Người Không Thể Bỏ Lỡ
Phần 2
Lần đầu tiên của một đời con gái trải qua trong nhục nhã và đau đớn, tôi không có cách nào chấp nhận nổi nên khóc suốt cả một đêm. Đến sáng hôm sau cuối cùng tôi cũng nghĩ thông, biết bây giờ có khóc lóc hay hối hận thì cũng chẳng giải quyết được gì, cho nên mới sáu giờ tôi đã bò dậy xuống nhà định lột sạch vỏ sofa mang đi giặt.
Nhưng mà không ngờ khi tôi xuống đến tầng một đã thấy chăn đệm ở sofa được lột ra, những đồng tiền vung vãi trên sàn tối qua cũng đã được dọn sạch sẽ. Trong lúc tôi đang chột dạ thì bỗng nhiên nghe một giọng nói hiền hòa quen quen vọng đến:
– Em dậy rồi à?
Anh Thành đứng trong bếp, trên tay là một tô cháo còn bốc khói nghi ngút, tôi thấy vậy thì sợ hãi lùi lại phía sau một bước. Tôi nghĩ anh ấy tự nhiên giặt sofa và nhìn thấy tiền vứt lung tung như thế thì cũng đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện gì rồi. Thế nhưng thái độ của anh Thành vẫn chẳng có gì khác lạ cả, thậm chí vẫn sốt sắng lo lắng hỏi tôi:
– Em làm sao thế? Sao mắt lại sưng thế kia.
– À… em… em…tối qua em không ngủ được.
– Sao thế? Mưa mất điện nên em sợ à?
– À vâng. Tối với cả mưa gió sấm sét nên em sợ.
Anh Thành đặt tô cháo xuống bàn rồi bước nhanh lại phía tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi đưa tay lên trán tôi sờ thử.
– Không sốt, nhưng nhìn em mệt lắm. Em có cần đi khám không, tý anh đi làm rồi chở em đi.
– Không, em mất ngủ nên toàn thế đấy. Em không sao đâu. Anh nấu cháo à?
– À…
Anh ấy còn chưa kịp đáp thì trên cầu thang vọng xuống âm thanh cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi:
– Anh về từ lúc nào đấy?
Thoáng thấy bóng Vũ đi xuống, tôi cúi gằm mặt, bây giờ ngay cả nghe giọng anh ta cũng khiến tôi cảm thấy ghê tởm chứ đừng nói là nhìn thẳng. Nhưng mà anh Thành thì dường như chẳng biết chuyện gì, vẫn tươi cười trả lời:
– Anh về lúc bốn giờ. Tối qua có ca mổ phức tạp, mãi đến lúc tạnh mưa mới về được.
– Ừ.
– Hai đứa ngồi xuống ăn cháo luôn đi, ăn nhanh còn đi làm.
Anh Thành nói xong thì kéo tay tôi lại chỗ bàn ăn rồi ấn tôi ngồi xuống, có mặt Vũ ở đây thật sự tôi không nuốt nổi đồ ăn nhưng vì không muốn anh Thành thấy thái độ mình khác lạ, cho nên cuối cùng vẫn phải ngồi ăn cùng.
Tôi nuốt cháo mà cứ nhai rơm, cổ họng khô khốc không có bất kỳ vị giác hay cảm giác gì cả, lúc sau ăn uống xong, anh Thành còn sợ tôi mệt nên giành luôn cả việc rửa bát. Tôi nói mãi không được, thế là đành phải nghe lời đi lên phòng.
Vừa ngồi xuống giường thì cửa phòng tôi đột ngột bị mở ra, lần đầu tiên từ khi tôi dọn về ở đây Vũ bước chân vào phòng tôi. Nhìn thấy anh ta, tôi lập tức như một con nhím xù lông lên, trừng mắt quát:
– Đi ra ngoài.
– Gào to thế không sợ anh tôi ở dưới nhà nghe được à?
