Tỏa Hồn - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Tỏa Hồn


Chương 26


Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Vạn Sênh là người có phòng bị rất cao, hắn không hề nhắc đế địa điểm mình muốn đến với Tô Tiện nhưng nàng có thể mơ hồ đoán ra.

Khi ấy, sau khi cứu Vạn Sênh bên bờ sông, Tô Tiện có lòng tốt chỉ cho Vạn Sênh mấy chỗ có thể trốn được truy sát, đối với nàng đó là bốn nơi an toàn nhất, một trong đó Vạn Sênh bảo quá vô vị, không muốn suy xét đến, còn một nơi mơ hồ khó tìm có lẽ không đến được, còn vực sâu Thất Hải ở cực nam xa xôi có một trấn nhỏ của ngư dân, là một địa điểm khá bình yên. Vạn Sênh từng nói, nếu trong người hắn không có độc phát tán gần đất xa trời tới nơi, hắn sẽ chọn đến trấn nhỏ ấy trải qua nửa đời còn lại.

Nhưng Tô Tiện biết trấn nhỏ đó không phải là nơi Vạn Sênh sẽ đi.

Nơi hắn đến có lẽ là nơi thứ tư mà hắn chưa từng đề cập đến, đó là Điệp Cốc cách phía nam Sương Thành không bao xa.

Địa phương đó từng bị xem là nơi cực kỳ nguy hiểm, từng là nơi ở của một môn phái chuyên dùng độc, độc vật trong cốc tràn lan, khói độc ngũ sắc che phủ khắp nơi. Mặc dù mọi người đều biết môn phái kia sớm đã không còn nhưng trong cốc vẫn không có ai dám lai vãng.

Nhưng Tô Tiện lại biết rõ, trong sương khói ngũ sắc đó vốn không có độc. Năm đó khi đưa Sở Khinh Tửu thoát thân, Tô Tiện từng đi nhầm vào độc trận nhưng hai người hoàn toàn không bị độc vật xâm nhập cơ thể, xem ra khói độc đó là dùng để lừa gạt qua mắt mà thôi. Tô Tiện nói chuyện này với Vạn Sênh, hắn lại không có lời nào nhắc gì đến Điệp Cốc, lúc đó Tô Tiện chỉ cho rằng Vạn Sênh không nghe thấy nàng nói, cũng không nhiều lời thêm nữa.

Bây giờ nghĩ lại, e là Vạn Sênh đã chọn chắc nơi đó làm đường lui cho mình.

Nghĩ như vậy, Tô Tiện và Phong Diêu Sở nhanh chóng đến Điệp Cốc.

Khói độc ngũ sắc vẫn tràn ngập khắp rừng cây. Phong Diêu Sở nhíu mày, móc ra một cây quạt che lên mũi: “Muội có chắc là khói này không có độc không?”

Tô Tiện làm ra dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Lần trước ta đến là không có độc, giờ có hay không ta cũng không biết.”

Phong Diêu Sở: “…”

Tô Tiện nói xong bèn cất bước tiến vào màn sương khói, sắc mặt Phong Diêu Sở rất khó coi gọi nàng một tiếng nhưng Tô Tiện không có ý định dừng lại, Phong Diêu Sở do dự một hồi rồi đuổi theo.

Màu sắc rực rỡ của sương khói làm hạn chế không ít tầm nhìn của họ, Tô Tiện không thể không nắm tay Tiểu Sở phòng ngừa hắn đi lạc, Phong Diêu Sở cũng gắt gao đi ngay phía sau Tô Tiện. Hô hấp của cả hai bình thường không có gì khác lạ, khói sương quả thật không có độc, Phong Diêu Sở nhẹ nhõm thở ra một hơi. Dưới sự dẫn đường của Tô Tiện, bọn họ rất nhanh đã xuyên qua khu rừng đầy sương mù.

Càng đi sâu vào trong, khói sương càng ngày càng loãng, không lâu sau toàn bộ đã tan thành mây khói, hiện ra trước mắt bọn họ là một sơn cốc lung linh đẹp đẽ.

Mặc dù là mùa thu nhưng trong sơn cốc vẫn đong đầy sắc xuân ấm áp, nước chảy róc rách, bên khe suối trăm hoa đua nở, bươm bướm bảy sắc bay lượn xuyên qua giữa những khóm hoa, thật hợp với cái tên Điệp Cốc.

Đây đúng thật là một nơi rất thích hợp để ẩn cư.

“Không ngờ khung cảnh bên trong Điệp Cốc lại tuyệt thế này.” Phong Diêu Sở nhìn đến ngất ngây, không nhịn được khen ngợi.

Tô Tiện ngước mắt nhìn vào trong sơn cốc, phía đầu kia con suối có một căn nhà nhỏ, so với lần trước nàng đến đây cũng không có thay đổi mấy.

Bên ngoài trông có vẻ rách nát nhưng ngay căn phòng tận cùng có phơi đầy dược liệu, vừa nhìn là biết có người ở. Tô Tiện liếc mắt nhìn Phong Diêu Sở một cái, hai người cất bước về phía căn nhà.

Nhưng ngoài dự liệu, khi bọn họ cẩn thận đẩy cửa căn phòng kia ra thì bên trong lại chẳng có ai.

Trong phòng được thu dọn rất sạch sẽ, đồ gì cần đó đều có, không giống đã hoang phế nhiều năm. Phong Diêu Sở nhăn mày, thấp giọng nói: “Trà trên bàn chỉ mới rót ra, kẻ đó chạy rồi.”

“Không chạy được, chúng ta đi từ ngoài vào hắn chạy thế nào?” Tô Tiện tiện miệng nói. Thần sắc Phong Diêu Sở nghiêm nghị, nhắm mắt lại chìm vào suy tư giây lát rồi từ từ bước theo vách tường trong phòng.

Hắn nhìn thấy một vết hằn sâu hoắm trên tường, đang định chạm vào thì bất ngờ quay phắt người lại, một bóng dáng bước ra từ chiếc tủ đặt trong phòng.

Người đó là một lão già trông khoảng 60 tuổi, sắc mặt vàng vàng, cả người gầy gò như củi khô, mặc áo bào màu đen, biểu cảm khó coi nhìn mấy người Tô Tiện bất chợt xuất hiện, cuối cùng dời mắt sang Tiểu Sở. Trong mắt hắn có một tia kinh ngạc thoáng qua, rất lâu sau mới mở lời: “Sao các ngươi lại đi cùng nhau?” Chất giọng hắn khàn khàn rất khó nghe, như dùng thanh sắt chà lên tường vậy.

Lòng Tô Tiện rối bời, một mực yên lặng không lên tiếng. Ngược lại, tâm tình Phong Diêu Sở rất tốt, nhướng mày chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, Tà Thủ.”

Vạn Sênh hừ lạnh một tiếng.

Phong Diêu Sở nhìn bộ dạng của hắn, chẳng kiêng kị mà cười nói: “Cho dù ông giả vờ không nhận ra ta vậy chắc cũng không giả bộ không quen con rối do chính tay mình làm ra đấy chứ?” Hắn vừa nói vừa chỉ Tiểu Sở ở đằng sau.

Ánh mắt Vạn Sênh vẫn luôn đặt trên người Tiểu Sở, sắc mặt hắn khẽ biến, chợt lạnh lùng quát: “Cút ra ngoài!” Vừa dứt lời, tay hắn ngay tức khắc hóa thành trảo hướng thẳng đến Phong Diêu Sở. Phong Diêu Sở xuất chiêu cản lại, dáng vẻ thoải mái không nhanh không chậm, đến cả thân thủ và tu vi của khôi lỗi sư hắn cũng chẳng thèm bỏ vào mắt, “Trên vách tường kia có cơ quan đúng không? Lúc nãy ta định mở thì ngươi bước ra, chẳng lẽ trong đó giấu bí mật gì không thể cho người khác biết?”

Vạn Sênh dùng một chưởng đẩy Phong Diêu Sở ra, gương mặt lạnh lùng không muốn trả lời.

Phong Diêu Sở lùi nửa bước, đang định tiếp tục động thủ nhưng đã bị Tô Tiện vươn tay cản lại.

“Sao vậy?” Phong Diêu Sở khẽ cười.

Tô Tiện nói: “Ta nói sẽ đưa ngươi đến đây nhưng không nói giao quyền giải quyết cho ngươi.” Nàng nhàn nhạt phun ra một câu, không khách khí đẩy Phong Diêu Sở ra sau, bước lên trước mặt Vạn Sênh, cười nói: “Lâu rồi không gặp.”

Vạn Sênh trầm mặc nhìn Tô Tiện, âm thầm suy xét ý đồ của nàng.

Tô Tiện không cho hắn thời gian suy đoán, nhanh chóng nói ra ý đồ của mình: “Ta đến chỉ muốn hỏi ông mấy câu.”

Vạn Sênh vẫn giữ im lặng như cũ, Tô Tiện nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt kiên định mà trầm ổn. Vạn Sênh cắn răng, lâu sau mới đáp: “Được rồi, nể tình ngươi từng cứu ta, có vấn đề gì cứ hỏi đi.”

