Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 86: Thù cao bằng trời
Lan Nhi thấy kẻ đại thù bị cháy xém như vậy, nàng vội cúi xuống nhặt những hòn đá to bằng nắm tay, và cứ nhằm người Sĩ Ngạc
mà ném tới tấp.
– Chú em ở đây làm gì thế? Mau theo lão Lầu đi gặp lão già Đồng Da, chứ không nên quanh quẩn như thế này nữa!
Giọng nói kêu như tiếng trống ở đằng xa vọng lại. Tiếng nói vừa tới nơi thì
đã có một bóng người cao lớn vạm vỡ lướt theo tới, dưới hông của ông ta
còn cặp hai người. Khi tới nơi, ông già nọ bỗng buông hai nam nữ đang
cặp ở dưới nách xuống đất. Đôi nam nữ này trông rất xinh đẹp, rất anh
tuấn và phong lưu.
Thiếu nữ nọ nằm ở trên mặt đất, vừa trông thấy Bạch Mai bỗng thất kinh kêu “ủa” một tiếng, rồi phi thân lên, chạy lại
ôm chặt lấy người Bạch Mai. Còn ông già to lớn vạm vỡ, tóc phủ xuống tận vai, trông rất quái dị, hai mắt sáng như hai ngọn đèn ló, cứ nhìn thẳng vào mặt Sĩ Ngạc, mồm thì cười ha hả và nói:
– Lại là ngươi! Hà hà! Then sắt tự rớt, cửa đá tự mở!
Ông ta vừa nói vừa giơ bàn tay to như cái quạt nan lên, nhằm Sĩ Ngạc tấn công luôn.
Lúc này Sĩ Ngạc vừa dập tắt được ngọn lửa cháy bén vào quần áo của mình, và còn bị Lan Nhi dùng đá ném vào người lia lịa, y chưa hết đau nhức, nay
lại nghe thấy những lời nói của lão Quái như trên, trong lòng rất kinh
ngạc. Y không dám tiếp chiến, chỉ rú lên một tiếng rất rùng rợn rồi chạy thẳng luôn về phía Tây. Biệt hiệu của y là Thần Hành Vô Ảnh nên thân
pháp của y nhanh kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt y đã lướt vào trong khu rừng
rồi. Quái nhân tóc dài thấy thế lại cất tiếng cười như điên như khùng.
Lan Nhi thấy Sĩ Ngạc bỏ chạy, vừa lo âu vừa tức giận, liền quát lớn:
– Lão tặc, ngươi còn chạy đi đâu nữa?
Quát xong, nàng định đuổi theo. Ngờ đâu nàng vừa cất bước thì cánh tay phải
của nàng đã bị người khác nắm chặt. Lúc này lý trí của nàng đã bị hỗn
loạn hết, nên nàng không biết người vừa nắm lấy tay mình là ai, vội rụt
tay lại và vẫn dùng chưởng thay kiếm, sử dụng thế “Trấn Đối Nhất Kiếm”
nhằm ngực người đó bổ xuống luôn.
Một tiếng kêu “bùng” thật to nổi lên, đủ thấy Lan Nhi tấn công thế ấy mạnh biết bao.
Ngờ đâu chưởng của nàng đánh trúng vào ngực đối phương như là đánh vào một
cái trống bằng đá vậy, khiến cánh tay của nàng vừa đau nhức vừa tê tái.
Nàng kinh hãi vô cùng, vội quay đầu lại nhìn, mới hay người vừa nắm tay
mình chính là quái nhân tóc dai đã dọa nạt Sĩ Ngạc. Nàng vội cố giắng
tay ra và lớn tiếng nói:
– Lão tiền bối mau buông tay ra! Y là kẻ thù của tiểu bối đấy!
Quái nhân tóc dài cười ha hả, đáp:
– Con nhỏ này, mi không đuổi kịp y đâu. À, lão phu hỏi mi câu này! Chẳng hay mi có thấy chú em của lão phu ở đâu không?
