Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy
Chương 4
Tôi phải dậy từ rất sớm làm những công việc ko tên, thậm chí là giặt đồ của mọi người trong nhà ko chừa 1 ai. Ăn đỡ miếng cơm nguội rồi vác cuốc ra đồng, nếu ko ra đồng thì tôi lại làm vườn rau. Mấy công việc đồng án này tôi đã làm quen nên cũng ko thấy vất vả lắm.
Trưa nắng chói chan, vừa vã mồ hôi vừa mệt, chỉ ước về nhà nhấp ngụm nước cho thỏa cơn khát thôi. Mẹ chồng tôi đi từ bếp ra cầm đôi đũa nấu ăn chi vào tôi.
– Đồ đàn bà tệ hại, có nấu ăn cũng ko biết. Vì cô mà tôi vất vả thế này đây, ko nấu sớm cái Mai đi làm vất vả về đói bụng sao hả. Vào bắt cơm nhặt rau nhanh lên.
Tôi cố nuốt cho trôi cái nghẹn, chị Mai đi làm bên bưu điện có bươn chải ra ngoài đồng ra ngoài nắng như tôi đâu. Nếu so về cực và vất vả thì tôi mới là người vất vả mà.
Chồng chị Mai làm bên thủy điện nên cũng lâu lâu mới về 1 lần, chị có con rồi, đứa con trai 4 tuổi rất kháu khỉnh. Bình thường đi học thì thôi chứ ở nhà là mẹ chồng tôi cưng nứt trứng.
– Này Linh, nghe bảo mai thằng Khoa về hả?
– Dạ.
– Cô xem giặt mùng mền chiếu gối đi, mai nó về ngủ cho sạch.
– Con mới giặt 3 hôm trước mà mẹ.
– Sao cứ cải nhem nhẻm thế hả, giặt giũ sạch sẽ cho chồng mình ngủ chứ ai, cô định để con tôi ốm à.
– Dạ ko mẹ, tí con giặt.
– Tí gì nữa, tranh thủ giặt đi đang trưa nắng cho chiều kịp khô.
Tiếng xe máy dừng kít ngay ngoài cổng, mặt mẹ chồng tôi lại hớn hở lên thì biết ngay là ai về rồi.
Chị Mai đi vào tay cứ xoa xoa 2 bên thái dương, thái độ mệt mỏi.
– Mai, con sao vậy, ốm à.
– Ko mẹ à, đi đường nắng gắt quá nên con hơi đau đầu. Để con xuống làm ly chanh uống.
– Thôi, đang ốm thế kia làm sao được chứ. Linh, cô xuống làm cho chị cô cốc nước chanh xem nào, ko thấy chị cô đang mệt à.
– Dạ vâng.
Tôi khẩn trương phi xuống bếp để làm ly nước chanh cho chị dâu.
Tôi mang ly nước lên mẹ chồng đã giục.
– Nhanh nhanh cái tay lên, lề mà lề mề.
Mẹ chồng giựt ngay ly nước trên tay tôi đưa cho chị Mai uống, bà còn ngồi quạt quạt cho chị Mai nữa.
– Uống đi con cho khỏe.
– Vâng, con cám ơn mẹ.
Chị Mai nhấp 1 ngụm rồi nhổ ngay ra cái chén ăn cơm để trên bàn.
– Chua quá… chị ko uống được. Để chị xuống lấy thêm đường.
Mẹ chồng tôi lại cản.
– Đang mệt mà đi đâu. Còn cô xuống lấy lọ đường lên đây xem nào.
– Dạ vâng.
Tôi mang lọ đường lên cho chị bỏ bao nhiêu tùy thích, ko lại phải chạy lên chạy xuống nhiều lần.
Sau khi uống cạn ly chanh, tinh thần chị sảng khoái hơn hẳn.
– Ôi khỏe lại ngay mẹ à.
– Ừ, vậy tốt, ăn cơm thôi con,nay mẹ kho gà cho con, ngon lắm.
– Kìa mẹ, có em Linh đây mà sao mẹ cứ phân biệt thế, em Linh buồn sao.
– Phân biệt gì, đứa ko đi làm có tiền thì so gì với đứa vất vả đi làm có tiền hả.
– Mẹ, đừng vậy mà. Ăn cơm thôi chứ nguội này.
– Ừ, ăn cơm thôi con.
Tôi xới cơm ra chén, mời mọi người cùng ăn. Mẹ chồng tôi gắp ngay miếng gà thật nạt bỏ vào chén chị Mai.
– Ăn đi xem nào
Chị Mai cắn 1 miếng khen tới tấp.
– Ngon quá mẹ à, tay nghề của mẹ là xuất sắc. Linh, ăn gà đi em.
– Con lo ăn đi, nó có làm gì đâu mà phải ăn cho ngon.
Nghe mẹ nói thế tôi cũng ko dám đụng đũa vào miếng thịt nào, chỉ chăm chăm ăn rau luộc và đậu phụng rang.
Đang ăn giở chị Mai như nhớ ra điều gì, thả chén chạy lại cái túi xách để trên giường ngoài.
– Ơ, con bé này, đang ăn mà đi đâu đấy.
– Mẹ chờ con tí.
Chị lại lục xách, xong đưa mẹ tôi 2 tờ tiền polime 500k xanh nghít.
– Mẹ, hôm nay con mới lãnh lương, cái này mẹ cất mua đồ gì ăn vặt mẹ nhé.
