Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần - Chương 390: Diễn võ trường gặp mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần


Chương 390: Diễn võ trường gặp mặt


Đương nhiên, không phải ai cũng tán đồng loại thuyết pháp này của Nhị trưởng lão, trong đó có Vô Liên Triệt. Ánh mắt hắn âm trầm, lộ ra vẻ mỉa mai, chỉ là ẩn giấu vô cùng sâu. Khóe môi hơi câu lên nụ cười châm biếm, lẩm bẩm:”Nếu không có tranh đấu, chém giết, thì thế nhân còn tu tiên làm gì? Đúng là vô tri, ra vẻ đạo mạo.”

Không riêng gì Vô Liên Triệt, khi nghe Huyết Minh tràn đầy chính khí nói bản thân muốn cứu vớt thương sinh, hệ thống cũng vô cùng bất lực mà trợn trắng mắt. Không nhịn được phun tào.

[ Ký chủ, khi ngươi nói ra những lời này, lương tâm của ngươi có đau sao?]

Hệ thống vừa hỏi, Huyết Minh đã lập tức phân ra một phần tinh thần đến trò chuyện với nó. Suy nghĩ một chút, hắn liền vô tâm vô phế đáp:”Thành thật xin lỗi, lương tâm của ta giống như không có răng a, nó không biết cắn rứt, nên sẽ không đau.”

[………………]

Một buổi giảng đạo, lấy việc này làm nhạc đệm mà trôi qua. Nửa canh giờ sau, đám người lại theo sự chỉ dẫn của Nhị trưởng lão đi đến sau tông môn, bắt đầu gánh nước.

“A…Bên trong tông môn của bọn họ rõ ràng là có giếng nước a. Xung quanh cũng không thiếu nước dùng. Cớ sao còn phải bắt chúng ta đi đến tận đây gánh nước kia chứ?”

“Khốn kiếp, ta tới đây là để cầu đạo, chứ không phải đến chịu ngược đãi. Ta muốn trở về a!”

“………………”

Lúc này, mấy ngàn tên đệ tử đang tập hợp lại cùng một chỗ, luân phiên nhau lấy nước. Khiến bờ suối vô cùng ồn ào, khắp nơi đều là tiếng oán than, trách cứ. Ngoại trừ người của Minh Nhật tông ra, thì tử đệ của những tông môn khác, trên mặt đều là vẻ khó chịu.

Con suối này cách vị trí của Hoa Gian Thủy Tạ là trên dưới ba dặm đường. Nghe như không xa, nhưng khó khăn ở đây là do con đường này quá mức quanh co, gập ghềnh. Hơn nữa, những tử đệ có thể đến đây cầu đạo, ai ai lại không phải là thiên chi kiêu tử? Bình thường căn bản cũng không rèn luyện hay làm việc khổ cực gì. Cho nên, vừa gánh được vài thùng, bọn họ đã không chịu đựng được mà oán trách.

( 1 dặm = khoảng 1,6 km)

Lúc này, Huyết Minh cũng đã gánh được mười thùng nước, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ít nhất vẫn còn gượng dậy nổi. Chỉ là, tình trạng của những đệ tử khác cũng không có lạc quan như hắn…

“Minh Nhật tông này rốt cuộc là có ý gì kia chứ? Muốn cho chúng ta hạ mã uy hay sao?”

“Bình thường ở Vạn Kiếm tông, ta cũng chưa từng làm qua mấy loại việc này.”

Lúc này, Âu Dương Thụy cũng gánh lên hai thùng nước, đi nhanh đến bên cạnh Huyết Minh. Thần sắc của hắn vẫn xem như tươi tắn, chỉ là trên trán đã đọng lại một lớp mồ hôi. Ngược lại có chút lo lắng cho cơ thể Huyết Minh mà đạo:”Ngươi ổn chứ?”

“Ta không sao.” Huyết Minh lắc đầu, lại khẽ nhìn sang những đệ tử đã bỏ cuộc, đang ngồi vào cùng một chỗ với nhau kia. Thấp giọng nhắc nhở:”Minh Nhật tông để chúng ta gánh nước cũng là vì muốn rèn luyện chúng ta mà thôi.”

“Gánh nước bước đi, sức lực hai vai cũng sẽ cân đối, có lợi ích cho việc luyện kiếm. Không những vậy, hai chân cũng sẽ vững vàng, không gặp phải việc mất thăng bằng khi xuất ra những chiêu thức khó thực hiện.”

Nghe thấy lời này của Huyết Minh, những đệ tử này không khỏi hai mặt nhìn nhau. Sau đó, cũng từ trong mắt đối phương nhìn ra thần sắc kiên định, đồng loạt ngồi dậy, lục tục đi gánh nước. Dù sao, Huyết Minh đường đường là Tiểu cung chủ của Thần Hi cung, đệ nhất thiên tài đương thời còn cố gắng như vậy. Thì bọn họ ở đây kêu trời oán đất cái gì? Bản thân có cao quý bằng hắn sao?

