Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân - Chương 132: Nana thật ác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân


Chương 132: Nana thật ác


Dưới hồ là một mảnh hỗn loạn quỷ khóc thần sầu, biệt phủ phía trên cũng chẳng hề thua kém.

Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Đới Cẩn có nhiệm vụ canh chừng đề phòng mật thám từ nơi khác tới, quả nhiên không thừa.

Ngay lúc Nana và Đới Cẩm xuống hồ, một nhóm người áo choàng đen hớt hải chạy đến trong biệt phủ, theo chúng nói, chính là đang trốn tránh người truy đuổi.

“Cung Nhị, làm sao đây? Âu Lý sẽ để chúng ta vào sao? Hắn trước nay rất ghét thủ lĩnh chúng ta.”

“Hết cách, Cung Thập Ngũ, muốn sống phải chịu nhục, cứ vào căn cứ trước đã.”

“Bọn người của đại hoàng tử sắp đuổi tới, lỡ căn cứ bị phát hiện, ta lo…”

“Cung Bát, lo nhiều như vậy được ích gì, để bị bắt chỉ có đường chết thôi. Ta tin Âu Lý không đến nỗi giết chúng ta, nịnh hắn một chút là được.”

“Phải đấy, vào đi, căn cứ bí ẩn nhất Sát Nguyệt Các ở đây ngươi còn sợ?”

“Căn cứ bí ẩn nhất? Haha, vậy ra Sát Nguyệt Các cũng chỉ có như thế!” Giọng nói này không phải từ phía những tên áo choàng đen.

Đới Mộc Bạch nhảy xuống từ lầu gác đứng bên hồ Thủy Liên, năm tên áo choàng đen nghe tiếng hắn, chúng giật mình phát hiện.

“Nhị hoàng tử?”

Năm tên chưa kịp định thần, một giọng nữ tử như băng đá lại vang lên.

“Hừ, nhanh chân lắm Mộc Bạch.” Chu Trúc Thanh chống eo ở một phía khác lạnh lùng nói.

Đới Cẩn cười đi tới cùng Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh tạo thành một hình tam giác bao vây năm tên hắc y ở bên trong, Đới Cẩn vỗ tay đắc ý: “Ta còn trách Nana không cho ta xuống nước chơi, thì ra, nhóc đó tâm tư rất sâu a. Các ngươi đã đến đây rồi vậy để ba người bọn ta, tiếp đãi các ngươi đi.”

Thoáng chốc bị bao vây năm tên hắc y sát khí chợt lóe, thủ thế sẵn sàng đánh trả, một trong năm tên hắc y, Cung Nhị nghiến răng nói: “Làm sao có thể? Các ngươi theo dõi bọn ta?”

Chu Trúc Thanh liếc Cung Nhị không thèm trả lời mà là quay sang Đới Mộc Bạch: “Mộc Bạch, bắt sống bọn chúng trước khi người của đại ca ngươi tới. Chúng ta cần bí mật hành tung, đề phòng, nhà có chuột.”

Chu Trúc Thanh ý này là đúng, Đới Mộc Bạch không nhiều lời.

“Được, khai mở vũ hồn.”

Đới Mộc Bạch hét một tiếng mệnh lệnh, xuất ra vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ hồn hoàn hai vàng hai tím. Đới Cẩn và Chu Trúc Thanh phóng xuất vũ hồn, Đới Cẩn hồn tôn vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ hồn hoàn hai vàng một tím, Chu Trúc Thanh hồn tông vũ hồn U Minh Linh Miêu hồn hoàn hai vàng hai tím.

Năm tên hắc y nhìn đối thủ lông mày nhíu chặt, bọn hắn không ngờ Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh vậy mà là hồn tông. Cung Nhị nói: “Nhị hoàng tử, bọn ta đâu làm gì sai, ngài cũng không thể ỷ thế ép người.”

Đới Mộc Bạch nhếch môi diễu cợt: “Miệng gọi Sát Nguyệt Các rất thuận, Âu Lý ngươi cũng biết, muốn đến trong hồ tới chỗ không gian dưới nước đi! Sát thủ Sát Nguyệt Các ai ai cũng là tay nhuốm đầy máu của giới hồn sư và quý tộc, còn nói không làm gì sai?”

Nghe Đới Mộc Bạch vấn tội, năm tên hắc y nhân minh bạch lần này chúng khó thoát, Cung Thập Ngũ cười ngặt nghẽo ra vẻ: “Haha, hồn tông thì sao? Bọn ta nhiều người ngươi cũng đâu thể bắt hết. Cung Bát, bọn ta chặn hậu cho ngươi xuống gọi chi viện, giết hoàng tử, thủ lĩnh sẽ thưởng lớn.”

Năm tên hắc y phóng xuất vũ hồn, đều là hồn tôn khí vũ hồn. Cung Bát gật đầu quay người đi, chỉ tiếc hắn ngay lập tức bị chặn.

“Ít người? Làm sao đây, khiến ngươi thất vọng.” Chu Trúc Thanh ánh mắt sắc lạnh trên thân lóe lên hồn hoàn thứ tư, ngàn năm hồn hoàn hồn kĩ U Minh Ảnh Phân Thân.

Dưới năm tên hắc y nhân đờ đẫn nhìn soi mói, lấy Chu Trúc Thanh làm trung tâm hai bên trái phải đã xuất hiện hai bóng người, chính là phân thân của Chu Trúc Thanh. Phân thân mang 80% sức mạnh bản thể, đủ đối phó với bọn người trước mặt.

Nhìn đám hắc y nhân đã vắt ra nước mắt, ba Chu Trúc Thanh đưa tay che miệng cười nói: “Giờ thì, hòa nhé.”

