chỉ làm một thư ký thì thật sự là lãng phí đó, cô có muốn suy nghĩ về việc tiến vào giới giải trí hay không?”

Giờ phút này, Lục Phong Niên nói chuyện nhẹ nhàng với ý đồ muốn kéo gần quan hệ với Kỷ Ngôn Tâm.

Tuy rằng Kỷ Ngôn Tâm không thích xã giao cùng loại người này, nhưng đối phương cũng không có làm ra hành động nào khiến cô chán ghét nên cô vẫn nở nụ cười trên môi. Dù sao, có thể làm cho Lục Phong Niên nhớ kĩ cô, đối với Kỷ Ngôn Tâm mà nói vẫn là chuyện tốt. Nói không chừng có thể làm cho chương trình phát sóng Trực tiếp của cô càng thêm nổi tiếng.

Nhưng mà, cô không chú ý đến Tưởng Đình Kiệt ở bên cạnh.

Người họ Tưởng nào đó híp mắt giận dữ, sự bất mãn trong lòng đang dần dần mở rộng.

“Giới giải trí… “

Đột nhiên, Kỷ Ngôn Tâm xoay người nhìn về phía Tưởng Đình Kiệt, giọng điệu mang ẩn ý, cười đáp: “Tổng giám đốc Tưởng nói tôi còn chưa đủ tư cách đâu!”

Đây là cô đang trả thù anh sao?

Tưởng Đình Kiệt khẽ nhướn mày, nâng ly rượu vang lên, chất lỏng màu đỏ khẽ lay động trong ly che khuất đi ánh sáng đỏ và tối tăm sâu trong con ngươi của anh.

“A~”

Thật sự là thú vị!

Đây cũng không phải là suy nghĩ của một mình Tưởng Đình Kiệt mà còn là ý nghĩ của Lục Phong Niên.

Ở trong mắt của ông ta, Kỷ Ngôn Tâm xác thực là một người phụ nữ đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Đôi mắt cô lại cất dấu vài phần nổi loạn, kích thích ham muốn chinh phục của ông ta. Giờ khắc này, Lục Phong Niên đã sớm không kiềm chế được sự kêu gào xúc động trong thân thể mình. Đêm nay ông muốn nhanh chóng mang cô về chậm rãi chơi đùa!

“Cô Kỷ, cô có thể đánh bida không?”     

“Có thể!”

Kỷ Ngôn Tâm trả lời đúng với sự thật.

Nhưng mà, Tưởng Đình Kiệt nhìn cô đáp lời của Lục Phong Niên, đôi mày nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng.

Cùng lúc đó, Lục Phong Niên vội vàng đứng dậy, nói: “Tổng giám đốc Tưởng, nếu ngài không ngại, tôi muốn cùng cô Kỷ đây đánh hai ván, thế nào?”

Đột nhiên, Tưởng Đình Kiệt buông ly rượu xuống.

“Cùng nhau chơi!”

“Tốt, hiếm khi có thể chơi bida cùng tổng giám đốc Tưởng!”

Lục Phong Niên ở trước mặt Tưởng Đình Kiệt nở nụ cười dối trá, khen tặng vài câu khách sáo. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

Nhưng mà, ông có thật sự khen người ta không thì còn phải suy nghĩ lại.

“Tôi sẽ bắt đầu trước!”

Phát bắn thứ nhất.

Lục Phong Niên cố ý nhường cơ hội ra tay trước cho Kỷ Ngôn Tâm.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cầm gậy golf tìm được vị trí và tư thế tiêu chuẩn, cô cúi người xuống, hạ thấp trọng tâm, bày ra đường cong xinh đẹp của cơ thể. Nhưng tầm mắt của cô đang tập trung vào gậy golf trên tay nên hoàn toàn không chú ý tới chính mình, bởi vì cúi người mà lộ ra một phần da thịt trắng nõn trên ngực. Cô càng không chú ý tới, tư thế cúi người này làm cho chiếc váy trên người cô đang ngày càng ngắn đi, lộ ra trong không khí một đôi chân dài không có gì che lấp. Điều này như một sự dụ hoặc trí mạng đối với tầm mắt của một người đàn ông.

Lục Phong Niên nheo mắt lại nhìn cô.

Đồng thời, ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Đình Kiệt cũng đang nhìn chằm chằm vào Lục Phong Niên.

“Nha!”

Một gậy ghi bàn.

Lúc này, tất cả sự chú ý của Kỷ Ngôn Tâm đều dồn hết vào niềm vui khi ghi bàn.

Cố tình vào giờ khắc này, Lục Phong Niên lại tiến đến gần cô, giọng điệu trơn tru khen ngợi: “Bóng hay, thì ra cô Kỷ là một cao thủ, tiếp tục nào!”

Ông ta muốn tiếp tục xem cô bày ra tư thế mê người.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm mới phát hiện ra khoảng cách giữa cô và Lục Phong Niên rất gần nhau. Vì vậy, cô âm thầm di chuyển sang bên cạnh vài bước.

“Là do tổng giám đốc Lục quá khen rồi!”

Ngay tại thời điểm Kỷ Ngôn Tâm muốn tiếp tục chơi bóng, Tưởng Đình Kiệt bước đến bên cạnh cô, lười biếng nâng chân dài của mình lên, không hề báo trước mà đụng vào đầu gối cô. Động tác này làm cho gậy trên tay Kỷ Ngôn Tâm mất đi kiểm soát và không thể ghi bàn.

Tuy nhiên, bây giờ đến lượt Tưởng Đình Kiệt đánh.

“Kỷ thư ký!”

Tưởng Đình Kiệt đột nhiên kêu tên cô.

Trong một thoáng, Kỷ Ngôn Tâm không quá quen thuộc với thân phận Kỷ thư ký này, ngẩn người nửa giây, mới phản ứng lại được đây là anh đang gọi cô.

“Tổng giám đốc Tưởng, ngài có gì cần phân phó sao?”

Tưởng Đình Kiệt lười biếng dựa vào bàn bida, cúi đầu. Ánh đèn như từ phía trên rơi xuống, ở xung quanh thân thể anh hình thành một vệt sáng mờ nhạt, làm lộ ra toàn bộ khuôn mặt hoàn mỹ của anh. Dáng người thon dài, rắn rỏi, dường như từ khi sinh ra đã mang sẵn khí chất cao quý. Đêm nay, anh không có mang bộ dạng lạnh nhạt xa cách thường ngày, một cái chớp mắt thôi, đã làm cho khí chất của anh tăng thêm vài phần quyến rũ xấu xa và tà mị. Đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, không giấu được ý cười hài hước. Đặc biệt là lúc bị anh nhìn chăm chú, thật giống như cả thế giới đều bị cuốn vào đôi mắt thâm thúy của anh, dần dần trầm luân.

Cho đến khi âm thanh trầm thấp dễ nghe của anh truyền vào trong tai.

“Cô không muốn cổ vũ cho tôi sao?”

“… …”

Anh nói cái gì?

Cổ?

Vũ?

Kỷ Ngôn Tâm không thể tin tưởng được mà trợn to mắt, vô tội ngẩn ngơ, sự nghi vấn hiện lên trong ánh mắt cô.

Nhưng mà, Tưởng Đình Kiệt làm như thật mà gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây là việc mà thư ký phải làm!”

Ý là, không thể cự tuyệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN