Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận - Chương 1-2: Ngà voi trắng (1.2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận


Chương 1-2: Ngà voi trắng (1.2)


Mấy năm trước người đứng đầu Ưng gia là Ưng Khải, lúc đó Lý Vi liền nghẹn một bụng tức, còn bây giờ thì rất hăng hái, lời nói ra đều rất trào phúng.

Ưng Khải gân xanh trên trán nổi lên, mắt thấy nhịn không được sắp phát hỏa.

Trương Vân Nhã từ trước đến nay luôn dịu dàng, cũng không giỏi tranh luận, vừa xấu hổ vừa tức giận, run giọng nói: “”Các người….Đừng có khinh người quá đáng.””

“”Thím nhỏ,”” Ưng Tử ở bên cạnh đứng dậy, mặt không biểu cảm mà chắn trước Ưng Khải: “”Hôm nay là bữa tiệc lớn, thím làm loạn ở đây định không cần mặt mũi nữa à? Thím không tự quan tâm mặt mũi mình thì ai thèm quan tâm chứ, cháu nói đúng không thím nhỏ?””

“”Ôi, cháu gái lớn của ta tốt thật đấy.”” Lý Vi cười lạnh một tiếng, “”Ai cùng các người làm loạn, đều sắp phá sản đến nơi rồi còn muốn lớn tiếng nói mặt mũi.””

“”Mẹ, đừng nói nữa, người có lòng tốt người ta còn cho mình là lòng lang dạ thú ấy,”” em họ Ưng Thiến ở một bên hát đệm, “”Chị họ của chúng ta là tiểu công chúa tâm cao khí ngạo, người ta còn muốn làm nhạc sĩ.””

“”Đúng rồi, Tiểu Tử ngón tay của cháu làm sao vậy? Tay nhạc sĩ có thể rửa chén không?”” Lý Vi bày ra bộ mặt giả vờ quan tâm, “”Học phí là bao nhiêu vậy? Đến chỗ thím nhỏ lấy là được, à..ta quên mất, cháu hiện tại học sư phạm, được nhà nước trợ cấp….””

Khuôn mặt Ưng Tử trở nên trắng bệch.

Bàn ăn bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ, tiếng “cộc cộc” vang lên. Mọi người đều quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào bên cạnh bàn đã có một đám người đứng. Người đứng giữa đám người cầm một ly rượu, biểu tình lạnh nhạt nhìn bọn họ, đúng là người mà có thể biến đá thành vàng – Tiêu Nhất Mặc.

Không khí hai nhà đang căng thẳng lập tức biến mất không còn tung tích, ánh mắt Tiêu Nhất Mặc lướt qua Lý Vi, dừng lại trên người Ưng Khải.

“Ứng tiên sinh sao?”” Hắn nhàn nhạt hỏi, “”Hạng mục cao ốc Cẩm Địa, hẳn là quý công ty hoạt động đi.””

Cao ốc Cẩm Địa chính là tòa nhà đang bị đình công của công ty.

Ứng Khải theo bản năng gật đầu.

Tiêu Nhất Mặc hơi hơi gật đầu: “”Ngày mai trợ lý của tôi sẽ đến tìm ông bàn bạc, phiền ông hãy chuẩn bị trước, nếu phù hợp, thì mai chúng ta sẽ kí luôn hợp đồng, tiền đầu tư tháng sau sẽ có.””

Ứng Khải trợn tròn mắt.

Ứng Hiên cùng Lý Vi cũng trợn tròn mắt.

“Này…… Tiêu tiên sinh….”” Lý Vi không cam lòng ngập ngừng nói, “Đó là cao ốc đang đình công, nghe nói….””

Tiêu Nhất Mặc liếc mắt ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà.

Lý Vi câm miệng.

Ứng Khải nói năng lộn xộn: “”Được, không thành vấn đề, cảm ơn Tiêu tiên sinh, cái này….””

Tiêu Nhất Mặc tiếp lời nói: “”Ứng tiên sinh khách khí, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, có thể làm cao ốc Cẩm Địa thành hạng mục thành công.””

Đây quả thật trên trời rơi xuống một cái bánh có nhân, Ưng Khải mừng rỡ như điên, xong lại sợ đây chỉ là vui mừng nhất thời, một bên nhéo chân mình một bên nói chuyện kéo quan hệ: “”Thật sự cảm ơn cậu. Đúng rồi, Tiêu tiên sinh còn nhớ rõ không? Lúc trước ở quảng trường Phú Thái tôi có gặp cậu và cha cậu, tôi và cha tôi, Tiểu Tử lúc đó cũng ở đó, khi đó hẳn là cậu mới lên sơ trung đi, tuổi tuy rằng nhỏ nhưng nhìn qua một cái là biết cậu là người có thể làm chuyện lớn.””

Câu nói thể hiện toàn bộ gần như là tâng bốc và lôi kéo làm quen quá rõ ràng.

Ưng Tử nghe được gần như muốn khụy xuống.

Tiêu Nhất Mặc biểu tình lại cũng không có bến hóa gì.

“Cậu lúc ấy còn rất thích Tiểu Tử nhà tôi, còn khen nó một câu đáng yêu,”” Ưng Khải vui vẻ nhớ lại quá khứ, thuận tiện còn kéo cả Ưng Tử đang đứng yên lặng qua: “”Tiểu Tử, mau kêu chú, đây chính là – chú Tiêu.””

Lông mi Ưng Tử run run, che dấu đi sự xấu hổ bên trong mắt.

Trước mắt cô là một người đàn ông tuấn lãng như ngọc, so với cô lớn hơn 7-8 tuổi.

“Chú Tiêu.”” Cô nhẹ giọng kêu lên.

Tác giả có lời muốn nói: Nghỉ ngơi hơn một tháng, tôi đã viết một truyện mới, và tôi không biết liệu các thiên thần nhỏ có còn ở đó không, và tôi lo lắng đến mức tôi có thể để giấm của bạn nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của bạn không?!!(?????)

Phong cách của bài viết này là: chú Tiêu xuất hiện trong chương đầu tiên, để lại cảnh với Tử Nhi bé nhỏ của chúng ta. Gửi một phong bì đỏ ba ngày trước khi viết một bài mới. Hãy viết một tin nhắn dài và cho chú Tiêu một khuôn mặt để leo lên danh sách mặt trăng. Yêu các bạn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN