Nông Kiều Có Phúc
Chương 7: Bị đùa giỡn
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trần A Phúc đau lòng một trận, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Trần Đại Bảo bị sờ tỉnh, nó mở mắt ra, cho nàng một cái khuôn mặt tươi cười rực rỡ: “Nương tỉnh rồi.” Sau đó, lại duỗi ra móng vuốt nhỏ gầy, giúp Trần A Phúc lau đi nước miếng trên khóe miệng.
Vừa rồi nhìn quá nhập tâm, ngay cả chảy nước miếng cũng không chú ý, Trần A Phúc lại hậu tri hậu giác duỗi tay lau khóe miệng một chút.
Trần A Phúc nói ra: “Đại Bảo, về sau, chút chuyện – – lau nước miếng này, thì để nương – – tự mình làm đi.”
Đại Bảo trước còn cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn nói “Được”, nhưng sau một cái thì mếu miệng, trong mắt cũng vọt lên một tầng hơi nước, hỏi: “Là nương muốn hết bệnh, nên không cần Đại Bảo sao?”
Quả thật là một hài tử tâm tư nặng.
Hài tử này cái gì cũng tốt, chính là có một chút vô cùng cẩn thận. Về sau, phải bồi dưỡng lòng tự tin của nó lên mới được.
Trần A Phúc vội vàng nói: “Không, Đại Bảo vĩnh viễn – – là nhi tử của nương. Có thể nương hết bệnh rồi, chút chuyện này thì nên nương – – tự mình làm. Nếu không, người ta còn có thể nói nương là người ngốc. Đại Bảo muốn một ngốc tử – – làm nương sao?” Đầy khẩn trương, nói chuyện cũng lưu loát không ít.
Đại Bảo ngẫm lại cũng đúng, lại nhếch miệng cười rộ lên, nói: “Mặc kệ nương có ngốc hay không, Đại Bảo đều cần nương.”
Trong lòng Trần A Phúc mềm mại, đến gần hôn lên gương mặt tuấn tú của nó một cái.
Đại Bảo trước sững sờ một thoáng, hắn lớn như vậy, còn không có ai hôn qua hắn đâu. Hắn vừa thẹn thùng lại cao hứng, đỏ mặt, cười đến mặt mày cong cong.
Trần A Phúc thấy, lại hôn nó một cái. Nói: “Nhi tử thích, về sau mỗi ngày nương đều hôn hôn… Ở trước khi con bảy tuổi.” Cổ nhân sau bảy tuổi, thì nam nữ lại có đề phòng kỹ.
Đại Bảo cũng lấy hết dũng khí đến gần hôn Trần A Phúc một cái, mềm mại nói: “Nhi tử thích cùng nương hôn hôn.” Nói xong lại nằm nghiêng ở trên gối nhìn nương, mặt càng đỏ. Lỗ tai hồng hồng ở trong nắng sớm, như tiểu nguyên bảo màu hồng phấn.
Trần A Phúc nhìn mà thích không thôi, lại đi tới gần hôn nó một cái. Chỉ là lần này nàng không có nắm chắc được độ mạnh yếu, đầu “đập” ở trên mặt nó, nghe được nó kêu lên một tiếng đau đớn.
“A, thực xin lỗi.” Trần A Phúc ngẩng đầu lên, vân vê mũi ê ẩm.
Mẫu tử hai người lại ngấy một trận, nghe thấy phòng bếp có động tĩnh, là Vương thị đi ra nấu cơm. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Nhà bọn họ bởi vì không cần ra ruộng làm việc, công việc Vương thị lại làm trễ, cho nên không giống như nông gia khác trời còn chưa sáng rõ thì rời giường.
Trần A Phúc tự mình mặc thẳng quần áo, không cần tiểu shota hỗ trợ. Mặc xong rồi, thấy tiểu shota cầm lấy lược đứng ở trước bàn.
Trần A Phúc giật mình nói: “Sẽ không phải là, nhi tử còn có thể giúp nương chải đầu đi?” Quá giật mình rồi, nói chuyện một hơi không ngừng, cũng không có chảy nước miếng.
Trần Đại Bảo thẹn thùng nói: “Nhi tử chỉ biết giúp nương chải đầu thuận tóc, vấn tóc phải là mỗ mỗ đến làm.” Hắn vừa chỉ chỉ băng ghế nói: “Nương mau ngồi xuống.”
Được rồi, chính mình trước mắt vẫn không thể nâng cánh tay lên, lại không muốn tiếp tục đội chuồng gà, cũng thẹn thùng lại nhiều phiền toái nương Vương thị.
Nàng nghe lời nói ngồi trên băng ghế, để cho tiểu shota bốn tuổi giúp đỡ chải đầu.
Tiểu shota dù có thông tuệ, cũng mới bốn tuổi, xuống tay không biết nặng nhẹ, thỉnh thoảng kéo đầu nàng tới ngửa ra sau, đau đến Trần A Phúc thẳng hấp khí.
Trần A Phúc lại nói: “Đại Bảo, con dạy nương đọc – – Bách gia tính đi. Nương muốn – – rèn luyện miệng, miệng linh hoạt rồi, nương nói chuyện – – mới không giống chiêng vỡ, mới sẽ không nói lắp.”
Trần Đại Bảo nói được, rồi lớn tiếng đọc lên. Nó đọc một câu, Trần A Phúc lớn tiếng đọc theo một câu.
Đầu tóc mới vừa chải suông, Vương thị liền vào. Mặt mày hớn hở nói: “Mới sáng sớm thì học thuộc lòng, A Phúc cũng muốn làm nữ tú tài sao?”