Trừng mắt kinh ngạc, nghiến răng giận dữ, hắc y nhân quyết định tìm một tia hi vọng sống trong cõi chết. Nhưng có khả năng không, khi đối thủ của chúng là hai hồn sư thú vũ hồn mạnh nhất đại lục, và hồn sư mẫn công đỉnh cấp của Sử Lai Khắc Thất Quái?

Biệt phủ dưới hồ Thủy Liên.

Nana khoanh tay thưởng thức “đại tiệc rắc muối” của Đới Cẩm, phải khen ngợi Đới Cẩm là một phong hào đấu la thực chí danh quy.

Đám sát thủ còn sót lại tưởng thông minh tập trung đi phá vỡ bát bị nhất thể dung hợp kĩ từ gian nhà chính, đáng tiếc rằng chúng ngu ngốc không cân nhắc thực lực.

Trước đó Đới Cẩm chưa xuất ra hồn hoàn, nay cùng lúc chín cái hồn hoàn chói mắt hiện ra trên thân hắn, khí tức phong hào đấu la lập tức lệnh đám sát thủ khuôn mặt gặp quỷ đứng im tại chỗ không thể nhúc nhích. Đới Cẩm nhẹ nhàng bay lên, tay phải chỉ thiên ngạo nghễ nhưng giọng nói lại vô cùng thản nhiên hô: “Đệ tam hồn kĩ, Bạch Hổ Vạn Quang.”

Không gian dưới nước theo lời hắn một khắc sáng bừng, đầu ngón tay Đới Cẩm phóng ra vô số điểm ánh sáng trắng, từ bên ngoài Nana có thể cảm nhận được áp súc trong đó có bao nhiêu hồn lực cường đại, đốm sáng tích tụ phía trên thành tinh tú bao phủ đám sát thủ, Đới Cẩm hạ tay truyền mệnh lệnh, điểm điểm ánh sáng như tuyết rơi xuống trên người chúng, dung nhập, nổ nát.

Hơn ba mươi tên hồn tôn, chưa đầy năm giây đã ra đi trong sợ hãi. Xác định xung quanh hoàn toàn sạch sẽ khí tức, Nana gật gật tán thưởng: “Quả là phong hào đấu la, rất lợi hại, tới lượt ta rồi!”

Đới Cẩm nheo mắt nhìn Nana, giọng điệu có chút coi thường nói: “Mười sáu tên hồn vương, so ra còn hơn đám lâu la này. Ngươi đây là nhường ta làm người xấu hay muốn khoe mẽ bản thân? Tiểu hồn tông!”

“Xì, hồn tông thì sao? Đâu phải mình ngươi biết nổ?” Nana không vui bĩu môi, bộ dáng hung hăng xuất ra Điệp Thần Trượng gõ mạnh xuống mái nhà chính nơi cô đang đứng.

Cả gian nhà đang được hồn lực của Nana bao bọc, Đới Cẩm không cảm giác được biến động bên trong. Chỉ bằng mắt đi xác nhận, Đới Cẩm kinh ngạc xem đến cảnh tượng xảy ra qua khung cửa kính màu trắng, khung cửa lặng yên lóe lên một luồng ánh sáng hồng, tiếp sau đó là xuất hiện những bóng đen lơ lửng bên cửa sổ, bóng đen đang dãy dụa ra sức cào cấu trên chính thân thể mình, tích tắc… máu nhuộm đỏ khung cửa. Thời gian, còn nhanh hơn Bạch Hổ Vạn Quang.

Nana mở ra phòng hộ thay cho bát vị nhất thể dung hợp kĩ bảo vệ Đới Cẩm và gian nhà. Thu lại hồn lực cùng tinh thần lực, Nana đối Đới Cẩm làm dấu tay: “Xin mời!”

Đới Cẩm kích động vì ngay lúc này hắn, một phong hào đấu la thế mà giờ mới phát giác trong căn nhà tràn đầy mùi máu tanh nồng nặc, Đới Cẩm không thể đợi bước nhanh mở cửa, cảnh tượng bên trong so bên ngoài trước đó còn khủng bố hơn, cũng là vì các bức tường thấm máu tạo thành.

Khinh thường biến mất, Đới Cẩm nhìn Nana bộ dáng tinh nghịch đã nhảy xuống trên mặt đất, tò mò hỏi: “Ngươi mới là hồn tông, ngươi sao có thể?”

“Sao có thể hả? Ta cũng đang tự hỏi mình câu đó đấy!”

Điệp Phấn là chiêu thức thứ tám của Điệp Thần Trượng, may mắn Đới Cẩm chưa biết hết những hồn kĩ Nana đã sử dụng ở cấp hồn tông, Nana dương dương tự đắc cười cười.

Đới Cẩm sống gần một đời người đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một cô nương không có chút thục nữ đoan trang nào như này, hoặc do thân phận và thực lực nên không một ai dám đối hắn thể hiện ra bất kính. Đới Cẩm nhíu mày phất tay áo ra sau nghiêm túc nói: “Xong rồi thì đi mau. Nước hồ đã biến đỏ, thật ghê tởm.”

“Ừm, ta cũng chán ghét.” Nana chép miệng, vốn là hồ Thủy Liên rất đẹp lại bị bọn Sát Nguyệt Các làm cho bẩn, đáng tiếc.

Lắc đầu vứt bỏ những cảm xúc lung tung, Nana biến nhỏ phòng hộ cùng Đới Cẩm xách theo Âu Lý trở lại biệt phủ phía trên, hội họp với nhóm Đới Mộc Bạch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN