Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 58: Đột nhiên lột miếng lụa che mặt lên
Thanh Lam vội quay đầu nhìn ra, mới hay người đó là Bạch Mai. Nàng nhanh nhẹn bước vào cười khanh khách nói:
– Ủa ! Lam đại ca đã lai tỉnh rồi đấy à? Em đã vào không biết bao nhiêu
lần rồi, thấy đại ca mãi vận công điều tức nên em không dám làm kinh
động tới. Thức ăn em làm đã nguội rồi, mời anh ra xơi cơm đi.
Nói xong nàng thắp sáng ngọn đèn, rồi cùng Thanh Lam đi sang bên phòng khách.
Thanh Lam thấy trên bàn đã đặt sẵn bốn năm món ăn, tuy chỉ là những gà rừng
với măng tươi thôi, nhưng món nào cũng sạch sẽ và ngon lành vô cùng.
Bạch Mai mời chàng ngồi xuống, rồi có vẻ ngượng và nói tiếp:
– Lam đại ca. Em không biết làm thức ăn đâu. Nếu không ngon đại ca đừng có chê em nhé.
Thanh Lam thấy nàng thực thà như vậy cũng phải phì cười, đáp:
– Mai muội, chúng ta đã là anh em với nhau thì chả cần phải khách sáo, như thế. Những món nào cũng ngon lạnh hết.
– Thế thì anh ăn mau lên.
Quả nhiên Thanh Lam giơ đũa lên gắp ăn luôn. Chàng thấy món nào cũng rất ngon lành, nên chàng cứ khen ngợi hoài.
Thấy chàng ta khen mình, Bạch Mai khoái chí vô cùng.
Chờ cơm nước xong, Bạch Mai lại đưa một ấm nước sôi đem vào cho chàng tắm rửa.
Thanh Lam mới thân được một cô em gái nuôi đẹp như hoa nở vậy, chàng cảm thấy hài lòng hết sức. Chàng chắc nàng thể nào cũng có liên quan gì với
Thiên Lý Cô Hành Khách.
Nghĩ đến Thiên Lý Cô Hành Khách, chàng
lại nóng lòng sốt ruột, vì vợ chồng Văn Úy bị Thiên Lý Cô Hành Khách bắt cóc, bây giờ sống chết ra sao cũng không hay, hoặc hai người bị Thiên
Lý Cô Hành Khách phế mất võ công đi, thì chàng thực hổ thẹn với bản
thân. Chàng lại nhận thấy lúc này công lực của mình đã phục hồi rồi, nên chàng định đi tìm kiếm vợ chồng Văn Úy.
Khi chàng vừa lấy thanh Thất Tinh kiếm xuống, thuận tay đeo ngay lên vai và đang định đẩy cửa
đi ra. Chàng bỗng nghĩ đến Bạch Mai, nàng có võ công khá cao siêu, bây
giờ nàng vừa mới trở về phòng. Nếu để cho nàng biết là mình bỏ đi như
vậy thực không tiện chút nào. Nên chàng định chờ nàng ta ngủ say đã rồi
mới ra đi. Vì vậy, chàng lại ngả lưng ra giường nằm nghỉ ngơi giây lát.
Chờ tới canh hai chàng mới lặng lặng mở cửa phòng lén ra ngoài nhà. Chàng đứng ngắm nhìn lại căn nhà giây lát rồi mới đi.
Ngờ đâu chàng bỗng phát giác dưới ánh trăng sáng, trước ngôi mộ xây bằng đá trắng, đang có một người múa kiếm. Kiếm thế của người này rất chậm
chạp. Người ấy mải múa kiếm nên không để ý Thanh Lam bước ra, và Thanh
Lam cũng bị pho kiếm pháp huyền ảo của người nọ hấp dẫn mà cứ trố mắt
lên nhìn, hình như không hề quen biết bao giờ vậy. Vì pho kiếm pháp ấy
giống hệt thế kiếm duy nhất Càn Khôn Nhất Kiếm mà mình đã học hỏi được,
nhưng thế Càn Khôn Nhất Kiếm động tác rất giản dị, còn pho kiếm pháp kia lại bát kiếm liên phong, biến hoá phức tạp vô cùng.
