Sát Thủ Kiếm Vương
Chương 35: Đoạn Hồn cốc
Ðoạn Hồn cốc.
Thiên hạ đặt cho nơi này cái tên “Ðoạn Hồn cốc” cũng đúng thôi, bởi chung quanh nó là những vách đá dựng đứng với những gờ đá nhô ra chẳng khác nào những lưỡi gươm nhọn chực chờ lấy mạng bất cứ ai đặt chân vào Ðoạn Hồn cốc.
Ngay trước cửa vào Ðoạn Hồn cốc, một chiếc áo quan trắng đã được ai đó đặt sẵn từ bao giờ, mà Lãnh Nhật Phong biết chắc rằng chiếc áo quan kia để dành cho chàng. Thiên Luân giáo đón Lãnh Nhật Phong bằng cỗ quan tài chứng tỏ họ đã chuẩn bị cho chàng một cái chết một khi đặt chân vào Ðoạn Hồn cốc. Sự khủng bố tiềm ẩn đâu đó trong khung cảnh yên ắng nặng nề.
Lãnh Nhật Phong bước đến trước cỗ quan tài mang màu tang tóc. Một cơn gió từ trong Ðoạn Hồn cốc thổi ra mang theo sự giá lạnh của chốn a tỳ.
Ðôi tinh nhãn của Lãnh Nhật Phong nhìn thẳng vào cỗ áo quan mà ngỡ như đang đục thủng nó ra bằng thần nhãn của mình.
Chiếc quan tài trắng đột ngột chuyển dịch. Từ dưới đất bốn người vận võ phục trắng chui lên khiêng luôn cả cỗ quan tài khủng bố đó.
Thấy bốn người đó, Lãnh Nhật Phong thoáng cau mày.
Bốn người kia để cỗ áo quan trên vai, nhìn thẳng vào Lãnh Nhật Phong.
Lãnh Nhật Phong nhìn họ :
– Tại hạ được diện ngộ với Tứ trùng độc sĩ, quả là điều bất ngờ, nhưng lại rất thích thú.
Nhứt trùng có khuôn mặt phẳng lỳ, đến ngay cả lỗ mũi cũng như không có trên khuôn mặt gã. Gã ôn nhu nói :
– Nhứt trùng Mạnh Cương thay mặt cho ba vị sư đệ Mạnh Côn, Mạnh Kình, và Mạnh Gã nhứt bái Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.
Tất cả Tứ trùng đồng loạt cúi đầu xuống.
Lãnh Nhật Phong thở dài một tiếng, bởi chàng biết rằng họ đang làm những điều cần thiết để biểu lộ cốt cách trước khi đặt ai đó vào cỗ quan tài.
Thà rằng Tứ trùng đừng nói những lời khách sáo đó, nhưng khi những lời khách sáo kia đã thốt ra thì chỉ có hai cách chọn lựa. Một là đối phương của Tứ trùng phải tự chui vào áo quan để họ đem đi chôn sống, cách thứ hai là chính Tứ trùng phải từ bỏ cõi nhân gian để về chầu diêm chúa.
Tứ trùng ngẩng mặt lên nhìn Lãnh Nhật Phong. Mạnh Cương nói tiếp :
– Tứ trùng đã nghe danh Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong từ lâu rồi, và hôm nay mới được đối mặt thỉnh giáo.
Lãnh Nhật Phong thở dài một tiếng :
– Tại hạ chỉ muốn hỏi bốn vị một điều duy nhất thôi trước khi chúng ta động thủ ấn chứng võ công với nhau.
– Tứ trùng có qui lệ đó cho những ai được Tứ trùng đưa tiễn.
– Thế thì tốt. Tại hạ hỏi bốn vị các vị có thân phận thế nào trong Thiên Luân giáo?
Mạnh Cương trả lời Lãnh Nhật Phong :
– Trong Thiên Luân giáo, ngoài Giáo chủ ra, có Tứ trùng với chức phận Tổng quản Thiên Luân cung.
Lãnh Nhật Phong gật đầu :
– Các vị đã thẳng thắn và sẽ nhận một cái chết bởi thân phận là người của Thiên Luân cung.
Lãnh Nhật Phong dứt lời, lấy mảnh vải trắng dắt trong thắt lưng cột vào hữu thủ của mình. Ðó chính là mảnh lụa có dòng chữ “Một vành tang, một chữ tình.”
Lãnh Nhật Phong cột xong mảnh lụa đó vào tay mình, thanh Huyết Hận kiếm cũng xuất hiện trên tay chàng. Nhìn thanh Huyết Hận kiếm, Lãnh Nhật Phong nói :
– Mối hận kim bằng, máu chảy thịt rơi.
Lời vừa dứt, Lãnh Nhật Phong đã xuất thủ. Có cảm tưởng như cả khung cảnh âm u kia chỉ rực lên ảnh quang đỏ chói, nhưng Tứ trùng thì chẳng hề nhận ra Lãnh Nhật Phong động thân.
Cả bốn người cảm nhận vai mình nặng trĩu. Họ nhìn lại mới biết cỗ áo quan đã bị xẻ làm bốn phần và mỗi người giữ lấy một phần.
Khuôn mặt của Tứ trùng biến đổi sau chiêu kiếm của Lãnh Nhật Phong. Cả bốn gã đứng đực ra với cái nhìn ngơ ngác.
Lãnh Nhật Phong nhìn Tứ trùng.
– Tứ trùng đã đem đến cho Lãnh Nhật Phong một cỗ áo quan, tại hạ tặng lại cho Tứ trùng mỗi người một cỗ áo quan.
Tư trùng cau mày đồng loạt hạ vai xuống để bỏ những khúc quan tài xuống đất.
Mạnh Cương nói :
– Trăm nghe không bằng mắt thấy, nay mới được chứng kiến quỉ kiếm ma chiêu của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong. Nhưng Lãnh Nhật Phong chỉ có thể chém áo quan mà không thể lấy mạng được Tứ trùng thì kiếm thuật của Thần Kiếm Giang Ðông chỉ để làm đẹp cho giang hồ mà thôi.
Mạnh Cương nói xong, khoát tay. Cả bốn người như chui tọt xuống đất. Trong giang hồ, cái hay, cái độc và cái làm ra danh xưng Tứ trùng chính là thuật độn thổ của họ. Trong giang hồ có lẽ cũng chỉ có Tứ trùng xử được thuật độn thổ để tiếp cận đối phương.
Mặt đất như xáo trộn hẳn lên, ngờ như có bốn con thuồng luồng đang lao đi ầm ầm hướng về một điểm đến, mà cái điểm đó chính là Lãnh Nhật Phong.
Bất cứ cao thủ trong võ lâm nào chứng kiến cảnh tượng đó cũng phải bối rối vì tuyệt nghệ độn thổ của Tứ trùng, nhưng Lãnh Nhật Phong thì vẫn bình nhiên đứng như tượng. Chàng chờ cho bốn dải đất kia còn cách mình non hai trượng thì đâm thẳng thanh Huyết Hận kiếm xuống đất, vận hóa nguyên ngươn thần lực truyền vào đốc kiếm.
Mặt đất như dấy động ầm ĩ, chẳng khác nào đang có cơn chấn động bất thần xuất hiện. Luồng nội lực do Lãnh Nhật Phong truyền vào Huyết Hận kiếm để biến hóa thành kiếm khí, và chia thành bốn nhánh đón thẳng lấy bốn dải đất đang lao về phía chàng.
– Ầm.. ầm… ầm…
Từ trong lòng đất, Tứ trùng như bốn quả pháp thăng thiên bắn vụt lên trời. Mạnh Côn, Mạnh Kình, Mạnh Giã lảo đảo, chân đứng không vững. Duy chỉ có Mạnh Cương thì còn giữ được thế trụ của mình.
Lãnh Nhật Phong hoành kiếm ngang ngực, lạnh lùng nói :
– Khăn tang Lãnh Nhật Phong đã đeo vào cho Tứ trùng.
Lãnh Nhật Phong vừa nói vừa chuyển thanh Huyết Hận kiếm hướng nhanh về phía Tứ trùng, chàng thét lớn :
– A… a… a..
Tiếng thét của Lãnh Nhật Phong biểu lộ một tâm trạng phẫn nộ tột đỉnh. Trước mắt chàng giờ đây chỉ có hình ảnh về cái chết của Kha Bạc Kim, Mộng Ðình Hoa, những cái chết của bằng hữu làm nên cơn phẫn nộ của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.
Không gian trước cửa vào Ðoạn Hồn cốc như nhuộm máu bở ánh kiếm đỏ rực của Lãnh Nhật Phong. Khi mọi sư qua đi chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thì Mạnh Côn, Mạnh Kình, Mạnh Giã chẳng còn giữ được thủ cấp trên cổ nữa. Cả hai biến thành những tử thi bất động không đầu.
Mạnh Cương thất sắc, mặt tái xanh như chàm.
Y rít lên :
– Lãnh Nhật Phong, ngươi phải chết.
Mạnh Cương vừa nói vừa xoay nửa vòng, ba chiếc ám khí sáng ngời thoát ra bay theo hình chữ phẩm nhắm Lãnh Nhật Phong tập kích.
Những chiếc ám khí của Mạnh Cương không phải thứ ám khí bình thường, mà tiềm ẩn bên trong có chất độc, cùng hỏa pháo. Chỉ cần chạm vào da thịt đối phương thì người đó không còn cách gì giữ được sinh mạng. Lúc định nhân đỡ ba ngọn ám khí thì chúng có thể phát nổ để độc khí công phá vào khí lực mà chết. Ngay cả Mạnh Cương cũng không bao giờ nghĩ đến có lúc phải dụng tới Tinh tú đoạt mệnh châm, bởi y đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới chế tác được có ba ngọn Tinh tú đoạt mệnh châm. Chính vì lẽ đó mà y quí ba ngọn ám khí như quí tính mạng mình, mà bây giờ y bắt buộc phải dụng tới, chẳng qua bởi sự phẫn uất trước những cái chết thảm của Mạnh Côn, Mạnh Giã và Mạnh Kình.
Tả thì dài dòng, nhưng sự biến thì xảy ra không ngoài một lần chớp mắt. Ba ngọn ám khí Tinh tú đoạt mệnh châm chẳng khác ào ba ánh sao băng xẹt thẳng vào vùng thượng đẳng của Lãnh Nhật Phong.
Hứng trọn ba ngọn ám khí Tinh tú đoạt mệnh châm thì Lãnh Nhật Phong khó bảo toàn được tính mạng của mình, dù chàng có luyện thành thần công tuyệt thế đi chăng nữa, hay toàn thân là kim cương bất hoại.
Mạnh Cương rít lên :
– Ngươi phải chết.
Có một điều mà Mạnh Cương không nghĩ đến đó là trong tay Lãnh Nhật Phong không phải là thanh Long kiếm hôm nào, mà bây giờ là thanh Huyết Hận kiếm. Nếu những ngọn ám khí của Mạnh Cương có sự bá đạo khôn lường thì thanh Huyết Hận kiếm cũng được đúc ra bằng lửa hận thù, mà nó lại đang ở trong tay Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.
Ánh kiếm huyết quang đỏ rực khiến cho Mạnh Cương lóa mắt. Gã những tưởng ba ngọn Tinh tú đoạt mệnh châm sẽ phát nổ khi Huyết Hận kiếm chạm vào chúng, nhưng đạo ánh quang đỏ rực thoạt hiện cũng thoạt mất mà chẳng có âm thanh nào phát ra khiến Mạnh Cương ngơ ngác. Y nhìn lại Lãnh Nhật Phong chỉ kịp nhận ra mũi Huyết Hận kiếm đã điểm thẳng vào tam tinh của gã rồi.
Thanh kiếm đỏ rực như nhuộm máu khiến toàn thân Mạnh Cương như nổi đầy gai ốc và rùng mình một cái. Y nhìn mũi kiếm chằm chằm và tự hỏi :
– Sao những chiếc Tinh tú đoạt mệnh châm lại tan biến đâu mất rồi.
Câu hỏi thầm của Mạnh Cương được lời giải thích ngay khi nhìn vào đôi mắt của Lãnh Nhật Phong. Chính ánh mắt của Lãnh Nhật Phong cho Mạnh Cương câu trả lời những chiếc Tinh tú đoạt mệnh châm đang ở trên búi tóc gã.
Lãnh Nhật Phong nghiêm giọng nói :
– Tại hạ muốn để lại một cái mạng của Tứ trùng.
Mạnh Cương không màng đến câu nói của Lãnh Nhật Phong mà hỏi ngược lại :
– Những chiếc Tinh tú đoạt mệnh của Mạnh mỗ chẳng làm gì được ngươi à?
Lãnh Nhật Phong lắc đầu :
– Thanh kiếm trong tay tại hạ đủ đối phó với sụ bá đạo của những chiếc Tinh tú đoạt mệnh châm của các hạ. Lãnh Nhật Phong biết tôn giá quí những chiếc Tinh tú đoạt mệnh châm như quí sinh mạng mình nên chỉ dụng đến kiếm khí quyết quăng trả chúng lại cho các hạ. Ta không muốn tuyệt nghệ độn thổ tuyệt tích trong giang hồ mới cho tôn giá một cơ hội.
Lãnh Nhật Phong rút thanh Huyết Hận kiếm về :
– Tôn giá chỉ có một cơ hội này thôi, hãy đi đi.
– Ba vị sư đệ của ta đã chết, cái ta quí nhất cũng chẳng làm gì được Lãnh Nhật Phong, thế thì Mạnh Cương sống để làm gì? Sống để ôm chữ hận mà chẳng làm gì được người, thà chết còn sướng hơn.
Mạnh Cương lấy nguyên khí căng phồng lồng ngực :
– Lãnh Nhật Phong, Mạnh Cương chết mà được chết cùng với ngươi, ta mãn nguyện lắm.
Mạnh Cương vừa dứt lời, bất thần tự vận công vỗ chưởng vào búi tóc của gã. Hành động của Mạnh Cương vừa quyết liệt vừa bất ngờ, bởi gã muốn khí độc trong Tinh tú đoạt mệnh châm có thể công kích Lãnh Nhật Phong cùng chết theo gã.
Một lần nữa Mạnh Cương lại nghệt mặt bởi chưởng của y chưa kịp vỗ thẳng vào búi tóc thì thanh Huyết Hận kiếm đã cắt tiện búi tóc của gã rồi.
Ba ngọn ám tiễn Tinh tú đoạt mệnh châm cùng với búi tóc của Mạnh Cương bị thanh Huyết Hận kiếm hất đi.
Mạnh Cương rít lên :
– Lãnh Nhật Phong… Ngươi…
Mạnh Cương nghẹn lời.
Lãnh Nhật Phong cau mày nhìn Mạnh Cương nói :
– Tôn giá đã đánh mất cơ hội mà Lãnh Nhật Phong đã ban tặng rồi.
Mạnh Cương thở dài, ảo não :
– Lãnh Nhật Phong, vòm trời Trung Nguyên kiếp này không thuộc về Mạnh Cương, nhưng nếu có kiếp sau, ta nguyện sẽ là kẻ thù bất đội trời chung với ngươi.
Mạnh Cương nói xong câu nói đầy sự căm hờn, phẫn nộ đó thì vỗ luôn chưởng kình vào đầu mình.
Lãnh Nhật Phong mặc nhiên nhìn Mạnh Cương tự sát trước mặt mình.
– Bộp…
Thủ cấp của Mạnh Cương bẹp dúm lại, và gã đổ nhào xuống đất, hồn lìa khỏi xác.
Lãnh Nhật Phong nhìn Mạnh Cương :
– Trong giang hồ chắc chỉ có Tứ trùng chứ không thể có Ðộc trùng.
Bỏ những cái xác của Tứ trùng ngay tại cửa vào Ðoạn Hồn cốc, Lãnh Nhật Phong thả bước tiến vào trong. Qua khỏi cửa vào Ðoạn Hồn cốc, thật ra đó chỉ là một khe đá. Ðoạn Hồn cốc hiện ra ngay trước mắt chàng. Ðó là những phiến thạch bàn được chồng chất lên nhau, xa xa nhìn như những cỗ quan tài đá nằm ngổn ngang chồng lên nhau.
Không gian thật u tịch nặng nề mà bất cứ ai cũng có thể cảm nhận đâu đó một mùi tử khí chập chờn.
Ngồi trên một chiếc thạch bàn, một lão già có khuôn mặt khắc khổ, thanh kiếm xanh rờn gác ngang hai bắp chân, như đang trầm tưởng suy ngẫm điều gì đó.
Lãnh Nhật Phong bước đến trước mặt lão nhân.
Chàng ôm quyền xá :
– Tại hạ là Lãnh Nhật Phong đến đây phó hội với Thiên Luân giáo chủ.
Lão nhân nhướng mày nhìn thẳng vào mặt chàng :
– Còn lão phu đến đây để đòi món nợ của sư đồ.
– Tại hạ không có ý trả nợ ai khi đến Ðoạn Hồn cốc.
Lão nhân đặt tay vào đốc kiếm. Những ngón tay của lão rất nhẹ nhàng, ngỡ như lão đang nâng niu chuôi kiếm thì đúng hơn.
Lão nhân nói :
– Thế cái nợ với Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh, Lãnh công tử sẽ trả như thế nào?
Lãnh Nhật Phong thở dài một tiếng :
– Tại hạ có cách trả cho tôn giá nhưng không phải lúc này.
– Lãnh kiếm thủ trả món nợ đó cho lão bằng cách gì?
– Nợ một cái mạng thì trả bằng một cái mạng.
– Thế thì Lãnh kiếm thủ còn chờ gì nữa mà chưa xuất chiêu?
– Tôn giá vì món nợ giữa Lãnh Nhật Phong với Vũ Minh, nhưng lần này đến Ðoạn Hồn cốc, Lãnh Nhật Phong không phải vì món nợ đó. Món nợ máu với Vũ Minh, Lãnh Nhật Phong sẽ trả cho A Tú cô nương.
Ðôi mày bạc của lão nhân cau lại :
– Trả cho A Tú?
Lãnh Nhật Phong gật đầu :
– Tôn giá hãy tin vào lời nói của tại hạ.
Lão nhân đứng lên :
– Cứ cho lão tin vào lời của Lãnh công tử, nhưng lão cũng muốn biết kiếm thuật của ngươi đạt đến cảnh giới nào mà khả dĩ có thể hạ được Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh.
– Kiếm rất vô tình. Với lại tại hạ không phải đến Ðoạn Hồn cốc để ấn chứng võ công. Tại hạ đến Ðoạn Hồn cốc vì tình bằng hữu.
– Lão đến Ðoạn Hồn cốc vì tình sư đồ. Chỉ cần công tử vượt qua ba chiêu kiếm của lão phu, lão sẽ nhường đường cho người.
Lão trầm giọng thật nghiêm :
– Thỉnh chiêu.
Lão nhân vừa nói vừa phất động thế công. Kiếm quang của lão nhanh không thể tưởng, ngỡ như lão chưa động thủ mà kiếm đã đến đối phương rồi. Mũi kiếm của lão nhân đâm xẹt tới yết hầu Lãnh Nhật Phong.
Lão vừa xuất thủ, miệng đã điểm nụ cười, ôn tồn nói :
– Thức kiếm này lão đặt cho nó cái tên Trường Giang Tam Diệp Lâng (ba đợt sóng trên sông Trường Giang) Khi mũi kiếm còn cách yết hầu Lãnh Nhật Phong độ một gang tay, lão nhân thoáng cau mày bởi sự bất động của chàng. Chính sự bất động của Lãnh Nhật Phong khiến Kiếm Vương lão nhân cau mày.
Kiếm chưa đến đích, lão đã biến hoá. Lần này kiếm không đâm tới mà lại chém xả ngang chực chờ tiện lấy thủ cấp của Lãnh Nhật Phong.
Ánh kiếm cắt một đường cầu vòng cùng lúc thanh Huyết Hận kiếm vụt xuất hiện hứng lấy đường kiếm của lão nhân.
– Chát…
Thanh kiếm trên tay lão nhân bị tiện đôi, kiếm gãy nhưng lão nhân mỉm cười.
Lão cười khẩy nói :
– Cái tuyệt của lão không phải là trường kiếm.
– Không phải là trường kiếm thì tuyệt học của tôn giá là đoản kiếm.
Khi sử dụng trường kiếm thì khoảng cách giữa hai đấu thủ phải non bốn trượng, nhưng sử dụng đoản kiếm thì cần áp sát đối phương. Trong khi trường kiếm của lão nhân bị gãy thì lão cũng đã áp sát Lãnh Nhật Phong rồi.
Lưỡi kiếm thoạt rời khỏi thanh trường kiếm để trở thành đoản kiếm. Nhưng đoản kiếm chưa kịp phát thành thức thành chiêu thì ánh quang đỏ rực đã lướt tới chụp xuống lưỡi đoản kiếm.
– Chát…
Trong một khoảng cách chỉ có thể sử dụng đoản kiếm thế mà Lãnh Nhật Phong vẫn dụng Huyết Hận kiếm biến hóa chém gãy lưỡi đoản kiếm của lão nhân Kiếm Vương.
Trên tay lão nhân chỉ còn lại chuôi kiếm trơ trọi khiến lão sửng sốt đứng thất thần.
Lãnh Nhật Phong ôm quyền xá lão nhân :
– Trường gian tam điệp lăng có ba thức liên hoàn, biến hóa vô song, tại hạ qua được hai thức, còn một thức xin hẹn tôn giá lại lần sau. Kiếu từ.
Lão nhân ngơ ngẩn nhìn chàng rồi nhìn lại chuôi kiếm trên tay mình. Lãnh Nhật Phong toan bỏ đi thì lão nhân gọi giật lại :
– Lãnh công tử, lão phu muốn hỏi.
– Tôn giá hỏi gì?
– Thanh kiếm trong tay công tử do ai đúc ra vậy?
– Nội tổ của A Tú cô nương.
Lão nhân quẳng chuôi kiếm xuống đất :
– Hèn chi… ta không hiểu nổi Lãnh Nhật Phong hiểu lão nhân đang nghĩ gì. Chàng thở dài nói :
– Tôn giá không ngờ thanh kiếm này của họ Vũ mà ở trong tay Lãnh Nhật Phong phải không?
Lão nhân gật đầu :
– Ðúng, đúng. Tại sao thanh kiếm đó trên tay Lãnh kiếm thủ?
– Tại hạ chỉ có một cái mạng mà cái mạng đó phải đền lại cho Vũ cô nương nên mới được Vũ cô nương cho mượn thanh Huyết Hận kiếm này. Tại hạ kiếu từ.
Lãnh Nhật Phong bước qua mặt lão nhân, nhưng chàng vừa đến trước cửa Ðoạn Hồn cốc thì từ bên trong một lưới những chiếc phi châm lao ra.
Lãnh Nhật Phong xoạt chân, dựng luôn hữu thủ tống về phía trước một đạo kình cản lưới phi châm đó.
Phi châm rào rào bay ngược vào trong. Cùng lúc tiếng rú của Lâm Thanh Tử cất lên lanh lảnh, khiến tâm trí của Lãnh Nhật Phong bấn loạn.
Lãnh Nhật Phong biến sắc :
– Lâm Thanh Tử…
Chàng điểm mũi giầy lướt vào trong Ðoạn Hồn cốc. Nhật Phong không thể tin vào mắt mình được nữa, cảnh tượng trước mắt khiến tâm của Nhật Phong phát cuồng.
Chàng lướt đến đỡ lấy Lâm Thanh Tử :
– Lâm đệ.
Trên người Lâm Thanh Tử chi chít những mũi phi châm, ngỡ như người gã mọc gai thì đúng hơn.
Lâm Thanh Tử thở hổn hển :
– Cuối cùng Lâm Thanh Tử cũng gặp được Lãnh huynh.
– Lâm đệ… Lãnh Nhật Phong không để cho đệ chết được đâu. Ta không thể để cho đệ chết được đâu. Nhứt định Lâm Thanh Tử phải sống.
Nhật Phong ôm lấy Lâm Thanh Tử lướt ra ngoài Ðoạn Hồn cốc, trong khi Lâm Thanh Tử đã ngất lịm đi rồi.
Lão nhân Kiếm Vương không có ở ngoài nữa mà chỉ còn lại ngay cửa Ðoạn Hồn cốc là chiếc mặt nạ da người. Chiếc mặt nạ của lão nhân Kiếm Vương tự nhận là tôn sư của Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh.
Nhật Phong thộp lấy chiếc mặt nạ đó. Chàng nghiến răng phẫn uất thốt lên :
– Lập Ái… Lập Ái…
Nhật Phong nhìn chiếc mặt nạ thấy có bút tự :
“Lãnh Nhật Phong, chắc ngươi không ngờ ngươi là hung thủ hại Lâm Thanh Tử, chứ không phải là bản toạ. Số kim châm của Lâm Thanh Tử hứng trọn đủ để lấy mạng trăm người chứ đừng nói một người. Nếu ngươi nặng tình muốn cứu Lâm Thanh Tử thì phải dụng toàn bộ nguyên khí bản thân để ép tất cả những phi châm trong mình Lâm Thanh Tử ra ngoài, may ra mới giữ được mạng của họ Lâm. Nhưng nếu làm như vậy thì ngươi sẽ tiêu tốn nội lực, nguyên khí. Như vậy e rằng chẳng còn Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong. Võ công của ngươi sẽ mất hết còn đâu thực hiện được ý định thanh toán Thiên Luân giáo. Bản tọa nói bấy nhiêu đó, ngươi tự suy xét mà quyết định…”
Nhật Phong nhìn lại Lâm Thanh Tử đang nằm thoi thóp trên tay mình. Những gì Lập Ái để lại qua bút tự trong chiếc mặt nạ này đều đúng.
Nhật Phong vo tròn chiếc mặt nạ quẳng nó đi. Chàng nhìn Lâm Thanh Tử nói :
– Dù Lãnh Nhật Phong có trở thành kẻ tàn phế cũng không để Lâm đệ chết được đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!