Tao Loạn
Chương 11: Vạn kiếp bí truyền
Con thuyền cập bến thì trời đã chiều hôm.
Ráng chiều phản chiếu xuống làm đỏ rực mặt nước biển , giòng Trường giang trở thành một giòng sông máu .
“Ðây Bạch Ðằng Giang, sông hùng dũng của nòi giống Tiên Rồng, giống anh hùng Nam Bắc Trung .”
Sau gần một tháng trời trốn tránh giặc thù, nhóm Công Chúa Mai Lan cũng tới được nơi họ muốn tới : Vạn Kiếp.
Ðứng nhìn giòng sông Bạch Ðằng rực rỡ trong ánh chiều tà, Mai Lan không
khỏi xúc động khi nhớ lại những chiến tích vẻ vang của dân Việt, của
Trần gia. Ðâu đây còn như vang dội tiếng hò chiến thắng , nhưng vận nước thực đã suy vi . Hai bên bờ sông đã bốc lên những đốm lửa của trại
giặc. Chúng cũng biết đây là hiểm địa . Bao lần quân Nguyên đã thất bại
đắng cay vì giòng sông lịch sử này. Xa hơn, về mạn Bắc, đền Kiếp Bạc,
nơi sinh từ thờ Ðức Hưng Ðạo Ðại Vương đã mờ dần trong chiều tối .
Bốn người còn ở lại trong thuyền, bên bờ sông hoang dại. Họ con phải
thăm dò tình hình trước khi thực sự mở cuộc tìm kiếm cuốn Binh Thư của
Hưng Ðạo Ðại Vương.
Lê Lai lên tiếng hỏi :
– Thưa cô đã qua đây lần nào chưa ?
Mai Lan gật đầu :
– Một vài lần. Từ Thăng Long về Yên Tử có thể dùng đường ngang qua vùng này.
– Thế hậu duệ của Ðại Vương sinh sống ra sao ?
– Từ ngày Hồ Quý Ly thoán đoạt, con cháu Trần Gia đều phải sống ẩn dật
cho qua ngày . Chính như tôi đây, cũng đâu có được một ngày yên thân .
Giác Huệ niệm Phật rồi góp ý :
– Mô Phật, ách nạn của Trần Gia vẫn còn kéo dài cho tới ngày nay. Như
vậy, muốn tìm ra quý vật, cũng không phải là một việc đơn giản đâu .
Cúc góp ý :
– Thưa nghe tương truyền Ðại Vương có hai gia tướng thân tín là Yết Kiêu và Dã Tượng . Biết đâu giòng dõi nhà này cũng có thể cất giữ bảo vật.
Mai Lan gật đầu :
– Thôi được, chúng ta tạm nghỉ qua đêm nay, sáng mai vào xóm trong rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Tuy nói thế, nhưng vẫn chưa ai tính chuyện vào thuyền nghỉ ngơi.
Bỗng Lê Lai khẽ la lên, tay chỉ xuống mặt nước gần đó :
– Xác chết . . . xác chết . . .
Cả bọn người đều nhìn về phía Lai chỉ . Trên mặt nước, quả thực có xác người bập bềnh trôi , tất cả đều đã xình thối.
– Giọng Cúc cũng khẩn trương, đưa tay chỉ về nhiều vài xác . Kìa còn nữa , nhiều lắm chứ không phải chỉ một . Những xác này, mặc đủ loại trang
phục , binh phục xanh của quân Minh, đỏ của quân Hồ và nhiều xác là
thường dân .
Mai Lan nói :
– Vì đây là cửa ngõ vào Thăng Long, là giao điểm của bốn con trường
giang cho nên những trận thư hùng thường xảy ra quanh vùng này , nên chi chúng ta thấy quá nhiều xác chết trôi sông .
Giác Huệ thì thầm mấy câu kệ như cầu nguyện cho những oan hồn kia được siêu thoát .
Về khuya, mặt sông trắng xóa một màu sương. Trăng hạ tuần như chiếc sừng trâu cô quạnh trên bầu trời u tối.
Thủy triều lên, giòng trường giang nước chảy cuồn cuộn khiến con thuyền lắc lư.
Mai Lan giải thích :
– Lúc trưa giòng sông cạn, đến đêm nước thủy triều dâng cao . Chính nhờ
sự thay đổi mực nước một cách đột ngột này mà bao lần quân ta dùng chiến thuật đóng cọc lòng sông để chiến thắng quân giặc thù .
Mọi người yên lặng nhìn giòng sông đêm, lòng buồn vô hạn.
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló rạng, bốn người đã thay đổi trang
phục dân giả để sửa soạn lên bờ. Họ giả như là một nhóm thương hồ ngược
xuôi Trường giang buôn bán kiếm ăn. Con đường nhỏ dẫn vào khu chợ búa và làng xóm đông dân cư ngụ. Cảnh hoang phế bầy ra trước mắt. Chợ họp lèo
tèo vài ba hàng rau, vài nơi bán gia súc và đồ thực dụng . Người đi kẻ
lại thưa thớt, vẻ mặt trầm trầm âu lo.
Bọn Mai Lan vào một quán nước bên đường. Chủ quán đang xếp lại vài nải
chuối, mấy vĩ bánh đúc, cạnh đó là một nồi bún riêu bốc khói . Mấy chiếc bàn tre, vài bộ ghế ngựa , khách hàng chừng bảy tám người đang tụ tập
từng nhóm, nhỏ to nói chuyện .
Lênh đênh cả tháng trên sông, bọn Mai Lan quả không biết đã xảy ra những biến cố gì quan trọng cho tình hình chung của đất nước .
Sau khi gọi cho mỗi người một bát bún riêu, Mai Lan ngồi lắng nghe chuyện bàn tán của những bàn bên.
Nàng chú ý tới một người trung niên mặc áo đoạn xanh, sắc phục của những người có phẩm trật từ bát phẩm xuống cửu phẩm của Nam triều . Nàng ngạc nhiên vì trong tình thế này mà ông ta dám ăn vận như vậy giữa chốn đông người.
Một người thanh niên đi vào, tới bàn người áo xanh vừa ngồi xuống ghế, vừa nói :
– Thưa các cụ, đúng như vậy . Sáng nay, gần bảng chiêu hiền và kêu gọi
người nhà Trần ra trình diện để Minh Triều trao trả quyền bính, thì hôm
nay đã có thông báo của cái gọi là hội đồng bô lão, trong đó có câu “con cháu nhà Trần không còn ai nữa. Ðất An Nam vốn là đất Giao Châu ngày
trước, nay xin đặt quận, huyện như xưa “.
Thế là mất nước rồi . Sao lạ vậy. Thế còn lực lượng của Hoàng Tử Dương đâu ?
Người mặc áo xanh đặt chén rượu xuống bàn :
– Cậu ngây thơ lắm . Hoàng Tử Dương nào đó chưa chắc đã đúng là giòng
dõi Trần Gia để quân giặc có thể tin được . Tụi này chỉ là tàn dư của
nhóm anh em Ðế Hiển ngày trước, sau vụ mưu diệt Hồ Quý Ly thất bại, trôi dạt sang Lão Qua, rồi cùng Trần Thiêm Bình chủ xướng việc cầu viện nhà
Minh mà thôi. Trần Thiêm Bình có còn sống cũng chả làm nên cơm cháo
huống gì nữa là bọn người nguồn gốc Khổng Minh bạch . Nghe nói buổi đầu
bọn này cũng chầu chực ở Tây Ðô mãi, cuối cùng biến đi đâu mất, không
còn thấy ai nhắc tới nữa. Mà ngay bây giờ, chính con cháu thực sự của
Trần Gia cũng chẳng làm gì được . Ðừng nói chuyện nắm quyền, chỉ việc
xuất đầu lộ diện là đã có thể bị thủ tiêu rồi .
– Thế còn bảng chiêu hiền ?
– Ðó cũng là một âm mưu. Hiện nay, bọn quan lại, bọn háo danh đang xô
nhau ra tự nguyện làm tay sai cho nhà Minh . Ðây là đòn độc , bọn này tố giác nhau, trong nước còn ai có chút chí khí thì cũng bị chúng chỉ điểm khiến nhà Minh tóm được các nhân tài của Ðại Việt để dễ bề tiêu diệt .
Nguyên cái vụ tịch thu sách trong dân gian, trong các chùa chiền cũng đủ biết cái thâm ý định tiêu diệt cả nền văn hóa hiện thời của ta để áp
đặt một nền văn hóa ngoại lai thì đủ rõ .
