Hồn Ma Che Dù
Chương 120: Quỷ ăn da người
Làm thế nào ma nữ có thể xuất hiện trong con hẻm nhỏ này, lại còn xuất hiện trên màn hình máy tính của người đàn ông ấy.
Con ma nữ đã mặc rất ít, cánh tay và đùi của cô bị lộ ra, và cô ấy lại còn hay cúi xuống để lộ đôi gò bồng đào căng mịn lúc ẩn lúc hiện.
Người đàn ông kia như chết lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính không chớp mắt, liếm lưỡi, chắc anh ta hận không thể nhào lên mà ôm lấy ma nữ.
“Cô ấy là ai?” Tôi nhẹ nhàng hỏi người đàn ông.
Nhưng hắn ta vẫn nheo mắt và nhìn chằm chằm vào ngực của ma nữ, phớt lờ tôi. Haizz, đúng là anh ta bị ma nữ làm cho mê muội rồi, vì cũng từng trải nên trạng thái này cũng được coi là bình thường.
Người đàn ông mặc áo choàng nhất định là bị trúng độc rồi.
Tôi gọi Trần Mặc Thu qua để nhanh chóng giải cứu hắn. Nếu cứ tiếp tục, người đàn ông mặc áo choàng sẽ sớm hoàn toàn bị ma nữ điều khiển.
Ngay khi Trần Mặc Thu đến gần, tôi liếc nhìn màn hình máy tính và nhịp tim của tôi lập tức tăng mạnh, đầu của ma nữ đang chui ra khỏi màn hình máy tính.
Đầu tiên là tóc, tiếp theo là miệng và mũi, sau đó là tai và cuối cùng là toàn bộ đầu được đưa ra. Cô ấy dường như biết tôi. Sau khi ra ngoài, cô ấy không chú ý đến người đàn ông mặc áo choàng mà trực tiếp nở một nụ cười với tôi.
Tôi mới chia tay cô ấy không lâu, việc cô ấy biết tôi là bình thường.
Nhưng đây không phải là vấn đề. Vấn đề là ma nữ đã chui ra khỏi máy tính. Bình thường thì nên sợ hãi, la hét, rồi ném máy tính đi và chạy thật nhanh mới phải.
Chứ không phải như thế này. Thay vì chạy, hắn ta lại mỉm cười ngớ ngẩn và hôn lên đôi môi đỏ tươi của con ma đó.
Người đàn ông này đúng là vô phương cứu chữa mà.
Tôi nhanh chóng mở ô Âm Dương, dương quang phát ra chiếu thẳng về phía con ma nữ.
Nhưng nó chẳng hề gì với con ma nữ kia. Ma nữ chớp mắt với tôi, một vòng tròn màu xanh lá bao quanh người đàn ông mặc áo choàng.
Và dương quang không thể xâm nhập vòng tròn xanh này, mọi thứ đều bị cô lập.
Con ma nữ quay đầu lại cùng với người đàn ông kia trao cho nhau một nụ hôn rực lửa. Cô ấy đang hút dương khí của anh ta.
Khuôn mặt của người đàn ông bắt đầu trở nên gầy gò và xám xịt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng một phút nữa, hắn ta chắc chắn sẽ chết. Thật nực cười khi hắn ta lại thờ ơ với điều này. Anh ta đưa tay nựng lấy mặt ma nữ và đáp lại nụ hôn một cách đầy chân tình.
” Mặc Thu, nhanh lên, cứu người đàn ông đó.” Tôi hét lên đầy lo lắng, mặc dù vào thời điểm quan trọng này, thật quá mất mặt khi đặt hết hy vọng vào một người phụ nữ, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó nữa. Nhiều người, người có thể cứu chiếc áo gió là quan trọng nhất.
Trần Mặc Thu cũng biết rằng mọi thứ không ổn. Cô ấy mở túi và lấy ra một ngôi sao, hm nhìn như sao ước nguyện.
Hả, chẳng nhẽ cô ấy định thực hiện một điều ước? Ước muốn tiêu diệt ma nữ kia? Có thể đáng tin hơn một chút được không? Đúng là không đáng tin khi trông chờ vào phụ nữ.
Tôi thấy Trần Mặc Thu đặt ngôi sao trên lòng bàn tay, sau đó làm một vài cử chỉ kỳ lạ. Trông giống như một con dấu, nhưng nó không giống với con dấu của tôi. Thao tác rất nhiều và phức tạp, nhưng ngón tay lại rất linh hoạt, hơn mười thao tác phức tạp đã được thực hiện chưa đầy ba giây.
Sau khi phong ấn xong, cô ấy mở mắt giận dữ, hét lên: “Ma nữ, đi chết đi!” Sau đó, cô ấy ném ngôi sao về phía ma nữ ngay lập tức.
Ngôi sao chạm vào vòng tròn lục quang, và ánh sáng vàng tỏa ra ngay lập tức, sáng như ban ngày, kèm theo đó là chấn động vô cùng mạnh mẽ và âm thanh chói tai.
Chết tiệt, pháp thuật này quá tàn nhẫn, cỡ như một quả lựu đạn nhỏ. Nhưng tôi không quá lo lắng về sự an toàn của người đàn ông kia. Tôi thì lại khá gần ngôi sao đó, cả hai mắt tôi đề hoa lên, xuất hiện một khoảng trắng xóa.
Ngôi sao này nên được thiết lập bởi một vòng tròn tấn công, nó chỉ có tác dụng với ma quỷ và không có hại với con người ngoại trừ bị lóa mắt.
“Này, anh ổn chứ?” Tôi hỏi người đàn ông mặc áo choàng.
Tuy nhiên, hắn ta im lặng, không hề trả lời tôi. Sau khi ánh sáng tan biến, đôi mắt tôi điều tiết lại với bóng tối, tôi ngạc nhiên hơn khi thấy rằng ngôi sao không có tác dụng gì cả.
Vì vòng tròn lục quang không hề hấn gì, ma nữ vẫn đang áp mặt người đàn ông kia vào ngực mình, đôi môi hôn khắp mặt hắn ta.
Tôi không thể không ngạc nhiên. Ngay cả Trần Mặc Thu cũng không giúp được? Nhìn Trần Mặc Thu thấy sắc mặt cô ấy nghiêm túc, kèm theo một biểu cảm lạ thường.
Phải rồi, chắc Trần Mặc Thu cũng chưa từng nghĩ rằng pháp thuật của mình sẽ thất bại.
Lão Thiên a, chúng tôi đang gặp phải loại yêu ma quỷ quái gì thế này?
Đối với những hồn ma tôi gặp trước đây thì sức mạnh của ma nữ này thật cao cường. Tôi thậm chí không biết làm thế nào để đối phó, ngay cả Trần Mặc Thu, người mà tôi nghĩ là rất mạnh, dường như đang bất lực.
Chẳng nhẽ tôi lại thất bại ngay tại điểm dừng đầu tiên trong cuộc hành trình tìm kiếm 12 con dấu cảu mình.
Ban đầu Trần Mặc Thu nói với tôi rằng sức mạnh của 12 hồn ma ở vùng đất ma ám mạnh hơn những thứ tôi gặp trước đây. Tôi hoàn toàn không thể hình dung được, còn nghĩ rằng cô ấy đang quá coi thường sức mạnh của tôi.
Nhưng sau khi tôi chứng kiến sức mạnh của ma nữ này, thì tôi mới nhận ra mình thật chẳng là cái thá gì cả.
“Aaaaaaaaa ~ ~” Người đàn ông mặc áo choàng hét lên đầy đau đớn.
Tôi quay lại và thấy con ma nữ đang cắn sâu vào cằm người đàn ông mặc áo choàng, và sau đó xé da.
Bởi dương khí đã bị hút đi bảy tám phần nên da của anh ta đã nhăn nheo, nhàu nát và thoáng cái đã bị xé rách.
Bắt đầu từ cằm, da trên toàn bộ khuôn mặt của anh ta đều đang bị xé rách. Hơn thế nữa, hồn ma nữ đã dùng răng cắn ngậm vào cổ của hắn ta, máu chảy đầm đìa ướt đẫm. Chẳng nhẽ ma nữ định lột da của người đàn ông đó?
Tôi cảm thấy nhói nhói trong bụng. Không ổn, tôi không nhịn được liền nôn mửa.
Trần Mặc Thu và Vũ Bân dường như đã quen với những cảnh này. Cả hai nhìn chằm chằm vào hành động xấu xa của con ma nữ bằng ánh nhìn giận dữ, bàn tay siết chặt nắm đấm.
Chẳng mấy chốc, chưa đầy một phút, da của người đàn ông mặc áo khoác đã bị lột xuống. Sau đó, ma nữ bắt đầu gặm miếng da, giống như chúng ta thường ăn bì lạnh, nhét vào miệng từng chút một, và từ từ nhai.
Nhìn con ma nữ ăn thật ngon lành, giống như đang thưởng thức mỹ vị chốn dương gian.
Nhưng người đàn ông mặc áo choàng vẫn chưa chết. Anh ta ngã xuống đất, máu chảy ướt đẫm, cả người không ngừng co giật.
Trần Mặc Thu quay mặt đi, đôi mắt đầy giận dữ: “Đi thôi, chúng ta không cứu anh ta đâu.”
