Sát Thủ Kiếm Vương
Chương 40: Mông diện thần nữ
Mùi trầm hương thơm ngát tỏa từ chiếc lư đồng đặt ngay giữa gian đại sảnh phòng. Chỉ cần vào gian đại chính phòng này thôi thì bất cứ ai cũng cảm nhận một không khí trang nghiêm, nhưng lại pha trộn một chút điều ma quái ghê rợn khiến xương sống phải lạnh toát.
Sự ma quái đó được tạo ra bởi những mảnh luạ đen và trắng được kết đan chéo vào nhau để hình thành những sắc màu tang tóc. Kiếm Vương Hoàng Phong quỳ phủ phục trước chiếc lư đồng đang tỏa hương trầm. Xem tư thế quỳ của họ Hoàng chẳng khác nào một nô bộc trung thành đang quỳ chờ di lệnh của chủ nhân.
Ai có thể khiến cho Kiếm Vương Hoàng Phong phải phủ phục được. Thiên Luân giáo chủ Lập Ái chăng? Có lẽ Lập Ái chưa đủ bản lĩnh để bắt Hoàng Phong phải cúi đầu tôn thờ. Vậy Hoàng Phong đang phủ phục trước ai, một cao nhân nào. Ai có đủ bản lĩnh đó, có lẽ chỉ có một mỹ nhân mới khiến cho họ Hoàng sùng bái thôi. Âu đây cũng là lẽ thường trong cõi nhân gian, dùng tướng lụy giai nhân.
Chiếc rèm phía trước Hoàng Phong từ từ vén lên, đôi chân thon dài, thanh nhã xuất hiện. Một đôi chân trần mà có thể nói tuyệt mỹ, hoàn thiện đên từng đường nét. Giai nhân chỉ mới thả hai chân qua khỏi tấm rèm thôi thế mà Hoàng Phong đã thở gấp từng cơn rồi. Cũng chỉ mỗi đôi chân đó thôi mà toàn thân Kiếm Vương run lên.
Cùng với sự xuất hiện của đôi chân trần đó là mùi phấn hương dành riêng cho những giai nhân đài các trong hoàng tộc. Mùi phấn hương tưởng như đánh bật cả mùi trầm hương đang tỏa ra kia.
Chiếc rèm vén cao hơn, và giai nhân lồ lộ xuất hiện trong bộ tang y đen mỏng. Cả một thân hình tuyệt mỹ, ẩn hiện những đường cong mập mờ qua những lớp lụa mỏng, sự ẩn hiện đó càng khiến cho nam nhân phải ngộp thở khi chạm mắt vào nàng.
Không biết khuôn mặt nàng đẹp đến độ nào, bởi vì nó được che kín bằng một chiếc khăn lụa đen chỉ chừa đôi mắt sáng như hai vì sao. Nhưng với thân hình này, với ánh mắt này, thì chẳng một ai dám nghĩ sau lớp khăn lụa đen kia lại là một xú nữ, huống chi còn có Kiếm Vương Hoàng Phong phủ phục dưới chân nàng.
Nàng bước đến trước mặt Hoàng Phong :
– Mãi mãi ngươi không phải là Kiếm Vương.
Hoàng Phong gục đầu xuống trước mũi hài nàng :
– Nàng đã biết tất cả rồi.
– Trên thế gian này không có chuyện gì qua được mắt của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ. Ba lần tỷ đấu với Lãnh Nhật Phong, Kiếm Vương đều thảm bại, Kiều Vĩ Hồ tội nghiệp cho ngươi.
Kiều Vĩ Hồ thở dài một tiếng, đỡ Kiếm Vương Hoàng Phong đứng lên.
Vẻ mặt Hoàng Phong bối rối vô cùng :
– Ta đúng là kẻ bất tài vô dụng.
– Nhung trong giang hồ ngoài Lãnh Nhật Phong ra thì đâu còn ai có thể xử kiếm như Hoàng Phong.
– Nhật Phong còn sống thì ta không phải là Kiếm Vương.