Lê Lai hơi cúi xuống, khẽ nói :
– Sao ông ta ăn nói tự nhiên vậy , không sợ tai vách mạch rừng sao ?
Mai Lan hơi lắc đầu :
– Không. Một là quân Minh đang dùng đòn dẫn dụ triều thần cũ nên không
làm khó dễ họ, hai là đất Vạn Kiếp là nơi địa linh của nước nhà, họ có
tinh thần cao nên không có việc tố cáo nhau với giặc .
Thì ra mới ngoài tháng nay đã có nhiều biến chuyển quan trọng vậy .
Bàn bên, người tuổi trẻ đang hỏi :
– Thế bây giờ tại sao quí vị triều thần không đứng ra lo việc kháng Minh, phục quốc ?
Người mặc áo xanh lắc đầu :
– Bọn đó coi như bỏ đi , cả một lũ tham quan ô lại . Vua không ra vua,
tôi không ra tôi, bạc nhược, ươn hèn, thời bình thì chỉ biết ăn trên
ngồi trước, hút máu, hút mủ người dân . Ðến khi giặc tới thì bỏ chạy lấy thân. Chúng còn mặt mũi nào để lãnh đạo dân chúng nữa chứ ?
– Còn Trần Nguyệt Hồ của Hải Dương mình ?
– Úi chà, tên này thì làm được trò trống gì ? Ngay đến Giản Ðịnh Vương
có nổi dậy cũng chưa chắc có mấy ai theo. Thanh niên các anh phải biết
tương lai xứ sở hiện
đang nằm trong tay các anh đó , mình phải xây dựng lại từ đầu .
Người trẻ tuổi ngạc nhiên :
– Trong tay chúng tôi một nhóm ô hợp, không một chút kinh nghiệm . Ði
tới đâu cũng thấy quí vị phê phán, bôi bẩn lẫn nhau, khiến mọi người mất hết tin tưởng vào lớp người trước . Với một tinh thần băng hoại như
vậy, giới trẻ chúng tôi làm được gì chứ ? Có lỗi thì sửa, thấy sai thì
phải phục thiện chứ không thể ngồi chỉ trích suông được .
Mai Lan gõ nhẹ tay xuống bàn :
– Chí khí. Ðúng, tuổi trẻ đã mất hết tin tưởng vào bậc trưởng thượng nên bơ vơ như rắn không đầu, thì cách nào họ có thể gánh vác trọng trách
phục quốc được ?
Lê Lai băn khoăn :
– Họ sẽ phải chọn lựa giũa Hồ và Trần ?
Mai Lan lắc đầu :
– Không, Trần đã thất thế, mà cảnh huống Hồ bị giặc bắt lại càng nhục
nhã hơn. Những người có liên hệ với các triều trước làm sao có thể khiến cho người ta tín nhiệm nữa.
– Vậy cần một khuôn mặt mới ?
– Khuôn mặt mới thì sẽ khó làm cho người ta tin tưởng vì thiếu uy tín .
– Thế lại lạc vào vòng mâu thuẫn trầm kha . Người cũ thì đều không xứng
đáng, mà người mới lại thiếu thành tích . Hóa cho nên chúng ta rơi vào
tình trạng không giải quyết được vấn đề lãnh đạo.
Ở bàn bên, người thanh niên đã đứng dậy :
– Xin phép quí vị, chúng tôi xin cáo lui ,. mình có nói mãi cũng không
giải quyết được gì . Thực hổ thẹn cho chúng tôi là hậu duệ của các anh
hùng Yết Kiêu, Dã Tượng . Ðất nước rơi vào vòng ô nhục mà đành nhắm mắt
làm ngơ .
Nói xong, hắn bỏ đi liền. Mai Lan thoáng vui, đưa đưa mắt sang Cúc. Cô thể nữ hiễu ý đứng dậy ra ngoài.
Người áo xanh không cản , chỉ nhìn theo lắc đâu. Còn lại ba người trung niên, họ vừa chè chén vừa khề khà tán chuyện.
Một người lên tiếng :
– Quan bác có liệu ra làm quan với Minh Triều không ?
