Sát Sở
Chương 18: Bích kiếm lam tinh
Ánh sao tuy sáng, nhưng không chiếu rọi được phong sương của đời người.
Thế nhưng cho đến khi màn sương cuối cùng của đời người cũng tan biến đi, có phải chỉ còn lại duy nhất ánh sao, từ ngày đó đến giờ vẫn luôn huy hoàng sáng lạn.
Ánh sao sáng ngời mà tịch mịch.
Trái tim Nhan Tịch phập phồng theo ánh sao.
***
Đó có phải là ánh sao đã từng làm ấm áp khuôn mặt nàng? Bộ ngực nàng? Tại sao ánh sao đột nhiên lại xa dần xa dần về cõi vô biên? Tại sao đột nhiên lại như ở chân trời góc biển? Đột nhiên như ở trước mắt chỉ với tay ra là nắm được?
Phương Tà Chân xông vào màn sao dày đặc.
Tinh tinh tứ tán.
Kiếm quang đột phát.
Kiếm quang màu bích ngọc, phảng phất như một cỗ tiêu hồn, một mối tương tư, nhưng rất nhanh đã chuyển thành sát khí.
Sát ý đủ để quét sạch vạn vật.
Lối đánh này của Phương Tà Chân gần như là cách đánh của một kẻ điên, hơn nữa kẻ điên ấy còn không cần cả mạng.
Ai cũng biết những “ngôi sao” này đều không thể chạm vào được.
Lẽ nào Phương Tà Chân vì bi thương quá độ mà mất đi lý trí, vì phẫn nộ mà làm loạn tâm thần? Hay là trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, gã đã quyết định mạo hiểm đột phá vào nơi hung hiểm nhất? Không vào hổ huyệt làm sao bắt được hổ con?
Trung tâm của cơn bão lại chính là mắt bão bình lặng, chỉ có người dám xông pha vào hiểm nguy mới có thể vượt qua nguy hiểm, người không sợ chết trước giờ rất ít khi phải chết trước.
Hoặc giả là Phương Tà Chân thà chết cũng không chịu bỏ qua cho hung thủ?
Kiếm của gã vừa khởi thế, râu, lông mày, y phục của đối phương đều nhuộm một màu xanh ngọc bích.
Những ngôi sao cũng bị hút chặt vào thân kiếm.
Màu kiếm càng xanh hơn.
Trên bích kiếm khảm vạn điểm tinh tinh, phát ra ánh sáng màu lam lấp lánh.
Kiếm của gã huy ra, không những tán phát ra một lực sát thương cực lớn, mà còn phát ra một hấp lực cực mạnh. Những ám khí sáng lấp lánh như sao kia toàn bộ đều như sắt gặp từ thạch, dính chặt vào thân kiếm.
Chỉ có một mũi là ngoại lệ.
“Ngôi sao” ấy vào lúc Phương Tà Chân phản thân ứng địch mới vô thanh vô tức bắn ra, hòa vào màn tinh quang dày đặc, ánh lên ánh sáng thuần lam, xạ về phía Phương Tà Chân!
Khi Phương Tà Chân, vạn điểm tinh tinh đều như bị kình ngư hấp thủy hút chặt vào thần kiếm, điểm sáng đó đột nhiên gia tăng tốc độ, bắn về phía cổ họng Phương Tà Chân.
Lúc này, Tấn Thiết Thiền Trượng và Cửu Nhĩ Bát Hoàn Cư Nha Đao đã phát động thế công.
Bích kiếm càng sáng rực lên màu xanh ngọc.
Cả gian phòng như được nhuộm màu xanh.
Máu hồng vọt ra.
Máu bắn ra từ người gã hán tử sử Cửu Nhĩ Bát Hoàn Cư Nha Đao, y huy vũ đại đao, liên tiếp lộn bảy tám vòng trên không, bay ra bên ngoài hàng rào trúc rơi bịch xuống rồi không thấy bò dậy nữa.
Thâm bích chi kiếm dính máu vào, càng thêm sáng rực. Nếu như trước đây nó giống như một nữ tử ẩn mình trong khuê phòng thì nay đã biến thành một người thiếu phụ dung quang sáng ngời.
Nhưng vào lúc này, “ngôi sao” đó cũng bắn tới trước cổ họng của Phương Tà Chân, giờ khoảng cách đã rất gần. “Ngôi sao” đột nhiên phát ra tiếng rít sắc lạnh, dùng một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được bắn tới, đồng thời, lam quang cũng đã đổi thành lệ quang.
Khi Phương Tà Chân phát giác ra, ám khí chỉ còn cách cổ họng gã một thốn bảy phân.
Gã vội vàng ngửa người ra, giống như eo lưng vừa bị chặt đứt vậy, điểm sáng lướt qua cổ họng gã, sượt qua thùy tai trái, bắn thẳng vào trong bếp.
Gã hán tử sử Tấn Thiết Thiền Trượng cùng lúc cũng bổ người tới, định cho Phương Tà Chân một đòn trí mạng.
Ánh sáng bích ngọc của bích kiếm đại thịnh.
Ngàn vạn “ngôi sao” vừa khảm trên thân kiếm đều nhất tề “bung” ra, nhất loạt xạ về phía hán tử sử Tấn Thiết Thiền Trượng.
Người đó hét lớn.
Trong tiếng hét tràn đầy sự sợ hãi.
Trước giờ chỉ có y dùng loại ám khí này đối phó người khác, y thế nào cũng không ngờ được sẽ có một ngày y trở thành mục tiêu đối phó của loại ám khí này.
Gã hán tử vừa hét vừa gấp rút thoái lui, nhưng hai “ngôi sao” đã xạ trúng miệng y.
Y lập tức mất đi thanh âm.
Cùng lúc, trên người lập tức khảm đầy “sao”.
Y ngã huỵch xuống đất, mất đi năng lực nói chuyện, mất đi năng lực cử động, mất đi năng lực khống chế đại tiểu tiện, thậm chí cả sức lực để nhắm mắt lại cũng tiêu thất đi nốt.
Nhưng y tuyệt đối không chết.
Trong lòng y hiểu rõ, bản thân đã hoàn toàn tiêu thất những năng lực tối thiểu, song nếu không có người một đao chém chết thì y tuyệt đối không thể chết.
Đói và khát căn bản không thể khiến y chết được.
Khi cơ thể y mất đi mọi năng lực cơ bản, chỉ còn lại một cỗ thân thể chịu khổ sở thì ngay cả thức ăn và nước uống cũng trở nên dư thừa.
Sự sợ hãi trong lòng y giờ còn hơn cả cái chết.
Lúc tên sát thủ ngã xuống, Phương Tà Chân đưa tả thủ lên sờ nhẹ vào vành tay, thùy tai chỉ bị bong một miếng da nhỏ, không hề có máu chảy ra.
Nhưng kiếm của gã đã đâm vào trong bếp.
Kiếm xuất ra, máu cũng bắn ra tung toé.
Sau đó gã quay người lại đối diện với một bó củi lớn.
Bó củi bất đồ đổ ập xuống đầu gã.
Hàng trăm cây củi lớn nhỏ đổ sập xuống, bên trong còn ẩn hiện mấy “ngôi sao nhỏ” lấp lánh.
Những “ngôi sao nhỏ” màu lam.
Một màu lam u ám, tịch mịnh tựa giấc mộng dài.
Người nấp sau bó củi đẩy mạnh bó củi đổ xuống, lập tức như một làn khói, từ Tảo Địa Bạt Thôi chuyển thành Phi Ưng Bác Thố, thi triển Bát Bộ Cản Thiền, Ngũ Mãng Phiên Thân bay vọt ra ngoài như yến tử xuyên vân. Y đang định vượt qua hàng rào trúc thì chợt thấy một người thân vận trung y màu lục, tay cầm một thanh kiếm màu ngọc bích, mũi kiếm chỉ xuống đất, cổ tay quấn một chiếc khăn lụa màu lam đã phai màu theo năm tháng đang cúi đầu nhìn chăm chăm xuống đất. Người này không nhìn gã, nhưng khẳng định là đang đợi gã bay ra.
Kiếm lạnh đến mức làm người tỉnh mộng.
Người y còn đang trên không, nhưng lòng thì đã chùn xuống.
Phương Tà Chân quả nhiên còn khó đối phó hơn cả lời đồn đãi.
Phương Tà Chân lạnh giọng quát:
– Tại sao ngươi phải giết họ?
Khi gã nói ra câu này, thân hình run lên cầm cập.
Người kia nói:
– Bởi vì chúng là thân nhân của ngươi.
Thân hình Phương Tà Chân càng run rẩy dữ dội hơn:
– Ai sai khiến ngươi làm như vậy?
Người kia nói:
– Ai cho ta tiền thì ta giết người cho người đó.
Phương Tà Chân đột ngột ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng, mục quang như điện nhìn chằm chằm vào mặt người kia:
– Ngươi là Mãn Thiên Tinh hay là Lượng Tinh Tinh?
Người kia trầm giọng đáp:
– Ta là sát tinh của ngươi.
Câu nói này vừa dứt, người kia liền xuất thủ.
Phương Tà Chân cũng xuất thủ.
Gã phản thủ xuất kiếm, đâm về phía sau.
Sau lưng gã đột nhiên có người kêu lên thảm thiết.
Một người thân vận áo bó chẽn, đi dày mềm, đầu chùm khăn đen, toàn thân choàng một tấm vải dầu màu xanh đen, đã đứng cách lưng Phương Tà Chân chừng bốn thước từ bao giờ và đang chuẩn bị động thủ. Nhưng y chưa kịp phát động thế công thì Phương Tà Chân đã một kiếm xuyên qua người y, tiếp đó rút mạnh kiếm ra, máu tươi phọt ra như suối.
Nhưng Phương Tà Chân cũng lập tức cảm nhận được một một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ đang kích đến sau lưng gã.
Phương Tà Chân lập tức biết mình đã phạm một sai lầm.
Kẻ vừa tiến đến sau lưng gã tuy cũng là hảo thủ, song tuyệt đối không phải chủ lực công kích.
Gã vội tung mình bay vọt lên như kim lý đảo xuyên ba, thần ưng xung thiên, giữa không trung lại hoán đổi thân pháp chuyển thành Giảo Thố Phiên Sa, Kim Thiền Hí Thủy rồi chuyển qua Thanh Đình Tam Sào Thủy, thân hình gã như thần long du không, vô cùng đẹp mắt.
Phương Tà Chân vọt lên đủ nhanh, song chỉ nghe ầm một tiếng, chỗ gã vừa đứng đã hõm một lỗ lớn, phần lưng đau nhói, máu huyết nhộn nhạo, Phương Tà Chân vội vận khí điều nguyên, tâm triều tử ngọ, cố vận công áp chế không để cho lục phủ ngũ tạng bị chấn động. Cùng lúc gã thấy điểm điểm tinh quang bay về phía mình.
Tổng cộng có bảy “ngôi sao”.
Những “ngôi sao” mờ mờ, đột nhiên sáng rực lên phóng tới.
Phương Tà Chân đột nhiên nhận ra người vừa phóng ám khí là ai?
Trong tổ chức sát thủ Mãn Thiên Tinh – Lượng Tinh Tinh có một nhân vật quan trọng, tên gọi Phi Tinh Tử. Người này thiện dụng Nhất Thủ Thất Tinh, được mệnh danh là Thất Tinh Bán Nguyệt, khi tán xạ thì giống như là khói trong màn đêm, đủ khiến đối phương “chết một cách huy hoàng”, căn bản không kịp tránh né.
Nghe nói Phi Tinh Tử đã dựa vào linh cảm có được từ thứ tuyệt môn ám khí Mộng Thường của cao thủ Thục Trung Đường Môn Đường Nguyệt Lượng, thêm vào cải tiến, nghiên cứu của bản thân để chế luyện thành môn ám khí này. Ngay cả Thục Trung Đường Môn nghe danh cũng phải thất sắc.
Phi Tinh Tử ở trước mặt gã, phi tinh cũng đã đến trước mắt.
Phương Tà Chân không còn dư địa để thoái lui.
Gã chỉ có thể liều, liều mạng.
Gã ngẩng mặt nhìn trời, trời vẫn đen như mực, gió sớm thổi tới lành lạnh. Gã chỉ nhìn một cái, ánh sáng màu bích ngọc trên kiếm lập tức rực lên.
Người và kiếm như hợp lại thành một, thân kiếm hợp nhất thành một đạo hào quang màu ngọc bích, lắc lư chỉ về phía Phi Tinh Tử, tựa như lúc nào cũng có thể phóng ra vậy.
Phi Tinh Tử thấy Phương Tà Chân chỉ kiếm về phía mình, lập tức toàn thần giới bị, hét lớn một tiếng, bảy điểm phi tinh lập tức tán xạ thành muôn vạn điểm sáng lấp lánh.
Thế nhưng muôn vạn điểm sáng lấp lánh đó rõ ràng là đang phi tới với tốc độ kinh người, đột nhiên lại biến thành những cánh hoa vô lực, rơi lả tả xuống đất.
Bởi vì khuôn mặt của Phi Tinh Tử đã bị chẻ ra làm hai.
Trong một sát na ngắn ngủi y đã mất đi tính mạng.
Những ám khí toàn diện toàn lực phóng tới, cũng mất đi lực lượng, lần lượt rơi xuống.
Phương Tà Chân vẫn đứng yên tại chỗ.
Gã bất quá chỉ cử kiếm lên, kiếm vẫn cách Phi Tinh Tử ngoài mười thước, khi luồng sáng chói mắt từ thân kiếm chiếu thẳng vào mặt Phi Tinh Tử, y liền lập tức ngã xuống.
Đây là duyên cớ gì?
Chỉ nghe có người vỗ tay tán thưởng.
– Hảo kiếm!
– Hảo kiếm pháp!
Phương Tà Chân quay đầu.
Gã biết đây là người vừa nãy đã tấn công sau lưng mình.
Gã cũng biết người này tuy một kích lạc không, bản thân cũng đã nhảy tránh kịp thời nhưng vẫn bị chưởng lực quét trúng, lục phủ ngũ tạng đã dời vị trí. Loại chưởng lực này, ngoại trừ Lôi Động Thiên của Lục Phân Bán Đường năm xưa, e rằng trong võ lâm chẳng còn mấy ai có thể sử dụng.
Gã càng biết rõ hơn rằng khi gã và Phi Tinh Tử giao phong, chỉ cần người này xuất thủ, gã sẽ phải chọn lựa giữa việc bị ám khí của Phi Tinh Tử cắm đầy người và bị chưởng lực oanh chấn vỡ nát nội tạng.
Người này là địch hay là bạn?
Nếu là bạn, tại sao vừa nãy lại ám toán chấn thương gã?
Nếu là địch, tại sao vừa nãy khi gã toàn lực ứng phó Phi Tinh Tử, y không xuất thủ?
Nhưng Phương Tà Chân đã xác định được một chuyện.
Vô luận là địch hay bạn, người này đều không dễ đối phó.
Gã chầm chậm quay người lại.
Khi gã quay người lại, rất thận trọng, rất cẩn thận, gã cũng có thể khẳng định một điều, đó là mọi động tác dù nhỏ nhất của gã cũng không hề có một chút sơ hở.
Đối mặt với kẻ đáng sợ thế này, chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng đủ để tan thây nát thịt rồi.
Gã bi phẫn, gã cuồng nộ, nhưng nếu gã muốn giết người, muốn báo cừu, thì gã phải không để người đánh bại, không để bị giết.
Điểm này rất quan trọng.
Vì vậy, một người càng phẫn nộ càng bi thống thì lại càng phải bình tĩnh, cuộc chiến càng lớn, càng phải trầm trọng, cẩn thận. Bình thường nóng nảy bất nhẫn, tiểu bi tiểu ai chuyện này hoàn toàn không hề quan trọng, muốn thẩm định một người có phải nhân tài ứng phó với sự biến hay không, phải xem lúc nguy nan khó khăn y có chấn định trung dung, ngộ biến bất kinh hay không?
Phương Tà Chân lúc này vừa bi vừa nộ, hơn nữa còn đang thọ thương.
Thậm chí khi gã quay người lại, có thể là vì nội tạng thọ thương nên cũng cảm thấy một chút váng đầu hoa mắt.
Nhưng gã không hề loạn động.
Lòng gã giờ như vạn mối tơ vò, đặc biệt là khi nhớ đến thảm trạng của Phương lão gia và Phương Linh, nhưng khi đối địch, gã vẫn chuyên tâm tập trung hết sức.
Nếu muốn sự nghiệp thành công, hoàn thành đại sự, đều cần phải chuyên tâm nhất trí. Không chuyên tâm, chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ.
Gã quay đầu lại. Bình minh chưa đến, trăng cũng chưa lặn, sắc đêm vẫn còn nồng, gió lạnh thổi từng cơn. Một người đang đứng nhìn gã.
Một người khổng lồ.
Sự tồn tại của y, giống như một cây thần mộc.
Một cây thần mộc bị sét đánh mà không chết.
“Ta là Hồi Vạn Lôi”. Người đó chậm rãi nói, thanh âm như chuông đồng:
“Ta là kẻ thù của ngươi, ta đến là để giết ngươi”.
Vừa bắt đầu y đã tỏ rõ thân phận và mục đích.
Phương Tà Chân nhìn y, giống như nhìn một vị lôi thần.
Gã cũng được coi là cao lớn, đứng giữa đám thường nhân, gã tuyệt đối tiêu sái xuất quần.
Nhưng gã cũng chỉ đứng đến ngực Hồi Vạn Lôi.
Phương Tà Chân ngẩng đầu lên nhìn, người cũng hơi cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Gã lập tức lên tiếng hỏi.
Hỏi một vấn đề quan trọng nhất:
– Cha và tiểu đệ của ta có phải do ngươi giết?
“Như nhau cả thôi”. Hồi Vạn Lôi hừ lạnh:
“Ai giết cũng thế thôi, ngươi đã là kẻ sắp chết, vô luận là ai sát tử bọn họ, đối với ngươi mà nói đều không có phân biệt”.
“Chỉ có một chuyện cần phân biệt”. Hồi Vạn Lôi nhấn mạnh:
“Ngươi, bắt buộc phải chết trong tay ta”.
Nói đến đây, y lại nhắc lại một lần nữa:
– Ta phải tự tay giết chết ngươi.
Phương Tà Chân liền hỏi:
– Tại sao?
Ánh mắt Hồi Vạn Lôi thoáng hiện nét bi phẫn:
– Tiểu Tuyệt là cháu ta, ta thương nó còn hơn cả đường chủ.
Miệng y giống như một hốc cây thủng, chỉ còn lại mấy chiếc răng vừa vàng vừa đen:
– Ta nhìn ngươi không thuận mắt. Ngươi tưởng rằng được mấy đại thế gia ở Lạc Dương này lôi kéo, mời gọi thì cao giá lắm đấy hả? Năm xưa khi chúng ta sáng lập Diệu Thủ Đường, không biết đã nếm bao khổ cực đắng cay, nhận bao vết thương lớn nhỏ mới có được địa vị của ngày hôm nay, ngươi là cái thá gì? Hừ, ta khinh! Ta phải giết ngươi!
Phương Tà Chân đột nhiên phát giác một chuyện.
Một chuyện khủng bố phi thường.
Một chuyện khiến gã cơ hồ sụp đổ, hoàn toàn mất đi hy vọng và ý chí chiến đấu.
Gã lập tức khống chế bản thân, ninh thần tịnh khí, không dám nghĩ tiếp tục nữa, mà lên tiếng hỏi ngược lại Hồi Vạn Lôi:
– Ngươi đã muốn giết ta, vừa nãy khi Phi Tinh Tử toàn lực xuất thủ, tại sao không ra tay hạ sát ta cho rồi?
“Ta đã kích một chưởng sau lưng ngươi, giờ ngươi cũng đã thọ thương, ta không tin ngươi có thể bay được lên trời?” Trên gương mặt thô lỗ của Hồi Vạn Lôi thoáng hiện vẻ giảo hoạt:
“Huống hồ, ta không thích Phi Tinh Tử. Thêm nữa, ta cũng muốn xem kiếm pháp của ngươi thế nào”.
“Thiết tưởng kiếm pháp của ngươi đã đạt đến mức ngưng thần phá không, kiếm khí sát địch bên ngoài mười bộ rồi. Đây có lẽ là Thiên Vấn Kiếm Pháp trong truyền thuyết đúng không?” Đôi mắt to lớn của Hồi Vạn Lôi nhìn chăm chăm vào thanh kiếm trên tay Phương Tà Chân, hào quang trên kiếm đã tắt, hồi phục màu xanh ngọc bích ban đầu:
“Đây chính là Diệt Hồn kiếm phải không? Quả không hổ là một trong bát đại danh kiếm. Không có nó, e rằng Thiên Vấn Kiếm Khí và Tử Ngọ Tâm Triều Đại Pháp của ngươi cũng khó mà đạt được uy lực như vậy”.
Trong mắt y lộ ra vẻ tham lam:
– Có điều, sau một lát nữa, bảo kiếm này sẽ trở thành vật của ta rồi.
Phương Tà Chân nhìn lại thanh kiếm trên tay, đoạn ngẩng đầu lên nhìn trời, hít sâu một hơi nói:
– Ta cũng phải nói cho ngươi biết một chuyện.
Hồi Vạn Lôi nhìn gã.
“Vừa nãy ngươi không nắm lấy cơ hội giết ta”. Phương Tà Chân nói:
“Đó là ngươi tự tìm đường chết”.
Lời vừa dứt, Phương Tà Chân đã dùng toàn lực, toàn thân, toàn ý, toàn thần, toàn diện, phát động thế công.
Tấn công Hồi Vạn Lôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!