Mẹ chồng tôi cười khoái chí lắm.
– Ôi con bé này, cứ thế hoài mẹ ngại lắm. Vậy mẹ xin nhé.
Mẹ chồng tôi cất ngay tiền vào túi rồi lại gắp thịt gà bỏ vào chén.
Đồng tiền nó có sức mạnh quyền năng thật ấy, có thể mua cả sự yêu thương từ người khác.
…..
Hôm nay chồng tôi về, tôi cứ háo hức đợi anh nên ngóng cổ ra ngoài cổng mãi. Tôi chạy ngay ra mở cổng khi thấy anh về đến nơi.
– Anh ơi anh về rồi, có mệt ko anh.
Khoa vuốt tóc tôi, véo má tôi.
– Ko anh ko sao, vào nhà đi, chạy ra đây làm gì cho nắng.
– Em chờ anh từ sáng lun ấy.
Tôi nắm tay anh vui vẻ đi vào nhà.
– Chào mẹ con mới về.
– Ừ, mới về hả con, ngồi đây nghĩ đi nào.
– Dạ vâng.
Mẹ chồng tôi lại cầm cái quạt mo cau quạt quạt cho anh, mặc dù nhà vẫn đang bật quạt máy.
– Này đi làm vất vả lắm mà lại ko lo ăn uống gì, người cứ ốm mà đen thế này hả.
– Công việc đi suốt ngoài nắng ấy mà mẹ, chị Mai chưa về à mẹ.
– Ừ, chắc cũng sắp rồi.
– Vào rửa tay, rửa mặt rồi ra ăn cơm này.
– Dạ.
Tôi xách đồ chồng mang về rồi chạy theo anh vào phòng. May quá bữa cơm hôm ấy tôi ko bị chỉ trích gì, tôi thấy có chồng về thật hay biết mấy.
…..
Vợ chồng trẻ lâu ngày gặp nhau, nên đó 2 chúng tôi lao vào nhau như thiêu thân lao vào lửa.
Anh ko còn dịu dàng trong hoan ái như những lần trước khi cưới, mà anh cuồng bạo hơn. Nụ hôn qua môi cũng vội, qua cổ cũng vội, chỉ tập trung vào bồng đào và cô bé của tôi mà kích thích. Những cái đẩy cũng thô bạo hơn.
– Ahh… nhẹ chút… nhẹ chút… em đau…
– Anh thích, thế này anh rất thích.
Tôi nghĩ lâu ngày rồi nên chắc anh cũng thèm giống tôi, mặc kệ, miễn anh thích là được. Phòng sát vách nhau nên chúng tôi nào dám rên la gì, những lần cao trào anh đều bịt miệng tôi và chúng tôi hoan ái dưới nền nhà.
Khi những dòng nước bắn vào bên trong cô bé thì anh mới dừng lại, ôm lấy tôi.
– Đau nhiều ko, anh xin lỗi,tại lâu ngày anh ko kìm được.
– Hơi đau, nhưng miễn anh thích là em vui rồi.
Anh hôn lên tóc tôi, hôn lên môi tôi, anh siết chặt vòng tay hơn.
– Lúc anh ko có nhà, mẹ và chị Mai có gây khó dễ gì em ko?
– Ko anh ạ, mẹ và chị Mai đối xử với em rất tốt.
– Vậy anh yên tâm rồi, mai anh chở đi chợ quê chơi nhé.
– Thật á.
– Thật.
….
Chợ quê đông vui lắm, tuy gọi là chợ quê nhưng nó rộng và to gấp mấy chợ quê chỗ tôi sống.
Ko riêng gì đàn bà, mà đàn ông cũng xuống chợ buôn bán. Khoa dẫn tôi đến 1 chỗ bán áo quần và mũ nữa.
– E lựa lấy mấy bộ, lỡ có việc đi ra ngoài có cái mà mang.
– Thôi anh ạ, em có đi đâu đâu mà mua làm gì cho phí.
– Kệ đi, ko đi đâu thì cứ để đấy.
Lựa 1 hồi tôi cũng lựa được 1 cái váy và 1 bộ quần jean. Xong anh lại mua thêm cho tôi cái mũ.
– Ôi nhiều quá anh ạ, mình đi ăn chè đi anh, em thèm quá.
– Chưa xong đâu, còn 1 thứ nữa.
– Gì nữa ạ, e thấy nhiều rồi mà.
– Theo anh.
Anh dắt tay tôi đi qua quầy khác, đó là quầy son phấn.
– Cô ơi, lựa cho vợ cháu cây son thật đẹp cô nhá.
– Ồ, vợ trẻ quá cơ, lại xinh, mà da trắng thế này đánh màu gì chả đẹp.
– Vâng, vậy cô lựa cho cháu.
Cô bán hàng rà qua rà lại đống son rồi rút 1 cây màu hồng ra đưa cho tôi.
– Đây, màu này đẹp lại nhẹ nhàng. ( cô bán hàng).
– Thôi anh ạ, em ko biết đánh son( tôi).
– Tập rồi sẽ quen mà (Khoa).
– Đúng đấy cháu ạ, cái gì cũng phải tập ( cô bán hàng).
– Cháu lấy cái này, cô gói lại giúp cháu ( Khoa).
Tôi và anh đi ra cửa hàng, ghé chợ ăn chè. Ôi ở đây chè cũng ngon quá cơ, tôi quất liền 2 ly và mua về cho mẹ chồng với chị Mai nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!