Người áo xanh mắt đăm chiêu :
– Bây giờ những phường vô lại tranh nhau đầu quân giúp giặc. Nếu vùng
Vạn Kiếp này rơi vào tay bọn đó cai trị thì hậu quả không lường được ,
nên tôi tính có thể vì dân mà hy sinh cái danh dựụ của mình. Người ta sẽ kết án hành động này của tôi. Hãy nhìn cái bộ máy cai trị của giặc, từ
việc tịch thu sách vở, kinh sách, tới những vụ tuyển lựa nhân tài, phụ
nữ đẹp để đua về Tàu , và những luật lệ có tính cách đồng hóa dân tộc
ta, lần này, sách lược của chúng không giản dị đâu .
Lai coi vẻ không phục, khẽ nói :
– Cuối cùng cũng chỉ lo cho thân mình thôi.
Mai Lan cười, đưa tay ra hiệu cho Lai đừng nói nữa :
– Lai biết được vậy là khá đó. Tuy nhiên cũng phải công bằng mà xét đoán cho họ.
Mãi giờ, Giác Huệ mới lên tiếng :
– Nội cái vụ đưa Lạc Ma Giáo vào ngồi chung với Phật cũng đủ làm băng
hoại cái xã hội của mình rồi . Ðâu còn cái tinh thần nhân hậu khiến vua
thương dân đến độ chỉ công chúa mà nói “Ta thương dân như thương con ta
vậy , một nền pháp trị phi nhân đang được áp đặt trên dân tộc ta.
Cúc đã trở vào. Mai Lan gọi chủ quán tính tiền. Tiền giấy của nhà Hồ, dù là tiền 30 đồng hình vẽ sóng nước cũng không còn giá trị nữa. Cúc phải
trả bằng bạc thực cho bửa ăn. Mọi người chán nản nhìn xấp giấy bạc trong tay Cúc .
Phố xá chỉ là một khúc đường quê với một vài quán nước, mấy hiệu tạp hóa tiêu điều.
Cúc khẽ nói :
– Anh ta ở cuối dãy nhà này . Bây giờ cô định sao ?
Lai ngơ ngác :
– Cúc nói ai ?
Mai Lan cười :
– Cái anh thanh niên lúc nãy ấy , Lai không thấy anh ta tự xưng là con cháu của Yết Kiêu, Dã Tượng sao ?
Lai chợt hiễu, cười theo :
– Tôi thực ngu .
Cúc dẫn đường, cả bọn đi về hướng đằu phố. Tới nơi, đó là một gia trang
khá rộng. Sau chiếc cổng gỗ là một khu vườn rộng. Tòa nhà ngói ở mãi tận phía trong.
Mai Lan buột miệng khen :
– Có vẻ thế gia lắm .
Lai hôi :
– Bây giờ làm sao ?
Mai Lan suy nghĩ một lát, rồi nói :
– Mấy người ở ngoài này . Nhớ đứng tản ra nếu không có thể quân Minh đi qua sẽ nghi ngờ lôi thôi . Ðể tôi vào đó xem sao.
Mai Lan đẩy cánh cổng vừa đủ để vào trong. Con đường trải sỏi dẫn vào tòa nhà trước mặt.
Lên khỏi bậc thang tam cấp, Mai Lan đã bị thanh niên đứng chặn ngay trước cửa.
Anh chàng trừng mắt hỏi :
– Nhà chị vào đây có việc chi ?
Mai Lan nhìn chàng trai chưa quá hai mươi, nhưng có dáng dấp chững chạc, nàng mỉm cười hỏi ngược lại :
– Hậu duệ của Yết Kiêu, Dã Tượng lại cư xử với khách như thế ư ?
Thấy thiếu nữ đối diện trong trang phục dân giả, nhưng ngôn từ lại rất kẻ cả khiến thanh niên giật mình :
– Chị nói sao ? Tôi .
Mai Lan nhìn sâu vào mắt cậu ta , khiến thanh niên hơi lúng túng :
– Ðã biết sợ thì đừng nên sơ thất . Cậu đã nói gì ngoài quán nước, nào
là phục quốc, nào là Trần Nguyệt Hồ của Hải Dương mình . Quên rồi sao ?
Thanh niên thực hoảng, khẽ nói :
– Chị là . . . tôi xin . . .
Mai Lan nghiêm mặt :
– Cậu cho tôi gặp bề trên có được không ?
Thanh niên có vẻ ngần ngại :
– Chị là người của .