– Không là Kiếm Vương thì ngày ngươi và Mông Diện Thần Nữ hợp cẩn chẳng bao giờ có.
– Mãi mãi ta và nàng chỉ đứng nhìn nhau thôi ư?
Kiều Vĩ Hồ chóp đôi mắt long lanh đen nhánh như hai hạt nhãn :
– Kiều Vĩ Hồ nghĩ cái ngày đó cũng không xa đâu.
Hoàng Phong tròn mắt :
– Cái ngày đó không xa ư?
– Không xa đâu.
Nàng bước đến chiếc ngai sơn son thếp vàng, ngồi xuống với thư thế mà bất cứ nam nhân nào cũng phải ngẩn ngơ khi chiêm ngưỡng nàng. Nếu đã chiêm ngưỡng thì ắt sinh lòng ngưỡng mộ, sùng kính.
Hoàng Phong nhìn nàng bằng cặp mắt ngây dại của kẻ si tình, nặng nợ.
Nàng bắt chân chữ ngũ, hai tay gác lên thành tựa, ống tay áo tang y rút lên để lộ làn da trắng ngần. Một làn da mà có lẽ tất cả những mỹ nhân trong thiên hạ đều thèm thuồng và ao ước.
Có thể nói, Kiều Vĩ Hồ không cần phải để lộ chân diện mục mà chỉ cần phơi những đường nét phụ cũng có thể sai khiến được nam nhân.
Ðôi mắt nàng ánh lên khi chạm vào mắt si tình của Kiếm Vương Hoàng Phong.
Nàng ôn nhu nói :
– Lập Ái trước đây đã vì Kiều Vĩ Hồ mà chấp nhận cung hình (tự nguyện thiến) để vào làm thái giám trong nội cung. Thế tình yêu của Kiếm Vương có thể sánh bằng Lập Ái không?
– Hoàng Phong sẵn sàng vì nàng. Há chẳng vì nàng mà Kiếm môn đã tuyệt tích khỏi giang hồ ư?
Hoàng Phong thở dài một tiếng :
– Ta cũng vì nàng tất cả, và cái mạng của ta cũng dâng cho nàng.
– Ai cũng có thể nói được những lời như ngươi, nhưng cả ba lần tỷ đấu với Lãnh Nhật Phong, Kiếm Vương vẫn chưa kheién cho Thần Kiếm Giang Ðông trổ hết tuyệt kỹ của gã.
– Lãnh Nhật Phong dụng kiếm ý.
– Dù là kiếm ý vẫn có cái sở đoản của nó.
Mông Diện Thần Nữ thở dài một tiếng nghe thật ảo não, nhưng đến ngay cả tiếng thở ra của nàng cũng khiến cho bất cứ ai nghe được cũng phải nao lòng xót xa.
Có thể nói nàng là biểu tượng của quyền lực khiến cho người khác phải khuất phục nhất là những nam nhân trong giang hồ.
Mông Diện Thần Nữ chớp mắt nhìn Hoàng Phong :
– Tất cả những gì Kiều Vĩ Hồ muốn đều đang ở trước mắt. Mà cái ngày ta đạt được nó không xa đâu.
– Nàng muốn ta chết bởi tay Lãnh Nhật Phong?
– Kiều Vĩ Hồ không nỡ tàn nhẫn như vậy đâu, mà đúng ra Kiều Vĩ Hồ ngày càng thất vọng với Kiếm Vương.
Hoàng Phong gục mặt xuống :
– Ta đúng là kẻ bất tài vô dụng.
– Ðừng tự trách mình, mà nên trách người sao lại sinh ra trong khi ngươi có mặt trong cõi nhân thế này.
Hoàng Phong bước đến trước mặt Mông Diện Thần Nữ :
– Hoàng Phong đúng là không có phận, nàng hãy xử ta đi. Ta chấp nhận chịu bất cứ mọi hình phạt của nàng.
