Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 72: Ảnh đế, li hôn đi (5)
Edit: LoBe
Trong phòng vô cùng sáng, cửa sổ sát đất nửa mở, gió lạnh từ bên ngoài không ngừng thổi vào khiến rèm cửa khẽ lay động.
Lật Manh mờ mịt bị đẩy dựa vào bức tường bên cạnh cửa sổ. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, bên trong hàm chứa tầng hơi nước dày đặc. Lật Manh cố gắng nhìn một lúc, mới thấy rõ cây trúc xanh tươi đang dựa sát vào mình, ngón tay xấu xa của cô không nhịn được sờ sờ.
Hơi thở trên người thiếu niên cực kỳ tươi mát, nửa cổ áo mở ra, còn có mùi rượu mát lạnh thoang thoảng đâu đây. Lật Manh không thoải mái nhăn mũi, mùi vị của cây trúc này thật dễ ngửi, nhưng nóng quá.
Lật Manh không nhịn được lùi về phía sau, liền đụng phải rèm cửa đỏ sẫm. Thiếu nữ xinh đẹp cơ hồ ẩn ẩn hiện hiện trong rèm cửa, mái tóc dài đen, đuôi tóc uốn xoăn, trơn bóng như dải lụa bay trong gió.
(Be: Sao ta lại liên tưởng tới ma ta?)
Tần Quy Vân rũ mắt, đôi mắt thâm trầm ẩn nhẫn ẩn dưới cặp lông mi dài. Hô hấp anh nóng rực, bàn tay đang nắm cổ tay cô, ngón tay khẽ run lên. Dưới tóc mái đen hỗn độn, mồ hôi nóng chảy xuống từ trán, làn da trắng như sứ bị nhiệt lượng từ trong cơ thể tỏa ra làm đỏ ửng lên. Ánh mắt nam nhân mê ly nhìn chằm chằm gương mặt cả thiếu nữ, lý trí lung lay sắp đổ.
Anh cảm thấy bản thân nên buông cô ra. Nhưng dưới tác dụng của thuốc, cơ thể Tần Quy Vân không nghe khống chế/ Sẵn tay đang nắm tay Lật Manh, anh chậm rãi cúi đầu tiến tới.
Hơi thở thiếu nữ… rất ngọt.
Lật Manh giống như không thoải mái, quay đầu tránh đi. Bàn tay còn lại của Tần Quy Vân lại không nhanh không chậm giơ lên, ngón tay thon dài giữ chặt cằm Lật Manh. Thanh âm khàn khàn của nam nhân vang lên trong đêm tối.
“Không phải cô hạ thuốc sao? Hiện tay cô lại né tránh, là lạt mềm buộc chặt?”
Đầu óc Lật Manh ngày càng mơ hồ, cô chỉ cảm thấy cây trúc này thật là phiền. Tại sao lá trúc lại chạm vào mặt cô? Cành trúc lại còn quấn lấy tay cô nữa. Cô không ăn thì thôi, nó cứ một hai mời mọc tự đưa thân tới. Đích thị cây trúc này chính là hàng ế, lá trúc quá già không ăn nổi, nếu không tại sao lại cường ngạnh bắt một con gấu trúc đáng thương như cô ăn?
Lật Manh đỏ mặt lên vì rượu, cô mở to mắt trừng Tần Quy Vân, lạnh giọng nói:
“Buông ra, mày quá già rồi, không nhai nổi.”
Quá già rồi.
Be: O.O Có nhiều thứ bảo bảo không hiểu được.
Gương mặt tinh xảo của nam nhân khẽ cứng lại, ánh mắt giảm đi mấy phần mơ hồ, hơi thở càng thêm lạnh lẽo. Anh khẽ nghiêng đầu, ngón tay nắm cằm Lật Manh nhẹ nhàng rời xuống đặt trên bả vai cô. Động tác chậm rãi không hề có chút lộn xộn.
Nếu vừa rồi còn có chút do dự. Hiện tại, động tác lại có một tia tàn nhẫn cường thế, còn giống như mang theo ý trừng phạt.
Tần Quy Vân im lặng rũ mắt, hơi thở nóng rực không ngừng bao phủ, cơ hồ muốn bao quanh cô gái trong ngực. Lật Manh vẫn đang hồ đồ, trong lòng đang tự hỏi có khi nào cây trúc này thành tinh không.
Bản thân là một con gấu trúc, không thể bị cây trúc phản công.
Cô muốn phản kháng, muốn…
Ngay sau đó, Lật Manh liền cảm thấy lá trúc rơi xuống môi cô, Lật Manh ghét bỏ quay đầu. Nụ hôn rơi xuống gò má trắng nõn. Bên tai cô đột nhiên nghe được tiếng A khàn khàn. Giọng nói lạnh lẽo, truyền vào tai Lật Manh, khiến cô không nhịn được rùng mình.
Sau đó rèm cửa đột nhiên cuốn tới, bọc chặt cô bên trong. Lật Manh biến thành một con gấu trúc bị rèm cửa tơ tằm đỏ sẫm bao vây. Nam nhân một tay chống bên người cô, ánh mắt lãnh đạm bây giờ chỉ còn có không vui và không vui.
Tần Quy Vân thấy Lật Manh không có cách nào nhúc nhích, mới hài lòng tiếp tục làm nốt việc vừa rồi.
Mà người bị bao bọc bởi rèm cửa, chớp mắt ba cái. Trong đầu cô bỗng hiện lên nhiệm vụ: Đưa nam chủ tới bên cạnh nữ chủ. Đưa kiểu gì? Tại sao phải đưa?
Não vẫn đang rơi vào trạng thái chết máy -ing.
Ờ, nghĩ không ra. Nghĩ không ra thì thôi, không nghĩ nữa.
Nhưng mà cây trúc này phiền quá, đã nói là không ăn mà cứ tự dâng tới còn bắt ép ăn. Không ăn là không ăn, dâng tới tận mặt cũng không ăn.
Lật Manh không biểu cảm nhìn cây trúc trước mặt, đột nhiên nhấc chân, rèm cửa chỉ bao nửa người trên của cô, chân vẫn có thể tự do hoạt động. Lật Manh mạnh mẽ đá một cái, lập tức bên tai cô truyền tới tiếng rên. Sau đó cây trúc ghé sát vào người cô, tựa hồ ẩn nhẫn đau đớn.
(Be: O.O mấy chương tới chắc không dùng não quá. Chứ tâm hồn trong sáng mới được gội rửa bằng OMO của tôi có vẻ sắp đen lại rồi.)
Lật Manh mơ màng nghiêng đầu, cảm thấy thứ bị mình đá không phải cây trúc, càng giống chân người hơn. Cô mệt mỏi ngáp một cái, sau đó đẩy chướng ngại vật trên người ra, đi về phía giường.
Nhiệm vụ để mai làm tiếp.
Ngủ đã.
___
Hic, nói hôm qua beta bù mà ta nộp bài tập xong nhất thời ngủ quên mất @@ Nên nay mới bù được, sorry các khả ái nhé
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!