Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
Chương 48
Edit by Link
—
Hứa Mân mới chuẩn bị ngồi xuống cởi giày, nhìn thấy tin nhắn này của Phó Thư Dạng, đùi cô lập tức mềm nhũn, suýt chút ngã vào lòng Phùng Hiểu Chi.
“Làm gì đó? Ôm ấp yêu thương à? Mình là người đã có bạn trai, người đẹp cũng không thể khiến mình động lòng đâu.” Phùng Hiểu Chi vội đỡ Hứa Mân, vừa trêu ghẹo, vừa liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô.
Hứa Mân còn chưa đứng vững thì đã ấn khóa màn hình di động trước, sau đó cố gắng trấn định nói: “Cậu mơ đẹp ghê, mình chỉ trượt chân thôi.”
Phùng Hiểu Chi là người đã yêu đương, cô ấy có thể đoán ra cô đang nói chuyện phiếm với ai từ lỗ tai và gương mặt đỏ ửng của cô, chỉ là không vạch trần mà thôi.
Dù sao trong ký túc xá vẫn còn Mai Thanh và Bối Khởi Yên ở đây, trước khi cảm tình của hai người chưa rõ ràng, tốt nhất vẫn đừng để bọn họ biết thì hơn, tránh cho có tin đồn kỳ quái nào “bất cẩn” truyền ra.
Có một đợt gián đoạn như thế, Hứa Mân nhìn tin nhắn này cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô gõ chữ rồi lại xóa đi, lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc từ bỏ trả lời.
Buổi tối, lúc đi ngủ, Hứa Mân co rúc trong chăn, lén lút xem tin nhắn kia hết lần này tới lần khác.
Cô có chậm chạp thế nào đi nữa thì cũng có thể nhìn ra mập mờ trong lời của Phó Thư Dạng, đây không phải cách nói chuyện giữa bạn bè bình thường.
Thật ra, suy nghĩ kỹ một chút thì chiều hôm nay, Phó Thư Dạng đến công ty vũ đạo hoàn toàn chỉ để làm nền, cảm giác tồn tại thấp đến mức có thể bỏ qua, không nhắc tới.
Nếu đổi thành bất kỳ ai khác, e là người đó cũng không làm được vậy đâu nhỉ?
Cho dù theo cô đến công ty, cũng không thể nào im hơi lặng tiếng suốt cả hành trình được. Vì không đoạt danh tiếng của cô mà anh đã chủ động làm nền.
Còn cả buổi trưa, Phó Thư Dạng thật sự vì đưa tài liệu giúp thầy Hà nên mới tình cờ đến nhà Kham lão sao?
Rõ ràng trước khi đi, anh đã gọi điện thoại cho cô trước rồi.
Chẳng lẽ… Hứa Mân không dám nghĩ thêm. Cô lại lén lấy điện thoại ra, xem tin nhắn kia của Phó Thư Dạng lần nữa.
Cô tưởng là mình sẽ phải mất ngủ, không ngờ mình lại ngủ rất nhanh, ngủ một mạch đến tận sáng, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại là “Phó Thư Dạng”, phản ứng đầu tiên của Hứa Mân là nghĩ mình đang nằm mơ.
“Mân Mân, sao cậu không nghe điện thoại vậy?” Phùng Hiểu Chi cũng bị tiếng điện thoại đánh thức.
“À, xin lỗi cậu.” Hứa Mân lấy lại tinh thần, vội nghe máy, đè thấp giọng nói: “Học trưởng?”
Cô vừa mới dậy, giọng nói khàn khàn mang theo ba phần giọng mũi lười biếng, hoàn toàn khác với ngày thường.
Ở đầu bên kia, Phó Thư Dạng trầm mặc chừng mười giây rồi áy náy nói: “Vẫn đang ngủ sao? Có phải anh làm phiền em rồi không?”
“Không có. Mỗi ngày em đều sẽ dậy khoảng giờ này.” Hứa Mân trèo xuống giường, ra tới ban công mới hơi cất cao giọng: “Sao vậy? Anh tìm em có việc gì sao?”
Phó Thư Dạng “ừ” một tiếng, nói: “Có chút việc, hôm qua quên nói với em.”
Lúc này Hứa Mân mới nhớ, hôm qua anh gọi điện thoại bảo là có chút việc cần bàn với cô.
Kết quả là cô hưng phấn quá nên quên luôn.
Tối hôm qua cô còn nghĩ có phải là Phó Thư Dạng kiếm cớ hay không, bây giờ đã tỉnh táo chút rồi: “Chuyện gì vậy? Anh nói đi.”
“Xuống ăn sáng đi.” Phó Thư Dạng nói: “Vừa ăn vừa nói.”
Hứa Mân đồng ý một tiếng, nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó dùng mười phút để thay quần áo.
“Mân Mân, hôm nay cậu muốn đi hẹn hò à?” Mai Thanh đã dậy rồi, cô ta thấy cô đang đứng xoắn xuýt trước tủ thì khó hiểu hỏi: “Chẳng phải ngày thường cậu chỉ cần hai phút là đã thay quần áo xong rồi sao?”
Hứa Mân vốn đang không hài lòng với bộ đồ trên người, nghe vậy lại ngại đổi. Cô đóng tủ lại: “Có hẹn gì đâu… Mình tìm kiêm chức, đi phỏng vấn.”
“Nếu như đi phỏng vấn thì cậu đừng mặc như vậy.” Hứa Mân chỉ tùy tiện tìm cớ nhưng Mai Thanh lại cho là thật: “Bộ này của cậu quá đáng yêu, không đủ thành thục.”
Tuy là không phải đi phỏng vấn thật nhưng Hứa Mân nghe nói không đủ thành thục, lập tức do dự.
Tuy rằng hiện tại Phó Thư Dạng còn chưa tốt nghiệp nhưng anh đã đi làm ở công ty game, coi như là người xã hội đứng đắn.
Có lẽ anh sẽ không thích một cô gái quá ngây thơ nhỉ?
“Vậy mình nên mặc cái gì đây?” Hứa Mân không nhịn được hỏi.
“Cậu mặc cái váy màu lam kia là được rồi.” Phùng Hiểu Chi ló đầu ra khỏi giường, cho ý kiến.
Mai Thanh lại có ý kiến khác: “Cái váy trắng kia cũng được.”
Hứa Mân nhìn trời xám xịt bên ngoài: “Trời này mà mặc váy, thật sự không biết lạnh sao?”
“Hiện tại vẫn ổn mà, cũng không có lạnh lắm.” Bối Khởi Yên cũng đề xuất theo: “Đúng rồi Mân Mân, cậu có thể xịt chút nước hoa, không phải chỗ cậu vẫn còn nước hoa chưa xài sao?”
“Trời còn chưa tới mùa đông, lạnh gì chứ?” Mai Thanh cũng không đồng ý: “Đẹp là được, hình tượng khí chất mới quan trọng nhất… Không đúng, từ từ, công ty nào mà sắp xếp phỏng vấn vào ngày cuối tuần vậy? Còn sớm thế này nữa? Cậu không có bị lừa chứ?”
Hứa Mân: “… Một người quen giới thiệu.”
Phùng Hiểu Chi đã hiểu ra cô không phải đi phỏng vấn: “Được rồi, đừng đổi nữa, cứ chọn bộ cậu đang mặc đi. Nếu đã là người quen thì mặc gì cũng không quan trọng.”
Nghe nói là người quen, Mai Thanh và Bối Khởi Yên cũng không khuyên nữa.
Hứa Mân lại phí mười phút, cô xách túi lên, chạy ra ngoài.
Lúc vào thang máy, ở trong đã có một cô gái xinh đẹp. Cửa vừa mở ra, một mùi hương nồng nặc xông vào mũi.
Hứa Mân chợt không kịp phòng bị, cô hắt xì một cái, hai người đều hơi xấu hổ.
Hứa Mân thầm nghĩ: May là mình không xịt nước hoa.
Còn chưa nghĩ xong, cả người cô chợt cứng lại.
Cô có một lọ nước hoa chưa xài, đó là của Phùng Hiểu Chi tặng cho cô. Nhưng mà lúc Phùng Hiểu Chi đưa cho cô, Mai Thanh và Bối Khởi Yên không có ở đó, bình thường Hứa Mân không dùng nước hoa, cho nên từ trước tới nay đều không lấy ra, vẫn luôn đặt trong tủ.