Mai Lan biết anh ta đã hiểu lầm, nhưng cũng vặn hỏi :
– Của ai ? Cậu có nghe tôi nói không ?
Thanh niên gật đầu :
– Thôi được . Chị là quân do thám của giặc Minh tôi cũng không sợ đâu .
Vào đây, tôi sẽ thông báo với ông nội tôi để người tiếp chị .
Mai Lan thầm khen chàng có cái khí khái của người thanh niên Việt , thực không hổ giòng dõi của những anh hùng kháng Nguyên .
Mai Lan theo người thanh niên vào nhà .
Ba gian nhà khách không rộng lắm, nhưng trang hoàng những kiếm, cung,
trường đao, thương , trông như bản doanh của một vị tướng quân .
Sau khi mời Mai Lan ngời vào bộ trường kỷ gụ đen bóng kê giữa nhà, anh
ta mở cửa đi vào nhà trong. Không mấy chốc, một cô hầu gái bưng lên một
khay nước trà khói bay nghi ngút, lễ phép mời nàng dùng.
Mai Lan chưa uống xong chén trà nhỏ thì cửa hông bỗng mở, một cụ già râu tóc bạc phơ, nhưng da dẻ hồng hào, trông còn quắc thước , theo sau là
chàng thanh niên.
Mai Lan lịch sự đứng lên vái chào.
Ông cụ cũng vui vẻ chào lại, rồi ra dấu mời nàng ngồi. Sau đó, ông cũng
sang trường kỷ kia ngồi đối diện với nàng, rồi cười nói :
– Không mấy khi cô nương ghé tệ xá, xin dùng chén trà đạm bạc .
Mai Lan cũng nói :
– Xin cảm ơn cụ, chúng tôi đã mạn phép.
Ông cụ cũng nâng một chén trà, nhưng chưa uống, nói :
– Nghe thằng cháu có nói, cô nương muốn gặp lão, hẳn có việc muốn sai khiến ?
Mai Lan giật mình, vì lời ăn tiếng nói của ông cụ này quả khéo léo. Nàng cười :
– Không dám . Chỉ vì khi ở ngoài quán nước, chúng tôi trộm nghe cậu đây
xưng mình là hậu duệ của các ngài Yết Kiêu, Dã Tượng, nói những chuyện
người lớn nên chúng tôi mới tới đây.
Ông già quay lại nhìn cậu cháu đang khép nép đứng hầu đàng sau, rồi cười lớn :
– Quả đúng như vậy . Tổ phụ chúng tôi là anh hùng Yết Kiêu của Trần Gia. Thằng này thực có lỡ lời. Tuy giữa chúng ta là chỗ chưa quen biết ,
nhưng cô nương muốn gì xin cứ dậy , chúng tôi sẵn sàng thừa tiếp .
Câu nói mơ hồ, nhưng rất đanh thép .
Mai Lan cười khiến không khí đỡ căng thẳng, nàng nói :
– Xin cụ đừng hiểu lầm chúng tôi . Chúng tôi đến đây là có việc muốn nhờ cậy quí vị .
Ông cụ hơi ngạc nhiên :
– Xin cứ nói .
Ðã biết được cái hào khí anh hùng vẫn còn trong giòng họ này, Mai Lan
thư thả gỡ chiếc dây chuyền đcó ở cổ xuống, rồi đưa chiếc ngọc bội cẩm
thạch xanh biếc cho cụ già, rồi hỏi :
– Cụ có biết nguồn gốc chiếc ngọc bội này không ?
Ông cụ cầm lấy, rồi nghiêng mắt ngắm miếng ngọc xanh, trên có khắc chữ Thiên Lan, miệng lẩm bẩm :
– Thiên Lan . . . Thiên . . .
Ông bỗng ngửng đâu lên, mắt lóe sáng, trả chiếc dây chuyền cho Mai Lan,
vội rời trường kỷ, ra trước nhà quỳ ngay xuống, mặt thực thành khẩn, khẽ nói :
– Kẻ dân giả Trần Bảo xin cúi đầu ra mắt Công Chúa.
Chàng thanh niên lại càng lúng túng hơn thấy ông nội ra hiệu quỳ xuống,
chàng ta cũng làm như cái máy, mắt còn lộ vẻ ngạc nhiên .
Mai Lan vội vã rời chỗ, ra nâng ông già dậy, miệng cười, nói :
– Xin cụ đừng đa lễ . Bây giờ không còn những lễ nghi xưa nữa .
Nàng nói mãi, ông cụ mới đứng dậy, khép nép ngồi xuống ghế.
Mai Lan nói :
– Gặp được cụ, chúng tôi mừng lắm. Hồi trước, có lần tôi cũng ngang qua
đây, nhưng thời đó, Trần Gia đang gặp tai ách thành ra cũng không tới
thăm ai được. Nghe nói quí vị ở đây, nhưng mãi đến nay mới được hân hạnh gặp mặt.
Ông cụ thưa :
– Thưa Công Chúa dạy quá lời. Vâng, từ ngày Hồ thoán nghịch tới nay, các Vương gia ở đây cũng đâu có yên thân. Các ngài đều trở về Tức Mạc sống
qua ngày. Vì thế, chúng tôi mới được hân hạnh lo việc coi sóc sinh từ
của Ðại Vương . Tuy được ban quốc tính, nhưng là hạng tiểu tốt, nên họ
Hồ cũng không làm khó dễ bọn chúng tôi.
Rồi ông cụ chỉ vào thanh niên, nói :
– Nó tên là Trần Thiện, cháu nội của già này. Bố nó bị hại trong cuộc
mưu sát Hồ Quí Ly của Thượng Tướng Trần Khắc Chân , để lại mình nó nối
dõi nhà Yết Kiêu thôi . Nó còn non dại nên ra ngoài hay lỡ lời . Nó
không đổi tính có ngày gia đình này bị hại vì nó thôi .
Mai Lan an ủi :
– Không. Cụ có được người cháu khí khái như vậy rất nên hãnh diện, người trẻ hay bồng bột vậy thôi . Vả lại Vạn Kiếp là linh địa của nước nhà,
chắc không có kẻ bán đứng lương tâm theo giặc đâu . Tuy nhiên, mình cũng nên cẩn thận thì hơn.
Rồi nàng tiếp :
– Tôi đến đây với mấy người bạn nữa, xin cụ cho ở tạm vài hôm, chúng tôi có chút việc quan trọng muốn bàn với cụ
Cụ già tỏ nết mừng rỡ, nói mau :
– Thực hân hạnh cho kẻ dân giã này .
Rồi quay sang thanh niên, ông cụ nói :
– Con ra đón mấy vị vào đây .
Thanh niên khẽ vâng, rồi mở cửa ra ngoài.
Mai Lan nhìn theo, nói :
– Chú nhỏ này được lắm .
Mặt ông cụ rạng rỡ :
– Cám ơn Công Chúa.
Bọn Lê Lai, Giác Huệ và Cúc vào ra mắt ông cụ Trần Bảo.
Mai Lan giới thiệu từng người, rồi nói :
– Thực phiền cụ .
Ông cụ xua tay :
– Xin Công Chúa đừng quá khách khí . Xin cứ coi chúng tôi như thuộc hạ .
Mai Lan lắc đầu :
– Không dám . không dám ..
Buổi tối, Mai Lan gặp riêng ông cụ tại thư phòng. Căn Phòng trang hoàng thật trang nhã, nhưng trên kệ sách trống trơn.
Sau khi uống cạn chén trà mạn sen, Mai Lan hỏi :
– Sách của cụ đâu hết cả rồi ?
Cụ già uất ức :
– Thì cũng bi chúng tới tịch thu ngay từ tháng trước.
Mai Lan lo lắng trình bày mục đích tới đây tìm những cuốn binh thư của Hưng Ðạo Vương cho ông cụ nghe.
Nàng tiếp :
– Ðất nước này bị mất vào tay giặc, nếu chúng ta không có một sách lược
khả dĩ đủ hiệu quả để nắm phần thắng trên chiến trường thì những cuộc
nổi dậy cũng chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi . Không những không giúp ích gì cho đất nước, mà còn khiến cho giặc ra tay tàn sát chúng ta một cách hung bạo hơn. Tôi tin tưởng rất nhiều ở cuốn binh thư của Ðại Vương,
nếu có được, trao vào tay kẻ anh hùng thì vận nước mới có cơ phục hưng.
Tôi nghĩ, các giòng họ của Yết Kiêu, Dã Tượng chắc cũng còn cất giữ
những cuốn binh thư này.
Ông cụ buồn rầu :
– Thưa Công Chúa nói đúng. Ngày trước, chúng tôi cũng lưu giữ những cuốn sách này như của gia bảo. Nhưng khi Quí Ly thoán nghịch, thi hành chính sách diệt Trần một cách tận tình, đã bất chợt tới đây tịch thu tất cả
những gì được gọi là di tích của Trần Gia , nên cuốn binh thư này cũng
bị mất luôn .
Mai Lan hỏi :
Còn những thư tịch trong sinh từ của Ðại Vương ?
– Cũng không thoát khỏi bàn tay của Hồ . Hơn nữa, số sách gia bảo còn
lại cũng đã bị quân Minh tới đây dọn đi hết cả rồi . Bọn giặc làm bất
ngờ quá khiến chúng tôi không kịp trở tay nữa .
Thấy vẻ thất vọng trẽn mặt Mai Lan, ông cụ nói :
– Ðể ngày mai, già xin đưa Công Chúa vào điện tìm kiếm xem sao . Biết đâu chúng ta lại chẳng gặp may .
Mai Lan đứng dậy :
– Vậy phiền cụ ngày mai .
Ông cụ ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi :
– Ðể xin thông báo cho bên Dã Tượng biết đến ra mắt Công Chúa .
Mai Lan gạt đi :
– Thôi, khỏi cần . Không phải tôi không tin bên đó , nhưng việc này càng ít người biết, càng tốt .
Mai Lan họp mấy người lại trong phòng của nàng, rồi cho biết hiện tình của công việc.
Lê Lai thất vọng ra mặt :
– Chuyến đi này thật uổng công .
Mai Lan cũng lắc đầu :
– Mình cũng đã tiên đoán công việc tìm kiếm này không phải là chuyện dễ. Không tìm được ở đây, mình sẽ đến những nơi khác. Ðừng tuyệt vọng .
Giác Huệ và Lê Lai chia tay để về phòng của hai người.
Cúc dọn dẹp màn chiếu để Mai Lan nghỉ.
Sáng hôm sau, ông già Trần Bảo đưa bọn Mai Lan đến Kiếp Bạc. Ðây là một
phần trang ấp mà Triều đình đã xây cất để Ðại Vương về hưu dưỡng tuổi
già. Ðền nghiêng bóng bên sông, phần thượng lưu của Bạch Ðằng Giang.
Bức tường thực cao chạy dài như một lớp thành. Cổng đền gồm ba cửa cong
và cao trông thực hùng vĩ. Thực xứng đáng là nơi sinh từ của một bậc đệ
nhất anh hùng đất Nam.
Sau cánh cổng sơn son là một lối đi vào chính điện, Ba gian nhà thờ khói hương nghi ngút, nhưng vắng vẻ buồn tênh. Ông từ coi đền đón mọi người
bằng những cái cúi đầu lặng lẽ.
Mai Lan đứng nhìn những gian nhà trống vắng lòng buồn vô hạn . Nàng có
linh cảm nơi đây không cho nàng một hy vọng nào về những gì nàng mong
muốn. Những gian trong cũng không có gì ngoài những bệ thờ, những bức
họa chân dung của các bà Phu nhân của Ðại Vương hồi sinh tiền , những kệ tủ rỗng không .
Không có gì tang thương bằng cảnh xuống dốc của một thế gia vọng tộc,
của một triều đại . Hẳn đã bao năm rồi, nơi đây không còn ai lai vãng
viếng thăm .
Buổi trưa, cả bọn trở về nhà ông cụ Trần Bảo.
Trong bữa cơm chiều, ông cụ bỗng nói :
– Thưa Công Chúa, còn một nơi này nữa, chắc chắn là có thể tìm thấy cuốn Binh Thư .
Mai Lan hỏi ngay :
– Chỗ nào . Bãi Kiếm chăng ?
Ông cụ lắc đầu :
– Thưa không Bãi Kiếm ở giữa lòng sông chỉ là nơi Ðại vương dùng làm chổ thao luyện võ nghệ, bàn luận về thủy chiến với các Thân vương . Ngoài
những bãi tập chỉ có mấy dãy nhà lá thô sơ .
– Vậy.
– Xin Công Chúa thứ lỗi, nếu già này nói điều mạo muội .
– Xin cụ cứ chỉ giáo.
Ông cụ ngập ngừng :
– theo truyền thuyết, khi Ðại Vương qui tiên, các Thân vương xây cho
ngài một mộ phần rất khang trang , nhưng ở dưới lòng đất . Trong đó có
gian trưng bày những di vật mà hồi sanh tiền Ðại vương thường dùng . Như vậy chắc chắn có cả những thứ mà chúng ta muốn tìm .
Mai Lan giật mình :
– Nghĩa là chúng ta phải phạm tới mộ phần của Ðại vương .
– Dạ đúng thế . Ðó cũng là một cách bất đắc dĩ thôi . Có điều .
Mai Lan khẽ lắc đầu, trong khi ông cụ tiếp :
– Có điều mộ phần của Ðại Vương ở đâu, đến nay cũng không ai được biết .
– Tương truyền ở rừng An Lạc .
– Thưa vâng, khi hạ huyệt xong, vùng đất đó được san bằng ngay, cho nên
ngày nay không còn một dấu vết nhỏ về mộ phần của Ðại Vương .
Mai Lan trầm ngâm :
– Nếu vì sự an nguy của giang sơn, sự tồn vong của cả dân tộc , chắc Ðại vương cũng không hẹp lượng mà bắt lỗi bọn hậu sinh chúng ta . Nhưng cả
khu rừng rộng lớn như vậy, có muốn tìm mộ phần của Ðại Vương cũng thực
khó .
Lê Lai góp ý :
– Nếu không bắt tay vào việc thì biết thế nào là dễ với khó.
Mai Lan quay lại nhìn chàng cười :
– Ðúng vậy . Nhưng Lai phải hiễu rằng, trước chúng ta, bọn Hồ Quí Ly
cũng đã mất rất nhiều công sức về việc này . Chúng cũng muốn có vật mà
chúng ta đang tìm .
– Binh thư yếu lược ? Sao nghe nói chúng tịch thu hết cả những cuốn binh thư này rồi đem thiêu hủy khiến trong dân gian không còn lấy một cuốn .
Mai Lan lắc đầu :
– Không phải Binh Thư Yếu Lược mà là Vạn Kiếp Bí Truyền. Cuốn này ngày
xưa chỉ trao tay giữa các bậc Thân Vương đại tướng . Người ngoài chưa ai thấy được cuốn sách này . theo truyền thuyết, nó bao gồm cả những
phương pháp luyện độn toán, phép thuật như Quỉ Cốc Tử ngày xưa . Hồ Quí
Ly rất muốn chiếm đoạt.
Giác Huệ góp ý :
– Thưa Công Chúa , chúng ta không đủ sức đào xới cả khu rừng, việc này
đến Hồ Quí Ly cũng đã chịu thua, cũng như không thể vô lễ mà khai quật
bừa bãi mộ phần . Nếu vì tiền đồ của đất nước mà phải làm việc phạm
thượng này, chúng ta phải nắm giữ được bản đồ của vùng mộ, rồi chỉ vào
những chỗ chứa đồ, mà không nên đụng chạm tới nơi an nghỉ của Ðại Vương .
Ông cụ khen :
– Ngài thực có tâm Phật .
Ông cụ đâu có biết chàng thanh niên này là một nhà sư .
Mai Lan gật đầu :
– Ðúng . Thôi để tôi suy nghĩ đã .
Sau đó, nàng quay sang ông cụ Trần Bảo :
– Chúng tôi đến đây thực đã quấy rầy cụ. Mai chúng tôi xin lên đường .
Ông cụ giọng thực buồn :
– Thưa Công Chúa đừng nói vậy . Ðã lâu lắm, già mới lại được đón rước
một người trong Hoàng Gia . Ðiều đó không nói hết được cái hân hạnh của
kẻ dân giả này . Cũng muốn lưu Công Chúa lại ít ngày cho thoả lòng mong
ước , nhưng Công Chúa còn có trọng trách bên mình nên thực không dám ra
lời .
Mai Lan an ủi cụ :
– Chắc tôi cũng còn phải về đây nữa. Khi đó sẽ ở lại chơi lâu hơn . Chúng tôi cũng xin cụ giữ kín những việc hôm nay .
– Xin Công Chúa tin ở lòng trung thành của chúng tôi đối với Trần Gia .
Mai Lan gật đầu :
– Xin cảm ơn cụ .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!