Dứt lời, Trần Mặc Thu quay đầu bỏ đi, không nhìn người đàn ông đó thêm lần nào nữa.
Đi thôi? Bỏ qua cho ma nữ này? Tôi không can tâm!
Nhưng không can tâm thì còn có thể làm gì? Chúng tôi không có cách nào để bắt con ma nữ đó bây giờ. Vòng tròn lục quang cô lập tất cả chúng tôi, vì thế chúng tôi không có cách nào cả.
Hơn nữa, người đàn ông đó cũng là cứu cũng không sống được. Nếu không rời đi bây giờ, nhỡ con ma nữ ăn xong người đàn ông đó thì chuyển sang ăn đến chúng tôi thì sao? Trước tiên hãy trở về khách sạn và sau đó lên kế hoạch tác chiến.
Tôi đã tự khai thông bản thân và chuẩn bị rời đi. Nhưng Vũ Bân vẫn là nghiến chặt răng, định sống mái một phen với ma nữ kia. Không được, tôi phải lôi anh ta đi.
Ngay khi chúng tôi đến đầu con hẻm thì bất ngờ gặp một người – Tôn Khương Kỳ.
Ông lão đang cầm “chiếc áo len” mới dệt của mình và đứng thất thần như thể đang đợi ai đó.
Tôi nhanh chóng tiến về phía trước, ngay từ đầu tôi đã thấy ông ấy là một gã quái gở, không giống một người tốt. Không thể kiềm chế cảm xúc của mình, tôi nắm lấy cổ áo của Tôn Khương Kỳ và hét lên: “Nói mau, ông với ma nữ kia có phải là cùng một hội? “
Tôn Khương Kỳ bị tôi túm cổ áo không hề tỏ ra sợ hãi, nhưng cơ thể ông ta có vẻ không được ổn lắm, liên tục ho.
Tôi nhanh chóng buông tay, ông lão này, không thể nặng tay được.
Tôn Khương Kỳ ho và nói với tôi: “Chàng trai, cậu đang nói về cái gì vậy? Con ma nữ nào, ta không hiểu.”
“Mẹ nó chứ, đừng có mà giả bộ, ông với con ma nữ đó có quan hệ như nào, ban đêm không ngủ lại đi đến con hẻm này?” Tôi đang bừng bừng cơn giận chưa biết trút đi đâu liền dứt khoát xả lên người ông lão này.
Tôn Khương Kỳ vẫn ho và đêm thì lạnh, có lẽ ông ta thực sự bị cảm.
Ông ta giơ chiếc áo len trong tay và nói: “Tôi đang đợi vợ tôi. Tôi thấy cô ấy đi vào hẻm này. Sợ cô ấy sẽ bị cảm lạnh nên mang cho cô ấy một chiếc áo len.”
Vợ? Ý ông là gì? Vợ ông chẳng phải là đã mất rồi sao? Ông già này cuối cùng là muốn làm cái gì?
Tôi quay lại nhìn chiếc áo len trên tay ông lão, tim liền đập hụt mất một nhịp. Chiếc áo này căn bản được đan từ tóc người! Trên đó vẫn có thể thấy sót lại da đầu người!
Lão già này quả nhiên cùng hội với ma nữ, tôi siết nắm đấm hướng thẳng về mũi của Tôn Khương Kỳ tung ra một cước. Không nói đến những chuyện khác, bây giờ tôi phải thay trời hành đạo đã! Súc sinh, đi chết đi!
Nhưng kỳ lạ, Tôn Khương Kỳ không tránh né mà lại mỉm cười, nói: “Chàng trai, hãy bình tĩnh lại, có gì từ từ nói chuyện.” Rồi ông ta nhanh nhẹn đưa tay chặn nắm đấm của tôi một cách chuẩn xác.
Tôi vẫn còn trẻ, cũng gọi là có chút sức mạnh. Nhưng nắm đấm của tôi thực sự đã bị một ông già ngoài sáu mươi nhanh chóng chắn lại, tôi hơi khó tin.
Lão già này không đơn giản chút nào.
Lúc này, một chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra, tôi phát hiện đống tóc kia như thể có sự sống, và nó đang quấn quanh cánh tay của tôi.
Cho dù tôi vuốt hay kéo như thế nào, cũng không thể lấy những sợi tóc đó xuống được.
Nội tâm tôi như đóng băng, tôi đứng im xem ông ta muốn làm gì. Ông già này rốt cục muốn gì? Muốn giết tôi sao? Nhưng tôi với ông ta không thù không oán.
Nhất thời, tôi cũng không nghĩ ra nguyên nhân là gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!