Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 41: Không quen với đồ Đắt tiền
Lãnh Mạn Nguyên kéo chăn che người cho Nhã Lan, thím Liễu đã đẩy cửa đi vào.
“Mạt…tổng giám đốc!” thím Liễu không ngờ muộn thế này rồi mà Lãnh Mạn Nguyên vẫn ở đây, bà ngây người ra ở cửa rồi nói: “Hai người còn có việc, vậy tôi đi trước….”
“Không cần đâu. ” Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng đi ra khỏi phòng, anh tiện tay đóng cửa rầm cái, hành động đó cho thấy thái độ anh không hề vui vẻ.
Thím Liễu đoán được phần nào câu chuyện qua gương mặt đỏ của Nhã Lan, bà vui mừng nói: “Thế này có phải tốt không, thế này có phải tốt không.”
Nhã Lan luôn cảm thấy giữa thím Liễu và Lãnh Mạn Nguyên là mối quan hệ không bình thường, thím Liễu thường gọi thẳng tên anh khi không có người, hơn nữa đặc biệt quan tâm anh, điều này dường như không giống với người ngoài.
Còn Lãnh Mạn Nguyên lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với thím Liễu nhưng cũng không bài trừ hay ghét bỏ bà.
Giữa bọn họ có chuyện gì sao? Nhã Lan từ trước tới giờ không thích xen vào chuyện của người khác, bởi thế nên cô cũng không hỏi. Thời gian này thái độ của Lãnh Mạn Nguyên đối với cô khá hơn nhiều rồi, hai người cũng như ngầm thỏa thuận với nhau không còn đối đầu nhau nữa.
Nhã Lan phát hiện, mỗi ngày không được gặp Lãnh Mạn Nguyên cô đều cảm thấy khó ngủ, hoặc là cô sợ ngủ đi rồi anh lại làm chuyện gì đó với cô. Nhã Lan tự nghĩ như thế để lừa bản thân.
“Con người tổng giám đốc thực sự rất tốt.” Thấy Nhã Lan im lặng, thím Liễu bắt đầu câu chuyện: “Người ngoài đều nói cậu ấy lạnh lùng, vô tình, độc ác, đó chẳng qua là cách tự bảo vệ mình của cậu ấy thôi, khi nhỏ cậu ấy phải trải qua quá nhiều khổ nạn rồi, thậm chí thiếu chút nữa còn mất mạng trong tay người thân yêu nhất, cậu ấy không thể không làm cho mình trở nên mạnh mẽ.”
“Thiếu chút nữa chết trong tay người thân yêu nhất thì có thể trút giận lên tất cả mọi người để báo thù à?” Nhã Lan nói vẻ không phục, cô nhớ tới những gì anh đã đối xử với cô.
“Không phải như thế, Nhã Lan, tổng giám đốc đối với cô khác. Cậu ấy chưa từng quan tâm tới cô gái nào như quan tâm tới cô đâu, cậu ấy yêu cô đấy, chỉ là từ nhỏ luôn sống ở trong một môi trường khép kín, không có được tình yêu thương, vì thế, vì thế mà cậu ấy căn bản không biết thể hiện tình yêu thôi!”
Tiếng nói của thím Liễu vang lên bên tai, Nhã Lan bất an xoay người lại, trong lòng cô có cảm giác đó gì khác khác, rốt cuộc là cảm giác gì thì nhất thời cô nói không rõ được.
Chuông điện thoại reo lên, Nhã Lan theo thói quen đưa tay với điện thoại, là Uyển Nhân.
“Uyển Nhân, có chuyện gì vậy?”
“Uyển Nhân, sắp khai giảng rồi, cậu có định bảo lưu không?”
ồ, tính nhẩm thời gian thì kì nghỉ đúng là sắp kết thúc rồi, cô còn có thể tiếp tục đi học không?
Lãnh Mạn Nguyên không cho phép cô ra khỏi nhà, cũng không có cơ hội đi làm thêm nữa, học phí của cô, lại cũng không có tiền cứu trợ.
“Đây là kì học cuối cùng rồi, Lãnh Mạn Nguyên chắc sẽ không ngăn cản cậu đâu chứ? nếu vậy thì đáng tiếc lắm.”
Lãnh Mạn Nguyên! Mọi vấn đề đều xuất phát từ cuộc hôn nhân vô vị giữa cô và Lãnh Mạn Nguyên! Nếu cuộc hôn nhân này kết thúc thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Ý nghĩ li hôn lại xuất hiện trong đầu cô, Nhã Lan nói thêm vài câu nữa với Uyển Nhân rồi liền cúp máy.
Cô quyết định, ngày mai nhất định tìm cơ hội để nói về chuyện ly hôn.
Lãnh Mạn Nguyên dường như cố ý tránh mắt Nhã Lan, kể từ sau tối ngày hôm đó anh không xuất hiện nữa, đừng nói tìm anh có việc, ngay đến cả bóng dáng anh còn không thấy đâu. Và đến sáng ngày thứ năm, bà Trương đưa đến một đống quần áo mới, chỉ nhìn chất liệu thôi cũng đủ biết giá của chúng không phải bình thường.
“Đây là quần áo mà đích thân tổng giám đốc chọn cho cô.” Khuôn mặt u ám thường ngày của bà Trương có vẻ tươi tắn hơn rồi, giọng nói cũng không còn lạnh lùng nữa.
Vỗ tay vài cái, vài người nữ phục vụ nhanh chóng đem số quần áo mắc vào tủ sau đó cúi người chào cô và lui xuống.
“Ơ!” Nhã Lan lên tiếng gọi với lại bà Trương: “Lãnh… tổng giám đốc đang ở đâu rồi?”
“Ở công ty.” Bà Trương trả lời ngắn gọn, và dường như nhớ ra điều gì, bà ta lại nói tiếp: “Tổng giám đốc dặn dò, cô nhớ hãy trang điểm một chút, buổi trưa cậu ấy sẽ đưa cô đi ăn cơm ở ngoài.”
“Ồ!” Nhã Lan cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng cô vẫn làm ra vẻ bình tĩnh. Chiếc tủ quần áo cỡ lớn bây giờ đã đầy kín, lật những cái mác ngoắc bên trong chỗ quần áo, đều là những hàng hiệu nổi tiếng thế giới. Chuyên ngành học của Nhã Lan là thiết kế trang phục, đương nhiên cô biết, những thương hiệu này đều là thương hiệu trong top 10 trên thế giới.
Một số tiền nhớ như vậy, chỉ riêng tiền mua chỗ quần áo này thôi cũng đủ để một gia đình bình thường ở trong thành phố mua được mấy căn căn hộ, và sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Nhã Lan nhìn hết một lượt, rồi chọn một chiếc váy liền thân đơn giản nhất.
Khi cúi đầu xuống, ngăn tủ bên dưới lại để hàng loạt những đồ nội y được làm rất tinh xảo. Ngay cả những đồ này anh cũng mua? Nhã Lan không ngờ rằng Lãnh Mạn Nguyên lại cẩn thận đến thế! Cầm lấy một chiếc, cỡ 32c, đúng là cỡ mà cô mặc. Mặt cô đột nhiên đỏ lên, sao anh biết cô mặc đồ nội y cỡ nào?
Trong nhà hàng sang trọng, mấy chữ tiếng anh được trang trí cầu kì ghi bên trên biển hiệu, bên dưới là tiếng Trung đã được dịch ra, ngay từ biển hiệu khi vào cửa nhìn đã cầu kì và sang trọng rồi. Ngước nhìn người ra người vào trong nhà hàng, ngoài những ngôi sao nổi tiếng trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thời thượng thì là những người châu Âu cũng không kém phần lộng lẫy. Có thể thấy đây là nơi mà những người có tiền mới thường lui tới.
Nhã Lan vừa mới bước chân vào trong liền nhận được lời chào nhiệt tình của quản lý cửa hàng: “Cô Quắc, tổng giám đốc đang ở phía trong đợi cô rồi ạ!”
Người quản lý cúi người xuống với bộ dạng tươi cười lấy lòng và dẫn cô đi. Nhã Lan được đưa tới một căn phòng nhỏ trang trí rất tỉ mỉ, Nhã Lan đang ngồi phía trong hướng ánh mắt ra cửa chờ cô tới.
“Có thích những bộ đồ đó không?” Lãnh Mạn Nguyên nhìn bộ váy xinh đẹp trên người Nhã Lan với vẻ rất hài lòng.
Thích không? Toàn những đồ đắt tiền, tuy cô là con gái thứ hai của nhà họ Quắc cũng không tới nỗi nào nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng dùng những đồ xa xỉ như vậy, cô rất không quen, có điều, cô vẫn gật đầu, khiến cho Lãnh Mạn Nguyên cười mãn nguyện.
Không thể phủ nhận, khi anh cười nhìn anh rất dễ mễn, so với nụ cười lạnh lùng thường ngày thì nụ cười của anh hôm nay ấm áp hơn nhiều, như đánh vào lòng người. Người đàn ông này có nụ cười còn đẹp hơn cả phụ nữ.
“Ăn đi!” anh nói nhẹ nhàng với cô. Còn Nhã Lan thì nhìn trước nhìn sau, không biết phải bắt đầu thế nào. Từ trước tới giờ cô chưa từng bước chân vào những nhà hàng mang phong cách phương tây thế này.
Lãnh Mạn Nguyên cho rằng cô đang ngại ngùng thôi, anh cầm lấy dao và dĩa, cắt miếng bít tết trong đĩa ra làm nhiều miếng nhỏ. Động tác của anh vô cùng nho nhã và tự nhiên khiến cho Nhã Lan bị cuốn hút.
“Ăn đi!” Lãnh Mạn Nguyên nhìn Nhã Lan vẫn ngồi yên không động đậy, anh liền giục.
“Ồ!” Cô đỏ mặt lên, cúi đầu xuống, làm theo những động tác mà Lãnh Mạn Nguyên vừa làm.
Những động tác lần đầu của cô có chút vụng về, có điều thông minh như cô thì chẳng mấy chốc mà cô đã nắm được kĩ năng, cô nhanh chóng cắt miếng bít tết làm nhiều miếng nhỏ hình vuông. Cô là sinh viên ưu tú trong trường, học cái gì cũng nhanh hơn người bình thường, đây là một trong số những lí do mà Uyển Nhân rất phục cô.
“A….khó ăn quá, còn chưa chín nữa!” một miếng thịt được đưa vào mồm, mùi tanh của máu tươi nhanh chóng lan truyền trong miệng, cô nheo mày lại, nhổ miếng thịt ra, miệng thấy ghê ghê, cô sợ hãi và cảm thấy không muốn ăn nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!