Vậy thì sao Bối Khởi Yên biết được?
Trong khoảng thời gian này, hai người kia không giở trò, Hứa Mân còn tưởng là bọn họ đã thành thật hơn rồi.
Bây giờ nhìn lại, e là chưa chắc đâu.
Nhận thức này khiến trong lòng Hứa Mân như bị thứ gì đó chặn lại, tâm trạng vui vẻ vì sắp được gặp Phó Thư Dạng cũng bị giảm đi rất nhiều.
Cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị nói chuyện này cho Phùng Hiểu Chi, nhưng vừa mới ra khỏi thang máy, còn đang gõ chữ thì Phùng Hiểu Chi đã gửi Wechat tới rồi.
【 Hiểu Hiểu Hiểu Chi: Mân Mân, sao Bối Khởi Yên lại biết cậu có một lọ nước hoa vậy? Cậu từng lấy ra rồi hả? 】
Hứa Mân thở dài.
【 Hoa hồng hồng: Mình vẫn luôn để trong tủ, vừa nãy mình cũng đang nghĩ tới chuyện này. 】
【 Hiểu Hiểu Hiểu Chi: Không sao, cậu cứ yên tâm đi chơi đi, một lát mình sẽ quan sát một chút. 】
Hứa Mân đọc tin nhắn xong, chợt cảm thấy trước mặt tối sầm lại. Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thư Dạng đang cúi đầu nhìn cô.
“Học, học trưởng.” Hứa Mân giật mình: “Anh tới từ khi nào vậy? Có phải đã chờ rất lâu rồi không? Xin lỗi anh.”
Phó Thư Dạng: “Anh mới tới. Sao trông em không vui vậy?”
“Đâu có không vui đâu.” Hứa Mân nâng gương mặt tươi cười lên.
“Quá giả.” Phó Thư Dạng nói.
Hứa Mân điều chỉnh một chút, tiếp tục cười, nụ cười ngày càng xán lạn.
“Cô gái ngốc.” Phó Thư Dạng thở dài một tiếng.
Đáy lòng Hứa Mân cũng lộp bộp một chút.
“Vừa rồi chỉ lừa em thôi, em cười lên trông không giả chút nào.” Phó Thư Dạng ung dung chậm rãi nói: “Nhưng em không phản bác mà còn đổi cách cười và điều chỉnh độ cong, cho nên… Em nói dối.”
Hứa Mân: “…”
Người thông minh đều ghê gớm vậy hả?
“Có phải là anh làm phiền đến giấc ngủ nướng của em nên em mới không vui không?” Phó Thư Dạng cố ý hỏi vậy.
“Không phải vậy.” Hứa Mân đã từ bỏ chuyện đấu trí với anh, nói thẳng: “Là chuyện trong ký túc xá.”
Hứa Mân kể chuyện của Bối Khởi Yên cho anh nghe.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới nhà ăn.
Phó Thư Dạng đi mua cơm trước. Anh ngồi xuống đối diện với Hứa Mân rồi mới nói: “Em có nghĩ tới chuyện dọn ra ngoài ở không?”
“Hả?” Hứa Mân hơi sửng sốt. Lúc trước cô và Phùng Hiểu Chi đã từng bàn với nhau nhưng sau đó Mai Thanh và Bối Khởi Yên không gây chuyện nữa, cô lại luôn bận rộn nhiều việc nên chuyện này cũng “mắc cạn”.
Không ngờ bây giờ lại được Phó Thư Dạng nhắc tới.
Anh, anh muốn làm gì?
Nhịp tim Hứa Mân đập hơi nhanh.
“Hôm nay tìm em là muốn thương lượng chuyện quay quảng cáo.” Phó Thư Dạng chợt đổi đề tài.
Lần trước, sau khi nói chuyện quay quảng cáo xong thì Phó Thư Dạng cũng không nhắc lại nữa, Hứa Mân cũng dần quên luôn chuyện này, cô chỉ cho là anh đang giúp cô giải vây thôi.
