Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 44: Tới chậm một bước
Thanh Lam vừa giơ tay lên gõ cửa thì cánh cửa đã bật ra luôn.
Chàng mới biết là trong nhà không có người, trống ngực đập rất mạnh. Chàng
vội bước vào trong nhà luôn. Chàng thấy giữa nhà có một bàn thờ mẹ nàng, như vậy đủ chứng minh là nàng đã ở qua căn nhà này rồi.
Chàng
tìm xuống bếp, thấy nồi niêu bát đũa dính đầy bui, biết ngôi nhà này bỏ
trống đã lâu. Chàng vội quay trở ra, tiến vào căn phòng ở phía bên phải, nhưng bóng hồng đã đi rồi. Chàng đến chậm một bước, bây giờ trời đất
bao la như vậy, biết đi đâu mà tìm kiếm nàng? Chàng đang như kẻ mất hồn
mất vía, thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng cười the thé và có giọng
khàn khàn nói vọng vào:
– Hồng Tuyến cô nương, chúng ta Bắc Hải
Thất Tinh, không quản ngại ngàn dặm xa xôi tìm kiếm tới đây, khôn hồn
thì ngoan ngoãn ra nghinh đón!
Thanh Lam ngạc nhiên hết sức,
nhưng chàng không biết Bắc Hải Thất Tinh là ai cả. Chàng đang thắc mắc
thì lại nghe thấy có tiếng người khác nói vọng vào:
– Hè hè! Con nhãi họ Hồng kia có mau ra đây không! Mi tưởng cứ ẩn núp ở trong nhà
không ra là chúng ta không làm gì được mi hay sao?
Nghe giọng nói của người này, Thanh Lam biết ngay đối phương tới đây để tầm thù. Chàng bỗng nghĩ đến Hồng Tuyến cô nương vô cớ rời khỏi đây, như vậy chả lẽ
nàng đã phong thanh Thất Tinh tới đây tầm thù mà đi nơi khác tránh mặt
chăng? Chàng nhận thấy sự ước đoán này rất đúng, nên chàng bụng bảo dạ
rằng:
“Ta chả cần biết các ngươi là thất tinh hay bát tinh gì cả, cứ biết đêm nay ta cho các ngươi nếm mùi lợi hại của ta đã”.
Nghĩ đoạn, chàng liền rút kiếm cầm sẵn trong tay, rồi nhảy ra ngoài cửa. Vừa ra tới nơi, bốn mặt tám phương đã có bảy người mặt trông rất hung ác,
ăn mặc quần áo đen, cầm khí giới dị hình xông tới bao vây chàng rồi.
Chàng đưa mắt nhìn quái nhân đi đầu một hồi, chưa kịp lên tiếng thì quái nhân ấy đã cười the thé hỏi:
– Thế ra trong phòng con nhãi ấy lại còn có một thằng nhỏ mặt trắng
này! Thì ra con nhãi ẩn núp ở đây nuôi trai. Tiểu tử, mau vào gọi con
Hồng Tuyến ra đây, các thái gia này không giết ngươi đâu!
Thanh Lam nghe thấy đối phương nói nhục đến người yêu của mình, liền nổi giận quát lớn:
– Câm mồm! Các ngươi là Bắc Hải Thất Tinh phải không? Với cái trận nho nhỏ này mà cũng dám dọa nạt tiểu gia phải không?
– Hà hà! Tiểu tử, ngươi là môn hạ của ai? Ít tuôit như thế mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy! Ngươi hay về hỏi sư phụ của ngươi xem, người trong võ lâm có ai dám trêu vào Bắc Hải Thất Tinh chúng ta không? Biết điều
thì mau gọi Hồng Tuyến ra đây, chứ ngươi nhỏ như ngọn lửa con đom đóm
như vậy mà cũng đòi ra đây bán mạng hộ người!
– Tiểu gia là môn hạ của ai, các ngươi còn chưa xứng hỏi tới!
Nhưng vừa rồi, các ngươi bảo không quản ngại ngàn dặm xa xôi tới đây, chẳng
hay có việc gì, các ngươi phải nói rõ cho tiểu gia hay?
– Tiểu tử… ngươi dám…
Quái nhân đứng ở phía bên trái vừa nói vưa giơ hữu chưởng lên.
– Lão nhi…..
