Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 55: Kẻ bị đánh cuộc đã tới
Lão Quái liền trả lời:
– Y ở Trường Hận Cốc.
– Trường Hận Cốc ư? Lão Tàn này chưa hề nghe thấy ai nói đến cái tên này.
Văn Úy và Hồng Tiếu ngừng tay lại, trố mắt lên nhìn, thấy hai ông già cãi
nhau đến độ mặt đỏ tai tía, vợ chồng chàng không sao xen vào nói được.
Bây giờ lại thấy hai ông ta nhắc đến Trường Hận Cốc, Văn Úy liền xen lời nói:
– Thưa hai vị lão tiền bối, Trường Hận Cốc của Thiên Lý Cô Hành Khách ẩn cư là ở trên núi Cửu Hoa tại tỉnh An Huy.
– Núi Cửu Hoa nào? Núi Cửu Hoa làm gì có Trường Hận Cốc?
Chúng ta mấy chục năm nay chưa hề bước chân vào giang hồ, không ngờ thiên hạ cũng thay đổi nốt.
Lão Tàn nhìn Văn Úy mà nói như vậy, và hỏi tiếp:
– Nhỏ, mi nghe ai nói cho hay thế?
Văn Úy đáp:
– Tiểu sinh nghe thấy lão hòa thượng của chùa Thiếu Lâm đã nói.
– Nếu là lão hòa thượng của chùa Thiếu Lâm đã nói thì không sai rồi. Nào lão quái vật, chúng ta cũng đi An Huy ngay đi.
Nhất Quái vừa cười vừa đáp:
– Nhưng trước khi đi, chúng ta phải thỏa thuận với nhau đã. Đi đến
Trường Hận Cốc, nếu gặp Thiên Lý Cô Hành Khách thì lão Tàn phải để cho
lão Quái này ra tay tấn công trước mới được.
Lão Tàn gãy đầu. Thế là hai ông già, hai vợ chồng Văn Úy liền xuống núi ngay.
Lúc này trời đã thật sáng tỏ, hai ông già râu dài tóc bạc, trông rất quái
dị, mỗi người cắp một người đi như bay. Vì lão Quái với lão Tàn thấy vợ
chồng Văn Úy đi như vậy châm chạp quá, nên mới phải cắp hai người vào
nách mà giở hết tốc lực khinh công ra đi cho thật nhanh.
Tháng
năm là tháng bận rộn nhất của nhà nông, trên đồng ruộng lúc nào cũng có
rất nhiều nông dân làm lụng, nhưng hai lão quái vật không sợ những người đó trông thấy cứ việc đi qua. Sự thật thì khinh công của hai người quá
cao siêu, lại đi quá nhanh, mà bọn nông phu thì đang mải làm lụng, nên
họ chỉ trông thấy có hai cái bóng đen bay đến lướt qua thôi, chứ có biết đâu đó là người, vì vậy không ai để ý đến cả.
Đến giờ Tỵ, hai
lão quái đã chạy tới cách Lôi Công điếm không xa, không ngờ họ đi có hai tiếng đồng hồ mà đã đi được một quãng đường xa hơn hai trăm dặm, tốc đọ thật là kinh khủng.
Hai quái nhân đi vào trong rừng, đặt vợ chồng Văn Úy xuống rồi nhìn nhau mà cả cười:
– Lão Tàn phế đi nhanh như vậy, mới cảm thấy có thú vị phải không?
– Phải, phải, chúng ta hai người không ai đi chậm hơn ai hết.
Hồng Tiếu đang đứng vuốt tóc rối, liền nũng nịu nói:
– Hai vị tiền bối đi nhanh như vậy, thì hai vị cứ đi trước đi, chứ tiểu bối với Thôi lang không đi nữa đâu.
Nhất Quái quay đầu lại, hỏi:
– Tại sao lại không đi nữa?
Lão Tàn cũng nói:
– Hai vợ chồng người không đi thì ai làm nhân chứng cho chúng ta?
Hồng Tiếu cười khì, đáp:
– Muốn vợ chồng tiểu bối đi theo cũng được, nhưng đến chỗ nghỉ, hai vị
phải nghỉ, đến chỗ ăn, cũng phải ăn, chứ hai vị không được đi nhanh như
thế.
Hai lão quái nhìn nhau, rồi đua nhau nhận lời.
Đang lúc ấy Nhất Quái bỗng kêu “ủá một tiếng, nhảy bắn người lên, mồm thì la lên:
– Lão Tàn phế, sao lại có sự may mắn đến thế. Lão xem kìa, món đồ đánh cuộc của chúng ta đã đến kìa.
Lão Tàn tỏ vẻ kinh thị, híp mắt một cái, hỏi:
– Có phải bạn nói tên tiểu tốt vô danh đã tới đấy không?
– Ừ, khinh công của y cũng khá nhanh. ủa! Sao tay của y lại còn cắp một người như thế kia?
Văn Úy nghe thấy hai quái nhân nói như vậy, biết là Thiên Lý Cô Hành Khách
đã tới, nhưng chàng để ý, lại không thấy có một hình bóng nào hết.
Chàng nhìn về phía trước để tìm kiếm, nhưng không thấy có ai hết, thì
Hồng Tiếu đã chỉ tay về phía bên trái, quả nhiên nơi đó có một châm đen
đang phi tới.
Chấm đen ấy chỉ nhỏ bằng hạt đậu thôi, mà hai lão quái còn trông thấy rõ tay của người ấy có cắp một người.
Văn Úy cứ trố mắt lên nhìn, hình như chỉ sợ cái chấm đen ấy biến mất.
Một lát sau, cái bóng đen ấy càng tới càng to dần, hình như đang chạy về
phía mình, và hai chân người ấy như đi trên không chứ không phải đi trên mặt đất.
Lúc sau, khi vợ chồng Văn Úy trông thấy rõ đối phương, thì người ấy đã tới gần chừng hai mươi trượng rồi.
Người đó vừa gầy vừa cao, mặt bịt một cái khăn lụa đen, mặc áo đen, quả nhiên dưới nách có kẹp một người, mà người đó là thiếu nữ mặc áo đỏ.
Khi cái bóng đen ấy vừa tới nơi, mới đặt chân xuống mặt đất, thì Lầu Nhất Quái đã cười giọng quái dị, xông lại tấn công liền.
Ông ta ra tay quá nhanh, khiến người kia ngạc nhiên hết sức, vội lớn tiếng quát hỏi:
– Ngươi là ai?
– Ha hạ.. then sắt tự gãy, cửa đá tự mở, hà hà…
Người gầy gò cười nhạt đáp:
– Lại là ngươi?
Nhất Quái đứng trước mặt người đó, đắc chí đáp:
– Ngài không ngờ lại gặp chúng ta ở đây phải không? Lão Lầu này đang
kiếm ngài đấy. Sao ngài không bỏ cái khăn đen xuống để đối địch với lão
Lầu này mấy chưởng?
Người gầy và cao dùng khăn đen, tuy không trông thấy rõ bộ mặt của y, nhưng đôi mắt rất sáng, chỉ thấy y cười khanh khách, đáp:
– Người có lúc bi, hoan, ly, hợp, trăng có khi mờ, tỏ, tròn, khuyết.
Ngươi được gặp lão phu ở nơi đây, tất nhiên lão phu phải để cho ngươi
được toại nguyện.
Nhất Quái quay đầu lại nhìn lão Tàn, rồi vừa cười vừa nói tiếp:
– Lão Tàn phế, ngươi nghe thấy rõ chưa? Y tức là món đồ để cho chúng ta đánh cuộc đấy.
Lão Tàn không thèm quay mặt lại nhìn người gầy và cao kia mà chỉ lạnh lùng nói:
– Dù sao y cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thôi.