Nghe câu này của Vạn Sênh, cuối cùng Tô Tiện cũng nhẹ nhõm hẳn, nhưng lại lộ ra chút khẩn trương trước nay chưa từng có. Nàng túm chặt góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao ông gặp được Tiểu Sở?” Nàng thấy Vạn Sênh hơi ngẩn ra, bèn giải thích: “Chính là Quỷ Tứ.”

Vạn Sênh hỏi lại: “Ngươi phát hiện rồi?”

“Phát hiện cái gì?” Phong Diêu Sở ở bên cạnh hoang mang hỏi.

Vạn Sênh chau mày, nói: “Con rối này vốn là của ngươi.” Hắn nhìn thẳng vào Tô Tiện mà nói.

Sắc mặt Tô Tiện nhất thời trắng bệnh.

Vạn Sênh không kiêng kị tiếp lời: “Tiểu Sở mà ngươi nói là ta nhặt được ở Thu Hà ba năm về trước. Khi ta nhặt hắn lên cứ tưởng rằng người đã chết rồi nhưng ai ngờ hắn tỉnh lại. Khi ấy ta đang nghiên cứu cấm thuật trong điển tịch của sư môn bọn ta, dùng người sống luyện chế thành con rối, tình trạng của kẻ nọ lại rất thích hợp làm con rối, thế là ta trực tiếp hỏi hắn có đồng ý để ta luyện chế xin rối không.” Vạn Sênh cười cười, “Hắn đã đồng ý.”

“Tại sao hắn…” Tô Tiện cảm thấy giọng mình hơi run rẩy, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ, muốn biết đáp án nhưng lại không muốn nghe, “Vì sao lại đồng ý?”

Tô Tiện từng nghe Mai Sương Mộng nói về thuật luyện chế người sống thành con rối, Mai Sương Mộng có nói, sử dụng thuật này phải tách hồn phách khỏi cơ thể chủ nhân, chỉ giữ lại một hồn trong thân thể, còn ba hồn bảy phách kia thiếu mất một hồn không thể nào vào địa ngục, phiêu đãng trong không thế gian vĩnh viễn không thể nhập luân hồi.

Thần sắc Tô Tiện trống rỗng, chỉ có đôi mắt là vẫn nhìn chằm chằm Vạn Sênh.

Vạn Sênh nói: “Bởi vì hắn đưa ra một điều kiện.” Hơi khựng lại một chút, dường như Vạn Sênh đang nhớ lại tình cảnh khi đó, lúc này mới nói tiếp, “Hắn nói có thể để ta luyện thành con rối, trong vòng hai năm sẽ làm việc cho ta, cũng xem như báo đáp ta đã dùng một cách thức khác để hắn tiếp tục sống. Nhưng hai năm sau, ta phải đưa hắn đi tìm một người.”

Phong Diêu Sở mơ hồ lắng tai nghe mãi đến giờ mới hiểu, nhất thời trừng to mắt chỉ chỉ Tô Tiện, kinh ngạc nói: “Người đó chính là Tô Tiện?”

Vạn Sênh gật đầu: “Ta cũng không phải loại người không giữ chữ tín, ta đã đáp ứng sẽ đưa hắn đến tìm Tô Tiện thì tuyệt đối không nuốt lời.” Hắn nhìn Tô Tiện nói, “Bởi thế ta cố tình diễn kịch chính là để đưa hắn đến chỗ ngươi, bảo hắn nhận ngươi làm chủ nhân.”

Tô Tiện nghe rất rõ ràng, tất cả chân tướng đều đang bày ra trước mặt nàng, Tô Tiện cũng không biết rốt cuộc mình có nên tin hay không.

Ba năm trước, Sở Khinh Tửu bị người của Sở gia hủy dung rồi dìm xuống sông, mà xung quanh Sở gia chỉ có một con sông, là Thu Hà. Cũng vào thời gian đó, Vạn Sênh nhặt được Tiểu Sở đang thoi thóp, đồng thời cũng bị người ta hủy đi dung mạo.

Tiểu Sở làm sát thủ cho Vạn Sênh ở Quỷ Môn hai năm, sau đó Vạn Sênh lại đưa hắn đi tìm nàng, cùng lúc ấy nàng đang điều tra cái chết của Sở Khinh Tửu, muốn dùng thế thân để vạch trần Sở Khinh Tửu giả kia, thế nào mà trời xui đất khiến lại tạo ra một khuôn mặt giống y chang Sở Khinh Tửu.

Ai mà ngờ, Tiểu Sở chính là Sở Khinh Tửu, Sở Khinh Tửu thật sự.

Nàng vì Sở Khinh Tửu đi tra xét suốt ba năm, bôn ba suốt ba năm, ấy vậy mà lại không biết Sở Khinh Tửu vẫn luôn ở bên cạnh nàng, theo nàng suốt một năm trời, biến thành con rối vô tri vô giác,chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của người khác.