Lan Nhi lắc đầu, hậm hực đáp:
– Không biết! Ông có mau buông tay tôi ra không?
Thì ra hai thanh niên nam nữ vừa được Lầu Nhất Quái đem tới chính là vợ
chồng Văn Úy. Họ vừa mới tới nơi đã ôm chặt lấy Bạch Mai. Hồng Tiếu còn
dùng tay xoa bóp cho nàng. Giây phút sau, Bạch Mai mới lai tỉnh, hai mắt chớp nháy một hồi rồi bỗng òa lên khóc.
Hồng Tiếu thấy vậy cả kinh, vội hỏi:
– Cô Bạch Mai, mau tỉnh lại đi! Tại sao cô khóc lóc như thế?
Bạch Mai đã nhận ra là Hồng Tiếu lại càng khóc to tiếng thêm, và nức nở đáp:
– Anh…anh ấy… đã… rớt vào trong hang lửa chết rồi!
Vợ chồng Văn Úy nghe thấy Bạch Mai nói như thế không khác gì sét đánh ngang tai, vội hỏi tiếp:
– Cô nói gì thế? Giang huynh đã bị té vào trong hang lửa này chết rồi ư? Ồ! Lão tiền bối! Lầu lão tiền bối! Mau mau cứu Giang huynh đi! Anh ấy
đã rớt vào trong hang lửa này rồi!
Nhất Quái nghe nói, bỗng buông Lan Nhi ra và hỏi:
– Cái gì? Chú em của lão… chú em của lão đã rớt vào trong hang lửa này rồi ư?
Ông ta vừa hỏi vừa trợn tròn xoe đôi mắt lên, nhìn vào trong hang đá lửa đang bốc lên nghi ngút.
Tất nhiên Lan Nhi không biết Nhất Chưởng Khai Thiên Lầu Nhất Quái là ai cả, nhưng vừa rồi nàng đánh vào người ông ta một chưởng, cảm thấy như đánh
vào một cái trống đá vậy, nàng đã biết công lực của ông ta còn cao siêu
hơn Sĩ Ngạc nhiều. Chả thế mà Sĩ Ngạc vừa trông thấy ông ta đã hoảng sợ ù té chạy ngay. Như vậy quái nhân này ắt phải là một vị tiền bối rất có
lai lịch.
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nhất Quái vái lạy và van lơn:
– Lão tiền bối, mau mau cứu Giang đại ca đi! Tiểu bối xin vái lạy lão tiền bối!…
– Hà hà!
Nhất Quái bỗng ngửng mặt lên trời mà cả cười. Tiếng cười của ông ta bao hàm
cả bi đát lẫn phẫn nộ, và lớn đến nỗi khiến mấy người có mặt tại đó đếu
váng tai nhức óc, tựa như nghe thấy tiếng sấm vậy.
– Đồng Da lão nhân! Ngươi tự phụ là thanh cao, bầy cái gì Đồng Da trận và giấu Long
Giác Giao ở trong hang lửa để cho người ngoài tự tiện vào lấy, nhưng sự
thực ngươi độc ác, xếp đặt mưu kế này để hãm hại người. Ngày hôm nay lão phu phải trả thù cho chú em của ta. Nếu không phá tan cái đảo nho nhỏ
này của ngươi đi, lão không còn là Lầu Nhất Quái nữa.
Ông ta tức giận quá nỗi, liền múa chưởng nhằm vách đá ở quanh hang lửa tấn công mạnh một thế.
Chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng thực lớn, đá vụn bay tung tóe, vách đá
cao hàng hai mươi trượng ấy đã bị ông ta đánh thủng một lỗ hổng thật
lớn.
Thì ra vách đá này, vì bị địa hỏa thiêu đốt hoài, lâu ngày
đã biến thành hỏa thạch và đã xốp rồi, nên chân vách vừa bị lão Quái
đánh thủng, những đã ở bên trên liền rớt xuống ngay.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu “ùm ùm” liên tiếp, núi rung, đất động, và cả vách đá ấy đều đổ sụp xuống.
Hồng Tiếu thấy vậy vội ẵm Bạch Mai lui về phía sau ngay.
Văn Úy, Lan Nhi cũng đã rảo cẳng rút lui kịp, bằng không mấy người dù không bị những tảng đá ấy đẩy rớt xuống dưới hang lửa thì cũng bị chôn sống
dưới đống đá vụn kia.
Lan Nhi thấy vậy liền dậm chân lia lịa, nói:
– Lão tiền bối mau ngừng tay! Lão tiền bối phá phách như thế này, Lam đại ca còn đường lối đâu mà ra khỏi chốn này nữa.
Nhất Quái đã nổi khùng rồi, khi nào chịu nghe ai nói nữa. Hai tay cứ tấn
công lia lịa, rồi phi thân lên, xông thẳng xuống dưới chân núi. Đi tới
đâu ông ta phá phách tới đó, gặp cây là chặt gẫy cây. Tội nghiệp cho
những cây dừa Đồng Da, chịu sao nổi Phách Thiên chưởng lực của ông ta
nên cây nào cây ấy như bị người ta dùng dao chặt mà đổ cả về phía sau
ngay.
Lão quái là người rất trực tính, lại nóng nẩy hơn ai hết,
dù lớn tuổi như vậy mà vẫn không thay đổi chút nào. Lúc này ông ta đã
tức giận khôn tả, râu tóc đều dựng ngược, khua chân múa tay lia lịa,
khiến cả vùng đó như trời long đất lở vậy.
– Hà hà! Lão quái
vật! Côn Luân tiểu bối trong người có báu vật kỵ hỏa, không hề bị tổn
thương gì đâu! Lúc này y đã được lão phu chỉ dẫn cho, đang ở dưới Linh
Toàn cứu người. Bây giờ lão quái đánh sụp vách đá, phá phách những cây
Đồng Da của lão phu như thế này, vậy khi gặp mặt lão phu, lão Quái sẽ
nói năng ra sao?
Giọng nói ấy chính là của Đồng Da lão nhân ở dưới đất vọng lên.
Nhất Quái nghe thấy Đồng Da lão nhân nói như vậy liền đứng ngẩn người ra và nghĩ bụng:
“Ta không phân biệt nếp tẻ gì hết, đánh sụp vách đá, phá hủy bao nhiêu cây
dừa Đồng Da như thế này! Ngờ đâu chú em lại chưa chết…”.
Nghĩ tới đó, ông ra mừng rỡ khôn tả, liền buột miệng hỏi:
– Lão già Tư Mã bảo chú em của lão phu chưa chết, chẳng hay lão nói thực hay nói dối thế?
Đồng Da lão nhân cười nhạt hỏi lại:
– Lời hỏi của lão phu, lão quái đã trả lời đâu!
Nhất Quái vội đáp:
– Quý hồ chú em của lão phu chưa chết thì sự hiểu lầm này của chúng ta coi như là xí xóa.
Đồng Da lão nhân cười ha hả, nói tiếp:
– Lầu Nhất Quái, làm gì có chuyện dễ dàng như thế?
Lầu Nhất Quái là người sợ mềm chứ không sợ cứng, thấy Đồng Da lão nhân nói
như vậy, ông ta liền sầm nét mặt lại ngay, giận dữ hỏi:
– Thế theo ý lão già Tư Mã thì muốn làm gì lão phu nào?
– Lão Lầu, trên giang hồ đã cho phép lão được ngang dọc suốt mấy chục
năm, không ngờ ngày hôm nay lão lại dám đến tận Đồ Long đảo này định
ngang dọc nốt! Hì! Lão phu muốn xem cách biệt nhau năm mươi năm nay, tài ba của lão Lầu đã tiến bộ tới mức độ nào mà lại dám làm bộ làm phách
như thế?
– Hà hà! Lầu mỗ có đánh gẫy mấy cây dừa Đồng Da của lão thực, nhưng mấy cây dừa ấy có ý nghĩa gì đâu mà lão lại coi quan trọng
đến như thế? Đừng có chọc lão Lầu này, chưa biết chừng lão còn phá tan
cả cái Đồ Long đảo này nữa. Thôi được, lão già Tư Mã muốn đấu như thế
nào, lão Lầu này cũng tuân theo hết.
– Được! Nửa tiếng sau lão Lầu đến trước núi Linh Từ đợi chờ lão phu!
Nhất Quái nhận lời ngay và quay đầu lại nói với mọi người rằng:
– Mấy đứa nhỏ kia, mau theo lão tới đằng này!
Lan Nhi, Bạch Mai, cùng vợ chồng Văn Úy đã nghe thấy Đồng Da lão nhân nói
những gì rồi, và đến bây giờ mọi người mới biết Thanh Lam nhờ có báu vật kỵ hỏa đeo ở trong người nên không bị thương gì hết. Bạch Mai phấn chấn vô cùng vội xen lời hỏi ngay:
– Lão tiền bối, người vừa bảo Lam đại ca chưa chết là ai thế?
Nhất Quái nghếch đầu nhìn Bạch Mai và hỏi lại:
– Mi có phải là cô em của chú em lão phu đấy không?
Rồi ông ta lại chỉ vào Lan Nhi mà hỏi tiếp:
– Cả con nhỏ kia nữa, cũng là em gái của chú em nữa phải không? Thảo nào mà các ngươi chả nóng tính hơn cả lão Tư Mã phải không? Y là người có
thân phận cao cả như thế, có khi nào lại đánh lừa các ngươi. Các ngươi
cứ yên tâm, lão Lầu này dám bảo đảm là chú em không việc gì đâu. Hừ! Ai
dám động tới một cái lông chân của chú em lão phu nào? Đừng nói lão Lầu
này không chịu để yên cho, lại còn cả lão Tàn nữa, y cũng không chịu để
yên cho người đó nốt!
Lan Nhi biết ông già quái dị này tài ba còn cao siêu hơn cha mẹ mình nhiều, nên ông ta nói gì, nàng cũng tin ngay.
Lúc này nàng mới sực nhớ đến Hắc Y Côn Luân hãy còn bị giữ ở trong trận, nên nàng lại lên tiếng hỏi:
– Lão tiền bối, đại sư huynh của
tiểu bối hiện còn bị giam ở trong trận, lão tiền bối làm ơn cứu cả đại
sư huynh của tiểu bối một thể!
Lầu Nhất Quái ngửng đầu hỏi:
– Người đó lão Lầu có quen biết không?
Đã bốn chục năm rồi, Nhất Quái chưa hề bước chân vào giang hồ, nên chỉ
có những người lớn tuồi là còn có thể biết được ông ta mà thôi, chứ còn
những người khác thì làm sao mà biết ông ta được.
Lan Nhi sợ Nhất Quái không chịu ra tay cứu sư huynh của mình, nàng đảo ngược đôi ngươi một vòng rồi đáp:
– Anh ấy là đại sư huynh của Lam đại ca đấy, và cũng tới đây để lấy Long Giác Giao.
Nhất Quái bỗng cau mày lại, hình như suy nghĩ một việc gì rồi bỗng kêu “ồ” một tiếng, hỏi lại Lan Nhi:
– Con nhỏ này, mi có biết chú em đến đây lấy Long Giác Giao cái quái gì ấy để làm gì không?
Lan Nhi đáp:
– Đó là do tiểu bối bị Lạc Thủ Lang Quân Ôn Hoành hà hiếp, Lam đại ca
liền ra tay đấu với y, không ngờ đã lỡ tay đánh gẫy mất hai chiếc răng
cưa ở trên chiếc bánh xe Độc Băng Luân của sư phụ y.
Thế rồi sư
phụ của y là Vương Ốc Tản Nhân đi khắp nơi tìm kiếm Lam đại ca để trả
thù. Sau đại sư huynh Hắc Y Côn Luân mới đứng ra điều đình, nhận lời phụ trách tìm kiếm Long Giác Giao để gắn lại hai cái răng cưa ấy. Vì thế mà đại sư huynh với Lam đại ca không quản ngại đường sá xa xôi tới tận Đồ
Long đảo này như vậy!
Nhất Quái ngạc nhiên hỏi lại:
– Độc Băng Luân? Độc Băng Luân là cái gì?
Lan Nhi thấy ông ta hỏi như thế cũng ngạc nhiên vô cùng.
Nàng không ngờ Độc Băng Luân của Võ Lâm Lục Tuyệt, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ như vậy mà ông già này lại không hay biết gì cả.
Nhưng nàng vẫn trả lời:
– Độc Băng Luân là võ khí nổi danh của Vương Ốc Tản Nhân, người trong
nhóm Võ Lâm Lục Tuyệt. Chả lẽ lão tiền bối chưa nghe thấy ai nói qua hay sao?
Nhất Quái lắc đầu, nhưng có vẻ cao hứng, lại hỏi tiếp:
– Lão Lầu chưa nghe thấy ai nói đến cái tên Võ Lâm Lục Tuyệt cả! Nhỏ, ngươi hãy kể cho lão Lầu nghe thử xem.
Bạch Mai cũng xen lời nói:
– Chị Lan Nhi, chị kể cho em nghe với!
Lan Nhi đáp:
– Võ Lâm Lục Tuyệt tức là:
“Ngân Hốt, Kim Hoàn, Như Ý Ngọc, Lượng Thiên Hàn Xích, Độc Băng Luân”. Ngân
Hốt là Thiên Si Thượng Nhân của phái Tần Lãnh, Kim Hoàn là Không Không
lão nhân của phái Không Động…
Nhất Quái nghe tới đó liền gật đầu kêu “ừ”, hình như ông ta tỏ vẻ có người ấy. Lan Nhi lại kể tiếp:
– Như Ý Ngọc là chỉ vào hai cái Bạch Ngọc Như Ý. Đó là khí giới của cha tôi Thiên Lang Phù Kỳ Lập và mẹ tôi Thiên Hồ…
– Mi? Hà hà…
Lầu Nhất Quái bỗng ngửng đầu lên, lớn tiếng cười như vậy và nói tiếp:
– Thế ra con nhỏ này là cháu ngoại của lão tàn phế đấy! Hà hà…
Lan Nhi nghe thấy Nhất Quái nói như vậy liền ngẩn người ra.
Nhất Quái lại nói tiếp:
– Mi kể nốt đi!
– Lượng Thiên Hàn Xích là của Băng Tâm cư sĩ Lãnh Bạch Y ở núi Đại
Tuyết, còn Độc Băng Luân là khí giới của Vương Ốc Tản Nhân Kỳ Thiên
Hành. Chiếc Độc Băng Luân ấy, cán nó làm bằng ngọc trắng, bánh xe làm
bằng ngọc xanh, trên bánh xe lại còn có ba mươi sáu cái răng cưa móc
ngược, không những kỳ độc vô cùng mà còn chuyên dùng để khóa khí giới
của địch thủ, lợi hại vô song.
– Bốn mươi năm trước đây, lão Lầu này có nghe thấy người ta nói đến tên của Thiên Si Thượng Nhân và Diệu Thủ Không Không.
Còn những người khác, như cha mẹ mi chẳng hạn, đều là hậu sinh tiểu bối, thì chúng ta làm sao mà biết được?
Lầu Nhất Quái nói xong liền dẫn mọi người đi về phía trước, Lan Nhi nghe nói kinh hoảng vô cùng và nghĩ thầm:
“Võ Lâm Lục Tuyệt như cha mẹ mình còn là hậu bối của ông già quái dị này,
không hiểu lai lịch của ông ta như thế nào? Điều đó ta không cần biết
tới vội, ta chỉ biết đã có những người tài ba như ông già này ra mặt,
chắc Lam đại ca sẽ được bình yên vô sự chứ không sai.”.
Nàng vừa nghĩ như vậy vừa cùng Bạch Mai và vợ chồng Văn Úy theo sau Lầu Nhất Quái tiến thẳng vào trong rừng.
Hãy nói Kỳ Thiên Hành đi chậm hơn Thần Hành Vô Ảnh một bước. Khi y tới gần
cửa hang lửa thì chính lúc Tiểu Hồng đang sử dụng Huyền Quý Châu và nhảy vào trong hang lửa, còn Sĩ Ngạc thì ở phía sau, vốn xuất thân ở Bắc Hải mà còn bị lửa bén vào người, đang lăn lộn trên mặt đất, nên y nghĩ
thầm:
“Chi bằng ta hãy đứng yên ở trên đây để xem tình hình ra
sao đã rồi hãy tính toán sau, chứ ta không dại gì mà liều lĩnh như họ
làm chi”.
Đang lúc ấy, y bỗng thấy trên không có một ông già tóc
dài phi xuống, chỉ mới đưa tay lên định tấn công mà Sĩ Ngạc đã hoảng sợ ù té chạy ngay. Tiếp theo đó, ông ta còn giơ song chưởng lên, cách không
tấn công một thế, vách đá cao hơn hai mươi trượng đã đổ sụp ngay.
Vương Ốc Tản Nhân thấy ông già tóc dài mạnh như vậy, hoảng sợ đến đờ người ra và nghĩ thầm:
“Sức lực của ông già này mạnh không thể tưởng tượng được.
Hiện giờ tiểu tử họ Giang đã bị vùi thân trong hang lửa, mà cả hang lửa cũng bị san bằng rồi, thế là Long Giác Giao vĩnh viễn chôn vùi dưới đất,
không còn cách gì lấy ra được nữa. Như vậy hai cái răng cưa ở trên Độc
Băng Luân của mình không trông mong gắn liền lại được nữa. Cũng may là
Độc Băng Luân của ta còn lại những ba mươi tư răng cưa, tuy mất hai cái
kia nhưng cũng không ảnh hưởng cho lắm.
Chi bằng ta nên sớm rời đây thì hơn”.
Nghĩ như vậy, nhân lúc vách đá đổ sụp, không ai chú ý tới, y lẳng lặng rút
lui xuống dưới chân núi luôn, rồi dắt đồ đệ vội vàng tiến thẳng vào khu
rừng dừa ở phía Tây.
Y đi vào phương vị Ất Mộc và Bính Hỏa của
trận Đồng Da, tất nhiên y phải biết phía Tây là Canh Kim, và cũng là nơi yếu nhất của trận Đồng Da này. Nhưng vì lúc ấy y hốt hoảng cắm đầu
chạy, nên chỉ cảm thấy hai thầy trò đang ở trong chốn đầy những cửa ngõ
xuyên đi xuyên lại, không khác gì đã tiến sâu và khu núi đao rừng kiếm,
bốn mặt toàn là những khí giới và những cây gỗ xanh cứ lấn tới hoài,
không khác gì vừa rồi lúc y còn bị giam giữ trong phương vị Bính Hỏa
vậy. Y kinh hãi vô cùng.
Đồng Da trận này là lấy những cây dừa
đồng làm chủ, cây nào cũng theo trận pháp mà trồng nên, tuy ngụ kỳ môn
bát quái, ngũ hành sinh khắc thật, nhưng thực vật trồng ở dưới đất không thể nào xê dịch được nên trận này chỉ là một trận pháp chết thôi, chứ
không hoạt động như những trận pháp khác. Phía Tây tuy là cửa sinh, tất
nhiên không có biến động mấy mới phải, nhưng bây giờ lại có tình hình
như trên hiển nhiên đã có người làm đảo lộn trận pháp rồi vậy.
Vương Ốc Tản Nhân nghĩ đến đột nhiên quát lên:
– Hoành nhi! Con theo sát sư phụ! Đừng có rời sư phụ nửa bước!
Y vừa nói vừa múa tít chiếc Độc Băng Luân, nhằm những thân cây xanh đang lăn tới mà quét ngang một thế.
Lạ thật! Những cây xanh đó hình như có linh tính, Độc Băng Luân của y chưa va đụng phải, những thân cây đó đã biết xê dịch về phía trước luôn.
Vương Ốc Tản Nhân lại quát lớn một tiếng, nhảy luôn về phía trước, tay vẫn
múa Độc Băng Luân để thừa lúc những cây xanh rẽ ra là y tiến lên luôn.
Ngờ đâu hai bên tả hữu lại có rất nhiều khí giới dồn ép tới. Y đoán chắc thể nào cũng có người đứng ở trong trận điều khiển. Y lại mua chiếc
bánh xe ngọc để bảo vệ lấy bản thân. Ngờ đâu những khí giới ở hai bên
dồn ép tới, chưa đụng phải bánh xe ngọc của y đã tự động biến mất. Lúc
này y mới giác ngộ đó là ảo ảnh, nên y vội bình tâm tĩnh trí, không nóng nảy như trước nữa. Quả nhiên y chỉ còn thấy ở trước mặt có những làn
sương mù trắng rất nhạt mà thôi, chứ không còn khí giới với thân cây như vừa rồi nữa. Nhưng y biết trận pháp này đã có sự biến động rồi, hễ mình đi một bước, ảo tượng lại nổi lên ngay. Vì vậy y đành phải đứng yên,
tay nắm tay Ôn Hoành, lẳng lặng xem xét trận thế để nghĩ cách xông pha
sau.
Đúng lúc ấy, y bỗng nghe thấy ở cách chỗ đó chừng ba trượng
có tiếng người quát tháo, và có hai tiếng kêu “bùng bùng” thật lớn. Y
liền nghĩ thầm:
“Ủa! Tiếng đó chả là tiếng của Sĩ Ngạc là gì? Thế ra y cũng đang bị giam giữ trong trận này và còn dùng Huyền Linh Chưởng để đánh phá”.
Nghĩ tới đó, y mừng rỡ vô cùng, vội vận chân khí ở đơn điền lên, quát hỏi:
– Chúc đại ca đấy à? Mau sử dụng Thiên Lôi Chưởng đi! Đệ sẽ giúp đại ca một tay! Chúng ta cùng nhau phá trận pháp này!
Y vừa nói vừa múa tít Độc Băng Luân, giở thế “Khai Thiên Phích Địa” ra, tay trái dắt Ôn Hoành, từ từ tiến về phía Sĩ Ngạc.
Sĩ Ngạc nghe thấy tiếng của Thiên Hành, vội giở Thiên Lôi Chưởng ra tấn công vào tả hữu hai bên.
Hai người cùng tấn công vào một phía, nên oai lực mạnh không thể tưởng
tượng được. Chỉ trong nháy mắt đã có ba bốn cây dừa đồng bị chặt làm đôi liền. Đồng thời, lại có tiếng kêu la thảm khốc vọng lên nữa. Thì ra là
một đạo sĩ trẻ đã bị đánh cho bị thương rất nặng, đang lăn lộn ở trên
mặt đất.
Sĩ Ngạc vừa hiện thân ra, cười nhạt mấy tiếng, tỏ vẻ rất đắc chí, rồi vừa cười vừa nói với Thiên Hành:
– Thế ra tiểu tử kia đứng ở trong rừng tác quái, nên chúng ta mới gặp những ảo ảnh luôn luôn như vậy.
Vừa rồi Thiên Hành nghĩ ra được kế đó, rủ Sĩ Ngạc cả hai cùng tấn công úp
một lúc, quả nhiên đã có công hiệu. Y là một tên rất gian giảo, trong
khi y chặt gẫy cây dừa đồng, đã thoáng trông thấy có bóng người lui sang một bên, nên y đã biết sở dĩ trận pháp này thay đổi luôn luôn là vì có
người đứng ở trong bóng tối thao túng.
Bây giờ y lại thấy đạo sĩ
trẻ tuổi bị thương nằm dưới đất, tay vẫn còn cầm lá phướn nhỏ màu đen, y càng hiểu rõ thêm, liền cười và khen ngợi Sĩ Ngạc:
– Thiên Lôi Chưởng của Chúc lão ca lợi hại thực.
Sĩ Ngạc vừa cười vừa đáp:
– Kỳ huynh cứ quá khen ngợi đấy thôi, chứ có nghĩa lý gì đâu.
– Theo sự ước đoán của tiểu đệ, trận pháp Đồng Da này cứ thay đổi luôn
luôn, có lẽ người trên đảo đã xuất động hết để điều khiển trận pháp cũng nên.
Sĩ Ngạc tỏ vẻ kiêu ngạo và khinh thị, nói tiếp:
– Trận pháp như đồ đồng nát này thì có nghĩa lý gì đâu. Cản trở sao nổi chúng ta.
Thiên Hành tự biết nếu không hợp sức hai người lại thì khó mà ra khỏi được nơi đây, nên y gật đầu đáp:
– Chúc huynh nói rất phải! Trận Đồng Da này giam giữ sao nổi chúng ta.
Huống hồ Thiên Lôi Chưởng của đại ca lại là khắc tinh của Tây Phương
Canh Kim, dù chúng có xuất động hết nhân tài trên đảo này chúng ta cũng
không sợ gì hết.
Sĩ Ngạc thấy Thiên Hành nói như vậy mới vỡ nhẽ,
và mới biết vừa rồi mình sử dụng Huyền Linh Chưởng, tha hồ tốn công mệt
sức mà cũng không chặt gẫy được một cây dừa nào. Y liền nghĩ bụng:
“Thì ra Huyền Linh Chưởng của ta thuộc Quý Thủy, chỉ lợi ở nơi Bính Hỏa, sử
dụng vào phương vị Canh Kim thì lại biến thành Kim Thủy tương sinh.
Thiên Lôi Chưởng là Hỏa, có thể khắc kim, cho nên mình vừa ra tay mới có công hiệu ngay như vậy”.
Y là người rất kiêu ngạo, không coi ai vào đâu hết. Bây giờ lại được Vương Ốc Tản Nhân khen ngợi như vậy,
trong lòng lấy làm khoan khoái, nên y mỉm cười đáp:
– Oai danh
Độc Băng Luân của Kỳ huynh, đệ cũng ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng trận vị này
thuộc Canh Kim, nếu chỉ cần Thiên Lôi chưởng của đệ khắc chế, tất nhiên
đệ phải tận lực thi hành.
Thiên Hành thấy Sĩ Ngạc hăng hái như vậy, trong lòng mừng thầm, nhưng mặt vẫn thản nhiên như thường, vội nói tiếp:
– Nếu vậy xin Chúc đại ca hãy ra tay đi!
Sĩ Ngạc khoái chí vô cùng, nắm chặt song quyền, hai tay của y đẩy mạnh về
phía trước một thế. Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu “ùm ùm”, một loạt cây
dừa ở phía trước đã bị quyền phong của y đánh gẫy gục luôn ba cây một
lúc.
– Họ Chúc kia, ngươi đừng có ngông cuồng như thế!
Trà Nguyên Giáp, Lý Thừa Phong vừa quát tháo vừa nhảy xổ ra, người cầm sáo, kẻ cầm kiếm nhằm người Sĩ Ngạc tấn công luôn.
– Hà hà! Chúc lão ca cứ việc dùng Thiên Lôi Chưởng mở đường đi! Để đệ đối phó với hai tên tiểu bối này cho!
Thiên Hành vừa nói vừa múa Độc Băng Luân lên, giở thế “Tả Hữu Phùng Nguyên”
ra, không chống đỡ, trái lại còn phản công vào hai món khí giới của hai
kẻ địch.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!