Người gầy gò và cao nghe thấy hai lão quái ăn nói phách lối như vậy, vừa rồi
mình đã ngâm hai câu đó ra, ai ai nghe thấy cũng phải giật mình kinh
hãi, mà sao hai lão quái này lại dửng dưng và có vẻ khinh thường như
thế? Nên y cũng phải hơi ngạc nhiên, không dám coi thường đối phương,
liền lên tiếng hỏi:
– Thế ra hai ngươi muốn ra tay giúp sức hộ chùa Thiếu Lâm đấy à?
Nhất Quái gật đầu đáp:
– Ngươi nói cũng gần đúng một chút đấy. Nhưng hai lão bất tử chúng ta không phải là ra tay để giúp sức hoặc đánh hộ cho ai cả.
Chúng ta chỉ coi người như là một món đồ, để đánh cuộc, ai khiến được ngươi
phải phục thua, ngoan ngoãn đem hiến cuốn Dịch Cân Kinh ra, thì người đó sẽ thắng.
Người gầy và cao cũng cho là mình vô địch thiên hạ,
nghe thấy Nhất Quái nói như vậy liền nổi giận ngẩng mặt lên trời cười
the thé, cái áo đen của y phồng lên như bơm hơi, xương cốt kêu “răng
rắc”.
một hồi, rồi cười khinh hỏi:
– Có phải hai ngươi
muốn lãnh giáo chưởng pháp của lão phu phải không? Tưởng gì chứ việc này cũng không khó, nhưng hai ngươi định cùng lên cả môt lúc, hay là một
đấu với một?
Nhất Quái cười giọng quái dị, đáp:
– Thiên Lý Cô Hành Khách, chả lẽ ngươi không nghe thấy ai nói đến tên tuổi của chúng ta hay sao?
Thiên Lý Cô Hành Khách kiêu ngạo đáp:
– Các người tài ba đến đâu chẳng qua cũng là hai tên vô danh tiểu tốt thôi.
– Hà hà… lý thú đấy. Mấy chục năm nay người trên giang hồ chưa ai dám
gọi hai lão bất tử chúng ta đây như vậy. Nào, lại đây, để lão Lầu thử
chưởng lực của ngươi xem sao đã.
Thiên Lý Cô Hành Khách cười nhạt mấy tiếng, không thấy người y cử động, mà chỉ thấy tay áo y phất một
cái, hữu chưởng đã lẹ làng tấn công tới liền.
Nhất Quái thấy đối phương ra tay nhanh như thế, và chưởng lực cũng mạnh vô cùng, liền cười ha hả, giở ngay Phích Thiên chưởng ra phản công luôn.
Chưởng lực của hai người va chạm nhau, liền có tiếng kêu “bùng” thật lớn như trời
long đất lở, cây cối quanh ở đó cũng đều rung động như bị gió bão vậy.
Văn Úy với Hồng Tiếu hai người tuy đứng cách xa mà cũng thấy vang tai nhức
óc, đủ thấy chưởng thế của hai người lợi hai như thế nào? Lão Tàn trợn
tròn xoe đôi mắt, khẽ kêu “ủa” một tiếng và nói:
– Huyền Linh chưởng!
Tiếng nói của y rất khẽ, ngay vợ chồng Văn Úy đứng trước mặt mà cũng không nghe thấy.
Nhất Quái với Cô Hành Khách cùng lui ra và nói:
– Hãy ngưng tay!
Đấu với nhau một chưởng, Cô Hành Khách cảm thấy chưởng lực của ông già này
thật kinh người, mình khổ luyện mấy chục năm môn Huyền Linh chưởng,
tuyệt học của sư môn mà khắp thiên hạ không ai chống đỡ nổi nay đối
phương không những chỗng đỡ nổi mà còn đẩy lùi mình. Lúc này y thấy Nhất Quái đột nhiên lui bước, y ngạc nhiên hết sức, liền trầm giọng hỏi:
– Ngươi muốn gì?
Nhất Quái chỉ vào người con gái áo đỏ đang bị Thiên Lý Cô Hành Khách cắp dưới nách và nói:
– Ngươi hãy để cô gái kia xuống đã, lão Quái không bao giờ cầu lợi và chiếm phần hơn của ngươi đâu.
Cô Hành Khách cười khì một tiếng, lui về phía sau mấy bước, đặt cô gái áo
đỏ xuống rồi múa song chưởng liên hoàn tấn công luôn hai chưởng một lúc.
Nhất Quái cũng biết đối phương không phải là tầm thường, vội giở chưởng lên chống đỡ liền.
Sau hai tiếng “bùng bùng”, cả hai người vẫn đứng yên một chỗ, không ai bị
đẩy lui cả. Nhất Quái nhe răng cười, thần sắc vẫn như thường, còn Thiên
Lý Cô Hành Khách hình như hơi rung động, hiển nhiên y đỡ xong hai chưởng của Nhất Quái đã cảm thấy chịu không nổi. Quả thực mấy chục năm nay y
chưa hề gặp một cường địch nào mạnh như thế này. Y vội vén tay áo lên,
lộ hai bàn tay đen như mực, rồi đột nhiên xông lên tấn công Nhất Quái
tiếp.
Hai người cùng giở thần oai ra đấu với nhau, chỉ trong nháy mắt đã đấu được bảy tám hiệp liền.
Lão quái càng đấu càng cao hứng, liền quát lớn:
– Để cho ngươi thưởng thức chưởng này của lão Lầu mới được.
Nói xong, ông ta giơ song chưởng lên, hai tay một úp một nâng.
Chỉ nghe thấy “bùng” một tiếng, luồng cương khí nhằm Thiên Lý Cô Hành Khách đẩy tới.
Thiên Lý Cô Hành Khách đấu với Nhất Quái bấy nhiêu chưởng đã gần hết hơi sức, bây giờ lại trông thấy Nhất Quái ra chưởng mạnh như thế, y bèn cố hết
sức giơ tay lên chống đỡ.
Ngờ đâu, thế chưởng là thế “Dương Thanh Ngân Tục” chưởng thứ ba của pho “Hồng Mao Tam Thức” và cũng là chưởng
có oai lực mạnh nhất.
Người gầy và cao giơ song chưởng lên chống
đỡ, cảm thấy chưởng lực của lão quái nặng hàng ngàn cân, trong lòng
hoảng sợ vô cùng, vội giở hét công lực của bản thân, nghiên răng mím môi chống đỡ.
Đấu võ không như các việc khác, kẻ nào mạnh thì sẽ thắng kẻ yêu sẽ bại, không sai một chút nào.
“Bùng”.
Sau một tiếng kêu vang trời động đất, Thiên Lý Cô Hành Khách đã bị Nhất
Quái đẩy lùi tám bước mới đứng vững được. Công lực của y thâm hậu đến
thế mà chống đỡ không nổi chưởng lực của Nhất Quái, y cảm thấy trong
người khí huyết rạo rực tạng phủ chấn động.
Nhất Quái đắc chí cười và nói:
– Thiên Lý Cô Hành Khách đã chịu thua chưa?
Cô Hành Khách tuy bị thương, nhưng vẫn cố lớn tiếng đáp:
– Hai vị báo danh cho lão phu biết đi, lão phu sẽ đợi chờ hai vị trong Trường Hận Cốc.
Nhất Quái chưa kịp trả lời thì Trì lão Tàn đã ung dung xen lời nói:
– Ngươi quả thực là quê mùa chả biết gì cả. Trước mặt hai lão bất tử này mà còn hỏi lôi thôi quá. Nói thật cho ngươi biết để ngươi đi hỏi thăm
xem hai Nam Quái Bắc Tàn là hạng người như thế nào?
– Nam Quái Bắc Tàn?
Y vừa nói vừa rùng mình một cái, rồi cười khinh và nói tiếp:
– Thôi được, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Trường Hận Cốc.
Nói xong, y quay mình đi luôn, bỏ mặc thiếu nữ áo đỏ nằm ở đó. Chỉ trong nháy mắt, y đã đi thật xa rồi.
Nhất Quái lớn tiếng cười và nói vọng theo:
– Ngươi cứ yên tâm, thể nào hai lão bất tử này cũng sẽ tới Trường Hận Cốc.
Nói xong, lão Quái quay lại nói với Bắc Tàn rằng:
– Hà hà! Lão Tàn phế, trận sau đến lượt ngươi đấu đấy nhé?
Lão Tàn bỗng hỏi lại:
– Lão Quái có biết thể lai lịch của tên vô danh tiểu tốt ấy không?
Nhất Quái cau mày lại, đáp:
– Chưởng lực của y lạnh lùng lắm. Nếu y không phải là người của phái Tuyết Sơn thì là người của phái Bắc Hải.
Lão Tàn mỉm cười, nói tiếp:
– Lão Quái nói rất phải, chưởng của y là Huyền Linh chưởng đấy.
Nhất Quái kinh ngạc hỏi lại:
– Lão Tàn bảo y xử dụng Huyền Linh chưởng của lão già ở Bắc Hải…
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Hồng Tiếu bỗng la lên:
– Lão tiền bối, thiếu nữ này là … em gái của tiểu bối… hai vị làm ơn ra tay cứu chữa hộ!
Thì ra Hồng Tiếu thấy thiếu nữ áo đỏ đang nằm ở dưới đất, trông có vẻ quen
thuộc lắm. Thoạt tiên nàng còn tưởng là thiếu nữ lấy trộm kinh ở chùa
Thiếu Lâm, nhưng khi nàng tới gần xem, liền giật mình đánh thót một cái, vì nàng đã nhận ra thiếu nữ đó chính là em gái mình. Nàng đã bị Thiên
Lý Cô Hành Khách điểm trúng yếu huyệt, nên mới nằm yên như vậy.
– Ai là em gái của ngươi? Con nhỏ này ư?
Lão Quái đang nhìn Hồng Tuyến, thì lão Tàn đã lẩm bẩm nói:
– Phải, con bé này đã bị thủ pháp độc đáo của lão già Bắc Hải điểm trúng.
Nhất Quái trợn tròn xoe mắt lên và hỏi:
– Lão Tàn phế, ngươi có dám xác định Thiên Lý Cô Hành Khách là có liên quan với lão già Bắc Hải không?
Lão Tàn không kịp trả lời, từ từ giơ tay phải ra và rất nhanh khẽ vỗ vào người của Hồng Tuyến mấy cái.
– Hà …
Hồng Tuyến đã thở dài một tiếng, mở mắt ra nhìn và vội vàng ngồi dậy, Hồng
Tiếu thấy vậy cả mừng, vội chạy lại ôm lấy nàng và hỏi:
– Em có thấy sao không? Cứ ngồi yên, đừng cử động.
– Ủa ! Chị đấy à? Sao chi…..
Hồng Tuyến thử vận khí thấy người dễ chịu như thường liền chớp mắt mấy cái và hỏi:
– Ủa ! Thôi công tử cũng tới đây đấy à? Nơi đây là đâu thế?
Văn Úy mỉm cười, đáp:
– Cô Hồng Tuyến, cô bị Cô Hành Khách bắt đem tới đây, may được hai lão tiền bối cứu giúp…
Hồng Tiếu lườm chàng một cái và nói:
– Thôi lang, Hồng Tuyến muội mới tỉnh lại, hãy để cho cô ta nghỉ ngơi một lát đã.
Hồng Tuyến quay đầu lại, nũng nịu nói:
– Em không mệt đâu. Chị, hai vị tiền bối này là ai thế? Mau giới thiệu cho em biết đi.
Hồng Tiếu chỉ vào lão Tàn với Nhất Quái hai người mà trả lời Hồng Tuyến rằng:
– Đây, vị này là Trì lão tiền bối, vị này là Lầu lão tiền bối, cả hai
tài ba cao siêu lắm, người trên giang hồ vẫn gọi hai vị là Nam Quái Bắc
Tàn.
Hồng Tuyến biết chị mình xưa nay không hề bước chân vào
giang hồ bao giờ, sao lúc này lại thạo thuộc như thế, và còn biết cả cái gì Nam Quái Bắc Tàn nữa? Nàng còn đang sợ mình nghe lầm, nhưng vẫn vái
chào hai lão quái một lạy.
Lão Tàn hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi ngắm nhìn Hồng Tuyến một hồi rồi gật đầu đáp:
– Hừ! Tinh khí nội tiềm, nội công chính tông đã có căn bản tương đương, Không hiểu con nhỏ này là môn hạ của ai thế?
Hồng Tuyến nghe nói cả kinh, vội đáp:
– Tiểu bối là môn hạ của phái Côn Luân.
Lão Tàn giơ tay lên vuốt râu rồi cười ha hả hỏi tiếp:
– Phái Côn Luân có nhiều nhân tài thực. Con nhỏ này, ngươi có nghe thấy tôn sư nói đến người bạn cũ nào họ Trì không?
Hồng Tuyến nghe nói cả kinh, vì nàng thấy ông ta nói như thế, rõ ràng ông ta là bạn cũ của sư tôn mình, vội cúi mình vái chào:
– Xin lão tiền bối xá tội cho tiểu bối. Chắc Trì lão tiền bối là Đại Phương chân nhân năm xưa phải không?
Trì lão Tàn mỉm cười, Nhất Quái đứng cạnh đó có vẻ nóng lòng sốt ruột, liền lớn tiếng xen lời nói; – Sao lão Tàn phế cứ ở trước mặt con nhỏ thị
già làm bộ làm phách mãi làm chi? Lão Lầu này còn có chuyện muốn hỏi nó.
Nói xong, ông ta quay lại hỏi Hồng Tuyến rằng:
– Con nhỏ kia, suốt dọc đường ngươi có thấy thằng nhỏ họ Giang, cũng là môn hạ của phái Côn Luân ở đâu không?
Hồng Tuyến nghe thấy lão Lầu đột nhiên hỏi như vậy cũng phải ngạc nhiên, hai má đỏ bừng, rồi vội hỏi lại:
– Ỵ.. có phải lão tiền bối muốn hỏi người họ Giang…
Hồng Tiếu thấy em gái mình vừa nghe thấy người ta nói tới Giang công tử, đã quan tâm ngay như vậy, liền cười thầm, vội đỡ lời:
– Hiền muội, Lầu lão tiền bối hỏi về Giang công tử đấy!
– Giang công tử với chúng tôi ba người vì đi tìm kiếm hiền muội nên mới tới đây. Không ngờ…
Hồng Tuyến nghe thấy chị mình nói như vậy, càng lo âu thêm, không đợi chờ
Hồng Tiếu nói xong, đã trợn tròn mắt lên vội xen lời hỏi:
– Chi….. chàng … chàng ta làm sao?
Thấy em gái mình lo âu như vậy, Hồng Tiếu cố ý ngắt lời, không nói nữa.
Văn Úy liền đỡ lời:
– Khi chúng tôi ở trong khách sạn Tảo Dương thì bị người của Tây Xuyên bắt cóc. Sau may gặp Lầu lão tiền bối mới thoát nạn.
Nghe nói Giang công tử bị sư phụ của chúng đuổi bắt nhưng không biết có bắt được hay không?
Hồng Tuyến nghe nói càng hoảng sợ thêm, dậm chân nói tiếp:
– Tây Xuyên Đường môn rất sở trường về cách dùng chất độc, Giang công tử võ công có cao cường đến đâu cũng địch không nổi chúng đâu. Em phải đi
cứu chàng ta ngay mới được.
Nói xong, nàng vội vàng cáo biệt bốn người đang định đị..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!