Cuộc Sống Nuôi Dạy Trẻ Của Tay Xăm Trổ Và Trai Ưu Tú
Chương 24: Phiên ngoại 2. 30 vấn đề sống chung
Sau khi hai người ở bên nhau thì không chia phòng ngủ nữa, cả ngày như trẻ sinh đôi dính lấy nhau ngọt ngọt ngào ngao. Thấy chú Hổ của nhóc lại chuẩn bị chạy vào phòng bố, mèo con chu miệng nhỏ phàn nàn: “Chú Hổ là người lớn rồi, phải ngủ một mình!”
Vương Hổ dém chăn cẩn thận cho nhóc con, không nhìn ánh mắt tủi thân của nhóc mà đi vào phòng ngủ. Trình Nhiên đang nằm nghiêng người, bật đèn đầu giường cầm kindle xem sách. Vương Hổ chui vào ổ chăn ôm lấy hông Trình Nhiên.
“Đã muộn vậy rồi, ngủ sớm đi?”
Trình Nhiên quay đầu hôn nhẹ lên trán Vương Hổ. Hình tượng lạnh lùng lúc ban đầu một đi không trở lại, dính người như con mèo nhỏ chui vào lòng gã.
Vương Hổ ôm luật sư nhà mình mặc anh chui vào lòng mình.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon bảo bối.”
Một đêm mộng đẹp.
Nhóc con gần đây lớn rất nhanh, quần áo vừa mua năm ngoái đã ngắn hẳn đi. Chẳng còn cách nào khác, gia đình ba người liền ra ngoài mua đồ.
Trình Dường lười biếng ngồi lên cổ Vương Hổ, vốn uy phong lẫm liệt giống một hoàng tử nhỏ, kết quả bị Trình Nhiên trừng một cái lại ngoan ngoãn bò xuống.
Trình Nhiên cầm quần áo ướm thử lên người con trai, chọn được vài bộ liền định ngừng mua, đi tính tiền.
“Từ từ.” Vương Hổ cười, cầm một set quần áo gia đình ba bộ —- đổi bộ dành cho mẹ sang mẫu cỡ người mình, “Thêm mấy món này nữa đi.”
Trình Nhiên bị cô thu ngân dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm mà đỏ mặt thanh toán tiền.
Vương Hổ cười thỏa mãn.
Ha ha.
Trình Nhiên là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, trước giờ không tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ.
Vương Hổ chẳng biết nghe đồn đại ở đâu, kêu cùng xem phim kinh dị có thể gia tăng tình cảm vợ chồng, nhân hôm Trình Dương tới nhà ông nội chơi, lừa Trình Nhiên cùng xem phim kinh dị.
Chờ tới khi Sadako tóc dài áo trắng đột nhiên xuất hiện trên màn hình, Vương Hổ lập tức nhắm chặt hai mắt.
Con bà nó, Lão Tam mày là đồ chó chết hại anh đây mất mặt. Con mẹ mày tìm đâu ra phim ma đáng sợ thế này!
Trình Nhiên nhìn anh trai cường tráng hơn 1m8 nhà mình co vào một góc sofa run run, thở dài một hơi, tắt TV đi rồi qua ôm Vương ba tuổi.
“Đều là giả mà, có gì đáng sợ đâu.”
Tuy cũng gia tăng được tình cảm nhưng sao cứ thấy kỳ kỳ vậy nhở. Vương Hổ cố gắng co mình chui vào lòng vợ thầm nghĩ.
Luật sư Trình mắc bệnh cáu kỉnh sau khi thức dậy cực nặng.
Nhưng quý ngài Vương đã tìm được biện pháp chiến thắng căn bệnh cáu kỉnh này.
Hôn tới khi anh tỉnh là được rồi.
“Vương Hổ, em còn chưa đánh răng!!!!”
Luật sư Trình hôm nay cũng rất ngon miệng. Vương Hổ thầm nghĩ.
Vương Hổ nấu cơm rất giỏi.
Mấy món gà xào cay, sườn hấp, thịt kho cà tím đều là chuyện nhỏ.
Xào Trình Nhiên, hấp Trình Nhiên, kho Trình Nhiên. Đây mới là bữa tiệc lớn.
“Cảm ơn đã chiêu đãi.” Vương Hổ nhẹ hôn người bên cạnh, khẽ nói.
Từ sau lần tổng vệ sinh chấn động tâm hồn trước của Trình Nhiên và Trình Dương, Vương Hổ liền nhận thầu hết tất cả công việc trong nhà.
Bao gồm làm việc nhà và làm Trình Nhiên.
Lúc Trình Nhiên dọn dẹp giá sách thì đụng phải album ảnh của Vương Hổ, bên trong có ảnh chụp chung của Vương Hổ với bố mẹ.
Tấm ảnh đã được ép plastic cẩn thận, album hơi cũ, có vẻ có người thường xuyên mở ra xem. Vương Hổ trong ảnh không có vai u thịt bắt như bây giờ. Trên ảnh, cánh tay mảnh mảnh gầy gầy cũng không có những hình xăm to lớn.
Trình Nhiên nhìn cậu thiếu niên trong ảnh, trong lòng có chút xao động.
“Xem gì thế?” Vương Hổ từ đằng sau ôm lấy eo Trình Nhiên.
“Xem ảnh ngày trước của anh.”
“Anh có một mình chắc đã chịu nhiều khổ cực rồi?”
Vương Hổ cười: “Sao lại một mình, còn có em và Dương Dương mà.”
Sau đó, cuốn album đó được bổ sung rất nhiều ảnh.
Ảnh chụp chung của ba người họ, ai nấy cũng cười thật ngọt ngào.
“Vương Hổ, anh cạo râu ngay cho em!”
“Vậy hôm nay em hết cần tây đi!”
“Nước Mỹ thế nào?”
“Cũng vậy thôi.”
“Đồng nghiệp nữ đi cùng em đâu?”
“Ở chỗ nguyên cáo rồi.”
“Liệu có người phụ nữ nào tới quyến rũ em không?”
“Vương Hổ.”
“Hả?”
“Em tới Mỹ để làm việc, không phải đi xem mặt.”
Vương Hổ quen sáng dậy nấu cơm cho hai cha con.
Lúc Trình Nhiên tỉnh dậy thì thấy Vương Hổ đeo tạp dề hồng phấn, tay bọc găng bê nồi. Anh chạy nhanh tới.
“Chụt.”
“Cực khổ rồi.”
Vương Hổ lén lén lút lút mở máy tính lên, cười ngốc.
“Làm gì mà cười như vậy.”
“Chọn quần áo cho em, em muốn bộ nào?” Trình Nhiên ngó qua nhìn —- “Cô nàng thỏ sexy”, “Nữ sinh trong sáng”.
“Cút!”
“Hay là nhà mình nuôi một con mèo đi?” Trình Nhiên dạo gần đây gặp rất nhiều mèo con xinh xắn nên trong lòng có chút nhộn nhạo.
Vương Hổ liếc anh rồi lại hôn một cái: “Nuôi mèo làm gì. Anh đã nuôi em rồi.”
Vương Hổ 800 năm chưa từng ốm, kết quả lần này vì đi đón Trình Dương mà bị dính mưa, về tới nhà nằm lên giường rên rỉ kêu không thoải mái.
Trình Nhiên quạt gã một trận rồi tìm thuốc cảm phục vụ gã uống. Vương Nhiên ốm rồi liền làm xấu, như trẻ con ôm Trình Nhiên không buông.
Trình Nhiên muốn đi lấy túi chườm cho gã, Vương Hổ lại cứ níu tay anh muốn thơm thơm.
Trình Nhiên bất đắc dĩ cúi người hôn lên trán gã. Vương Hổ vừa chưa thỏa mãn, kéo gáy anh hôn mấy cái rõ kêu.
Kết quả hôm sau, Trình Nhiên ốm.
“Đều bị anh lấy cho đấy.” Trình Nhiên giận dữ.
Trình Nhiên và Trình Dương có thói quen ngủ trưa.
Ngày cuối tuần, Trình Nhiên tựa vào lòng Vương Hổ đọc sách.
Cái đầu gật lên gật xuống ngủ mất tiêu.
Bạn nhỏ Trình Dương đang chơi xếp gỗ bên cạnh thấy vậy cũng leo lên sofa, như mèo con cuộn tròn lại nằm bên cạnh. Vương Hộ tiện tay lấy chăn đắp cho hai người.
Nắng tươi, thịt đầy, cá vàng thổi bong bóng bơi trong bể cá.
Gió nhẹ lọt khe cửa, người tôi yêu gần bên tôi.
Vương Hổ nhắm mặt lại, cũng chuẩn bị ngủ trưa.
“Trình Nhiên.” Vương Hổ nhìn mái tóc ướt sũng nước của luật sư ưu tú nhà mình, lần thứ 10832 oán giận kỹ năng cuộc sống nát cấp chín của người yêu.
“Lại đây anh sấy tóc cho.”
Bàn tay lớn ấm áp luồn vào mái tóc. Trình Nhiên thỏa mãn híp mắt.
Dù sao cũng có bạn trai rồi, sao lại phải tự sấy tóc chứ.
Tâm cơ.
Vương Hổ sau khi tắm xong chỉ quấn quanh eo một mảnh khăn tắm.
Cơ bụng tám múi.
Muốn liếm. Trình Nhiên nghĩ thầm.
“Hôm nay là ngày 4/12!”
“Thì sao?” Vương Hổ cố gắng nhớ xem ngày 4/12 là ngày kỷ niệm gì.
Yên đương? Gặp mặt? Lần đầu?