– Anh đừng tưởng anh làm ra những chuyện như thế mà không ai làm gì được anh. Đến khi bung bét hết ra thì không chỉ mình tôi nhục đâu.
– Thế thì cô cứ để bung bét hết ra đi.
– Anh… đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ, anh không biết xấu hổ à? Không sợ bị quả báo à?
– Tôi đang chờ đây.
Vẻ mặt anh ta thản nhiên như bản thân chưa từng gây ra tội lỗi gì, cũng chẳng quan tâm đến thái độ chống đối khó chịu của tôi. Anh ta lạnh lùng quăng một hộp giấy hình vuông lên giường, nói một câu:
– Thuốc có tác dụng trong vòng bảy hai giờ, từ tối qua đến giờ trôi qua mất mấy tiếng rồi đấy. Không muốn phiền phức thì uống đi.
Tôi cúi đầu nhìn hộp thuốc tránh thai ngay cạnh chân mình, chợt hiểu ra anh ta không muốn để lại hậu quả, nói đúng hơn là không muốn tôi có thai con của anh ta.
Cưỡng bức người khác xong đến một lời xin lỗi hay một chút ăn năn hối lỗi cũng không có, giờ còn khiến mang thuốc tránh thai đến ép tôi uống, anh ta đúng là làm tôi cảm thấy mình hèn mọn đủ đường.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nuốt cay đắng vào trong lòng, ngẩng lên cười nhạt:
– Cẩn thận nhỉ?
– Chuyện làm thường xuyên nên nhớ thôi.
– Anh hại bao nhiêu đời con gái rồi? Lần nào làm xong cũng bắt người ta uống thuốc tránh thai thế này à?
– Không đếm được.
– Loại người như anh kiểu gì cũng bị nghiệp quật sớm thôi, ông trời có mắt cả đấy, kiểu gì cũng bị quả báo sớm thôi.
Vũ tỏ ra không hơi đâu đôi co với tôi, chỉ thờ ơ đáp:
– Uống nhanh đi. Tôi không muốn có con với cô. Mà dù cô cố tình có thai, tôi…
Anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã bóc luôn vỉ thuốc tránh thai cho vào miệng, không cần nước mà nhai luôn thuốc trước mặt anh ta. Nhìn thấy vậy, sắc mặt Vũ trong thoáng chốc liền cứng ngắc.
Anh ta không muốn tôi mang thai con của anh ta, tôi cũng không thèm có con với loại đàn ông cặn bã như vậy. Tôi nói:
– Cảm ơn mua sẵn cho thuốc cho tôi nhé. Tôi cũng không có ý định có thai con anh đâu. Nghĩ đến việc con của mình có dây dưa với người bố như anh là tôi thấy tởm rồi.
– Tốt.
Nói xong, anh ta quay người đi thẳng. Tôi đợi đến khi bóng anh ta đi khuất mới chầm chậm giơ tay lên lau mấy giọt nước đang chuẩn bị rơi ra trên khóe mắt mình.
Người như anh ta không xứng đáng để tôi phải khóc, không xứng đáng để tôi phải đau buồn hay hối hận. Tôi chỉ cảm thấy nuối tiếc nhất là tình cảm của mình với anh Thành thôi, bởi vì sau này mối quan hệ của tôi và anh ấy sẽ chẳng thể nào bình thường lại được nữa, tôi cũng vĩnh viễn không thể hy vọng anh ấy đáp lại tình cảm của mình được nữa.
Anh ấy là một bác sĩ, làm công việc cao quý, anh ấy sạch sẽ, hiền lành và tốt bụng. Còn tôi, tôi là con của một người mẹ làm gái, tôi còn ngủ với em trai của anh ấy, tôi có tẩy rửa bản thân cả nghìn lần cũng không sạch được. Vậy thì tôi lấy tư cách gì để thích anh ấy đây?