Bà chải đầu song búi tóc cho Trần A Phúc, lại quấn tốt dúm tóc trên đỉnh đầu Trần Đại Bảo.
Ra khỏi đông phòng, rửa mặt, dùng nhánh cây cùng bột đánh răng súc miệng. Trừ Trần A Phúc sẽ cố ý làm dơ mặt ra, người trong nhà này đều rất thích sạch sẽ, điểm này Trần A Phúc rất hài lòng. Ngày hôm qua nàng ngồi ở trên xe bò, chứng kiến có mấy người mặc dù trên mặt không có bụi, nhưng lại càng bẩn, cười một tiếng chính là cả hàm răng vàng khè, trên người còn có một cỗ hương vị. Mà người nhà này, cười một tiếng, răng đều là trắng sáng, trên người cũng là hương vị nhẹ nhàng mà dễ chịu. Nếu như bỏ qua Trần Danh ốm yếu, Trần A Lộc què chân, Vương thị thường xuyên híp mắt, giá trị nhan sắc một nhà này đều rất cao đây.
Điểm tâm là cháo ngô, dưa muối cắt sợi, ăn ở trong phòng bếp. Bởi vì Trần Danh còn đang nghỉ ngơi.
Sau đó, Vương thị cùng Trần A Lộc đi bên ngoài tưới đất trồng rau, Trần Đại Bảo băm thức ăn cho gà ăn, sau đó lại đuổi gà ra sân nhỏ tự mình tìm thức ăn, còn nhặt hai quả trứng.
Trước khi Vương thị đi, còn dặn dò Trần A Phúc nói: “A Phúc ngoan ngoãn, chỉ ngây ngốc chơi ở trong phòng thôi nha.”
Trần A Phúc không thích ngây ngốc ở trong phòng, trong phòng vừa nhỏ lại tối tăm, còn có mùi nước tiểu.
Nàng vịn cột cửa vượt qua ngưỡng cửa, vào trong viện đi lòng vòng chung quanh, làm vận động duỗi người cùng vận động khoang miệng. Đương nhiên, động tác phần miệng không thể quá lớn, sợ dọa người, hàng rào này không ngăn được việc riêng tư.
Nông thôn cổ đại không khí thật tốt, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, còn kèm theo hương cỏ, hương lá, hương hoa. Mùa này lại ôn hoà, tắm trong ánh nắng sáng rỡ, miễn bàn có bao nhiêu thích ý.
Đưa mắt nhìn bốn phía, nhà ở chung quanh thì nhà bọn họ thuộc về nhỏ nhất, cũ rách nhất. Có một nhà là nhà ngói gạch xanh, còn có một nhà cũng là nhà ngói, chỉ là tường vây là gạch đất, bên cạnh nhà kia là nhà tranh, nhưng lớn hơn nhà bọn họ, còn có sương phòng.
Nhà bọn họ ở cửa đông bắc trong thôn, mặt đông cùng phía bắc không có người nào, xuyên thấu qua rừng trúc cùng một chút cây cao to, thì có thể nhìn thấy đất trồng rau cùng mảng ruộng tốt lớn xa xa. Trong nhà đất trồng rau thì ở mặt đông, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng dáng Vương thị cùng A Lộc.
Trần A Phúc nhìn ra phía ngoài, thi thoảng cũng có nam nhân đi ngang qua ngó vào trong. Trần Đại Bảo tiến phòng bếp cất kỹ trứng gà nhặt được, lại sờ soạng một cái ở dưới bếp lò. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Trần A Phúc rất tự giác cúi người xuống, để cho tiểu độc thủ của nó xoa vài cái ở trên mặt.
Trần A Phúc mang mặt hoa tiếp tục xoay quanh. Trải qua hoạt động, nàng cảm giác thể cốt của mình so với ngày hôm qua thì linh hoạt hơn nhiều, ít nhất không có cứng ngắc như vậy.
Sau khi Vương thị cùng A Lộc trở lại, Vương thị vào nhà chăm sóc Trần Danh rời giường ăn cơm. Trần A Lộc và Trần Đại Bảo ra ngoài nhặt củi, thuận tiện hái chút rau dại.
Trước khi đi, Trần A Lộc còn dặn dò Trần A Phúc: “Tỷ tỷ ở trong sân ngây ngốc thật tốt, đừng ra cửa, có người kêu tỷ ra ngoài cũng đừng đi.”
Trần Đại Bảo cũng nói: “Nếu như có người cho nương đường mạch nha, trái cây gì đó, nương ngàn vạn đừng lấy, những người kia tâm tư hư hỏng.”
Trần A Phúc đỏ nét mặt già nua, còn nói không ra lời, ngây ngô cười xác nhận.
Xem hai đứa bé trai đi đến hướng tây, hướng tây trong thôn có một mảng lớn sườn núi, có mọc thật nhiều cây cao to cùng bụi cỏ, người trong thôn phần lớn nhặt củi ở chỗ đó.
Nhìn thấy hai đứa bé trai biến mất ở phiến tường rào đằng kia, Trần A Phúc đứng ở bên tường hàng rào vừa định xoay người, thì gặp một nam nhân hơn bốn mươi tuổi lôi thôi đi qua.
Trên ánh mắt dính ghèn sền sệt của hắn quan sát Trần A Phúc một cái, thấp giọng nói ra: “A Phúc muội tử càng ngày càng thủy linh, dáng người cũng tốt, ngực lớn, cái mông lớn, ca ca thích.”
Hết chương 7.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!