Mông Diện Thần Nữ nhìn thẳng vào đáy mắt của Kiếm Vương Hoàng Phong :
– Ðôi mắt của Kiếm Vương không còn cái thần của một kiếm thủ. Nhìn vào mắt của Kiếm Vương, Kiều Vĩ Hồ biết ngươi không có cái thần của Lãnh Nhật Phong.
– Tay kiếm của Hoàng Phong không thể sánh với đường kiếm của Lãnh Nhật Phong.
– Biết được mình, biết được người, tất có ngày sẽ trở thành một Kiếm Vương thật thụ trong thiên hạ võ lâm.
Mông Diện Thần Nữ chỉ chiếc đôn bên cạnh :
– Kiếm Vương ngồi xuống đây đi.
Lời nói của nàng như mệnh lệnh sai khiến Hoàng Phong. Gã lẳng lặng ngồi xuống chiếc đôn bên cạnh Kiều Vĩ Hồ. Nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay phải lên vai Kiếm Vương. Khi tay nàng chạm vào vai họ Hoàng, y thoáng rùng mình. Một cái rùng mình ngớ ngẩn của kẻ si tình.
Nàng quay sang nhìn Hoàng Phong. Hai gương mặt như gần chạm vào nhau, vả chăng chỉ có miếng lụa mỏng ngăn cách họ. Hoàng Phong ngửi được cả mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc nàng tỏa ra khiến thần trí của gã mụ mẫm, ngây ngất. Với cảm giác đó, hai cánh mũi của Hoàng Phong như phồng to lên để cố thâu lấy tất cả những mùi phấn hoa tỏa ra từ Kiều Vĩ Hồ và trong lúc khoảnh khắc ngây ngất không làm chủ được mình, y choàng tay qua bờ vai Mông Diện Thần Nữ.
Nàng thoáng cau mày.
Cái cau mày đó của Kiều Vĩ Hồ đủ khiến cho Hoàng Phong rụt tay về.
Kiều Vĩ Hồ ngửa mặt bật lên tràng cười khanh khách.
Tiếng cười của nàng trong vắt đến lạ lùng, nghe mà ngỡ như ngọc lưu ly đang khua vào nhau.
Hoàng Phong muốn hỏi vì sao nàng cười, nhưng cổ họng y như có cái gì đó chẹn ngang không nói thành lời. Y lắng nghe tiếng cười của Mông Diện Thần Nữ mà mặt cứ thẹn dần.
Mông Diện Thần Nữ nắm tay Kiếm Vương :
– Kiếm Vương biết chỗ nhược của Lãnh Nhật Phong không?
Hoàng Phong bặm môi. Thoáng những nét ngượng nghịu hiện rõ trên mặt y.
Hoàng Phong lắc đầu :
– Kiếm thuật của Lãnh Nhật Phong hoàn mỹ đến độ ta không phát hiện được cái nhược. Nếu như Hoàng Phong tìm được cái nhược của Lãnh Nhật Phong thì giờ đây y đâu thể tồn tại trong cõi nhân gian này.
– Chàng có muốn biết không?
Sự thay đổi cách xưng hô của Mông Diện Thần Nữ càng làm cho Kiếm Vương Hoàng Phong bối rối hơn.
Y quay sang nhìn Kiều Vĩ Hồ :
– Nàng biết sao?
– Tất nhiên là phải biết.
– Nàng chưa hề đấu kiếm với Lãnh Nhật Phong.
– Nhưng tất cả những cuộc tỷ kiếm giữa Lãnh Nhật Phong và chàng thì Kiều Vĩ Hồ không bao giờ bỏ qua.
– Chỉ thị nhãn thôi mà nàng biết được cái nhược trong kiếm thuật của Lãnh Nhật Phong à?
– Cái hay của nữ nhân là chỗ đó. Nếu nam nhân là kẻ thờ ơ thì nữ nhân là người tinh tế.
Hoàng Phong phấn chấn hẳn lên :
– Thế nàng có thể cho ta biết cái nhược trong kiếm thuật của Lãnh Nhật Phong là ở chỗ nào?
– Chỗ chữ tình.
Hoàng Phong cau mày :
– Chữ tình?
Y lắc đầu :
– Ta không hiểu.
Mông Diện Thần Nữ đặt tay lên đỉnh đầu Hoàng Phong :
– Chàng chỉ rèn kiếm, luyện kiếm, đam mê kiếm nhưng lại không có cái óc sâu sa của một kiếm thủ. Nếu người sử dụng trường kiếm thì đòi hỏi sự dũng mãnh, uyển chuyển và chính xác, người sử dụng đoản kiếm thì phải nhanh nhẹn, linh hoạt, với người dùng tâm kiếm thì phải biết cái tâm của họ như thế nào.
Mông Diện Thần Nữ đặt tay xuống thành tựa :
– Bà lần chàng tỷ thí kiếm thuật với Lãnh Nhật Phong, thì cả ba lần y để lại cho chàng một cái mạng, hỏi xem kiếm của y đâu thể giết chàng. Chính đó là cái nhược của tâm kiếm.
Hoàng Phong nheo mày :
– Ðúng, cả ba lần Hoàng Phong đều là kẻ thảm bại nhưng Lãnh Nhật Phong không hạ thủ ta.
– Lãnh Nhật Phong, kiếm đã ra khỏi vỏ nhưng lại trở vào khi đối mặt với Kiếm Vương Hoàng Phong.
– Thế ta phải làm gì bây giờ?
– Bá nhân không giết ta, ắt tạo cho ta cơ hội giết bá nhân.
– Ta hiểu ý của nàng rồi, Lãnh Nhật Phong gặp lại Hoàng Phong một lần nữa, y không thể thoát chết bởi tay ta đâu.
Kiều Vĩ Hồ chớp mắt :
– Y sẽ gặp lại chàng ngay thôi mà.
Hoàng Phong hào hứng hỏi :
– Lãnh Nhật Phong đang ở đâu?
– Hắc Mộc Nhai.
– Y đến Hắc Mộc Nhai?
Kiều Vĩ Hồ gật đầu.
Hoàng Phong đứng bật lên :
– Hoàng Phong phải đến đó lấy mạng gã về cho nàng.
Y rít lên với giọng nặng chịch :
– Hoàng Phong sẽ đưa xác gã về cho nàng.
– Hoàng huynh gấp như vậy à?
– Ta không muốn mất nhiều thời gian nữa.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ đứng lên, nắm tay Hoàng Phong.
Hoàng Phong thoáng một chút ngơ ngác :
– Nàng muốn chỉ ta điều gì nữa?
Mông Diện Thần Nữ quay lại đối mặt với Hoàng Phong :
– Vĩ Hồ sẽ chỉ cho huynh tất cả những chiêu kiếm mà Lãnh Nhật Phong đã thi triển với huynh. Sau đó huynh lập lại để xem Vĩ Hồ phá chiêu kiếm đó như thế nào.
Hoàng Phong tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng :
– Nàng có thể lập lại tất cả những tuyệt chiêu ý kiếm của Lãnh Nhật Phong à?
– Sao lại không được?
Vĩ Hồ chỉ vào trán mình :
– Cái đầu của Mông Diện Thần Nữ không phải là cái đầu của huynh đâu.
Nàng đổi giọng thật nghiêm :
– Chúng ta bắt đầu chứ.
– Nàng hãy xuất thủ đi.
– Kiếm của huynh đâu?
– Nàng muốn nói đến thanh Long kiếm. Nó đã bị gãy rồi.
Vĩ Hồ nheo mày :
– Thôi cũng được.
Hoàng Phong ngập ngừng :
– Ta kiểm chứng kiếm thuật với nàng cũng phải dùng đến kiếm sao.
– Huynh cứ xem Kiều Vĩ Hồ là Lãnh Nhật Phong.
– Nhưng đây là…
Mông Diện Thần Nữ cướp lời Kiếm Vương :
– Ðã là một kiếm thủ, khí kiếm rút khỏi vỏ thì kiếm phải vô tình.
– Nhưng ta không nỡ.
– Nếu huynh nói câu đó thì cái mạng của huynh đã xem như gởi cho Lãnh Nhật Phong rồi. Bắt đầu đi.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ bước thẳng đến phía trước sau bức rèm lấy ra hai thanh kiếm.
Nàng nhét vào tay Hoàng Phong một thanh, gằn giọng nói :
– Kiếm của Kiều Vĩ Hồ vô tình lắm đó.
Mông Diện Thần Nữ vừa nói dứt lời rút xoạt thanh trường kiếm. Nàng nhìn Hoàng Phong :
– Huynh chú ý xem muội thi triển những thế kiếm của Lãnh Nhật Phong.
Hoàng Phong gật đầu.
Thanh trường kiếm trong tay Kiều Vĩ Hồ vụt lên. Ðường kiếm của nàng không một chút hoa mỹ mà lại nhoáng lên như một ánh chớp rồi vụt tắt, nhưng trường y của Hoàng Phong đã bị rọc một đường dài từ trên xuống dưới.
Kiều Vĩ Hồ thu kiếm lại :
– Huynh đã nhận được gì ở chiêu kiếm đó.
– Chiêu kiếm mà nàng thi triển chẳng có xuất xứ từ môn phái nào. Nó chỉ là một thứ kiếm tầm thường.
Vĩ Hồ cau mày :
– Huynh nhìn lại mình đi.
Hoàng Phong giật thót người. Nhưng lời của Kiều Vĩ Hồ bắt y phải nhìn lại người y. Hai vạt áo trường y của gã đã bị cắt rời mà gã không biết.
Hoàng Phong biến sắc.
Kiều Vĩ Hồ nhìn Hoàng Phong nói :
– Chiêu kiếm vừa rồi phải của Lãnh Nhật Phong không? Nếu tâm của gã không có chữ tình uẩn khúc thì mạng huynh đã thuộc về Lãnh Nhật Phong rồi. Cái hay cái ảo diệu trong kiếm thuật của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong chính là do y đã nhập tâm vào kiếm. Khi y xuất kiếm phát chiêu, tâm củay muốn giết người thì kiếm sẽ vấy máu, y không giết người thì kiếm sẽ chui trở lại vào vỏ.
Nàng bước đến đối mặt với Hoàng Phong :
– Huynh đã hiểu rồi chứ?
Hoàng Phong bẽn lẽn :
– Hoàng Phong đã hiểu.
– Huynh đã hiểu rồi hả?
Hoàng Phong gật đầu.
Kiều Vĩ Hồ trầm giọng nói :
– Thế thì huynh hãy thi triển lại đường kiếm của Lãnh Nhật Phong đi.
Hoàng Phong bối rối hẳn lên :
– Sao… nàng bắt ta phải thi triển lại chiêu kiếm đó nữa à?
– Hãy coi Vĩ Hồ là Lãnh Nhật Phong. Huynh đừng làm cho Vĩ Hồ phải thất vọng về huynh.
Hoàng Phong thở dài :
– Ta sợ.
– Vĩ Hồ không sợ mà huynh lại sợ sao.
Nàng thét lên như ra mệnh lệnh :
– Hãy rút kiếm ra đi, nhanh lên.
Tiếng thét của nàng lanh lảnh khiến Hoàng Phong giật mình. Hữu thủ nhanh như cắt đặt vào đốc kiếm.
– Xoạt…
Kiều Vĩ Hồ lùi nhanh về sau ba bộ. Hoàng Phong nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, đôi mắt của gã ánh lên những tia nhìn sắc như bảo đao bảo kiếm.
– Kiếm vô tình… Kiếm vô tình… Kiếm vô tình…
Những lời của họ Hoàng chẳng khác nào những tiếng than vãn của kẻ si tình, nhưng không được tình đáp lại, và sau những lời đó, y thét lên một tiếng thật lớn. Một ánh chớp bạc vụt ra, mặc dù không nhanh như đường kiếm của Kiều Vĩ Hồ thi triển nhưng cũng không thiếu sự chuẩn xác và tàn độc.
Hoàng Phong ngờ đâu Kiều Vĩ Hồ sẽ tránh đường kiếm chết chóc của mình, nhưng nàng vẫn bất động như một pho tượng. Sự bất động của nàng khiến y bấn loạn, nhưng kiếm đã biến thành tử chiêu sát nhân, Hoàng Phong đâu thể có bản lĩnh để thu kiếm về.
– Rét…
Mũi kiếm cũng rọc một đường dài từ trên xuống, cùng với tiếng trang y bị rọc còn có những âm thanh loảng xoảng kỳ lạ.
Khi Hoàng Phong thu được kiếm về thì Kiều Vĩ Hồ đã gục xuống sàn nhà.
Hoàng Phong thất thần buông kiếm, nhảy đến ôm xốc nàng :
– Vĩ Hồ… Vĩ Hồ… Ta đã giết nàng rồi sao?
Vĩ Hồ nhìn Hoàng Phong bằng ánh mắt ngầu đục :
– Kiếm vô tình. Kiếm của huynh không giết được Lãnh Nhật Phong nhưng lại lấy mạng Kiều Vĩ Hồ.
Hoàng huynh đã nợ Vĩ Hồ một cái mạng tình, huynh phải trả cho Vĩ Hồ.
Hoàng Phong hối hả nói luôn :
– Ta sẽ trả cho nàng… ta trả cho nàng.
Y vừa nói vừa thộp thanh trường kiếm. Nhưng Vĩ Hồ đã chớp mắt lắc đầu :
– Muội cần cái mạng của Lãnh Nhật Phong chứ không phải mạng của huynh. Huynh hãy đến Hắc Mộc Nhai bằng mọi giá phải lấy mạng y đem đến trước linh cữu của Kiều Vĩ Hồ.
– Ta sẽ lấy mạng Lãnh Nhật Phong.
– Huynh đi đi.
– Ta phải đi trong lúc này ư?
Kiều Vĩ Hồ gật đầu :
– Huynh đi đi… Vĩ Hồ muốn huynh đến Hắc Mộc Nhai lấy mạng Lãnh Nhật Phong. Huynh không muốn đi à?
– Nhưng còn nàng.
– Vĩ Hồ sẽ theo huynh bằng tâm linh của mình.
Hoàng Phong ôm ghịt lấy Kiều Vĩ Hồ :
– Ta sẽ đi… ta sẽ đi…
– Huynh đi ngay đi. Trước khi Kiều Vĩ Hồ nhắm mắt thì Vĩ Hồ không muốn dùng khí của huynh tiêu tan bởi cái chết của Vĩ Hồ.
– Vĩ Hồ… Hoàng Phong này yêu nàng, tôn thờ nàng. Khi ta lấy xong cái mạng của Lãnh Nhật Phong sẽ xuống tử thành tìm nàng. Nàng hãy chờ ta.
Vĩ Hồ gật đầu :
– Vĩ Hồ sẽ đợi Hoàng huynh.
Hoàng Phong đặt nàng nằm xuống sàn đại sảnh. Y gượng nói :
– Huynh sẽ đi lấy mạng Lãnh Nhật Phong.
– Huynh đi đi.
Hai giọt lệ rịn ra từ hai bên khóe mắt nàng, càng khiến cho Hoàng Phong xót xa hơn.
Hoàng Phong thở dài một tiếng rồi bặm môi đứng lên. Y nhìn lại Kiều Vĩ Hồ một lần nữa rồi mới chịu quay lưng rời khỏi gian đại sảnh.
Khi Hoàng Phong mất dạng rồi, Kiều Vĩ Hồ từ dưới đất bật đứng lên. Chiéec khăn lụa che mặt được nàng tháo ra. Hai cánh môi đỏ mọng như đóa hoa hàm tiếu cất lên tràng cười đắc ý vô cùng.
Nàng cắt tràng cười tiếu ngạo đó, quay mặt vào trong tấm rèm :
– Lập Ái… Hoạt cảnh Kiều Vĩ Hồ đóng đạt chứ?..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!