Bây giờ Phó Thư Dạng lại nhắc tới, Hứa Mân kinh ngạc: “Quay thật sao?”
Phó Thư Dạng không còn lời gì để nói với cô: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh chỉ đùa với em thôi sao?”
“Không phải.” Hứa Mân gãi đầu, hơi xấu hổ: “Em chỉ thấy không dám tin, hơn nữa… Anh nghĩ sư phụ có đồng ý cho em đi quay quảng cáo không?”
“Hôm qua anh đã hỏi đại sư Trang.” Phó Thư Dạng nói: “Bà ấy nói, con người sống trên đời, muốn ăn cơm, muốn sinh hoạt và muốn mở rộng vũ đạo cần phải có rất nhiều rất nhiều tiền. Cho nên mọi cách kiếm tiền nằm trong phạm vi đạo đức và pháp luật thì bà ấy đều ủng hộ.”
Mặc dù Hứa Mân bái Trang Điệp làm thầy nhưng bọn họ chỉ mới chung đụng với nhau nửa ngày, cũng không tính là hiểu biết.
Đại sư Trang trong truyền thuyết là người không dính khói lửa bụi trần, có lẽ sẽ coi thường loại tục vật như tiền mới phải, không ngờ bà lại bình dân như vậy.
“Bà ấy thật sự nói vậy sao?” Hứa Mân xác nhận lần nữa.
“Bà ấy đi dạy ở vùng núi xa xôi đều là tự bỏ tiền, đi diễn ở nước ngoài cũng hoàn toàn không vì kiếm tiền, tất cả là vì mở rộng vũ đạo. Bà ấy còn có công ty lớn như vậy, dựa vào cái gì để duy trì? Mọi người đều không cần ăn cơm sao?” Phó Thư Dạng cười nói: “Nhưng em vẫn tự mình hỏi một lần đi, đây là tôn trọng.”
Đó là đương nhiên.
Hứa Mân ăn cơm xong lại gọi điện cho Trang Điệp, quả nhiên bà ấy đồng ý như lời Phó Thư Dạng nói.
Cúp máy, Hứa Mân nở nụ cười xin lỗi với Phó Thư Dạng, sợ anh cảm thấy mình không tin anh.
“Đi thôi, đến công ty gặp gỡ bọn họ chút đi.” Phó Thư Dạng nói.
Hai người cùng nhau ra khỏi trường, Hứa Mân hỏi: “Là trò chơi kia của anh sao?”
“Đúng vậy.”
“Em vẫn cảm thấy em không đáng giá nhiều tiền như vậy.” Hứa Mân cũng không ngốc, muốn nói lại thôi: “Có phải anh…”
“Em muốn nói cái gì?” Phó Thư Dạng cúi đầu nhìn cô: “Em cho là anh ngầm bỏ tiền cho em à?”
Quả thật Hứa Mân từng có ý nghĩ này nhưng lại không tiện thừa nhận, có vẻ mặt mình hơi dày.
“Anh thừa nhận là anh đề cử em, cũng tranh thủ với bọn họ. Có lẽ bọn họ chọn em là vì liên quan tới anh nhưng quan trọng nhất vẫn là hình tượng của em tốt.” Vẻ mặt của Phó Thư Dạng cực nghiêm túc: “Em phải biết rằng, bất luận trò chơi này đối với công ty hay đối với riêng anh thì đều quan trọng cả. Em cảm thấy, tương lai ai sẽ đền đáp cho trò chơi của chúng ta?”
Lần này, Hứa Mân hoàn toàn bị thuyết phục: “Vậy cũng là anh tranh thủ cơ hội cho em.”
“Cho em cơ hội để cảm ơn đấy.” Phó Thư Dạng thản nhiên cười một tiếng.
Không hiểu sao mặt Hứa Mân hơi đỏ: “Anh muốn em cảm ơn thế nào?”
“Em không nghĩ ra được à?” Phó Thư Dạng hỏi lại: “Vừa nhìn là thấy không đủ thành ý rồi.”
Hứa Mân vốn không coi chuyện này là thật, không hề chuẩn bị tư tưởng, tạm thời không thể nghĩ ra được cách nào để nói lời cảm ơn.
