Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy
Chương 22
Mấy hôm nay chị xin nghĩ ở nhà, cái vụ bùa ngãi này làm chị nhức đầu quá. Trong nhà mà cứ như ăn trộm vậy phải lấp lấp ló ló mãi. Tiếng anh Bách gọi làm chị giật nảy mình.
– Mai, em làm cái gì đấy?
Chị đưa tay lên vuốt ngực mình.
– Anh, làm em hết cả hồn ấy.
– Chứ em cứ lấp ló thế kia, đang nhìn gì à?
– Em đang canh con H” Miên.
– Sao phải canh…
Như sực nhớ ra điều gì, chị Mai lại lái đi hướng khác.
– À, em canh xem nó có đối tốt với mẹ ko ấy mà.
Anh Bách nghe chị Mai nói mà phấn khởi lắm, anh Bách biết chị là người vợ tuyệt vời, luôn yêu thương cái gia đình này mà.
– Thôi anh đi chợ dùm em, em còn lo cho mẹ ăn uống nữa nha.
– Ừ, để anh đi chợ, hôm nay em muốn ăn gì?
– Gì cũng được anh ạ.
– Ừ.
Thấy anh treo cái túi nhỏ bên xe lăn rồi đi ra ngoài cổng, chị Mai vẫn nấp trong phòng, xem động tĩnh bất thường. Mấy hôm nay chú Khoa về nên chị mới thấy H” Miên mang cây hoa đỏ ra ngoài vườn, chị cũng đi theo. H” Miên để cây hoa xuống rồi nhìn trước ngó sau, còn chị Mai nấp sau ụ rơm quan sát tình hình. Chị đã lấy tay che miệng lại để khỏi hét lên khi thấy H” Miên cắt tay chảy máu rồi nhỏ vào cây hoa đỏ. Chị biết đây chắc là cây hoa ông thầy bói nói tới.
Hôm nay chị mới quan sát thấy Khoa đưa H” Miên đi đâu đấy. Chị đứng dựa người vào cột nhà hỏi với ra.
– 2 vợ chồng đi đâu đấy, trưa có về ăn cơm ko?
Anh Khoa thật thà lắm, khai báo rõ ràng.
– Em đưa H” Miên đi khám thai, chắc tầm hơn 1h là về chị ạ.
– Ừ, vậy cô chú đi cẩn thận.
H” Miên cứ cảm thấy lạ, bình thường chị Mai hay chua ngoa với cô sao bỗng dưng ngọt ngào thế.
Khi anh Khoa và H” Miên đi ra ngoài chị Mai ngay lập tức gọi thợ làm khóa đến phá khóa, mở cửa phòng của họ và lấy đi cây hoa đỏ, vì vội vàng và vì tối nên vô tình bị gai đâm chảy máu.
Còn H” Miên như có dự cảm ko lành, nên mới được nữa đường, H” Miên đã đòi quay lại.
Về đến nhà, mặt cô vẫn hiện lên sự lo lắng. Cô đi thẳng vào phòng, bật đèn lên, cây hoa đỏ cô coi hơn sinh mệnh đã biến mất. Cô như bị mất năng lượng vậy, sắp ngã xuống may có anh Khoa đỡ từ phía sau.
– H” Miên em sao vậy?
H” Miên giọng ấp úng chỉ về vị trí cây hoa.
– Cây.. cây hoa của em… nó mất rồi.
Anh Khoa nhìn theo hướng tay H” Miên chỉ, đúng là cây hoa ko còn ở đó nữa.
– Mất rồi thì anh sẽ mua cho em cây khác.
Nước mắt H” Miên rơi, cô quát lớn.
– Ko mua được, có bán cả gia tài cũng ko mua được, có đổi bằng cả sinh mệnh cũng ko lấy lại được.
– H” Miên ko sao mà, có anh đây, đừng khóc.
Những lời an ủi của anh Khoa đâu có lọt được vào tai H” Miên nữa. Tâm trạng H” Miên bây giờ là tuyệt vọng rồi.
…..
Thấy H” Miên đang có bầu mà cứ mệt mỏi, chán nản, lại ko muốn ăn. Suốt ngày nằm khóc, anh Khoa lo lắm nên ai chỉ thuốc đâu là anh Khoa chạy đi mua ngay.
Chị Mai thấy anh Khoa đi rồi nên mới dám mò vào nói khía H” Miên. Chị Mai đứng ngay ngoài cửa chõ miệng vào.
– Sao đấy, ốm à?
H” Miên cũng ko thích chị Mai nên cũng ko trả lời.
– Mất cái gì à?
H” Miên ngồi ngay dậy, ngoài anh Khoa ra mới biết H” Miên mất gì, làm sao người ngoài như chị Mai lại biết được cô mất đồ chứ. H” Miên nê bụng bầu đi về phía chị, nắm lấy áo chị mà lay, giọng run run.
– Chị… là chị phải ko? Là chị lấy phải ko?
Chị Mai kéo tay H” miên ra thật mạnh.
– Đồ, đồ gì. Có giữ ko kỹ, đến lúc mất thì đổ thừa ai.
H” Miên run hết người lên, hạ giọng van xin chị Mai.
– Chị…em xin chị. Em có làm gì sai chị cứ trách, xin chị trả đồ lại cho em.. nếu ko… nếu ko.
– Nếu ko ngãi quật cô chết à?
H” Miên mặt tái mét,giọng ú ớ..
– Chị… chị biết rồi sao….
– Ời, thì cũng mới biết…
– Chị… em xin chị mà, chị muốn gì em cũng làm…
Chị Mai đưa tay lên xem xem mấy ngón tay của chị, rồi nhẹ nhàng nói với H” Miên.
– Cô nói với chú Khoa kí vào giấy bán nhà, để anh Bách có tiền mua chân giả. Số tiền còn lại chúng ta sẽ mua nhà nhỏ hơn để sống.
– Vâng.. chuyện đó đơn giản mà. Chị đưa đơn để em nói anh ấy ký.
– Được, chờ tôi 1 lát. Khi nào bán được nhà, tôi sẽ trả cho cô.
– Uây chết, chị trả sớm cho em… nếu ko… nếu ko..
– Được, mốt tôi trả cho cô.
…..
Sau khi cầm trên tay giấy bán nhà, chị Mai mang thêm tờ giấy chứng nhận thừa kế, mang vào cho mẹ chồng điểm chỉ với vẻ vui mừng.
– Mẹ ơi, mừng quá mẹ à. Người ta mua nhà, đất với vườn với ruộng vườn của mình tận hơn 1.2 tỷ lận đấy.
Mẹ chồng chị Mai cũng vui vẻ lắm, bà tự hào về người con dâu này lắm.
– Ôi, tốt thế hả con.
– Vâng, giờ mẹ đưa giấy tờ nhà bản gốc để con đưa cho người ta.
– Con lấy cái chìa khóa mẹ để dưới gầm tủ, có cái hộp nhỏ ấy. Mở tủ dưới kia lấy giấy tờ đi con.
– Vâng, mẹ ạ.
Chị Mai lui cui mở tủ, lấy giấy tờ và thấy 1 số tiền, chị Mai kẹp tiền vào giấy tờ và mang theo luôn.
– Vâng, con lấy được rồi, con mang đi đưa họ nha mẹ.
– Ừ, con vất vả rồi.
Chị Mai cười hiền.
– Ko sao mẹ à.
Chị Mai ôm tất cả giấy tờ về phòng, cho vào balo nhỏ, bỏ thêm ít đồ cho con vào balo rồi gọi cho gã nhân tình
– Qua đón em. Nhanh nhá.
– Ừ, anh biết rồi.
Chưa đầy 30p sau gã nhân tình đã chờ ngay ngoài cổng, đội mũ, đeo khẩu trang kín mít. Chị Mai ẵm con ra ngoài, ngay lúc ấy anh Bách cũng vừa về.
– Mai, em ẵm con đi đâu đấy.
Chị Mai cứng đơ lại, chưa biết nói sao. Nhưng chị cố gắng bình tĩnh, qua đốt này thôi, chị lại sung sướng hạnh phúc rồi.
– Em.. em.. cho con đi chích ngừa.
– Sao đi giờ này, nắng thế.
– Thì trên trạm báo nên em đưa con đi, em còn gọi cả xe ôm đây này.
– Ừ, vậy đi nhanh về nhanh kẻo nắng.
– Vâng.
Anh Bách nhìn biển số xe quen quen, anh thấy ở đâu rồi nhưng ko nhớ.
Chị Mai ôm con tót lên xe đi mất. Chị cũng ko thèm quay đầu nhìn lại cái nhà cũ ấy 1 lần,hay nhìn lại anh Bách lấy 1 lần.
…..
Căn nhà ấy đã được chị rao bán từ lâu, nên đã có nhiều người hỏi mua. Nhà và vườn rộng nên họ mua để làm nhà xưởng chứa gỗ.
Chị Mai ôm con cùng gã nhân tình đang ở ngân hàng, chờ người mua đến để hoàn tất thủ tục mua bán.
Gã nhân tình quay sang hỏi chị Mai.
– Mai, cây hoa em đưa anh, anh để trong phòng làm việc ở cơ quan ấy,giờ tính sao.
– Tính gì, kệ đi, cây ko được cho ăn thì nó héo thôi.
– ko trả cho con kia nữa à.
Chị Mai hứ lên giọng đầy khinh bỉ.
– Hứ… kệ nó, cái loại phá hoại hạnh phúc người khác cho nó chết cũng đáng.
Gã nhân tình cũng ko biết nói gì thêm. Người mua cũng vừa đến, họ làm thủ tục xong, tiền được chuyển vào tên của chị Mai. Có tiền rồi, họ ôm theo đứa trẻ mua vé tàu đi ra thành phố Hà Nội.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!