Nghĩ đến đây, tôi buồn bã cúi đầu, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được, lặng lẽ như mưa rơi xuống. Càng đau lòng thì tôi càng hận Vũ, hận anh ta coi thường tôi, sỉ nhục tôi, hận anh ta cướp đi lần đầu tiên và cướp đi cả tư cách thích một người của tôi…
Nhưng đáng buồn là tôi chẳng thể làm gì anh ta được… Tôi thương bố, tôi sợ nếu bung bét ra thì gia đình của bố sẽ tan nát. Tôi còn thương cả chính bản thân tôi, sợ sau này không còn mặt mũi nào mà đối diện với anh Thành nữa. Cho nên cuối cùng tôi đành lựa chọn im lặng.
Tôi làm như không có chuyện gì, hàng ngày vẫn ở cùng một nhà, ăn chung một mâm cơm với anh ta. Thế nhưng cùng với sự khinh khỉnh của mẹ kế, nỗi uất ức đè nén trong lòng tôi cứ tích tụ rồi lớn dần. Cho đến khi tôi cảm thấy không thể chịu nổi nữa, muốn bỏ đi khỏi căn nhà đó thì bỗng nhiên Ngọc lại đưa cho tôi xem một tờ giấy khám thai.
Khi ấy chúng tôi đang học năm cuối, chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, vậy mà nó lại bỗng dưng có thai…
Nó vuốt ve vòng bụng vẫn còn phẳng phiu của mình, cười với tôi:
– Ba tháng rồi mày ạ, sắp biết là con trai hay con gái rồi. Tao cũng chẳng để ý kinh nguyệt nên mãi giờ mới biết.
– Mày nói với người yêu mày chưa?
– Nó bỏ tao rồi. Tao nhắn tin thì nó bảo không phải con nó. Nó không có trách nhiệm. Tự đẻ tự nuôi.
Nghe xong, tôi hoàn toàn quên mất mình định nói gì với Ngọc mà bỗng nhiên nổi điên, đứng dậy kéo tay nó:
– Mẹ, đi, đi tìm thằng đó nói cho ra ngô ra khoai. Mẹ nhà nó, ăn xong muốn chùi mép không chịu trách nhiệm à? Tao đến cào mặt nó ra.
– Nó đi miền nam rồi. Nó không muốn thì mình ép sao được, có ép nó cưới thì sau về nó cũng đối xử với mình chẳng ra gì. Thôi coi như mình gặp đúng thằng sở khanh mày ạ. Tao nghĩ rồi, tao sẽ tự nuôi con tao, không cần bố con thằng nào hết.
– Nhưng mà một mình mày không thể nuôi được, mày hiểu không?
– Tao sẽ không bỏ con đâu mày ạ. Tao sẽ đẻ nó ra, kiếm tiền nuôi nó lớn.
– Nói là một chuyện, còn làm là một chuyện. Ít ra mày cũng phải bắt thằng bố nó và nhà nội nó có trách nhiệm. Đời mày không còn bố mẹ đã khổ rồi, giờ định đẻ con ra cũng không có bố nữa à?
– Thôi nào, mày chẳng suốt ngày bảo tao đừng lấy chồng sớm còn gì. Bây giờ chả cần lấy chồng mà vẫn có con đấy thôi. Có con là điều tuyệt vời nhất rồi, tao sẽ thương con thay cả phần của bố nó. Dù sao bây giờ thai cũng to rồi, có tim thai rồi, nó là một sinh mạng đấy mày ạ, tao không nỡ bỏ con đâu. Mày đừng lo, tao nuôi được mà.
– Mày suy nghĩ kỹ chưa?
– Rồi, nghĩ kỹ lắm rồi.
Thật sự khi ấy bọn tôi chỉ là sinh viên thôi, đi làm thêm lương tháng cũng chỉ được mấy đồng, tôi thì khá hơn nó một chút bởi vì hàng tháng bố tôi vẫn cho tôi tiền tiêu vặt. Nhưng mà dù cả hai góp vào cũng không đủ nuôi một đứa trẻ, tôi sợ một mình Ngọc sinh con ra sẽ không kham nổi.
