Sát Thủ Kiếm Vương
Chương 27: Ý kiếm tĩnh thần
Lãnh Nhật Phong cau mày nhìn tất cả những cao thủ đang đứng dàn hàng ngang trước mặt mình.
A Tú trao thanh Huyết Hận kiếm qua tay chàng :
– Lãnh đại ca phải dùng đến thanh kiếm này rồi.
Nhật Phong đón lấy thanh Huyết Hận kiếm.
Tạ Ðình Côn bước đến một bộ, từ tốn hỏi Lãnh Nhật Phong :
– Tạ mỗ đến đây không có ý gây thù với Lãnh huynh, mà chỉ hỏi Nhược Mai Lâm giờ đang ở đâu.
Nhật Phong nheo mày :
– Tại hạ không biết Nhược Mai Lâm là ai
– Lãnh huynh rời Thiên Luân cung với Nhược Mai Lâm mà.
Nhật Phong lắc đầu :
– Tại hạ không biết là không biết.
Chàng quay lại A Tú :
– Tú muội, mình đi thôi.
Nhật Phong và A Tú toan dợm bước thì Tạ Ðình Côn đã hoành khoái đao cản đường họ :
– Lãnh huynh chưa nói Mai Lâm ở đâu thì chưa thể đi được. Nếu như Lãnh huynh không nói về tung tích của Mai Lâm thì đích thị Lãnh huynh đã bức hại nàng đoạt những miếng da họa đồ.
Lãnh Nhật Phong lắc đầu :
– Tại hạ chẳng biết những miếng da họa đồ nào cả.
Tạ Ðình Côn cười khẩy :
– Biết hay không chỉ có mình Lãnh huynh biết mà thôi.
Nhật Phong nhìn thẳng vào mặt Tạ Ðình Côn :
– Các hạ nghĩ tại hạ là ai?
Tạ Ðình Côn tròn mắt ngớ ngẩn nhìn chàng :
– Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong, ai mà không biết.
– Tại hạ là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong?
Chàng lắc đầu :
– Có lẽ các hạ lầm rồi. Tại hạ không phải là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong, mà chỉ là một kiếm thủ bình thường, họ Lãnh tên Nhật Phong. Cái tên mà Tú muội vừa mới gán cho tại hạ.
Tạ Ðình Côn nhìn sững chàng :
– Lãnh huynh nói gì mà Tạ mỗ chẳng hiểu?
– Các hạ không hiểu cũng được, nhưng hãy tránh đường cho tại hạ rời khỏi đây.
Tạ Ðình Côn lắc đầu :
– Các hạ chưa nói về tung tích của Nhược Mai Lâm và những miếng da họa đồ thì chưa được đi đâu.
– Tại hạ không rời khỏi đây được?
Giọng Nhật Phong bắt đầu tiềm ẩn một sự phẫn nộ ngấm ngầm. Chàng nghiêm giọng nói tiếp :
– Ðường tại hạ, tại hạ sẽ đi, ai cản người đó chết.
Chàng nói rồi rút xoạt thanh Huyết Hận kiếm. Ánh kiếm đỏ rực như nhuộm máu khiến Tạ Ðình Côn và những cao thủ Thiên Luân giáo thoáng chột dạ.
Tất cả mọi cao thủ chận đường Nhật Phong đều cùng một cảm nhận sát khí kiếm quang tỏa ra từ thanh Huyết Hận kiếm khiến toàn thân họa sởn ốc, xương sống thì có khí lạnh chạy rần rần.
Nhật Phong nắm tay A Tú :
– Tú muội, mình đi A Tú gật đầu.
Nhật Phong nắm tay nàng bình thản bước thẳng về phía đám cao thủ Thần Long giáo và Thiên Luân giáo. Thanh Huyết Hận kiếm được chàng chĩa tới trước khiến cho Tạ Ðình Côn vô hình chung bước dạt qua một bên.
Mỗi bước chân của Nhật Phong khiến cho các cao thủ Thần Long giáo và Thiên Luân giáo hồi hộp hẳn lên. Họ ngỡ chỉ một động tác lơ là sơ ý thôi sẽ làm cho thanh Huyết Hận kiếm khởi động thì đồng nghĩa với cái chết ập đến.
Tạ Ðình Côn đứng nép qua một bình, hành động của họ Tạ khiến cho những người kia đồng loạt nhường đường cho Nhật Phong và A Tú.
Nhật Phong bước qua hàng cao thủ chận đường mình, cùng với A Tú lẳng lặng bỏ đi. A Tú biết rằng sau lưng mình tất cả những cặp mắt đang dõi vào nàng và Nhật Phong, cho đến khi ra hẳn ngoài khách điếm rồi mới thở phào nhẹ nhỏm.
– Muội ngỡ đâu sẽ có trận huyết chiến xảy ra giữa đại ca và những người đó chứ, nhưng không ngờ chỉ thần khí kiêu dũng của đại ca mà khiến những người đó chùn tay, mở lối cho mình đi.
Nhật Phong thở dài nhìn nàng :
– Huynh sợ không phải dũng khí của huynh mà là thần sắc của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong khiến họ chùn tay không dám động thủ.
– Tại sao mọi người cứ coi đại ca là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong?
– Huynh không hiểu nữa, nhưng có lẽ lý giải đó chỉ có Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong mới giải thích được mà thôi.
Nhật Phong thở ra nói tiếp :
– Nếu như huynh và Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong giống nhau như hai giọt nước thì chắc chắn giữa huynh và y có mối quan hệ nào đó.
A Tú nhìn chàng :
– Ðại ca…
– Muội nghĩ gì?
– Có một điều rất lạ, muội không thể hiểu nổi. Muội sợ…
– Muội sợ gì?
– Tạm thời muội chưa thể nói được, khi nào đến Trúc gia trang Hà đại thúc, trút hết chất độc đặc dị trong người huynh rồi muội sẽ nói.
Nhật Phong mỉm cười :
– Chính ngay cả muội cũng muốn giữ bí mật với huynh.
Hai người nhìn nhau rồi Nhật Phong nắm tay A Tú dùng khinh công lướt đi.
Chàng quay sang hỏi nàng :
– Từ đây đến Trúc gia trang còn xa lắm không?
– Khoảng hai canh giờ nữa ta sẽ đến. Ðại thúc gặp được muội chắc mừng lắm.
Khi ánh trăng lưỡi liềm lên đến thiên đỉnh thì Nhật Phong và A Tú cùng đến địa phận Trúc gia trang. Nàng chỉ tay về phía trước mặt :
– Ðại ca thấy rừng trúc trước mặt không. Trúc gia trang ở trong rừng trúc đó. Muốn vào Trúc gia trang cũng không phải dễ đâu, vì chung quanh Trúc gia trang Hà đại thúc đã dựng trận pháp Càn Khôn Bát Quái để tránh chuyện thị phi ngoài giang hồ, khi người quyết định mai danh ẩn tích.
Hai người đến ven rừng trúc :
– Nhật Phong hỏi A Tú :
– Muội có thể hóa giải được trận pháp “Càn Khôn Bát Quái” à?
A Tú gật đầu :
– Thật ra muội đâu có bản lĩnh để hóa giải trận pháp “Càn Khôn Bát Quái” của Hà đại thúc. Nếu muội hóa giải được nó thì xem như đã sánh ngang với tứ đại kỳ nhân của đời trước. Muội và huynh vào được Trúc gia trang là do sự chỉ dẫn của nội tổ muội mà thôi.
– Nội tổ của muội cũng là một trong những đại kỳ nhân đời trước?
– Muội không nói như vậy, mà chỉ là Hà đại thúc và nội tổ là bằng hữu tri âm của nhau.
A Tú nghiêm giọng nói :
– Ðại ca phải đi theo muội nhé. Chỉ cần lạc một bước thôi thì sẽ bị trận pháp vây khốn ngay. Lọt vào “Càn Khôn Bát Quái” trận thì nguy lắm đó. Trở ra cũng không được, vào cũng không xong.
– Huynh sẽ cẩn thận.
– Chúng ta đi.
A Tú dùng khinh thân lướt vào rừng trúc, Nhật Phong bám sát theo bên nàng. A Tú vào trong rừng trúc rồi, định phương vị theo đồ hình bát quái. Nàng quay lại Nhật Phong, nắm tay chàng :
– Theo như nội tổ nói, nếu chúng ta đi đúng phương vị thì đến được Trúc gia trang của đại thúc.
Bằng không đi đúng phương vị thì sẽ bị “Càn Khôn Bát Quái” trận vây hãm, bấy giờ chỉ còn có mỗi một cách là phải chặt hết những cây trúc trong rừng này, mà muốn chặt hết rừng trúc này phải mất năm mười năm.
– Năm mười năm, lúc đó e rằng huynh và muội chỉ còn hai nắm xương thôi.
– Nội tổ nói còn cách thứ hai nữa.
– Cách gì nữa?
A Tú mỉm cười nói :
– Chờ Hà đại thúc đến dẫn muội và huynh rời khỏi “Càn Khôn Bát Quái” trận.
– Cách đó thì không ổn rồi.
– Không ổn thì chúng ta đừng đi mất phương vị.
A Tú cẩn thận đi theo phương vị “Càn Khôn Bát Quái”, cứ mỗi lần nàng đổi hướng đi thì cảnh vật trong rừng trúc lại thay đổi mà Nhật Phong ngỡ như bốn mùa liên tục thay đổi theo mỗi bước chân của chàng và A Tú. Dự thay đổi đó khiến bất cứ ai vào trong rừng trúc ngỡ như mình đang đi vào cảnh giới khác.
A Tú dừng bước quay lại Nhật Phong :
– Chúng ta qua cửa sinh nữa thì đến Trúc gia trang của đại thúc.
Nhật Phong đang nhìn nàng, chợt nheo mày quay ngoắt lại.
A Tú lạ lùng hỏi :
– Ðại ca đã thấy gì?
– Vừa mới có tiếng chân người xuất hiện nhưng lại mất ngay.
– Chắc Hà đại thúc.
A Tú bắt tay lên miệng thét lớn :
– Hà đại thúc.
Không có tiếng người đáp lại.
A Tú nheo mắt nhìn Nhật Phong :
– Không có ai hết. Chúng ta qua cửa sinh thì tới Trúc gia trang.
Nhật Phong gật đầu.
A Tú toan trổ kinh thuật theo phương vị bát quái đồ đi tiếp thì Hà Như Bình xuất hiện trước mặt nàng. Như Bình nhìn chằm chằm Lãnh Nhật Phong. Ðôi chân mày vòng nguyệt của nàng thoáng chau lại, miệng thì nói :
– Lãnh Nhật Phong.
Nhật Phong nhìn Như Bình :
– Tại hạ là Lãnh Nhật Phong.
– Lãnh huynh còn nhớ Như Bình này chứ?
Nhật Phong lắc đầu :
– Tại hạ không biết cô nương là ai.
– Không biết. Thế huynh đài không phải là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong, đại ca của Lâm huynh?
Nhật Phong lắc đầu :
– Tại hạ không phải là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.
– Không phải là sao?
– Cái tên Nhật Phong chỉ mới do Tú muội đặt cho tại hạ.
Như Bình nhìn sang A Tú :
– Cô nương là ai?
A Tú cũng giương mắt nhìn Như Bình :
– Nếu A Tú đoán không lầm thư thư chính là Hà Như Bình.
– Nàng biết ta?
A Tú reo lên :
– Thư thư không nhận ra A Tú à?
Như Bình cau mày :
– A Tú?
Nàng bước đến trước mặt A Tú :
– Vũ A Tú?
A Tú gật đầu.
Như Bình sa sầm nét mặt. Nàng bất nhẫn hỏi :
– A Tú đến Trúc gia trang để làm gì?
A Tú ngơ ngác, sượng sùng :
– A Tú muốn gặp Hà đại thúc.
– Gặp nội tổ của Như Bình à, không thể được.
– A Tú có bức thư của nội tổ gởi cho Hà đại thúc.
– Mặc, ta không cần biết, các ngươi mau rời khỏi nơi đây ngay.
A Tú ngơ ngác nhìn Như Bình :
– Sao thư thư xử sự với A Tú như vậy. Bao nhiêu năm xa cách mới gặp lại thư thư, thư thư không cho A Tú vào diện kiến Hà đại thúc, huống chi A Tú là Lãnh đại ca có chuyện hệ trọng cần cầu kiến Hà đại thúc.
Như Bình quắc mắt :
– Ta nói không là không.
Nàng quay lại nhìn Lãnh Nhật Phong :
– Nếu như vị này là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong thì Như Bình sẽ cho y vào, còn A Tú thì Như Bình sẽ không cho vào Trúc gia trang.
A Tú thẹn đến đỏ mặt :
– Tại sao thư thư lại hành xử như vậy? A Tú đã mạo phạm thư thư à?
Như Bình gằn giọng :
– Nàng thì không mạo phạm ta, nhưng ta không muốn họ Vũ bước chân đến Trúc gia trang.
A Tú thở hắt ra một tiếng rồi nói :
– A Tú muốn diện kiến Hà đại thúc chứ không muốn sinh sự với thư thư.
Ánh mắt của A Tú rực lên những tia nhìn bất nhẫn :
– Thư thư không có quyền gì đuổi A Tú đi khi A Tú chưa gặp được Hà đại thúc.
Như Bình cau mày :
– Trúc gia trang không tiếp họ Vũ, ta không tiếp. Ði ngay khỏi mắt ta.
A Tú bất mãn nói :
– Thư thư khinh người thái quá. A Tú làm sao nhịn được nữa chứ. A Tú chỉ có thể rời khỏi nơi đây chỉ khi nào Hà đại thúc đuổi mà thôi.
Như Bình hừ nhạt một tiếng :
– Ngươi tưởng đặt chân đến cửa sinh rồi là có thể vào được Trúc gia trang ư?
– Tất nhiên phải vào rồi.
Nhật Phong lắc đầu, nhìn lại A Tú :
– Tú muội, vị tiểu thư này không cho chúng ta vào diện kiến Vạn Dược Thần Y thì chúng ta quay trở ra thôi. Huynh cũng không muốn làm phiền họ.
A Tú cau có nói :
– Muội đến diện kiến Hà đại thúc chứ không phải tìm Hà tiểu thư.
Như Bình cười khẩy :
– Như ta không cho họ Vũ vào Trúc gia trang. Bởi vì họ Vũ của các ngươi dơ bẩn lắm.
A Tú giận đến biến sắc sau câu nói của Như Bình :
– Thư thư nói sao? Họ Vũ chúng ta dơ à?
Như Bình gật đầu :
– Ðúng, họ Vũ của các ngươi rất dơ.
Lời còn chưa tan hết trên hai cánh môi của Như Bình thì A Tú đã chộp lấy thanh Huyết Hận kiếm.
– Rẹt…
Ánh kiếm đỏ rực cùng với sự phẫn nộ của A Tú. Nàng thét lên :
– Họ Vũ chưa bao giờ xúc phạm đến Trúc gia trang, nhưng thư thư quá xem thường A Tú. A Tú không nhịn được nữa.
Nàng vừa nói vừa thi triển một thức trong “Mai Hoa kiếm pháp”. Cả khoảng không trước mặt Như Bình xuất hiện muôn ngàn những đoá hoa mai đỏ, ào ào ập đến.
Nhật Phong lo lắng lướt đến vung trảo chộp lấy hổ khẩu cánh tay cầm kiếm của A Tú.
A Tú thét lên bằng giọng uất hận :
– Ðại ca buông muội ra!
Nhật Phong lắc đầu :
– Tú muội, người ta không tiếp mình thì mình không nên ở lại đây làm gì.
A di đà Phật hằn học nói :
– Muội dạy cho Hà tiểu thư một bài học rồi sè rời khỏi đây ngay. Muội thề không bao giờ đặt chân vào Trúc gia trang nữa.
– Cần gì muội phải làm như vậy.
Như Bình nhìn A Tú và Lãnh Nhật Phong :
– Lãnh huynh cần gì phải cản cô ta, cứ để cô ta xuất thủ xem có chạm được đến chéo áo của Như Bình không.
Nàng hừ nhạt nói tiếp :
– Ðến ngay Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh đã vào trong trận pháp này còn chưa làm gì được Như Bình thì nha đầu như ngươi có tài cán bản lĩnh gì mà đòi dạy Như Bình bài học chứ.
Như Bình vừa nói vừa bước đi thoăn thoắt. Chỉ trong nháy mắt nàng khuất dạng vào những bụi trúc um tùm. Bóng của Như Bình vừa khuất thì cả không gian chung quanh A Tú và Nhật Phong cũng thay đổi theo.
A Tú và Nhật Phong ngỡ như cảnh chung quanh mình thay đổi nhanh chóng, những khóm trúc như biết cử động, từ từ trượt vào nhau tạo thành một vòng rào dầy đặc vây quanh lấy hai người.
Nhật Phong bặm môi đảo mắt nhìn qua một lượt. Chàng trầm giọng nói với A Tú :
– Tú muội, trận pháp “Càn Khôn Bát Quái” có thể biến hóa mà vây hãm người.
Nhật Phong vừa dứt lời thì từ sau lưng chàng có âm thanh vi vu kỳ lại rộn lên.
Nhật Phong thét lớn :
– Tú muội cẩn thận.
Nhật Phong nhanh như cắt choàng tay qua tiểu yêu của A Tú, cắp nàng lướt về trước.
– Vụt…
Một cành trúc quất ngang qua chỗ hai người vừa đứng. Thế quất của ngọn trúc như một thế sát kiếm mãnh liệt vô cùng, nếu như Nhật Phong không kịp cắp A Tú lách tránh thì ngọn trúc kia có thể cắt đôi thân ảnh của hai người.
Nhật Phong cắp A Tú chưa kịp hạ thân xuống thì một cành trúc thứ hai từ bên trái theo một thế kiếm chém xả ngang hai người. Cành trúc còn cách hai người độ hai giang tay, Nhật Phong đã cảm nhận chết chóc ập đến.
Một ánh kiếm quang đỏ rực thóat ra đón lấy cành trúc đó.
– Xoạt…
Chỉ một thế kiếm của Nhật Phong thôi, thế mà cành trúc đã bị tiện lìa thành ba đoạn. Mặc dù phá được thế công thứ hai của “Càn Khôn Bát Quái” trận, nhưng chân Nhật Phong còn phiêu diêu chưa chạm đất thì một loạt năm cành trúc từ trong vòng rào vây bọc xuất hiện. Hai cành trúc thì theo thế Tảo địa kiếm, xoạt xoạt lia ngang mặt đất, hai cành trúc khác thì công vào phần trung đẳng, còn cành thứ năm chẳng khác nào cái vòi bạch tuột công kích vào phần thượng đẳng.
Cả năm cành trúc cùng đồng loạt phát tác tấn công ngỡ như năm cao thủ kiếm thủ cùng một lượt ra chiêu, trong khi Nhật Phong không còn điểm tựa để đảo bộ lách tránh.
Trong tình huống đó thì bất cứ một kiếm thủ nào cũng phải lúng túng, huống chi Nhật Phong còn cắp A Tú. Nhưng với Nhật Phong thì xem ra chàng không tỏ lộ sự lúng túng gì. Thanh Huyết Hận kiếm điểm mũi xuống đất đón lấy hai ngọn trúc “Tảo Địa kiếm” Chỉ nghe mỗi âm thanh khô khốc như bảo kiếm chém vào cây, hai cành trúc đã bị tiện lìa, đồng lúc thanh kiếm oằn xuống rồi bung lên như cánh cung, đẩy Nhật Phong và A Tú bật lên không. Thân ảnh Nhật Phong như chiếc bông vụ quay vùn vụt kèm theo những ánh kiếm đỏ rực.
Và khi chàng hạ thân xuống đất thì năm ngọn trúc đã biến thành những khúc trúc chỉ dài độ một cánh tay.
Vòng tròn hàng trúc đột nhiên biến hóa tiếp, rồi khung cảnh nhanh chóng trở lại như cũ.
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ lướt ra. Lão không ngừng vỗ tay, miệng thì chắc lưỡi, rồi tiến thẳng đến trước mặt Nhật Phong :
– Ý kiếm vạn chiến của huynh đài quả là cao minh… cao minh, lão phu bội phục.