Cô là cô nhi, lúc trước, cách cô dùng để nói cảm ơn chính là mời khách ăn cơm.
Mỗi lần Phó Thư Dạng giúp cô, cô đều nói mời anh ăn cơm, nhưng bây giờ, dù có vội cỡ nào thì một bữa cơm cũng không đủ để nói cảm ơn.
“Nếu không thì em chia cho anh một nửa?” Đây là cách có thành ý nhất mà Hứa Mân có thể nghĩ ra được.
Phó Thư Dạng: “…”
Anh rất bất đắc dĩ: “Anh thiếu năm mươi vạn đó của em sao?”
Hứa Mân: “…”
Phó Thư Dạng thấy cô thật sự bối rối, hơi buồn cười, nói bóng gió: “Không phải em thích mời khách ăn cơm nhất sao?”
“Một bữa cơm sao mà đủ được?” Hứa Mân lập tức nói.
Phó Thư Dạng: “Vậy thì thường xuyên mời mấy bữa là được rồi.”
Hứa Mân cũng không nghĩ nhiều: “Được, vậy anh muốn ăn mấy bữa?”
Phó Thư Dạng: “Anh thuê một tầng trọ.”
Hứa Mân không hiểu lắm: “Gì cơ?”
“Anh định mở công ty.” Phó Thư Dạng lại đổi chủ đề: “Để tiện và an toàn nên thuê một tầng lầu. Trừ văn phòng ra thì những phòng khác hợp làm ký túc xá nhân viên, hiện tại còn dư một phòng ở.”
Rốt cuộc Hứa Mân cũng nhớ ra chuyện lúc nãy anh hỏi mình có muốn ra ngoài ở hay không, nhưng cô vẫn còn rất nhiều chuyện cần quan tâm: “Em có thích hợp không? Hơn nữa, không phải anh đang nhậm chức ở công ty game sao, còn được tự mở công ty hả?”
“Công ty game chỉ là kiêm chức, hỗ trợ cung cấp kỹ thuật, thỉnh thoảng tới một lần là được. Anh mở công ty Sofware Developer, không cùng loại hình, không có cạnh tranh cho nên có thể mở.” Phó Thư Dạng giải thích từng cái: “Ngoài ra, công ty của anh đang chiêu mộ cổ đông, em có muốn nhập cổ phần không?”
“Em, em lấy cái gì để nhập cổ phần?” Hứa Mân kích động đến mức cà lăm.
Công ty của Phó Thư Dạng, công ty của nhà giàu nhất, cô có thể nhập cổ phần luôn hả?
“Không phải em sắp có một trăm vạn sao?” Phó Thư Dạng hời hợt nói: “Đám Sở Diệp Nhiên đều nhập cổ phần, không phải nhiều tiền hay ít tiền, Mạnh Thao nhập cổ phần kỹ thuật, không có một xu.”
Mặc dù một xu cũng chưa kiếm được nhưng Hứa Mân như đã nhìn thấy một đống tiền lớn nhỏ đang vẫy tay với cô.
“Vậy em cũng muốn nhập cổ phần!” Hứa Mân phấn khởi hắn ra: “Một trăm vạn đều cho anh cả, em có thể làm lễ tân cho các anh, làm nhân viên quét dọn, còn có thể… nấu cơm cho mọi người!”
“Em có thể có chút tự giác của một cổ đông không?” Phó Thư Dạng bất đắc dĩ nói: “Nhân viên quét dọn và nấu cơm là chuyện của các dì.”
Hứa Mân: “Vậy, vậy…”
“Nhưng em có thể làm cho một mình anh.” Phó Thư Dạng nói.
Trái tim Hứa Mân đập mạnh một cái.
“Ăn thức ăn bên ngoài hoài sẽ ngán.” Phó Thư Dạng vô cùng tự nhiên nói: “Mỗi tuần em có thể làm cho anh một bữa cơm, cải thiện cơm nước, coi như là cảm ơn.”
Hứa Mân mấp máp môi, muốn nói gì đó nhưng lại chả biết nói gì.
Phó Thư Dạng liếc cô một cái: “Cho nên, em có muốn chuyển tới ở không?”
Hứa Mân vô thức gật đầu: “Có.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!