Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận - Chương 12-2: Đà hồng 4.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận


Chương 12-2: Đà hồng 4.2


Chủ nhật 6h50 tối, Tiêu Nhất Mặc đến hội trường Sư đại trước 10 phút.

Ưng Tử cho anh vị trí ngồi cũng không tệ lắm, hàng thứ 16, hàng ghế ở trung tâm. Buổi tối nên mọi người cũng không chú ý đều tập trung hết trên sân khấu, cũng không có phát hiện ra người từng oanh động ở Đại học Tế An.

Bên cạnh Tiêu Nhất Mặc là vài nữ sinh, thường hay chụm đầu vào nhau cười cười nói nói, ngẫu nhiên lại phát ra một trận cười, dào dạt thanh xuân.

Màn biểu diễn trên sân khấu cũng không tệ, nhưng mà trong mắt anh vẫn là quá nghiệp dư, hát vẫn còn non nớt, múa phối hợp với ánh đèn mà cũng không hoàn mỹ. Tiêu Nhất Mặc bỗng nhiên có chút nhàm chán, một đống việc chính mình còn chưa làm xong, sao lại chạy đến đây xem một buổi biểu diễn như này?

Thôi, Ưng Tử đã dùng dũng khí ở Wechat ám chỉ hi vọng anh cổ vũ.

Trên pháp luật dù sao anh cũng là chồng của cô, dù sao cũng phải có mặt, cổ vũ một chút. Nếu anh không có mặt, sau khi diễn xong nói không chừng Ưng Tử sẽ trộm trốn vào một góc để khóc.

Anh suy nghĩ hồi lâu, gửi cho Ưng Tử một tin nhắn: [Tôi ở dưới đài, hít sâu, thả lỏng người.]

Đèn trên sân khấu bỗng dưng tắt hết, toàn bộ nhóm người trên sân yên tĩnh đi xuống, ánh mắt mọi người lập tức đều bị hấp dẫn ở trên sân khấu.

Phảng phất như nước trong khe núi róc rách chảy, lại dường như là âm thanh của mùa xuân.

Qua vài giây, ánh đèn màu trắng dần sáng lên, chiếu vào đoàn hợp xướng đứng trên sân khấu, nữ sinh mặc hán phục màu trắng, nam sinh cân vạt áo dài, làm người ta liên tưởng tới thời xa xưa.

Sau khi hòa thanh làm nền, tiếng hát vang lên.

…Đi đến phía chân trời người muốn đi,

Ghi nhớ kí ức khắc cốt ghi tâm.

Khi người giơ roi giục ngựa, người chỉ nhớ lời hứa kia,

Trong ánh hoàng hôn màu máu, có người khí phách niên thiếu.

…..

Tiếng hát cũng không mãnh liệt, giai điệu nhẹ nhàng du dương xa xưa, từ lúc bắt đầu hòa âm, thanh âm dần dần dày dặn phong phú, cuối cùng mấy chục người cũng chậm rãi phác họa ra biên cảnh mênh mông, hình ảnh chinh chiến của người tướng quân thiếu niên.

Tiếng hát bỗng dừng lại, ánh đèn tắt, trên sân khấu là một màu tối thui.

Vài giây sau, ánh đèn chợt sáng lên, di chuyển vị trí, dừng lại trên một nữ sinh mặt mày tươi sáng.

*Núi xa mi đại trường, tế eo liễu chi niểu. Trang bãi lập xuân phong, cười thiên kim thiếu. (tớ không biết câu thơ này như nào nên tớ cop y nguyên convert nhé, bạn nào biết cmt hộ tớ tớ sửa luôn ạ “” 远山眉黛长,细柳腰肢袅。妆罢立春风,一笑千金少。.)

Trong đầu Tiêu Nhất Mặc không hiểu sao lại hiện lên câu thơ cổ đó.

Anh còn chưa kịp thưởng thức lần nữa, giai điệu đột nhiên chuyển từ mượt mà sang êm dịu, giọng hát kinh kịch cất lên, như thấy những bông hoa mai đang nở, vang lên một cách không coi ai ra gì.

…Tới đất nước của bạn, đến đất nước của tôi. Cát vàng bay trong không trung, tôi nhớ khuôn mặt tươi cười khi bạn hát…

Vài câu từ ngắn ngủn nhưng làm cho lưng Tiêu Nhất Mặc đổ mồ hôi lạnh toát, thất thần hai giây mới phục hồi tinh thần.

Giống như âm thanh của tự nhiên.

Hợp xướng cũng mất khoảng 5-6 phút, lại giống như là nghe âm thanh bữa tiệc của Thao Thiết, làm cho Tiêu Nhất Mặc đối với những phần sau đều không có hứng thú.

Có người đem vài bó hoa lên tặng, đoàn hợp xướng chào kết thúc.

Tiêu Nhất Mặc bỗng dưng có vài phần tiếc nuối, đến bây giờ mới nhớ đến chuyện mua hoa chúc mừng Ưng Tử biểu diễn thành công, hẳn là phải dùng hoa tươi chất đầy hậu trường mới phù hợp với danh tiếng của anh.

Nhưng mà, bây giờ anh tự mình chúc mừng, hẳn là so với hoa tươi sẽ càng quan trọng hơn.

Nghĩ đến đây, anh đứng dậy dời khỏi thính phòng, đi thẳng đến hậu trường. Có thể là do anh khí thế dọa người, nhân viên công tác nhìn anh một cái, đột nhiên không ngăn cản.

Hậu trường phòng hóa trang, thành viên đoàn hợp xướng vừa xuống sân khấu, đang hi hi ha ha mà nói chuyện phiếm.

“” Khẩn trương ghê.””

“”Xướng như thế chắc là tốt rồi chứ?””

“”Chắc chắn là không sai rồi, âm thanh của Tiểu Tử quả thật dễ nghe.””

…..

Tiêu Nhất Mặc vừa muốn đẩy cửa, bỗng nhiên “”bụp”” một tiếng, bên trong lập tức yên tĩnh.

Anh nhìn vào trong từ cửa kính pha lê, chỉ thấy bên trong phòng trang điểm trên tường ở giữa được trang trí hoa tươi, bên trên là một chữ “”LOVE””, hiển nhiên là có người tỏ tình.

Tiếng đàn ghi-ta vang lên, một nam sinh đẹp trai tươi sáng vừa đi vừa đàn ghi-ta, đi thẳng đến bên người cô gái, đó là bài hát tiếng Hoa kinh điển <Dạy tôi làm thế nào để không nhớ cô ấy>.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN