Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 78: Ai không phục?
Dịch: phuongkta1
Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh nghe vậy đều sững sờ, vội vàng đi ra cửa sân, chỉ thấy những đệ tử trên Trọng Củ Phong đang tốp năm tốp ba tiến về phía Huyền Hà Phong, hiển nhiên Sở Cừu Ly cũng không hề chém gió.
Hai người liếc nhau, cũng bất chấp mọi thứ vội vàng theo đám người đi đến Huyền Hà Phong.
…
Lúc đi tới trước phủ tế thế của Huyền Hà Phong, bên ngoài điện lớn đã có chi chít các đệ tử của ba ngọn núi tập trung lại.
Trong đó không thiếu người Từ Hàn quen, ngay cả đám người Phượng Ngôn, Du Lĩnh Khuất, Chu Chương, Tần Khả Khanh cũng ở đó.
Hắn cùng với đám người Tống Nguyệt Minh, Sở Cừu Ly vội vàng tiến lên hỏi thăm tình huống, nhưng đối phương cũng không có cách nào, hiển nhiên bọn họ vừa mới nhận được tin tức chạy đến, cũng không biết rốt cuộc trong phủ đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù Phương Tử Ngư đến sau cũng không rõ ràng cho lắm, cũng không có gì khác biệt với tin tức mọi người biết được.
Bên ngoài phủ tế thế ngày càng đông người, tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc trong phủ xảy ra chuyện gì, nhưng người giữ cửa lại giữ vững vị trí không để cho đệ tử đi vào.
Có câu là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, có lẽ mặc kệ Long Tòng Vân và Ninh Trúc Mang có mâu thuẫn gì, chắc chắn cũng không muốn chuyện này đến tai đám đệ tử trong môn.
Từ Hàn suy nghĩ một chút, cũng không muốn nghĩ nữa, đang muốn mang theo mọi người rời đi.
“Tránh ra! Để cho tất cả mọi người vào!”
Nhưng vào lúc này, chỗ cửa sân bỗng nhiên truyền đến một giọng nói tức giận và lạnh lùng, chính là vị chấp sự Chấp Kiếm đường Đinh Cảnh Trình kia. Y từ trong phủ đi tới, đẩy cửa lớn ra, lại quát lui những thủ vệ xung quanh.
Sau đó quay đầu nhìn về phía đám đệ tử đang chưa hiểu chuyện gì ngoài cửa, quát lớn: “Các ngươi theo ta đi vào!”
Lời này cũng không phải đang nói với một số người nào đó, mà chính là tất cả mọi người ở đây.
Ngay sau đó đám người bắt đầu đùn đẩy nhau lao vào trong điện lớn, Từ Hàn không ngờ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy, sau khi sững sờ một lúc liền bị Sở Cừu Ly vốn rất ưa thích xem náo nhiệt không kể là chuyện lớn hay nhỏ lôi kéo đi vào điện lớn phủ Tế thế.
Phủ Tế thế vốn cũng không lớn, vì điện này cũng chỉ dùng để cho nhóm trưởng lão chấp sự nghị sự, đương nhiên không thể chứa nổi hàng nghìn đệ tử Linh Lung Các.
Thế nhưng cũng nhờ Sở Cừu Ly tận dụng khả năng đã được dày công tôi luyện mang theo mấy người mạnh mẽ xâm nhập vào điện lớn.
Từ Hàn vào lúc đó chăm chú nhìn lại, thấy được trưởng lão ba ngọn núi đều ở nơi đây, đồng thời sắc mặt đa số người rất buồn rầu, mà trên mặt đất bên cạnh còn có một nam tử trung niên đang nằm, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, hiển nhiên đã rơi vào hôn mê, Từ Hàn cũng nhận ra người này, dường như là một vị chấp sự trên Trọng Củ Phong.
“Long sư huynh, thực sự muốn nói chuyện này ở trước mặt đám đệ tử hay sao?” Vị chưởng giáo đại nhân mi trắng tóc đen trên đài cao trầm mặt nhìn đám đệ tử như thủy triều tràn vài điện lớn phủ Tế thế, nói như vậy.
Mà dưới đài chính là Long Tòng Vân, bộ dáng quang minh chính đại nghe vậy lại là mỉm cười, nói: “Đệ tử cũng tốt, trưởng lão cũng được, chẳng phải là một thành viên của Linh Lung Các chúng ta? Chuyện gì không thể nói?”
Lời nói này của Long Tòng Vân hiển nhiên là đang bắt lý, cho dù Ninh Trúc Mang cũng không thể phản bác lại được, gã trầm mặt nhìn chằm chằm vào vị trưởng lão Trọng Củ Phong này, biết y lai giả bất thiện.
“Tốt, nếu Long sư huynh ngày hôm nay đã gióng trống khua chiêng, điều động binh lực như thế, rốt cuộc muốn nói điều gì?!” Ninh Trúc Mang dù sao đã làm chưởng giáo hơn mười năm, cũng đã kinh qua quá nhiều chuyện trên đời, suy nghĩ lập tức trầm xuống, liền hỏi.
Mà Long Tòng Vân nếu dám làm ra động tĩnh lớn như vậy đương nhiên đã có chuẩn bị, chắc chắn sẽ không bị mấy câu nói của Ninh Trúc Mang hù dọa: “Không có gì, ngày hôm nay triệu tập chư vị đến đây, Long mỗ chỉ muốn đòi một cái công bằng!”
“Công bằng? Công bằng gì?” Ninh Trúc Mang trong lòng khẽ động, dường như đoán ra chuyện gì đó, sắc mặt có chút khó coi.
“Thiên hạ Đại Chu hôm nay nhìn như gió êm sóng lặng, thực ra mạch nước ngầm rất là mãnh liệt. Nhiều chỗ phân đà của Linh Lung Các chúng ta bị diệt, chưởng giáo điều ra mấy lần cũng không có kết quả, trái lại còn tổn hao mấy trăm đệ tử và chấp sự. Chuyện này có thể coi là thất trách(không làm hết chức trách), hoặc do chuyện quá phức tạp, khó có thể đưa ra phán đoán nên ta cũng không đề cập nữa.”
“Sau đó thì sao? Chưởng giáo biết thiên hạ hôm nay không yên bình, nhưng lại không muốn bảo vệ truyền thừa của Linh Lung Các chúng ta, hết lần này tới lần khác dùng số tiền lớn thu một thiếu niên thân không nửa tấc tu vi làm khách khanh! Long mỗ cũng không dám loạn bàn đây có phải là lấy việc công làm việc tư hay không!”
“Nhưng ngày hôm nay, rất nhiều đệ tử và trưởng lão được chưởng giáo phái đi dò xét tin tức về Cổ Lâm đều gặp nạn, chỉ có Lưu Tầm Dương – Lưu sư đệ may mắn còn sống trở về, nhưng lại bị trọng thương tới mức nguy ở sớm tối. Ta muốn xin Huyền Hà Phong một cây Bắc Mang Hoa để luyện hóa yêu vật cứu Lưu sư đệ, không thể ngờ cây Bắc Mang Hoa kia đã sớm bị Chưởng giáo đại nhân lấy đi không biết dùng vào việc gì. Ta nghĩ thầm vậy đổi lại một cây Lâu Vân Thảo hoặc Ngưng Hương Quả cũng được, dù sao Lưu sư đệ bị Yêu tà gây thương tích cần có những dược tài có tác dụng trấn áp Yêu tà này mới có thể trị hết, không nghĩ tới những dược liệu vô cùng trân quý này cũng đã bị chưởng giáo đại nhân lén lút lấy đi!”
“Ngày hôm nay Long mỗ ta muốn hỏi chưởng giáo đại nhân một câu, rốt cuộc đã mang những dược liệu này đến nơi nào, lại dùng vào việc gì?”
“Còn có, cho dù là chưởng giáo, tự ý thuyên chuyển vật quý trọng trong môn như vậy, chuyện này có phù hợp với môn quy hay không?”
Lời nói của Long Tòng Vân thực sự hùng hồn sắc bén, khiến những trưởng lão chấp sự đang ngồi cùng các đệ tử ngoài cửa đều xôn xao một hồi, sau lưng lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Từ Hàn càng nhướng mày, hắn đã hiểu được vì sao Long Tòng Vân lại làm ra trận chiến lớn như vậy, đây không phải là gây phiền phức cho người khác, hoặc tìm một cái công bằng đơn giản như vậy. Đây rõ ràng đang muốn ép Ninh Trúc Mang thoái vị!
“Đúng môn quy, không đúng môn quy là như thế nào? Rốt cuộc ngày hôm nay Long sư huynh là muốn làm gì?” Ninh Trúc Mang gõ án đài trước người mình, nhìn vị sư huynh dưới đài, nhìn ánh mắt hoài nghi của mọi người ở đây, thần sắc trên mặt càng âm trầm.
Gã có chút mệt mỏi.
Mệt mỏi như vậy đã đeo đuổi gã từ khoảnh khắc sư tôn gã giao chức chưởng giáo Linh Lung Các từ mưới mấy năm trước.
Linh Lung Các này như một cây đại thụ.
Cành lá rậm rạp, khó tránh khỏi khiến người ngoài kiêng kị, cũng khó tránh khỏi bên trong tranh quyền đoạt thế.
Gã cố gắng chèo chống nhiều năm như vậy, giữ một môn phái không có Tiên Nhân trấn giữ vẫn đứng ở trên đỉnh tông môn Đại Chu cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Gã cẩn thận từng li từng tí. Gã biết rõ ngày hôm nay cuối cùng sẽ đến, nhưng lại không nghĩ tới sớm như vậy.
Còn rất nhiều chuyện gã vẫn chưa kịp chuẩn bị hoàn tất, nếu như lúc này giao vị trí chưởng giáo ra, chỉ sợ…
Gã nghĩ đến những chuyện này, tâm trạng càng đi xuống.
“Ngay cả vua phạm pháp, vẫn phải định tội như dân thường. Chưởng giáo cho rằng ngồi trên vị trí này lại có thể vô pháp vô thiên? Mặc kệ truyền thừa nghìn năm của Linh Lung Các chúng ta sao?” Long Tòng Vân cười lạnh nói, mà những trưởng lão, chấp sự sớm đã bất mãn với Ninh Trúc Mang ở dưới đài cũng lúc đó ra vẻ sẽ không bỏ qua chuyện ngày hôm nay.
Thanh âm kia hỗn tạp cùng một chỗ, đã không nghe được ý bên trong, chỉ khiến cho người ta cảm thấy chối tai và lộn xộn.
Ninh Trúc Mang trong lòng có chút phiền não.
Gã nghĩ đến tổ huấn đồng môn canh gác, không rời nửa bước của Linh Lung Các.
Đây mới là nguyên nhân vì sao Linh Lung Các có thể đứng sừng sững thiên hạ nhiều năm như vậy.
Mà có ít người không cảm giác được ngoài phòng mưa gió lung lay, lại không biết không phải bởi vì ngoài phòng cũng gió êm sóng lặng như trong phòng, mà do có người ngăn lại cơn mưa gió này thay bọn họ.
“Ài.” Ninh Trúc Mang thở một hơi thật dài, đứng lên.
Gã rất mệt rồi, nhưng gã vẫn muốn ngăn cản mưa gió ngoài phòng cho bọn họ, ngăn cản đến khi hạt giống trong phòng nảy mầm, ngăn cản đến khi cây giống sinh trưởng khỏe mạnh, ngăn cản đến khi gã không làm được mới thôi…
Trước đó, gã không cho phép bất cứ người hay chuyện gì ngăn cản hắn làm được chuyện này.
Nghĩ như vậy, vị chưởng giáo đại nhân này thẳng lưng lên.
Gã ở trên đài cao, từ trên cao nhìn xuống Long Tòng Vân dưới đài, trong hai tròng mắt xưa nay ôn nhuận bỗng nhiên tuôn ra một đường hàn mang.
“Ba vị dược tài Lâu Vân Thảo, Bắc Mang Hoa, Ngưng Hương Quả được dùng vào chuyện quan trọng, ta không thể nói ra được. Nhưng Lưu sư đệ bị thương lại do chúng ta thất trách, ta sẽ sai người đưa về trong phủ của ta, tự mình điều trị thương thế cho hắn, ta cam đoan chắc chắn hắn không cần lo lắng đến tính mạng.”
Gã lập tức há miệng ra, lạnh lùng nói.
“Chưởng giáo nghĩ chỉ như vậy là có thể qua loa với chúng ta?” Long Tòng Vân hiển nhiên sẽ không thoả mãn với câu trả lời của Ninh Trúc Mang, y thật vất vả mới bắt được chân đau của gã, không thừa cơ kéo gã rơi xuống ngựa, làm sao có thể dễ dàng buông tha?
“Long trưởng lão không phục quyết định của ta?” Ánh mắt Ninh Trúc Mang nhìn về phía Long Tòng Vân càng lạnh như băng, ngay cả xưng hô cũng từ sư huynh biến thành trưởng lão.
Mà Long Tòng Vân nghĩ thầm muốn mượn cơ hội này đè ép hoàn toàn Ninh Trúc Mang, hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi này, lúc đó y lại tiến lên một bước, cao giọng nói: “Đương nhiên không…”
Chữ “Phục” kia vẫn còn bên trong cổ họng y, thân thể y vào lúc đó bỗng nhiên chợt nhẹ, nhanh chóng lùi lại trong tiếng kinh hô của mọi người, rồi chật vật rơi xuống chỗ cách đó mấy trượng.
Phốc!
Sau đó y phun ra một ngụm máu tươi.
Mà khi y hồi phục thần trí, sau khi chống người dậy từ trên mặt đất, con mắt của y lập tức nổi đầy vẻ kinh hãi.
Y bị người khác đả thương.
Bị vị Ninh Trúc Mang ngồi trên đài cao kia gây thương tích.
Y dù sao cũng là kiếm tu Đại Diễn cảnh, một thân tu vi vô cùng cường hãn, mà Ninh Trúc Mang chẳng qua là một vị y sư, dù có chút tu vi, nhưng sao có thể sánh với y được?
Nghĩ như vậy, y vừa kinh sợ vừa bất định ngẩng đầu nhìn lại, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo còn hơn cả kiếm phong của Ninh Trúc Mang. Trong lòng y lập tức run lên, lại sau nửa ngày cũng không thể nói ra một câu.
“Trưởng lão Long Tòng Vân Trọng Củ Phong chống đối chưởng giáo, không phục quản thúc, hôm nay thu hồi chức trưởng lão Trọng Củ Phong, do Thanh Như Khê tiếp nhận. Nghĩ đến những công lao nhiều năm vào sống ra chết vì Linh Lung Cáccủa Long Tòng Vân, phạt ngươi đi Đại Hoàn Phong diện bích suy nghĩ, không được sự cho phép của ta, không thể xuống núi!”
Mà thanh tuyến lạnh như băng của Ninh Trúc Mang vào lúc này lại vang lên lần nữa, gã liếc nhìn đám người vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, tiếng như chuông đồng lại tiếp tục nói.
“Quyết định này.”
“Còn ai trong chư vị không phục?”
Mang theo giọng nói vẫn còn như uy lực của lôi đình vang khắp điện lớn, nhưng mọi người lặng im đã sớm hoảng sợ trước những hành động của gã lúc trước.
Chỉ nghe thanh tuyến kia quanh quẩn, trong điện lớn phủ tế thế lại không một người dám đáp lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!