“Hôm nay là ngày Hiến pháp! Chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
(Hiến pháp: là một hệ thống quy định những nguyên tắc chính trị căn bản và thiết lập thủ tục, quyền hạn, trách nhiệm của một chính quyền; Ngày hiến pháp Trung Quốc 4/12: là ngày kỷ niệm nhắc nhở người dân TQ nâng cao ý thức hiến pháp, đẩy mạnh việc thực thi theo hiến pháp)
……. Có cần chuyên nghiệp vậy không?
Vương Hổ nhìn trời mưa bão ngoài cửa sổ, bỗng nhớ ra hôm nay Trình Nhiên không lái xe, bình thường đều là gã đưa anh đi làm.
Cầm chìa khóa, đóng cửa.
“Chú Hổ, chú đi đâu thế?”
“Đón vợ!”
Trình Nhiên đang chuẩn bị gọi điện thoại, đột nhiên cửa phòng làm việc có tiếng gõ —–
Vương Hổ cầm ô đứng trước cửa phòng làm việc, người ướt sũng.
“Vợ ơi, về thôi.”
Bạn nhỏ Trình Dương lại muốn bỏ nhà ra đi.
Vì Vương Hổ và Trình Nhiên không chịu ngủ với nhóc.
Kết quả chưa đi được mười phút đã bị tóm về.
Còn bị mắng cho một trận.
Uhuhuhu, Dương Dương đáng thương.
Sinh nhật Vương Hổ tới rồi, Trình Nhiên tính cho gã một niềm vui bất ngờ.
Nữ sinh?
Cô nàng thỏ?
Vẫn nên luật sư và bị cáo đi, có cảm giác hơn.
Cả nhà đi du lịch, vừa hay tối đó có mưa sao băng.
Thâm Quyến trời tuy trong nhưng lại không có nhiều sao. Trình Dương hiếm khi được thấy cảnh trời sao đẹp đẽ như vậy, kẹp giữa Trình Nhiên và Vương Hổ lớn giọng kêu vang.
Ngôi sao băng đầu tiên lướt qua, Trình Nhiên ước thầm một điều trong lòng, sau đó quay đầu.
Cùng Vương Hổ khẽ chạm môi.
Vương Hổ đi đón Trình Dương, kết quả bị bảo vệ cản ngoài cửa.
Vương Hổ nhìn đôi giày da Dr.Martin dưới chân cùng hình xăm trên tay, quyết định gọi điện cho Trình Nhiên.
Kết quả mắt bảo vệ mù rồi.
Vì lẽ nào một người trông như xã hội đen lại thân thiết với luật sư Trình đến vậy!!!!
“A Hổ.”
“Sao thế?”
“Anh muốn có con không?”
Vương Hổ trợn mắt: “Một mình Dương Dương em còn thấy chưa đủ à?”
Trình Nhiên còn tính nói tiếp gì đó nhưng bị Vương Hổ chặn miếng: “Được, vậy em sinh cho anh đi.”
Em là của anh rồi, anh còn quan tâm gì nữa.
Hôm nay bão về, nghỉ học nghỉ làm.
Vương Hổ với Trình Nhiên bị Trình Dương ép cùng xem Heo Peppa.
“Soucy?” Vương Hổ gọi Trình Nhiên.
“Thổi tiêu cho anh đi.”
“Cút (ノ`Д)ノ!”
(Heo Peppa: bộ phim hoạt hình dành cho trẻ con với nhân vật chính là Heo Peppa; Soucy là nhân vật bạn Peppa; ‘Soucy’ và ‘thổi tiêu’ trong tiếng Trung đồng âm)
Lúc Trình Nhiên say đặc biệt, đặc biệt ngoan.
“Con em tên gì?”
“Trình Dương!”
“Vợ em tên gì?”
“Tôi không có vợ!”
“Chồng em tên gì?”
“Vương Hổ!”
Ngoan.
Vương Hổ cho rằng cãi vã chí chóe trên giường đều không vấn đề gì.
Vương Hổ vội vàng mặc vest vô, kết quả lại là đồ của Trình Nhiên, cúc áo đứt rồi.
Trình Nhiên vội vàng mặc quần áo vô, kết quả là đồ của Vương Hổ, bị rộng rồi.
“Chú Hổ, tay chú làm sao thế ạ?”
“Thái rau bị thương ấy mà. Dương Dương không cần lo đâu….”
“Chú Hổ đưa tay cho cháu!”
Vương Hổ nhìn Trình Dương khẽ thổi —- “Đau ơi bay đi nhé!”
Má ơi, ở đây có thiên thần nè!
“Dương Dương, sau nay gọi chú Hổ là mẹ đi.”
Trình Nhiên khẽ khàng đeo nhẫn lên tay Vương Hổ.
Vương Hổ khẽ khàng mở to mắt, đeo lại nhẫn vào ngón áp út.
Ngốc ạ, cái này cũng đeo sai được.
Một tuần ba lần, mỗi lần hai tiếng.
Đây là kế hoạch giường chiếu Trình Nhiên vẽ ra cho mình.
Nhưng rồi tuần nào cũng hoàn thành vượt mức.
Cầm thú!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!