Quái nhân đứng đầu bọn trầm giọng quát mắng quái nhân nọ, rồi cười khỉnh đáp:
– Anh em đại gia đây ở tận hàng ngàn dặm tới thừa lệnh hành sự, quý hồ
Hồng Tuyến ngoan ngoãn hiến cái vòng Phích Lôi cho chúng ta, chúng ta sẽ tha chết cho ngay!
– Cái vòng Phích Lôi nào?
Thanh Lam
không biết y nói cái vòng Phích Lôi là vật gì nên mới hỏi như thế. Nhưng chàng cũng đoán biết chiếc vòng đó phải là vật báu nên bọn Thất Tinh
này mới không quản ngại xa xôi đến đòi như vậy. Chàng nghĩ tới đó liền
buột miệng hỏi tiếp:
– Vòng ấy dùng để làm chi?
Quái nhân bên trái lại quát bảo tiếp:
– Tiểu tử, ngươi hỏi vặn như thế làm chi?
– Hà hà… chả lẽ các ngươi không muốn biết Hồng Tuyến cô nương ở đâu hay sao?
Quái nhân đứng đầu bọn vội hỏi lại:
– Tiểu tử nói mau! Hiện giờ con nhỏ ấy trốn ở đâu?
– Ngươi hãy trả lời câu hỏi của tiểu gia trước đã!
– Thôi được, để ta nói cho ngươi biết trước vậy! Cái vòng Phích Lôi là một thứ đá Vận Thạch mà người ta gọi là Bắc Phương Thủy Tinh Vận Thạch. Công dụng của nó có thể chống được sét đánh và lửa thiêu. Nó là cổ vật
của Bắc Hải chúng ta nên chúng ta đi lấy về.
Tiểu tử, bây giờ ngươi hãy nói cho chúng ta biết con nhỏ Hồng Tuyến trốn ở đâu đi!
– Tiểu gia ở Ngao Sơn tới đây, cũng đang tìm kiếm nàng ta đấy!
– Tiểu tử, ngươi muốn chết phải không?
Quái nhân đứng bên trái đã múa chưởng nhằm chàng tấn công luôn. Y là lão nhị của nhóm Bắc Hải Thất Tinh này, nên chưởng của y vừa nhanh vừa lợi hại
khôn tả.
Khi Thanh Lam nhảy ra bên ngoài, vẫn ngấm ngầm vận sẵn
Ly Hợp Thần Công. Lúc này thấy đối phương ra tay, chàng định thử công
lực của họ, liền cười nhạt, đưa hữu chưởng lên chống đỡ.
Quả
nhiên tuyệt học của phái Không Độn thật là độc bộ thiên hạ, Chàng vừa ra tay một cái, chưởng lực của đối phương đã bị bắn ngược trở về, ngay cả
tên nọ cũng bị lui về chỗ cũ. Chàng liền lớn tiếng cười và nói tiếp:
– Không ngờ Bắc Hải Thất Tinh lại tầm thường đến như vậy!
Quái nhân đứng ở bên trái, bị chàng đẩy lui như vậy, hổ thẹn hóa tức giận liền quát lên:
– Tiểu tử có giỏi thì hãy tiếp chưởng này của thái gia thử xem!
– Lão nhị, muốn cho y xuống dưới âm ty thì không khó khăn gì cả, nhưng
trước hết phải bắt y nói cho chúng ta biét hiện con nhỏ Hồng Tuyến ở đâu đã!
Thanh Lam vừa đẩy lui được tên quái nhân kia, chàng nhận
thấy sức mạnh có thể đối phó nổi chúng nên chàng không hãi sợ như trước
nữa. Nhưng chàng thắc mắc một điều, là võ công của Hồng Tuyến cao siêu
hơn mình nhiều, như vậy thì việc gì nàng phải sợ bọn Thất Tinh mà phải
trốn đi như thế? Chắc bên trong thể nào cũng có nguyên nhân gì đây?
Nghĩ tới đó, chàng lại lớn tiếng hỏi:
– Tiểu gia cũng muốn biết các ngươi định hỏi chỗ ở của Hồng Tuyến cô nương, hay hỏi cái vòng Phích Lôi hiện giờ ở đâu?
Lời nói này của chàng quả đã làm cho quái nhân dẫn đầu động lòng. Y vội hỏi lại:
– Ngươi hỏi như thế là nghĩa lý gì?
Thanh Lam lớn tiếng cười và đáp:
– Các ngươi muốn hỏi Hồng Tuyến cô nương ở đâu thì tiểu gia này không
sao trả lời được, nhưng nếu các ngươi muốn hỏi cái vòng Phích Lôi thì
phải tiểu gia mới biết được.
– Ngươi biết cái vòng Phích Lôi ấy ở đâu ư?
– Lẽ tất nhiên rồi!
– Qúy hồ ngươi nói cho chúng ta biết thì ngươi sẽ được trọng thưởng.
– Khỏi cần!
Quái nhân ấy tưởng chàng không tin, liền trịnh trọng nói tiếp:
– Bắc Hải Thất Tinh này không nói dối ai bao giờ.
– Tiểu gia cũng không gạt ai hết!
– Thế ngươi muốn không có điều kiện gì cũng nói cho chúng ta biết cái vòng ấy ở đâu ư?
– Lẽ tất nhiên rồi! Nói thật cho các ngươi biết, cái vòng Phích Lôi hiện đang ở trong người tiểu gia!
– Tiểu tử, ngươi dám nói dối chúng ta phải không?
Thanh Lam liền cười ha hả. Chàng sực nghĩ đến, khi mình xuống núi Thác Thành, bà Mô có tặng cho mình một cái vòng không phải bằng sắt cũng không phải bằng đá. Lúc ấy bà ta còn nói:
“Giang tướng công, nếu tướng công đi lại trên giang hồ, nhất là đi về vùng Giang Nam, thì vật này rất hữu dụng. Tướng công nên đeo theo ở trong người để phòng thân”. Cái vòng
hãy còn ở trong người, sao mình không lấy ra mà đánh lừa chúng một phen.
Nghĩ như vậy, chàng móc túi lấy cái vòng ra, giơ lên cho bọn Thất Tinh xem và lớn tiếng nói:
– Các ngươi không tin thì xem đây!
– Phải, chính cái vòng ấy!
Quái nhân đứng đầu bọn vừa nói vừa nhảy lại giơ tay ra định chộp.
Thanh Lam cười thầm và bụng bảo dạ rằng:
“Thế ra chúng chưa trông thấy cái vòng Phích Lôi bao giờ. Bây giờ chúng bị ta đánh lừa mà cũng tin là thật”.
Chàng định tâm dụ địch, nên đã chuẩn bị từ trước. Không đợi chờ đối phương
chộp tới, chàng đeo ngay cái vòng ấy vào cổ tay trái, rồi giơ tay phải
lên gạt tay của đối phương.
Tay của hai người va đụng nhau, cả hai cùng lui về sau một bước.
Quái nhân nọ bị đẩy lui một bước, mặt lộ vẻ kinh ngạc, lại tiến lên đứng vào chỗ cũ, tay phải cầm gậy Tu La, đột nhiên chống thẳng lên và múa một
vòng.
Có lẽ đó là ám hiệu riêng của y, nên sáu tên nọ cũng múa
tít gậy Tu La xông vào tấn công những nơi yếu hiểm của Thanh Lam. Vì
chúng hành động quá nhanh, Thanh Lam tưởng tượng như mình bị rơi vào
trong một cái thùng sắt đen vậy và bốn bên kình phong đè nén tới, mạnh
không thể tả được.
Tuy chàng đã đấu qua với Tam Tuyệt, nhưng trận thế này chàng mới gặp lần đầu, nên trong lòng cũng hơi hãi sợ. Chàng
vội bước sang một bên, rút Thất Tinh kiếm ra, giở Truy Hồn Bát Kiếm của
pho Thông Thiên kiếm pháp ra đối địch.
Bọn Bắc Hải Thất Tinh thấy chàng sử dụng pho kiếm pháp này bọn chúng cũng phải kinh ngạc, mặt cùng biến sắc và đồng thanh nói:
– Không ngờ tiểu tử này lại có pho kiếm pháp lợi hại như vậy.
Chúng lại múa tít bảy chiếc gậy, xông tới tấn công tiếp.
Thanh Lam vội dùng thế Tam Hoa Tụ Đỉnh để bảo vệ lấy thân mình trước, đồng thời cũng dùng để gạt thế gậy của đối phương.
Sau một tiếng kêu “bộp” thật lớn, chàng thấy cánh tay của mình rung động một cái thật mạnh, liền nghĩ thầm:
“Không ngờ sức của chúng lại mạnh như thế! Nếu trước khi huyền quan của mình
đả thông có lẽ ta khong sao chống đỡ nổi thế này của chúng đâu”.