Thế nhưng bạn tôi vẫn quyết tâm sinh bé ra, nó không cần thằng sở khanh kia có trách nhiệm, cũng chẳng ăn vạ gì nhà thằng đó. Nó bảo nó tự đẻ tự nuôi, nó không bỏ đi một sinh mạng đâu, em bé không có tội gì cả. Cuối cùng tôi đành phải thuận theo ý nó. Tôi nói:
– Ừ, thế mày đẻ đi. Tao đi làm thêm kiếm tiền phụ mày.
– Cảm ơn mày, mày là bạn tốt nhất đời tao đấy.
– Đẻ con xong cho tao làm mẹ đỡ đầu là được nhé. Mẹ Ngọc, còn có cả mẹ Thanh.
– Nhất trí, cho mày làm mẹ đỡ đầu luôn.
Để có tiền, Ngọc đi làm cật lực cho đến khi bụng to ục ịch mới chịu nghỉ chờ sinh, khi đó nó nói muốn tích lũy tiền sinh con nên vừa học vừa đi làm thêm, tối về còn nhận thêm việc ở nhà, lao động nhiều quá nên người gầy khô đét cả lại. Tôi thương nó nên cũng lăn ra phụ, có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào cũng lao đi kiếm tiền, thế mà tháng nào cuối cùng cũng chỉ đủ mua cho nó một ít sữa bầu và vài triệu đi sinh.
Trầy trật mãi cũng đến ngày bạn tôi sinh, nửa đêm tôi lếch thếch đội mưa chạy đến bệnh viện. Nó đi đẻ chỉ có một mình và một chiếc giỏ đựng đồ sơ sinh, khi tôi đến thì đã vào phòng cấp cứu rồi. Lúc ấy tôi ngây thơ, cứ nghĩ sinh em bé là phải vào phòng cấp cứu, thế nhưng khi bác sĩ đi ra lại lắc đầu nói với tôi:
– Bệnh nhân Ngọc bị biến chứng sau sinh, cơ thể lại không có đủ chất dinh dưỡng, quá yếu nên không trụ được. Mất lúc 12h07 phút.
Tôi trợn mắt, không tin nổi nên phát điên xông lại túm lấy cổ áo bác sĩ, gào lên:
– Ông nói gì đấy? Chết gì? Sao lại chết? Bạn tôi chết làm sao được? Chiều nay nó còn khỏe mạnh bảo bốn tuần nữa mới đến ngày dự sinh mà. Ông nói dối, bạn tôi chưa chết. Ông nói dối.
Tôi bị sốc nên cứ giằng co với bác sĩ ấy như một kẻ điên, mãi sau khi bảo vệ đến lôi tôi ra, tôi mới ngã khuỵu xuống đất, ôm ngực khóc đến đứt gan đứt ruột. Tôi bảo:
– Không phải đâu, bạn tôi chưa chết. Ngọc chưa chết. Nó vẫn còn sống, các người lừa tôi. Nó còn hứa đi chụp kỷ yếu tốt nghiệp với tôi cơ mà, chưa chụp kỷ yếu nó chưa chết đâu. Các người lừa tôi, nó chưa chết đâu.
– Bác sĩ ơi bác nhầm phải không? Có đúng bệnh nhân tên Ngọc chết không? Chắc là nhầm với ai đấy chứ? Bác nói với cháu là nhầm đi bác sĩ ơi.
Bảo vệ thấy tôi khóc vật vã như thế cũng thương, chỉ đứng nhìn chứ cũng không nói gì, cũng không lôi tôi đi nữa. Một lát sau, người ta đẩy cáng đưa Ngọc ra, cả người nó đã phủ khăn trắng, tay chân lạnh toát không một chút hơi ấm, bờ môi cũng khô khốc trắng bệch.
Tôi vội vàng đứng dậy chạy đến nắm lấy tay nó, nước mắt rơi tung hoành không một tiếng động, có lẽ sau bao nhiêu chịu đựng thì đau đớn nhất đời tôi cũng chỉ đến thế mà thôi, đau đến mức không thở được, lồng ngực như muốn vỡ tung ra.
Đúng là Ngọc của tôi rồi…bạn tôi chết rồi, người duy nhất tôi còn thương hơn cả ruột thịt chết rồi, người đối xử tốt với tôi nhất trong cuộc đời này tôi đã chết rồi…
Nó chết rồi tôi phải sống làm sao bây giờ?
Tôi vừa khóc vừa ôm lấy xác nó không chịu buông, mấy người y tá thì quen với cảnh này rồi nên cũng mặc kệ tôi, mãi sau vì tôi vật vã khóc dai quá, họ mới nói với tôi:
– Người chết thì đã chết rồi, người nhà cũng đừng nên quá đau buồn, nén đau còn lo cho em bé con của bệnh nhân.
Nhắc đến em bé tôi mới giật mình, lúc nãy vì quá bàng hoàng nên tôi quên hẳn bé con của Ngọc, giờ họ nhắc tôi mới nhớ. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên hỏi:
– Con của bạn tôi sao rồi? Em bé sao rồi bác sĩ? Có sống không?
– Ơ thế cô không phải người nhà bệnh nhân à? Báo cho người nhà đi còn lên nhận xác chứ.
– Tôi hỏi em bé sao rồi?
– Sinh non nên yếu lắm, hình như còn bị nhiễm trùng máu. Cô báo gia đình bệnh nhân lên ngay đi, còn làm thủ tục nhập viện điều trị cho em bé. Trẻ sơ sinh phải được điều trị ngay, không thì không kịp đâu.
Em bé bị nhiễm trùng máu như thế nghĩa là sinh mạng hiện giờ cũng mỏng manh như sợi tóc, mà mẹ nó chết rồi, tôi không thể để nó chết được. Tôi chạy lại níu lấy tay bọn họ, nhìn bằng ánh mắt van nài:
– Bố mẹ nó mất cả rồi, dì nó cũng mất cách đây một năm rồi. Giờ nó không có người thân, nó có mỗi tôi thôi. Tôi nhận xác nó được không? Tôi làm thủ tục nhập viện cho con nó được không?
Hai người y tá nhìn nhau, một lát sau mới quay sang bảo tôi:
– Gia đình bệnh nhân không còn bất cứ người thân thích nào cả à?
– Không có. Không có ai cả. Chị cho tôi nhận xác bạn tôi đi. Ngoài tôi ra thì không còn ai nhận xác nó nữa đâu, chị cho tôi nhận đi.
– Thôi chị cứ bình tĩnh đã. Việc này phải báo lên khoa thì mới biết có được nhận xác hay không. Bọn tôi không quyết định được.
– Vâng, chị cứ báo lên cấp trên đi. Cần làm thủ tục gì để nhận xác thì em làm hết, chị giúp em với ạ.
Thủ tục nhận xác ở bệnh viện rất rườm rà, nhất là với người không có người thân thích như bạn tôi. Tôi chạy vòng quanh đi hỏi và nhờ vả một hồi, cuối cùng họ mới đồng ý cho nhận xác, nhưng để hoàn tất xong các thủ tục và hỏa táng cho Ngọc xong, chi phí cũng mất mấy chục triệu.
Khi đó tôi đành phải nén đau lòng lại, vừa phải lo cho nó, vừa phải chăm cho con nó, thật sự không biết đào đâu ra tiền. Tôi gọi điện thoại cho người yêu của Ngọc, nhưng gọi nó hàng chục cuộc nó cũng không nghe máy. Cuối cùng tôi phải nhắn tin thông báo chuyện Ngọc đã mất, nó mới thờ ơ nhắn lại:
– Chết rồi à? Sao mà chết?
– Mẹ nhà mày nữa thằng chó. Nó đẻ con cho mày nên mới bị băng huyết, mày còn nói cái kiểu như mày không liên quan thế à? Giờ con mày bị nhiễm trùng máu đang nằm viện kia kìa, mày về ngay còn lo cho con mày.
– Chịu thôi, tao đã bảo nó phá đi mà nó không nghe. Giờ nó tự làm tự chịu. Mà với cả tao cũng không có tiền để lo, nhà tao cũng chả có tiền đâu.
– Mày đúng là loại cặn bã, ngay cả máu mủ của mày mà mày còn đối xử như người dưng nước lã thế thì sau kiểu gì mày chết cũng không có chỗ chôn đâu con. Loại khốn nạn.
– Mày tốt thì mày tự lo đi. Đừng có nhắn tin làm phiền tao nữa.
Đọc đến đây tôi giận run lên, muốn nhắn tin chửi thêm một trận nữa nhưng cuối cùng vì nghĩ nó không xứng để tôi phải tốn hơi nên đành thôi.
Tôi nghĩ trên đời này nếu có ai hèn hạ vô sỉ hơn Vũ thì chỉ là thằng này thôi, bạn tôi chết vì sinh con của nó mà nó không hề mảy may thương xót, cũng chẳng hỏi thăm con nó lấy một lời. Loại bố như thế thì đúng thật chẳng thể hy vọng gì được, chỉ tội bé con của tôi thôi, còn chưa sinh ra mà bố đã chối bỏ nó, rồi đến ngày nó chào đời cũng là mẹ nó ra đi.
Để có tiền hỏa táng cho Ngọc, tôi quyết định về nhà hỏi vay bố. Lúc bố tôi biết chuyện thì cũng rất bất ngờ và thương Ngọc. Bố không những đưa cho tôi ba mươi triệu đóng các khoản tiền cho bệnh viện mà còn đứng ra lo tang lễ cho nó.
Ngọc không có nhà cửa, không có bố mẹ, chồng dì nó cũng bán nhà dẫn theo ba đứa con đi vào tận Long An, mất liên lạc rồi. Thế nên tro cốt của nó tôi chỉ có thể mang đi rắc xuống sông. Tôi cầm từng nắm tro ít ỏi còn lại của bạn mình, chậm rãi thả trôi theo dòng nước, lòng đau đớn giống như tự mình vứt bỏ đi từng khúc thịt của chính mình. Tôi vừa khóc vừa nói:
– Mày yên tâm, tao sẽ lo cho con mày. Tao sẽ không để con chết đâu. Bằng cách này hay cách khác thì tao sẽ không để con có việc gì đâu. Tao hứa với mày.
– Mày ở trên trời nhớ phù hộ cho con nhé, phải phù hộ cho con bé tai qua nạn khỏi đấy. Ngọc ơi, khổ quá thôi.
Có những tình cảm dù không phải máu mủ nhưng còn khiến mình đau xót hơn cả ruột thịt, có những người bởi vì song hành cùng ta quá lâu cho đến khi mất đi, tôi có cảm giác như đã đánh mất một người vô cùng quan trọng, không làm sao mà chấp nhận được.
Tôi biết, cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên nổi Ngọc, những ký ức về nó cũng sẽ không thể nào lắng xuống. Đã hứa sẽ đi cùng nhau đến suốt cuộc đời, vậy mà bây giờ cuộc sống này chỉ còn lại mình tôi…
Tôi thả đến nắm tro cuối cùng thì đã không còn nước mắt để khóc nữa, cổ họng nghẹn đắng, tim đau thắt lại trong ngực. Một mình tôi ngồi ở bờ sông rất lâu, nghĩ về những chuyện đã qua, nghĩ đến những chuyện bây giờ và cả sau này, cuối cùng phải tự nhủ mình kiên cường rất nhiều lần mới có thể đứng dậy. Tôi nói:
– Tạm biệt nhé Ngọc ơi, tao về đây, mày đi nhé. Đi nhé Ngọc ơi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!