Thanh Lam cứ lẳng lặng đứng yên để nhận thức, và càng xem càng ngẩn người ra.
Kiếm pháp của người nọ từ chậm đến nhanh, từ giản dị tới phức tạp. Chỉ trong chốc lát, những vòng ánh sáng ấy bỗng tản mác và biến ảo thành muôn
điểm mũi kiếm, như cuồng phong bão vũ sấm sét hạ giáng một lúc vậy.
Lúc này, Huyền quan đả thông, hai mắt của Thanh Lam rất sáng, nên không
những chàng trông thấy rất rõ ràng, và còn thông hiểu từng thế thức một
là khác. Trong khi chàng đang đứng ngẩn người ra xem thì muôn đạo hào
quang ở trước mặt đã thâu lượm hết.
Dưới ánh trăng, Thanh Lam đã trông thấy một tăng sĩ trung niên, mình dong dỏng cao, mặc áo bào xanh, đang đứng yên ở đó liền.
Nhưng văn sĩ ấy lại dùng chiếc khăn màu xanh che mặt khoanh tay đứng một cách ung dung.
– Nhỏ kia, lại đây.
Tiếng nói của văn sĩ không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng và có vẻ hiền từ lắm.
Thanh Lam bỗng cảnh tỉnh và đã nhận ra văn sĩ nọ chính là Thiên Lý Cô Hành
Khách đã tấn công mình hồi hôm. Chàng đang định đi kiếm y, không ngờ y
lại xuất hiện ở nơi đây. Chàng chỉ hơi suy nghĩ một chút đã nghe lời đối phương mà liền tới gần, cúi đầu vái chào và hỏi:
– Có lẽ lão tiền bối là Thiên Lý Cô Hành Khách?
– Thiên Lý Cô Hành Khách ư? Ai? Lão phu ư?
Đôi mắt của văn sĩ ấy tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, ngắm nhìn Thanh
Lam môt hồi, khẽ gật đầu, có vẻ khen ngợi, và cười khì, nói:
–
Đã mấy chục năm rồi, lão phu không hề cho ai biết tên tuổi của mình cả,
vì vậy những kẻ hiếu sự trong giang hồ mới đặt cho lão phu một cái tên
kỳ dị và lố bịch như thế.
Nói tới đó, văn sĩ bỗng đổi giọng, ôn tồn nói tiếp:
– Cậu nhỏ này phúc duyên kể cũng thâm hậu lắm, nên mới được Côn Luân lão nhân đoái hoài tới như vậy. Ngày hôm nay cậu gặp lão phu lại càng có
duyên thêm. Lão phu có một việc này muốn nhờ vả, không biết cậu có nhận
lời hay không?
Không đợi chờ Thanh Lam trả lời, ông ta thở dài
một tiếng, cởi cái khăn xanh bịt mặt ra. Lúc này Thanh Lam mới trông
thấy rõ mặt của văn sĩ, thấy đối phương là một người rất đẹp trai, tuổi
trạc trung niên. Vì quá trẻ, nên trông ông ta chỉ trạc độ ba mươi lăm,
ba mươi sáu thôi.
Mấy chục năm chưa ai được trông thấy bộ mặt
thực của lão phu cả, ngay đến cả người thân cận nhất cũng vậy. Lão phu
ẩn cư tại Trường Hận Cốc này vốn dĩ định ở đây cho tới lúc chết, không
ngờ sự thể đã trái với nguyện vọng. Lão phu còn một tâm sự này chưa làm
xong, cho nên lão phu cũng không tiếc gì mà truyền lại tuyệt nghệ cho
cậu giúp lão phu làm việc đó…
Thanh Lam thấy văn sĩ nói hằng
nửa ngày mà vẫn chưa nói rõ công việc ông ta định nhở mình là việc gì,
trái lại ông ta lại bảo “không tiếc công truyền thụ tuyệt nghệ cho mình, chả lẽ là pho kiếm pháp vừa biểu diễn cho ta xem chăng?
Thanh Lam nghĩ như vậy, liền buộc mồm hỏi:
– Chẳng hay lão tiền bối có việc gì định ủy thác cho tiểu bối thế…?
Không đợi chờ Thanh Lam nói xong, văn sĩ trung niên đã lên tiếng nói át giọng chàng liền:
– Lão phu sắp phải rời khỏi nơi đây rồi, tâm nguyện duy nhất của lão phu là mong cậu trông nom hộ con Mai nhi.
– Trông nom hộ cô Mai nhi ư? Lão tiền bối là…
– Phải! Lão phu muốn cậu trông nom nó suốt đời. Hà! Lão phu chắc thể nào cậu cũng sẽ làm được việc này. Thôi, lão phu đi đây.
Thanh Lam nghe thấy ông ta bảo đi ngay, bỗng nghĩ đến vợ chồng Văn Úy, vội hỏi với:
– Lão tiền bối…
Nhưng chỉ trong nháy mắt, văn sĩ trung niên ấy đã đi mất dạng và chỉ nghe
thấy giọng ngâm nga của ông ta văng vẳng vọng trở lại thôi:
– Người có bi, hoan, ly, hợp, trăng có khi mờ, tỏ, tròn khuyết.
– Lão tiền bối hãy ngưng bước đã.
Thanh Lam lo âu vô cùng, vừa gọi với như vậy, vừa đuổi theo luôn. Chàng giở
hết tốc độ khinh công ra mà đuổi, nhanh như một mũi tên vậy.
Công lực của chàng rất tinh thâm, chàng chỉ nhảy một cái lên cao rồi lướt
nhanh như bây, dưới ánh sáng trăng, tựa như một luồng khói nhẹ, bay
thẳng về phía trước. Chỉ trong nháy mắt đã tới Cốc khẩu.
Phía đằng trước có một trái núi nhỏ, ven núi có một con đường mòn. Con đường này trông sang một cái thung lũng khác.
Thanh Lam hơi ngừng bước, bỗng nghĩ đến lời nói của ông già Hồng Phúc chủ
quán rượu. Chàng ngửng mặt lên nhìn phương hướng rồi cúi đầu xuống nhìn
kỹ lại con đường mòn quả thấy con đường này đi về phía Bắc, và còn ngoẹo sang bên nới đó mới là Trường Hận Cốc, chỗ ở của Thiên Lý Cô Hành
Khách. Nhưng lúc này chàng đã rời khỏi nơi đây, không khi nào còn trở
lại trong sơn cốc nữa.
Chàng chỉ đứng ngắm nhìn một hồi, rồi tung mình lên trên núi ở trước mặt liền. Núi đó rất nhỏ, chàng chỉ nhảy mấy
cái đã sắp tới đỉnh.
Bỗng dưới chân núi, chỗ cốc khẩu, có tiếng cười the thé và tiếng người nói vọng lên:
– Hà hà! Then sắt tự gãy, cửa đã tự mở, hà hà!
– Người có lúc bi, hoan, li, hợp… trăng có khi mờ, tỏ, tròn, khuyết.
Nghe thấy tiếng nói của hai người đó, Thanh Lam rùng mình đến thót một
cái, chàng đã nhận ra tiếng nói đó là của Lầu Nhất Quái, người đã được
mình cứu giúp. Chàng không ngờ ông ta cũng tìm tới được Trường Hận Cốc
này.
Chàng vừa nghĩ vừa nhảy xuống dưới đèo và ngó xuống chỗ có tiếng người vừa nói.
Chàng thấy Thiên Lý Cô Hành Khách Hành Khách vẫn dùng khăn tay phủ mặt,
khoanh tay đứng yên, phía trước mặt y có hai quái nhân tóc dài.
Người bên phải tóc dài xuống tận đầu gối, râu dài đến tận ngực chính là Nhất Quái.
Còn người bên trái thì tóc bạc dài xuống tận vai, mặt trẻ như con nít, tay trái chân trái đều bị tàn phế, ăn mặc áo vàng.
Phía sau hai ông già lại có đôi thanh niên nam nữ đang đứng sát cánh nhau,
trông rất âu yếm, nhưng vì đứng quá xa nên chàng không trông thấy rõ mặt họ. Chàng chỉ nghe thấy Nhất Quái cười ha hả nói:
– Thiên Lý Cô Hành Khách Hành Khách, ngươi không ngờ ta đến nhanh như vậy phải không ?
Thiên Lý Cô Hành Khách Hành Khách lạnh lùng đáp:
– Các người tới rồi đã làm gì nổi ta nào?
Nhất Quái quay đầu lại nhìn ông già đứng cạnh, cười ha hả nói với ông ta rằng:
– Ủa! Ngươi quên vụ đánh cuộc của chúng ta rồi ư?
Thiên Lý Cô Hành Khách Hành Khách ngửng mặt lên trời, cười nhạt đáp:
– Không ngờ lão phu cách biệt thế gian lâu như vậy mà cũng có người tới
đây. Chả lẽ các ngươi không nghe thấy người ta nói tới cấm lệ của sơn
cốc này hay sao?
Nhất Quái chưa kịp mở mồm thì ông già áo vàng vẻ mặt như con nít đã dùng giọng mũi kêu ” hừ” một tiếng, đáp:
– Lão quát vật, không ngờ một tên vô danh tiểu tốt nay mà cũng có lắm lệ luật thối tha như thế.
Nhất Quái liền giơ bàn tay hộ pháp lên vỗ một cái, rồi vừa cười vừa đáp:
– Phải đấy! Lão tàn phế! Lệ luật thối tha của y là để đối phó với ngươi, vậy chính ngươi phải ra mặt đối phó với y mới đúng chứ?
Thiên Lý Cô Hành Khách hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi nhìn thẳng vào mặt ông già áo vàng, nói tiếp:
– Vô danh tiểu tốt ư? Hà hà! Đã mấy chục năm nay lão phu không dùng đến
tên tuổi lâu rồi, hai chữ vô danh, lão phu còn chịu nhận được, chứ còn
hai chữ tiểu tốt thì phải hai người các ngươi! Hai ngươi phải biết, ai
đã vào trong Trường Hận cốc này, theo thường lệ phải bị phế mất võ công, vứt ra ngoài sơn cốc! Nhưng ngày hôm nay, trần duyên của lão phu đã
mãn, phải rời khỏi nơi đây để đi nơi khác!
Các ngươi đến cũng kịp thời đấy! Lần này lão phu phá lệ, để cho các ngươi được rút lui toàn vẹn!
Ông già áo vàng nghe nói liền cười khì một tiếng rồi nói với Nhất Quái tiếp:
– Lão Lầu, tên vô danh tiểu tốt này nói hăng thật! Nhưng tiếc thay, hai
tên bất tử này vẫn không chịu để cho ai nâng đỡ, và cũng không muốn rút
lui một cách toàn thân bao giờ!
Nhất Quái liền đỡ lời:
–
Có lẽ y cũng quên mất người của y nặng được bao nhiêu đấy .. Nói tới đó, ông ta cười ha hả, rồi quay lại nói với Thiên Lý Cô Hành Khách tiếp:
– Thiên Lý Cô Hành Khách! Vì ngươi đã thua một tên nên mới hẹn với chúng ta phải đi xa hàng ngàn dặm tới Trường Hận cốc này.
Không ngờ đến đây ngươi lại muốn rút lui như vậy? Nhưng nếu ngươi muốn rút
lui cũng được, qÚy hồ hai tay dâng cuốn Dịch Cân Chân Kinh lên cho chúng ta, thì chúng ta cũng coi như vụ đánh đố của chúng ta không đến nỗi
đánh xuông! Chẳng hay ngươi có bằng lòng không?
Thanh Lam ẩn núp ở sau cây nghe thấy rõ ràng, liền nghĩ thầm:
“Thì ra Nhất Quái rủ bạn tới đây giúp sức cũng vì cuốn Dịch Cân Kinh đấy”.
Có lẽ Thiên Lý Cô Hành Khách bị hai người nọ chọc tức liền giương cổ lên, rú một tiếng thật dài.
Tiếng rú ấy thánh thót như long ngâm, Thanh Lam là người có nội công thượng
thặng, huyền quan đã đả thông như vậy mà cũng còn cảm thấy váng tai nhức óc chàng kinh hoảng vô cùng và nghĩ tiếp:
– Với công lực này của Thiên Lý Cô Hành Khách có thể nói là y vô địch thiên hạ.
Thiên Lý Cô Hành Khách rú xong liền nói:
– Hai người thật không biết tiến thoái. Bây giờ lão phu lại đọc hai câu
tục ngữ, khi đọc xong mà hai người chưa rút lui ra khỏi sơn cốc thì đừng có trách lão phu hạ thủ vô tình!
Nói tới đó, y liền lớn tiếng ngâm nga:
– Người có lúc bi hoan ly hợp, trăng có lúc mờ tỏ tròn khuyết.
Giọng ngâm rất kêu, ông già áo vàng cũng phải kêu “ủa” một tiếng rồi khẽ nói với Nhất Quái rằng:
– Giọng nói của lão quái vật này không giống như tiếng nói của tên vô
danh tiểu tốt, vả lại nội công của y thâm hậu hơn nhiều. Có lẽ không
phải là y đâu?
Nhất Quái trợn một mắt lên, cười nhạt một tiếng rồi đáp:
– Biết đâu không phải là y giả bộ? Lão tàn phế, nếu ngươi sợ thì để lão Lầu này đối phó với y cho!
Ông già áo vàng giở mặt, giận dữ đáp:
– Bậy nào! Dù có ông trời xuống đi chăng nữa, cũng chỉ do một mình ta chống đỡ thôi chứ không cần phải nhờ ngươi giúp sức!
Thiên Lý Cô Hành Khách nhìn thẳng vào mặt hai người mà quát hỏi tiếp:
– Có thật hai người không chịu đi không?
Ông già áo vàng tủm tỉm cười khẽ nói:
– Ta không thể nào đi được, vì nếu đi thì thua cuộc với lão quái vật!
Thiên Lý Cô Hành Khách không sao nhịn được, liền nói tiếp:
– Được!
Ông già áo vàng cũng gật đầu phụ hoạ:
– Được …
“Bùng”.
Thanh Lam đang chăm chú nhìn, mắt không hề chớp nháy tí nào, mà cũng chỉ
trông thấy hai cái bóng người vừa chập vào nhau lại rẽ ra ngay chứ chàng cũng không thấy rõ hai người đã ra tay như thế nào mà chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng thôi, thật là nhanh hơn cả điện chớp.
Thiên Lý
Cô Hành Khách lui về phía sau một bước, còn ông già thì bị đẩy lui những hai bước, nhưng hai người đều ngẩn người ra nhìn nhau. Ông già áo vàng
kinh ngạc nói:
– “Long Phi Cửu Thiên” (Rồng bay chín từng trời) Thiên Lý Cô Hành Khách cũng buột miệng la lên:
– Tiên Thiên Thái Cực thức!
– Ngươi là Côn Luân Tinh …
Ông già áo vàng vừa mới nói tới đó đã nghe thấy Thiên Lý Cô Hành Khách quát lớn, át giọng không cho ông ta nói tiếp, mà trả lời rằng:
– Trì lão Tàn, nếu ngươi không giở thế võ Tiên Thiên Thái Cực thức ra thì lão phu vẫn chưa nhận ra được là ai! ồ hai người là Nam Quái, Bắc Tàn, hai
người cùng tới đây một lúc! Hà hà! Biệt hiệu của lão phu đã lâu không
dùng tới rồi, người còn nhắc nhở đến làm chi?
Nói tới đó, y lại cất giọng ngâm:
– Người có lúc bi hoan ly hợp, trăng có lúc mờ tỏ tròn khuyết.
Vừa ngâm xong, ông ta đã giở thế “Long Phi Cửu Thiên” và tung mình nhảy lên trên không.
Thanh Lam nóng lòng vô cùng, vội nhảy ra, lớn tiếng kêu gọi:
– Lão tiền bối, xin hãy ngưng bước!
Thanh Lam nhảy ra nhanh như thế mà vẫn không kịp. Thiên Lý Cô Hành Khách đã mất dạng rồi.
Bỗng có tiếng cười rất lớn nổi lên, Lầu Nhất Quái đã nhanh như một luồng gió nhảy tới gần Thanh Lam, và lên tiếng hỏi:
– Hà hà! Chú em đã tới đấy à?
– Nhỏ kia, lão phu cũng đang kiếm ngươi đấy!
Lão Tàn cũng nhảy lại mà nói như thế, Nhất Quái thấy vậy liền trợn tròn xoe đôi mắt, vội tiến lên, đứng trước mắt Thanh Lam để ngăn cản lão Tàn, và trầm giọng hỏi:
– Lão Tàn phế, ngươi kiếm y làm chi?
Nhất Quái đáp:
– Ta kiếm y tất nhiên có việc của ta!
– Thì ta cũng thế!
– Giang huynh!
– Giang công tử!
Vợ chồng Văn Úy vừa chạy lại, vừa kêu gọi như trên.
Thanh Lam thấy vợ chồng chàng nọ, mừng rỡ khôn xiết, vội nói:
– Thôi huynh, đại tẩu, không ngờ ra là hai vị.
– Hè hè, các ngươi ai là Thiên Lý Cô Hành Khách?
Một tiếng nói rất hùng dũng ở trong rừng vọng ra, tiếp theo đó có một cái bóng người ở trên cao phi thân xuống.
Người đó là một đạo sĩ trung niên, chân đi đất, mình mặc áo bào màu đồng cổ. Y vừa nhảy xuống đã trố mắt lên nhìn mọi người và quát hỏi:
– Đạo gia hỏi như vậy mà các ngươi không nghe thấy hay sao?
Lão Tàn híp đôi mắt lại, đáp:
– Có lẽ.
Nhất Quái tính rất nóng nảy, thấy đạo sĩ nọ có thái độ ngông cuồng như vậy, liền trố mắt lên hỏi lại:
– Ngươi hỏi ai?
Đạo sĩ đi chân không liền cười khỉnh, cũng hỏi lại tiếp:
– Đạo gia hỏi ngươi đấy!
Lão Tàn có vẻ khinh thị, đưa mắt nhìn lão Quái, lắc đầu một cái rồi nói rằng:
– Lão quái vật, chúng ta không hoài hơi nói hắn làm chi!
Nhất Quái hiểu ý, liền cười ha hả, hỏi lại đạo sĩ kia rằng:
– Ngươi hỏi ta ư? Hà hà! Thế còn ta thì hỏi ai?
Đạo nhân liền nổi giận, quát hỏi tiếp:
– Lão tặc, ngươi có phải là Thiên Lý Cô Hành Khách không?
Nhất Quái lắc đầu đáp:
– Phải thì sao? Không phải thì sao?
Lão đạo sĩ liền rút một thanh trường kiếm màu đồng cổ ra và trả lời:
– Nếu phải thì ngươi mau theo đạo gia lãnh tội!
– Hà hà! Ai dám hỏi lại lão Lầu này nào?
Nhất Quái chưa cười xong, lão Tàn đã “ủa” một tiếng và khẽ nói:
– Lão quái vật, thanh kiếm trong tay y là Đồng Da kiếm.
Nhất Quái nghe nói ngẩn người ra nhìn thanh kiếm ở trong tay đạo sĩ, rồi nghiêng đầu hỏi:
– Ngươi nói đạo sĩ này là môn hạ của lão già Tư Mã hay sao?
Đạo sĩ nọ liền giơ kiếm lên, chỉ vào mặt lão Quái mà hỏi:
– Lão tặc, các ngươi đã biết lai lịch của Đông Hải Tam Tiên thì mau mau
thúc thủ chịu trói đi! Chả lẽ lại phải chờ đạo gia này phải ra tay hay
sao?
Lão Tàn lạnh lùng hỏi lại:
– Nhỏ kia, ngươi thật không biết trời cao đất rộng là gì hết!
Ngươi có biết bọn lão phu hai người đây là ai không?
Đạo sĩ ngửng đầu lên trời cười ha hả đáp:
– Những cao thủ ở võ lâm Trung Nguyên chỉ có tiếng chứ không có miếng.
Dù ngươi có là Võ Lâm Lục Tuyệt đi chăng nữa thì cũng chẳng làm gì nổi
ta! Lại đây, hai người có giỏi thì hãy chống đỡ ba thế kiếm của ta!
Nhất Quái ngạc nhiên hỏi lại:
– Võ Lâm Lục Tuyệt là cái gì? Ai là võ Lâm Lục Tuyệt? Sao lão phu không nghe thấy người ta nói tới …
Nói tới đó, y chỉ tay vào mặt vợ chồng Văn Úy mà nói rằng:
– Chỉ hai đứa nhỏ kia cũng đủ đối phó với ngươi rồi, chứ chả cần phải lão Lầu này ra tay!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!