Con rối nguyện ý vĩnh viễn không nhập luân hồi, cũng muốn mãi mãi đi theo bên cạnh nàng.

Nếu người đó có thể trả lời, nàng thật muốn hỏi hắn một câu, tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy?

Sao có thể nhẫn tâm như vậy với chính mình và cả với nàng?

Tô Tiện hung hăng nắm lấy tay Tiểu Sở, bàn tay của con rối lạng lẽo không có nhiệt độ, đến cả chút hồi đáp cũng không có, trái tim nàng rất nặng nề muốn mở miệng nói gì đó nhưng nghẹn ngào mãi không thành lời. Trong lúc ấy, nàng nghe thấy âm thanh khàn khàn của Vạn Sênh: “Đủ rồi.”

“Cái gì đủ rồi?” Phong Diêu Sở ngạc nhiên, không hiểu hỏi.

Tô Tiện đang chìm trong mê man, nghe câu này mới chợt phản ứng lại, quay đầu nhìn Vạn Sênh. Sau lưng hắn, không biết từ bao giờ có vài quang cầu lơ lửng giống như trên người Tiểu Sở. Mấy khối quang cầu đó nhỏ hơn nhiều cái của Tiểu Sở, đang phát ra ánh sáng tím nhạt nhòa, sát khí dần lộ ra bên ngoài.

Thần sắc Tô Tiện chợt biến, kéo Tiểu Sở và Phong Diêu Sở lùi về sau: “Cẩn thận!” Bọn họ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, ngay khoảnh khắc nàng vừa dứt lời, Vạn Sênh đã khởi động cơ quan trên tường, vài tia chớp tóe ra bốn phía. Bọn họ mà không né kịp là giờ có khi đã bị đánh trúng mất rồi.

Né được một đòn, Tô Tiện và Phong Diêu Sở mới có thời gian quan sát tình cảnh trước mắt.

Không biết từ lúc nào đã có thêm năm người xuất hiện trong phòng, đứng trước Vạn Sênh, bọn họ xếp thành một hàng chắn trước mặt bọn Tô Tiện. Thần sắc cứng nhắc, nhợt nhạt, trên người không có khí tức, bên cạnh mỗi người còn có một quang cầu khẽ nhấp nháy, tất nhiên đều là con rối giống Tiểu Sở.

“Ta nói là, thời gian đủ rồi.” Vạn Sênh bước ra từ sau đám con rối, khoanh tay lạnh lùng nhìn hai người nói, “Giữ chân các ngươi được một khoảng thời gian đủ để ta hoàn thành mấy con rối này. Bây giờ các ngươi định đối phó với ta thế nào?”

Lúc trước khi giao đấu cùng Tiểu Sở, Phong Diêu Sở đã biết con rối đáng sợ tới mức nào, bây giờ trước mặt xuất hiện tận năm tên, Phong Diêu Sở có căm ghét Vạn Sênh thế nào cũng biết rõ bây giờ không phải cơ hội tốt để động thủ. Hắn hừ một tiếng rồi nhìn sang Tô Tiện. Tô Tiện và Phong Diêu Sở nhìn nhau một lúc, hai người cùng đưa ra một lựa chọn, thân hình như chớp, mang theo Tiểu Sở cấp tóc rời khỏi Điệp Cốc.

Vạn Sênh không phái con rối đuổi theo, hai người biết mục đích của Vạn Sênh không phải họ, chạy được một đoạn mới dừng lại. Phong Diêu Sở nhíu mày nói: “Trong tích tắc mà Vạn Sênh đã tạo ra bao nhiêu đấy con rối sợ rằng không phải chuyện tốt gì, ta phải về Quỷ Môn một chuyến thông báo với Môn chủ, muội…”

Hắn nói đến giữa chừng chợt ngừng lại, bởi hắn phát hiện Tô Tiện vốn không hề nghe hắn nói.

Ánh mắt Tô Tiện rơi trên người Tiểu Sở, hoặc là nói tất cả chú ý của nàng đều dồn hết lên Tiểu Sở.

“Qua đây.” Giọng Tô Tiện rất nhẹ nhàng cũng rất dịu dàng.

Đối với con rối mà nói đây là mệnh lệnh.

Cho nên Tiểu Sở ngay lập tức đến gần Tô Tiện.

Nhưng mà khối quang cầu bên người hắn lại nhuốm một màu xanh hơi ảm đạm, lặng lẽ co rụt lại trốn sang bên kia, giống như hận không thể chui xuống đất cho rồi.

Tô Tiện gọi: “Sở Khinh Tửu.”

– Hết chương 26 –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN