Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 92: Trượng kiếm linh sơn
Lục Vân vâng lời, vội tiến lên một bước, vái chào và nói:
– Xin
chào hai vị đạo trưởng, tiểu nữ là Chu Lục Vân môn hạ của phái Côn Luân. Nay thừa lệnh Côn Luân lão nhân đem thơ đến lão Thiết Sơn này để yết
kiến Huyền Linh lão tiền bối, mong hai vị đạo trưởng vào bẩm báo giúp
hộ!
Hai vị đạo sĩ ấy nghe thấy đối phương nói là môn hạ của phái Côn Luân, mặt đã bớt gay gắt ngay. Người mặt đỏ giơ tay ra và hỏi:
– Vậy cô nương làm ơn đưa lá thư của Côn Luân lão nhân ra đây, để chúng tôi đem vào bẩm báo với sư tôn.
Lục Vân đáp:
– Chúng tôi thừa lệnh đem thơ của ân sư tới, nhưng phải đích thân trao tận tay Huyền Linh lão tiền bối!
Đạo sĩ đứng bên phải cười nhạt một tiếng, rồi nghiêm nghị xen lời nói:
– Thiên Hồi lãnh này không bao giờ để cho người ngoài tự tiện ra vào cả. Cô nương hãy đưa thư từ của tôn sư cho chúng tôi, để chúng tôi đem vào
trình. Còn lão thần tiên có tiếp cô nương hay không, điều đó phải chờ
lão tiên cho phép đã. Vì thế nể mặt Côn Luân lão nhân chúng tôi mới để
yên ba vị như vậy. Sự thực ba vị vào tới đây như thế này đã là phạm tới
điều cấm kỵ của Huyền Linh môn rồi!
Nghe giọng nói của hai đạo sĩ nọ, Hồng Thị đã nhận được ra họ là ai rồi, lại trố mắt lên nhìn vào mặt hai vị đạo sĩ ấy một hồi, rồi mới đột nhiên hỏi:
– Hai vị đạo
trưởng, xưa kia có phải là Xích Diện Tinh Quân với Thanh Ô đạo nhân, mà
người ta vẫn thường gọi là Lão Sơn Song Ác đấy không?
Đạo sĩ mặt đỏ nghe nói mặt hơi biến sắc, rồi cười khỉnh đáp:
– Bà lão này cũng tinh mắt thực! Bọn bần đạo hai người đã ẩn dật hơn hai mươi năm nay, không hề bước chân vào giang hồ, mà bà lão cũng còn nhận
ra được.
Người bên phải, với vẻ mặt lầm lỳ, xen lời nói:
– Bà lão này đã nhận ra được anh em bần đạo, chắc phải là bạn cũ ở trong Trung Nguyên võ lâm? Vậy bà hãy cho biết quý danh là gì đi?
Lúc này mặt của Hồng Thị đã lộ sát khí, tay phải cầm chặt lấy cây thiết quài, với giọng run run vừa cười vừa đáp:
– Hà hà! Thế ra hai vị là cố nhân thực! Không biết hai vị có còn nhớ vụ
án sẩy ra vào hồi mười tám năm về trước không? Già này chính là Thạch…
Lão Sơn Song Ác có phải là tầm thường đâu, thấy sắc của Hồng Thị như vậy
sao lại không biết, nên không đợi Hồng thị nói xong, cả hai đã nhảy sang hai bên liền.
Xích Diện Tinh Quân ở bên trái vội rút cây móc hộ thủ câu tẩm độc ra, cười gằn nói:
– Thế ra là vợ của Phi Long Quài Thạch Lão Tam đấy? Hì hì!
Năm xưa nếu như không có Thiên Hồ can thiệp, thì có lẽ lúc này xương của mụ cũng đã nát ra thành cám rồi!
Hồng Thị giận giữ quát lớn:
– Phải! Ngày đó số mạng của già này cũng hên thật! Không chết dưới cây
mâu độc của ngươi, nên ngày hôm nay lại dẫn thân đến đây nạp mạng đấy!
Vừa nói xong, bà ta đã múa cây thiết quài tấn công luôn một thế.
Xích diện tinh quân nổi danh đã lâu năm, trông thấy thế quài của Hồng Thị
lợi hại như vậy, khi nào y dám chống đỡ, vội lui ngay về phía sau, rồi
tiến sang phía bên cạnh Hồng Thị, múa cây thiết câu phản công luôn.
Mối thù cũ hai mươi năm, bây giờ Hồng Thị gặp lại kẻ thù khi nào chịu để
cho đối phương tránh được một cách dễ dàng như thế? Bà ta vội đuổi theo, giơ quài lên nhằm hộ thủ câu của đối phương dánh úp xuống ngay.
Xích Diện Tinh Quân thấy thế vội thâu ngay cây câu lại, chuyển sang thế
“Thần Long Hồi Trụ” nhằm ngang lưng đối thủ quét luôn một thế.
– Giỏi lắm!
Hồng Thị vừa quát vừa xoay thế quài, không để cho đối phương chuyển xang thế câu khác, đã vội xông lên tấn công tới tấp ngay buộc Xích Diện Tinh
Quân phải lui bước lia lịa.
Thanh Ô đạo quân thấy thế vội rút đinh ba ở sau lưng ra nhẩy sổ ra tiếp viện cho bạn của y ngay.
– Mụ già kia! Thế ra mụ giả danh phái Côn Luân mà tới Thiên Hồi Lãnh này để gây hấn! Ngươi muốn chết chắc?
Hồng Tuyến Nữ Chu Lục Vân với Liễu Kỳ thấy Hồng Thị đấu với Xích Diện Tinh
Quân, võ công của bà ta còn cao hơn đối phương một mức, nên nàng chỉ
khoanh tay đứng xem. Bây giờ thấy Thanh Ô đạo nhân không nghĩ gì đến đạo nghĩa giang hồ, nhảy lại đánh úp như vậy. Hai nàng đồng thanh quát lớn
một tiếng, xông lên nghênh đón Thanh Ô đạo nhân ngay.
Liễu Kỳ vội lớn tiếng nói:
– Chị Lục Vân! Chị để cho em diệt trừ tên đạo sĩ này!
Lục Vân đành phải nhường cho Liễu Kỳ một mình đối phó với tên đạo sĩ ấy.
Lúc nãy Liễu Kỳ đứng đó xem, thấy Hồng Thị đấu với Xích Diện Tinh Quân,
có vẻ thắng thế, lại tưởng tài ba của hai kẻ địch chỉ có thế thôi, nên
nàng mới yêu cầu Lục Vân để cho nàng một mình đối địch với Thanh Ô đạo
nhân như vậy. Nhưng nàng có biết đâu võ công của Hồng Thị không kém gì
Thẩm sư thái, và còn Lão Sơn Song Ác thì lại là những người nổi danh đã
lâu năm rồi, chứ có phải là những tay tầm thường đâu? Chỉ vì nàng khinh
địch như vậy mà suýt tý nữa bị toi mạng.
Hãy nói Liễu Kỳ nhảy tới trước mặt Thanh Ô đạo nhân, rút trường kiếm ra, mồm thì quát lớn:
– Lão đạo sĩ kia, ngươi thực không biết sấu hổ, muốn hai đấu với một
phải không? Có giỏi thì lại đây tiếp thế kiếm này của bổn cô nương?
Nàng vừa nói vừa múa kiếm, nhằm ngực đạo sĩ nọ đâm luôn…
– Hà hà! Con nhãi kia, không sớm thì muộn, đằng nào mi cũng không thoát
chết được! Nay mi nóng lòng muốn chết sớm như vậy thì đạo gia này vui
lòng cho ngươi đi xuống âm ti trước!
Y vừa nói vừa múa cây đinh ba ở bên tay phải, nhằm kiếm của đối phương đang đâm tới hất mạnh lên một thế.
Thấy cây đinh ba của đối phương vừa nhanh vừa mạnh, Liễu Kỳ không dám chống
đỡ thẳng tay vội thâu ngay kiếm lại, nhưng đã muộn rồi. Chỉ nghe thấy
kêu “coon” một tiếng, đinh ba và kiếm đã va đụng nhau. Liễu Kỳ cảm thấy
tay mình tê tái, trường kiếm suýt tý nữa thì rơi xuống đất. Nàng hãi vô
cùng, vội lui ngay về phía sau hai buớc.
Thanh Ô đạo quân cũng
bị lảo đảo người mấy cái và cũng bị lui về phía sau hai bước mới đứng
vững. Y không ngờ một cô bé trông mới mười bẩy tuổi như vậy thì có mấy
tý hơi sức, và thế công vừa rồi y cũng đã dùng tới bẩy thành chân lực mà nàng ta vẫn chống đỡ được như thường. Trước kia, khi lưa lạc trên giang hồ dù đấu với những cao thủ có tên tuổi, cũng ít ai chống đỡ được một
thế đinh ba như vậy. Nhưng y có biết đâu lần trước Liễu Kỳ, sau khi bị
Yến Sơn Song Kiệt dùng Tuyệt Tình trâm bắn trúng rồi, vì hoạ đắc phúc
nên đã được uống một miếng sâm vương nghìn năm, sau lại được Ly Hoả chân nhân dùng Thuần Dương chân khí đả thương kinh mạch cho.
Sau cùng nàng được ăn thêm một miếng Tuyết Sơn Liên Tử nữa.
Nhứng kỳ ngộ đó, người trong võ lâm ai cũng muốn được gặp gỡ như vậy riêng
một điểm đả thông kinh mạch toàn thân vậy, những người thường ít nhất
cũng phải khổ luyện trên hai mươi năm mới có thể đả thông được kinh mạch nhhư thế. Huống hồ nàng còn được uống thêm hai thứ linh dược kia nữa,
tất nhiên công lực của nàng phải mạnh gấp mấy trước kia.
Trong
lúc Thanh Ô đạo nhân đứng ngẩn người ra nhìn, thì Liễu Kỳ cũng hổ thẹn
đến mặt đỏ bừng. Nàng tức giận khôn tả nhưng quản ngại cánh tay hãy còn
đang tê tái, dậm chân một cái, thét lớn một tiếng rồi xông lên tấn công
tiếp.
Lần này nàng đã biết đối phương không phải tay tầm thường nên vừa ra tay đã giở ngay Chung Nam kiếm pháp ra tấn công luôn.
Pho kiếm pháp này đã nổi tiếng là ác độc và kỳ ảo nhất là cho tay nàng biểu diễn càng lại nhẹ nhàng và lanh lợi thêm. Đồng thời, nàng còn sử dụng
Xuyên Hoa thân pháp, thân hình của nàng không khác nào điện xuyên hoa,
bóng kiếm tựa như con rắn bạc xuyên đi xuyên lại.
Tuy Thanh Ô đạo quân là người nổi danh lâu năm thực nhưng bị Liễu Kỳ tấn công cho một
hồi như vây cũng phải cuống quýt cả tay chân lên. Y vừa bước vừa nghĩ
bụng:
– Con nhỏ này có thân pháp kỳ lạ, và lại còn biết sử dụng
cả Chung Nam kiếm pháp như thế. Chả lẽ nó là môn hạ của Thiên Si Thượng
Nhân người đứng đầu nhóm Lục Tuyệt chăng?
Thiên Sĩ Thượng nhân có thể nói là Thái Sơn Bắc đẩu của võ lâm ngay cả Huyền Linh Tú cũng không dám thất lễ với ông ta. Nếu quả thực như vậy, ta không nên đả thương y
thị.
Y vừa nghĩ vừa dùng đinh ba để hộ thân, và rất cẩn thận lui về phía sau mấy bước. Bỗng nghe thấy Hồng Thị quát lớn:
– Buông tay!
Tiếp theo đó, lại có một tiếng kêu “coong”, và một tiếng kêu “Bộp” xen lẫn
với tiếng kêu rú rất thảm khốc. Y giật mình kinh hãi, vội quay đầu lại
nhìn, mới hay Xích Diện Tinh Quân đã bị thiết quài đánh chúng vai bên
phải xương bả vai bên phải nát vụn ngã lăn ra đất chết tốt.
Y
hoảng sợ vô cùng, đứng ngẩn người ra giây lát, rồi bỗng hét lớn, rung
mạnh hai vai một cái, năm cây đinh ba trên vai y dột nhiên cùng bay một
lúc. Đồng thời y khua động cây đinh ba đang nằm ở bên tay phải vừa gõ
vào cán của năm cây đinh ba nhỏ mới bay lên, năm cây đinh ba nhỏ ấy, nhờ sức gõ đó mà nhanh như điện chớp nhằm nơi yếu huyệt của Liễu Kỳ phi
tới. Liễu kỳ thấy mình sắp đắc thắng đến nơi. Ngờ đâu tình thế bỗng thay đổi hẳn như vậy. Nàng thấy năm cây đinh ba của kẻ thù cùng bay tới
nhanh như điện chớp, oai lực mạnh vô cùng, rất là kinh khủng. Nàng chưa
thấy ai sử dụng năm cây đinh ba tấn công địch thủ một lúc như vậy bao
giờ, nên trong lòng cũng kinh hoảng, vộ giở những thế kiếm thật lợi hại
ra, lấy nhanh thắng nhanh rung động mũi kiếm để gạt năm cây đinh ba đang phi tới.
Tuy Liễu Kỳ ứng biến thần tốc, và năm cây đinh ba kia
quả đã bị mũi kiếm của nàng gạt trúng, nhưng trong lúc liều mạng Thanh Ô đạo nhân sử dụng Ngủ Quỷ thoa tuyệt kỹ độc đáo ra như vậy có phải là
tầm thường đâu? Hơn nữa, y đã dùng toàn bộ lực gõ vào cán của mỗi một
cây đinh ba nhỏ ấy, mà Liễu Kỳ chỉ dùng thủ pháp thường để gạt thì làm
sao mà gạt nổi? Nên mũi kiếm của nàng vừa đụng vào đinh ba của đối
phương, đã cảm thấy năm cây đinh ba ấy nặng hàng nghìn cân.
Sau
mấy tiếng kêu “Loong coong” rất khẽ, Liễu Kỳ đã thấy cánh tay phải của
mình bị rung động tê tái mà năm cây đinh ba ngắn và sáng quắc kia vẫn cứ nhằm mình mà phi tới. Lúc ấy mũi của năm cây đinh ba kia chỉ cách mặt
nàng có ba tấc thôi.
Hồng Thị vừa giết chết Xích Diện Tinh Quân
rồi, chưa kịp nghỉ xả hơi, đã thấy Liễu Kỳ sắp chết dưới Ngũ Quỷ Thoa,
bà ta muốn nhảy lại cứu viện cũng không kịp nữa. Bà biết Thanh Ô đạo
nhân đã giở toàn lực ra tấn công như thế cho dù mình có sử dụng Phích
Không chưởng cũng không thể nào gạt nổi, nên bất đắc dĩ bà ta phải giơ
tay ra tấn công Liễu Kỳ, để đẩy nàng bắn sang một bên, như vậy mới hòng
tránh khỏi tai ách này.
Quả nhiên Liễu Kỳ bị Hồng Thị tấn công
một chưởng liền bắn ra ngoài xa hơn trượng. Đồng thời, sau một tiếng
quát tháo rất thánh thót, một cái cầu vồng sáng loé mắt và sao bạc bắn
ra tung toé đã nhằm năm cây đinh ba kia bắn tới luôn.
Sau mấy
tiếng kêu “Loong coong” mấy cây đinh ba kia đều bị đẩy rớt xuống đất
hết. Tiếp theo đó lại có một tiếng kêu rất thảm khốc nữa nổi lên. Thanh Ô đạo trưởng đã bị chặt đứt một bên vai ngã gục xuống đống máu tươi luôn.
Thì ra Hồng Tuyến Nữ đã dùng thế kiếm “Khảm Ly Nhất kiếm ” của sư phụ nàng
truyền thụ cho để cứu Liễu Kỳ thoát nạn, đánh rớt Ngũ Quỷ Thoa và diệt
ngay Thanh Ô đạo nhân luôn thể.
Hồng thị thấy thế kiếm ấy của nàng lợi hại như vậy, kinh ngạc đến ngẩn người ra giây lát, rồi lại mừn rỡ khôn tả và nói:
– Lục Vân, thế kiếm này của cháu lợi hại thật! Đây là lần đầu tiên già mới được trông thấy một thế kiếm lợi hại đến như thế!
Lục Vân cắm kiếm vào bao, vừa cười vừa đáp:
– Thưa bà, đó là một trong bốn thế kiếm của sư phụ cháu, căn cứ Càn Khôn Bát Kiếm mà sáng tạo ra. Nhưng sư phụ cháu chỉ truyền thụ cho mỗi đồ đệ một thế kiếm thôi.
Nàng vừa nói tới đó, ngẫu nhiên trông thấy
Liễu Kỳ nằm gục trên mặt đất, không cử động chút nào, hình như bị thương khá nặng liền cau mày lại, vội nói:
– Chỉ vì cháu ra tay chậm một chút nên Liễu Kỳ hiền muội mới bị trúng phải Ngũ Độc thoa và bị thương nặng như thế.
Hồng thị lắc đầu, đáp:
– Liễu cô nương không phải bị thương bởi Ngũ Quỷ thoa đâu.
Vừa rồi đã sợ không cứu kịp cô ta nên mới phải dùng Phích Không chưởng tấn
công cô ta một thế. Có lẽ cô ta bị bí hơi mà chết giấc đấy thôi, chứ
không phải là bị thương nặng đâu.
Nói xong, bà ta cúi xuống vỗ
vào vai Liễu Kỳ mấy cái, quả nhiên nàng nọ đã từ từ mở mắt ra nhìn hai
người liền. Nàng định lên tiếng nói, Hồng thị đã vội xua tay và cướp lời khuyên bảo nàng rằng:
– Cô nương không nên lên tiếng nói vội. Muốn nói gì, hãy đợi chờ lát nữa hãy nói!
Bà ta vừa nói vừa vỗ vào đại huyệt ở phía sau lưng của nàng ta tiếp.
Liễu Kỳ cảm thấy tay bà ta có một luồng hơi nóng đang dồn vào trong người
mình. Nàng nhận thấy chỗ trước ngực không còn tưng tức như trước nữa.
Đồng thời, nàng còn khạc một khẩu máu tươi ra, rồi mới cảm thấy tinh
thần được sảng khoái.
Hồng thị thở nhẹ một tiếng, vừa cười vừa nói tiếp:
– Khỏi rồi! Cô nương ngồi dậy vận động điều tức một hồi đi!
Liễu Kỳ vâng lời, ngồi dậy vận công điều khí một hồi rồi mới đứng lên vái chào Hồng thị, nàng lạy và nói:
– Tiểu bối đươc lão tiền bối cứu giúp cho như vậy, xin lão tiền bối hãy nhận một lạy của tiểu bối!
Hồng thị vội kéo tay nàng lên vừa cười vừa đáp:
– Liễu cô nương không nên làm thế! Nói thật cho cô nương biết, vừa rồi
cô bị thương là bị chưởng phong của già này đánh trúng đấy!
Liễu Kỳ có vẻ không tin, mồm còn lẩm bẩm nói:
– Việc nàỵ..
Hồng thị bèn kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho cô ta hay. Liễu Kỳ quay đầu lại, vừa cười vừa nói tiếp:
– Như vậy, dù sao vẫ là lão tiền bối đã ra tay cứu giúp cho tiểu bối.
Vì bị hai đạo sĩ ngăn cản, nên lúc ấy đã tới cuối giờ Mùi rồi.
Hồng thị nhìn chung quanh một lượt. Thì ra trước mặt ba người có một ngọn
núi cao chọc trời, nên ba người đoán chắc ngọn núi đó là Thiên Hồi Lãnh
mà Lão Sơn Song Ác vừa nói. Hồng hị bèn chỉ tay về phía đó mà nói với
hai cô nương rằng:
– Lục Vân và Liễu cô nương, có lẽ Thiên Hồi Lãnh ở ngay trước mặt chúng ta. Chúng ta phải đi mau mới được!
Nói xong, bà ta giở khinh công đi trước dẫn đầu. Lục Vân với Liễu Kỳ cũng
giở khinh công ra theo sau. Ba người nhanh như ba mũi tên, chỉ trong
giây lát đã vượt qua bốn ngọn núi và tới chân núi của bốn ngọn núi cao
chọc trời liền.
Bỗng có tám đạo sĩ, lưng đeo kiếm đi nhanh như
bay, chạy tới chỗ truớc mặt ba người. Tám người đó đều mặc áo bào xanh,
tuổi đều trạc bốn mươi. Chỉ trong nháy mắt, họ đã phi thân tới chỗ cách
ba người chừng bốn trượng ngay. Cả tám đều ngừng tay lại. Người đi đầu
chỉ tay vào mặt bon Hồng Thị ba người mà quát hỏi:
– Các người là ai Sao dám táo gan đột nhập nơi cấm địa của Thiên Hồi Lãnh như thế? Có lẽ các người không muốn sống chắc?
Hồng Thị vội tiến lên một bước vái chào và nói:
– Xin chào tám vị đạo trưởng, lão nhân là Hồng thị, cùng cháu gái là Chu Lục Vân, đem theo một là thư của Côn Luân Lão Nhân đến đây để tìm kiếm
Quý Thượng Nhân. Mong quý đạo trưởng vào thông báo hộ chúng tôi một
tiếng!
Người đạo sĩ đi đầu nghe thấy đối phương nói là thừa lệnh của Côn Luân Lão Nhân đem thư tới, nét mặt của y mới bớt căng thẳng.
Y lại ngắm nhìn ba người một hồi, rồi bỗng quay đầu lại hỏi mấy đạo sĩ kia rằng:
– Ủa! Thanh Xích Song Tinh phụ trách tuần tiễu tiền sơn, sao có người lạ tới mà không thấy hai người về thông báo?
Lục Vân liền xen lời hỏi:
– Có phải đạo trưởng nói Xích Diện Tinh Quân với Thanh Ô đạo nhân, mà người ta gọi chúng là Lão Sơn Song Ác đấy không?
Đạo sĩ nọ khẽ gật đầu một cái rồi đáp:
– Phải! Bần đạo vừa nói chính là hai người ấy đấy!
Lục Vân nghiêm nét mặt lại, vái chào một cái rồi nói tiếp:
– Hai mươi năm trước đây, Lão Sơn Song Ác đã dự vào vụ giết hại dượng
của tiểu nữ, đôi bên cãi nhau vài lời, rồi ra tay đấu với nhau. Chúng đã bị tiểu nữ diệt trừ rồi. Lát nữa, khi vào yết kiến Huyền Linh lão tiền
bối, tiểu nữ sẽ tự thỉnh tội sau!
Tám đạo sĩ thấy nàng ta nói như vậy mặt đều biến sắc. Đạo sĩ đi đầu dùng giọng mũi kêu “Hừ” một tiếng rồi nói tiếp:
– Cô nương đến Thiên Hồi Lãnh này để đầu thư hay tới để tầm thù?
Lục Vân đáp:
– Tiểu nữ thừa lệnh sư tới đây, tất nhiên mục đích của tiểu nữ đến là để đầu thư.
Đạo sĩ ấy sầm nét mặt lại, hỏi tiếp:
– Thế còn cô nương giết chết Tuần Sơn và Tiền Sơn xứ và Thanh Xích song Tiên thì tại sao?
– Lão Sơn Song Ác vốn dĩ là kẻ thù của tiểu nữ.
– Chúng tôi đã tới đây gia nhập bổn môn, tức là người của Huyền Linh
môn, chứ không còn là Lão Sơn Song Ác nữa. Các người giết hại Tuần Sơn
sứ giả của bổn môn, các ngươi đã mang tội gì có biết không?
– Tiểu nữ đã nói với đạo trưởng rồi, việc đó để lát nữa, khi vào yết kiến Huyền Linh lão tiền bối, tiểu nữ sẽ tự lãnh tội sau!
Đạo sĩ đứng đầu quát lớn:
– Làm gì có chuyện dễ như thế?
Liễu Kỳ xem lời hỏi:
– Theo ý của người thì chúng tôi phải làm như thế nào các ngươi mới chịu hài lòng?
Đạo sĩ ấy thét lớn:
– Giết người thì phải thưởng mạng, đó là luật lệ bất di bất dịch từ xưa
đến giờ. Nhưng vì nghe nói các ngươi đem thơ tới đây, chúng ta mới phải
đối sử các người khách khứa đôi chút. Các ngươi hãy mau vứt khí giới đi, để đợi chờ lão thần tiên của chúng ta xét sử sau!
Liễu Kỳ cười nhạt đáp:
– Trên thiên hạ làm gì có người vô lý đến như thế?
Đạo sĩ nọ cười ha hả, nói tiếp:
– Đã hơn trăm năm nay, không một ai dám lên trên Thiên Hồi Lãnh này quấy nhiễu cả. Cái nhãn hiệu chữ vàng của phái Côn Luân chỉ có thể làm cho
võ lâm Trung Nguyên trấn động thôi, chứ đừng có hòng doạ nổi Huyền Linh
môn này! Đạo gai bảo các người hãy bỏ khí giới xuống ngay vậy là đã nể
mặt Côn Luân lão nhân lắm rồi. Các ngươi sao không thúc thủ chịu trói,
trả lẽ lại còn phải đợi chờ đạo gia này ra tay mới chịu hay sao?
Hồng Thị cau mày lại, xen lời nói:
– Sao đạo trưởng không vào bẩm với Huyền Linh lão thần tiên trước, mà
lại khăng khăng bắt chúng tôi phải thúc thủ chịu trói như vậy?
Đạo sĩ nọ lại quát tiếp:
– Lão thần tiên thân phận cao quý như thế, có bao giờ lại chịu tiếp một
bọn vô danh tiểu tốt như các người? Bây giờ các người hãy thúc thủ chịu
trói trước, còn thơ của Côn Luân lão nhân thì đạo gia sẽ chuyển hộ cho.
Lục Vân nghe nói liền trợn ngược đôi lông mày lên, giận dữ hỏi:
– Thế ra Bắc Hải môn hạ đều là những kẻ ngông cuồng như thế này? Chẳng
nhẽ không có các người thông báo hộ bổn cô nương không gặp được trưởng
giáo của các người hay sao?
– Tiện tì này ngông cuồng lắm!
Liền có mấy tiếng kêu ” loảng xoảng “, tám đạo sĩ kia vừa rút kiếm ra, vừa nói như trên.
– Ai đã ăn gan báo mà dám đến Thiên Hồi Lãnh này quấy nhiễu như thế?
Lại có thêm ba người nữa vừa nói vừa phi thân đến nhanh như điện chớp.
Ba người đó đứng yên rồi, bọn Lục Vân đã thấy có thêm ba đạo sĩ mặc áo bào đen, mặt mũi rất dữ tợn. Người nào người nấy tay cầm Tu La bổng đen
nhánh và mắt đều lộ hung quang.
Tám đạo sĩ mặc áo bào xanh trông thấy ba người kia vừa tới vội cúi mình chào ngay.
Đạo sĩ đứng đầu của bọn tám người kia bèn kể chuyên Lục Vân đến đầu thư và
giết hại Tiền Sơn và Tuần Sơn sứ giả Thanh Xích Song Tinh vân vân… kể
hết cho lão đạo sĩ mặc áo bào đen vừa mới tới nghe.
Đạo sĩ mặc áo bào đen đứng giữa ngắm nhìn Lục Vân một hồi, đột nhiên thốt ra tiếng cười the thé, rồi lên tiếng hỏi:
– Ngươi có phải là Hồng Tuyến đấy không?
Lục Vân đáp:
– Đó là tiện hiệu trước kia của tiểu nữ, không hiểu đạo trưởng tại sao lại biết?
Đạo trưởng ấy lại cười the thé hỏi tiếp:
– Đạo gia không cần biết trước kia hay bây giờ cứ biết ngươi là Hồng
Tuyến thôi. Hè hè! Tiện tỳ, ngươi còn nhận ra được ba vị đạo gia này
không?
Lục Vân nghe thấy đối phương nói như vậy, hình như là đối
phương đã có thù với mình rồi, nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không sao nghĩ ra được mình đã gặp chúng ở đâu, vội hỏi lại:
– Tiểu nữ không quen biết ba vị bao giờ, có lẽ ba vị đã nhận lầm người chăng?
Đạo sĩ áo đen ấy vẫn ngửng mặt lên trời cười the thé, nói tiếp:
– Tiện tỳ giảo hoạt lắm! Anh em đạo gia là Bắc Hải Thất Tinh, bây giờ ngươi đã nhớ ra chưa?
Quả thật chưa nghe thấy ai nói đến cái tên Bắc Hải Thất Tinh bao giờ, Lục Vân ngẩn người ra giây lát rồi đáp:
– Quả thực tiểu nữ vẫn chưa nghĩ ra.
Đạo sĩ đứng bên trái bỗng nhiên quát lớn:
– Tiện tỳ, ngươi đã hẹn ước với hai tiểu họ Giang họ Thôi sử dụng Côn
Luân kiếm pháp, Không Động kìm hoàn, phá mất Bắc Đẩu Thất Tinh của anh
em đạo gia! Bắc Đẩu Thất Tinh thì bốn người đã chết, hai người bị
thương, chả nhẽ ngươi còn chối cãi nữa hay sao?
Đạo gia đang định tìm kiếm người, ngờ đâu ngươi lại dám lên Thiên Hồi Lãnh này giết
người, kể gan ngươi cũng to thực! Hè hè! ngày hôm nay mà để cho ngươi
sống sót xuống khỏi quả núi này, thì Bắc Hải Huyền Linh Môn coi như bị
thua rồi!
Đạo sĩ đứng bên phải cũng quát theo:
– Lão Đại, lão Tam, chúng ta khỏi cần phải nói nhiều với chúng làm chi, cứ việc
bắt chúng để khoét tim gan để tế linh hồn của lão Nhị và các người có
hơn không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!