Bọn quái nhân thấy thế công ấy không hạ nổi chàng, chúng không dám tấn công tiếp, mà cùng nhảy cả về phía sau. Một tên trong bọn bổng tiến lên, giơ gậy nhằm ngực chàng đâm tới. Chàng vội sử dụng thế Bạch Vân Khai Lộ gạt thế công của đối phương sang bên, rồi thuận tay dùng thế “Trạch Mễ
Thành Châu” (ném hạt gạo thành hạt châu) nhanh nhẹn điểm luôn đối phương một cái.
Ngờ đâu địch thủ tấn công xong thế đó, liền nhảy ngang
sang bên tránh né. Thanh Lam điểm luôn một kiếm thì một bóng người khác
đã xông lên chống đỡ. Lúc ấy cục diện rất bất lợi cho chàng, vì thế công của địch thủ thì chàng phải chống đỡ và gỡ, còn thế công của chàng thì
bị người thứ hai đỡ hộ cho địch thủ, nên chàng vừa đánh vừa chạy quanh,
càng chạy càng nhanh. Lúc này chàng mới phát giác bọn Bắc Hải Thất Tinh
tên nào tên nấy đều có võ công rất cao siêu và nội lực cũng mạnh vô
cùng. Dần dần chàng cảm thấy áp lực của đối phương càng ngày càng mạnh
hơn trước, bất đắc dĩ chàng phải đổi thế tiến thành thế lui, và có khi
muốn nhảy sang trái hay phải cũng khó khăn nốt. Truy Hồn Bát Kiếm chàng
vẫn có tiếng là nhanh vô cùng, nhưng lần này chàng cảm thấy chân tay
cuống quít, không biết nên chống đỡ thế nào cho phải. Vì vậy chàng hoảng kinh vô cùng.
– Hè hè! Tiểu tử, ngươi có mau hiến cái vòng
Phích Lôi ra không? Chả lẽ ngươi lại muốn chết ở trong trận Bắc Đẩu Thất Tinh này chăng?
Nghe thấy đối phương nói như thế, chàng bụng bảo dạ rằng:
“Bắc Đẩu Thất Tinh Trận! Bọn chúng chả tên là Bắc Hải Thất Tinh là gì? Có lẽ chúng sở trường nhất là bảy người liền tay sử dụng một trận thế kỳ ảo
khôn lường này. Cứ xem tài ba của chúng, đủ thấy chúng không phải là
những nhân vật tầm thường trong võ lâm.
Bây giờ chúng bảy người
liên tay như thế, dù mình đấu với một tên cũng chẳng khác gì là đối địch với cả bảy tên không? Và bây giờ chỉ có một cách là phải thoát ra khỏi
trận thế của chúng, để khỏi bị chúng bao vây, như thế mới hòng cứu vãn
lại được oai thế…
Nghĩ như vậy, chàng liền cười nhạt một tiếng, vận dụng công lực vào toàn thân, sử dụng hai thế kiếm Thông Thiên kiếm
pháp để bảo vệ lấy bổn thân và xông ra ngoài trận.
Ngờ đâu hai
thế kiếm đó là những thế tinh hoa nhất của Thông Thiên Kiếm Pháp, thị
nhanh để thắng địch, oai lực mạnh không thể tưởng tượng được. Công lực
của mình càng mạnh bao nhiêu thì oai lực của hai thế kiếm ấy càng mạnh
bấy nhiêu. Lúc này công lực của chàng đã thâm hậu không thể tả được,
kiếm quang của chàng vừa vung lên đã mạnh như bài sơn đảo hải, áp đảo
vào người đối phương.
Quả nhiên nhóm Bắc Hải Thất Tinh liền bị
đẩy lùi về phía sau bảy tám bước, Tuy vậy bảy chiếc gậy Tu La của chúng
vẫn kết thành một cái lưới rất kín, nhưng Thanh Lam không chịu bỏ lỡ dịp may đó, đã lớn tiếng cười và nói:
– Tiểu gia không có thì giờ tiếp các người nữa!
Nói xong, chàng thuận tay sử dụng luôn thế cuối cùng của pho Thông Thiên
Kiếm Pháp. Thế này là một thế cứu mạng tuyệt kỹ, cả người lẫn kiếm cũng
phi lên cao, rồi chàng rung mạnh lưỡi kiếm một thế, kiếm quang như những vẩy cá bạc làm loé cả mắt đối phương.
Khi chàng hạ chân xuống đã ở ngoài trận Thất Tinh, đang định thừa cơ đào tẩu luôn, thì bỗng thấy
ba chiếc gậy nhằm đầu chàng đánh úp xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!