Nhật Phong ôm quyền xá Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ :
– Ða tạ lão tiên sinh đã khen tặng.
– Có sao lão phu nói vậy. Lão phu không khách sáo. Lão phu đoán không lầm, huynh đệ đây là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.
Nhật Phong thở dài lắc đầu :
– Vãn bối hiện giờ không biết mình là ai.
Hà Tổ Tổ nhìn lại A Tú :
– Lão thấy ngươi quen quen.
A Tú ôm quyền xá Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ :
– Tiểu nữ là Vũ A Tú.
Vạn Dược Thần Y vỗ trán mình rồi nói lớn :
– A… điệt nữ A Tú… Ngươi đến từ lúc nào, bộ lão đệ của đại thúc không cho ngươi cách phá trận pháp “Càn Khôn Bát Quái” sao mà để cho ngươi phải khốn đốn vậy?
A Tú nhìn quanh.
Vạn Dược Thần Y cau mình nhìn nàng :
– Tú nhi nhìn gì vậy?
– Sao thư thư không xuất hiện?
– Tú nhi muốn nói ai?
Nhật Phong đỡ lời nàng :
– Hà tiểu thư.
Vạn Dược Thần Y trầm mặt xuống :
– Lão hiểu rồi… hiểu tất cả rồi. Như Bình còn hận trong lòng. Ðáng ra Tú nhi đã vào được Trúc gia trang nhưng Như Bình đã khởi động trận pháp này khiến cho ngươi và công tử phải nhọc thân.
Hà Tổ Tổ lắc đầu nhìn A Tú :
– Tú nhi ngươi đừng để bụng nghe.
– Ðiệt nữ không dám giận đại thúc và thư thư.
Vạn Dược Thần Y gật đầu :
– Thế thì tốt… Thế thì tốt. Tú nhi đến tìm Hà đại thúc có chuyện gì không?
A Tú gật đầu :
– A Tú có chuyện mới đến làm phiền đại thúc.
– Cứ nói đi… Hà đại thúc sẵn sàng giúp Tú nhi.
A Tú lấy bức thư trong mình trao qua tay Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ.
– Ðại thúc chỉ cần xem thì hiểu hết.
Hà Tổ Tổ mở bức thư ra xem rồi nhìn Nhật Phong :
– Lão phu biết rồi. Ðêm cũng đã khuya rồi. Tú nhi và Lãnh công tử vào Trúc gia trang nghỉ ngơi, rồi mai lão phu sẽ tính.
Nhật Phong ôm quyền :
– Ða tạ lão tiên sinh.
A Tú thì mỉm cười với Vạn Dược Thần Y :
– Hà đại thúc tốt quá.
Hà Tổ Tổ cười với nàng :
– Lão đệ của ta lâu nay vẫn khỏe chứ?
– Nội tổ vẫn khỏe và hay nhắc đến đại thúc.
– Lâu quá Hà đại thúc không gặp lại y, cũng nhớ lắm, nhưng đại thúc thề không rời khỏi địa phận Trúc gia trang như lão đã thề không rời khỏi Ðào Hoa viên.
Hà Tổ Tổ vừa nói vừa quay lưng toan dẫn A Tú và Nhật Phong rời khỏi trận pháp “Càn Khôn Bát Quái” thì Như Bình xuất hiện.
Nàng đứng chắn ngang chận đường Hà Tổ Tổ :
– Nội tổ.
Vạn Dược Thần Y thở dài nói :
– Bình nhi.
Như Bình nghiêm giọng nói :
– Nếu nội tổ cho họ Vũ vào Trúc gia trang thì Như Bình sẽ vĩnh viễn không ở đây đâu.
– Bình nhi.
– Như Bình không nói nhiều đâu.
– Bình nhi, sao con lại cố chấp như vậy?
– Con không cố chấp, nhưng họ Vũ thì không thể đặt chân vào Trúc gia trang.
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ nhăn nhó :
– Bình nhi, đây là chuyện hệ trọng.
Như Bình lắc đầu :
– Ðối với Bình nhi chẳng có gì là quan trọng.
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ thở dài.
A Tú bước đến bên lão Thần y :
– Ðại thúc. A Tú sẽ không vào Trúc gia trang để đại thúc khó xử. A Tú đưa Lãnh huynh đến đây là đủ rồi.
– Ai da… A Tú ở ngoài làm sao lão yên tâm được.
Như Bình nhìn A Tú :
– Nội tổ, cô ta không ở trong trận pháp “Càn Khôn Bát Quái” được thì cô ta có thể tìm một khách điếm nào đó mà ngụ.
Nhật Phong bước đến bên Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ :
– Lão tiên sinh. Tú muội không vào Trúc gia trang thì vãn bối cũng theo Tú muội.
Chàng ôm quyền xá Vạn Dược Thần Y :
– Duyên kiến ngộ hôm nay vãn bối xin ghi tạc. Kiếu từ lão tiên sinh, hẹn ngày gặp lại.
Nhật Phong nắm tay A Tú toan quay lưng bỏ đi thì Như Bình gọi giật lại :
– Lãnh công tử.
Nhật Phong quay lại nhìn nàng :
– Tiểu thư có điều chi chỉ giáo.
Như Bình bước đến đối mắt với chàng :
– Như Bình không để họ Vũ vào Trúc gia trang, nhưng với Lãnh huynh thì Trúc gia trang lúc nào cũng rộng mở..
– Ða tạ tiểu thư, nhưng tại hạ không thể bỏ Tú muội một mình được.
Như Bình nheo mày :
– Lãnh huynh đã đến ắt phải nghĩ tới Lâm đại ca.
Nhật Phong nhìn thẳng vào đôi thu nhãn của nàng :
– Tại hạ không biết người họ Lâm.
– Lãnh huynh không biết Lâm Thanh Tử à. Chẳng lẽ Lãnh huynh sau khi rời khỏi Thiên Luân giáo lại quên Lâm đại ca.
Nhật Phong cau mày :
– Tiểu thư nghĩ tại hạ là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.
– Chứ Lãnh huynh là ai?
Vạn Dược Thần Y vuốt râu nói :
– Chuyện này dài dòng lắm, đợi khi nào lão phu trục hết chất độc trong nội tâm của Lãnh công tử rồi sẽ giải thích cho mọi người rõ.
A Tú thở dài nói :
– Nếu đại thúc giải được hai chất độc trong nội đan của Lãnh đại ca thì A Tú sẽ ở đây.
Vạn Dược Thần Y nói với Như Bình :
– Như Bình, đây là chuyện an nguy đến tính mạng của Lãnh công tử, con đã vì Lâm Thanh Tử rồi sao không cho A Tú một cơ hội vào Trúc gia trang.
Như Bình lườm A Tú. Nàng trở giọng khe khắt nói :
– Vì Lãnh huynh, Như Bình cho họ Vũ của cô lần này được đặt chân vào Trúc gia trang, nhưng đừng hy vọng lần thứ hai.
Nàng nói xong câu nói đầy căm phẫn đó rồi quay lưng lướt qua trận pháp mất hút.
Vạn Dược Thần Y quay lại A Tú :
– A Tú, ngươi đừng để tâm nhé. Bình nhi là người cố chấp nên mới hành xử như vậy đó.
A Tú nhìn Vạn Dược Thần Y nói :
– A Tú không trách Thư thư, chỉ thắc mắc duyên cớ nào mà thư thư lại căm phẫn họ Vũ đến như vậy?
– Ái chà.. Chuyện này cũng ngoài ý muốn của ta thôi, rồi ta sẽ nói cho Tú nhi biết.
– Ðược đại thúc mở lời A Tú an tâm lắm rồi.
– Ậy, Tú nhi đừng coi đại thúc như người xa lạ mà khách sáo.
– A Tú không dám có ý tưởng đó.
– Thế thì tốt.
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ hướng dẫn hai người qua khỏi trận pháp để vào Trúc gia trang. A Tú vừa đi vừa băn khoăn vô cùng. Nàng thỉnh thoảng lại nhìn Nhật Phong với ý niệm :
– Nếu Nhật Phong chính thật là Thần Kiếm Giang Ðông thì đúng là ý trời sắp xếp chuyện éo le cho mình rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!