Mà ở cách đó không xa, phía trên một gò đá. Tứ trưởng lão của Minh Nhật tông và Ôn Bác đang đứng cạnh nhau, đem một màn xảy ra ở chỗ Huyết Minh thu vào mắt, trên mặt hiện ra thưởng thức cùng tán đồng.

Ngay sau đó, Tứ trưởng lão lại bất chợt lắc đầu, tặc lưỡi một tiếng, mang theo nuối tiếc cảm thán:”Hạt giống tốt như vậy, cư nhiên lại bị Vạn Kiếm tông cướp đi. Nếu không, Minh Nhật tông ta khẳng định sẽ nhiều ra một vị Thánh tử rồi.”

“Đúng a, suýt chút nữa liền quên mất tiểu tử Thiên Hạo kia… Ngài xem thả hắn ra ngoài đi Tông chủ. Để hắn gặp Từ tiểu hữu một lần, đả kích lòng tự tôn của hắn một chút. Khiến hắn về sau biết cố gắng vươn lên, đừng có suốt ngày lười biếng, cẩu thả như vậy nữa.”

“Hắn đã ra khỏi Lạc Bích Tuyền, sắp đến diễn võ trường.” Tứ trưởng lão nhắc tới Trác Thiên Hạo, khiến cho Ôn Bác không khỏi nhíu mày, nhẹ nhàng bâng quơ trần thuật.

– ————————–

Diễn võ trường.

Lúc này, bốn bề diễn võ trường vẫn còn chìm trong hiu quạnh. Diện tích rộng lớn trên trăm trượng, có thể chứa được vạn người đứng song song với nhau. Bên trên lại xây một đài luận võ, có kết giới bao bọc. Hơn nữa, mặt đất còn được lót bằng Hắc Huyền Thạch vô cùng cứng rắn. Cho dù là Kiếm Thần cảnh cũng không dễ dàng đập vỡ.

Tam trưởng lão quản lý diễn võ trường là một nam nhân tuổi chừng bốn mươi, dáng người đỉnh bạc, vĩ ngạn, tràn đầy tang thương của năm tháng. Khi Trác Thiên Hạo tiến đến, lão là đang dùng vải lau chùi thanh kiếm bản mệnh của mình, vô cùng chăm chú.

“Tam sư thúc, ở đây vẫn chưa có người tới sao a?”

Nghe thấy âm thanh giòn giã của Trác Thiên Hạo, Tam trưởng lão cũng không nâng mi một. Chỉ là cười nhạt một tiếng, hỏi lại:”Phải, có lẽ sắp tới rồi. Còn ngươi, ngươi rốt cuộc cũng trừ xong sát khí trên người mình rồi à?”

“Vâng.” Nhắc tới sát khí, Trác Thiên Hạo lại không khỏi nhớ tới khoảng thời gian ở Liệp Diễm thành, mà nhắc tới tòa thành này, thân ảnh của Viêm Lăng lại hiện ra. Khiến hắn trong giây lát thất thần, tâm có chút loạn.

“Lại đến?”

Làm trưởng bối trong tông môn, Tam trưởng lão đương nhiên cũng phát giác được sau khi trốn khỏi tông, bị Tông chủ bắt trở về, Trác Thiên Hạo sẽ thường xuyên ngốc lăng, đôi khi lại cười ngây ngô, hay ra vẻ ảo não. Nếu không phải những biểu hiện khác của hắn vẫn tương đương bình thường, thì bọn họ có khi sẽ cho rằng, hắn đã bị oán linh đoạt xá hay đầu óc sinh bệnh gì rồi.

Tam trưởng lão vốn muốn mở miệng nói thêm chút gì. Chỉ là, khi ánh mắt lão rơi vào phía sau lưng Trác Thiên Hạo, thì ngôn ngữ cũng không khỏi chuyển biến. Khẽ mỉm cười nhắc nhở:”Bọn họ tới rồi.”

Bị Nhị trưởng lão đánh thức, Trác Thiên Hạo liền theo bản năng ngoái đầu nhìn lại. Thời gian gần đây, hắn ngày nào cũng bị trưởng bối trong tông dùng Từ Huyết Minh đến tẩy não cả. Cho nên, hiện tại hắn muốn nhìn thấy, rốt cuộc Từ Huyết Minh này là người thế nào mà lại được bọn họ khen ngợi không ngớt như vậy.

Nếu hắn ta không tốt như trong lời đồn thì…ha hả…Hắn sẽ dạy hắn ta biết vì sao bầu trời lại xanh đến thế…

**Nhóc: A Minh! Trác Thiên Hạo nói muốn “dạy” cho ngươi biết vì sao thiên khung lại xanh đến vậy kìa. /cười trộm/

– -Huyết Minh:? /nhíu mày/

– -Trác Thiên Hạo:……………

– -Huyết Minh: /tựa tiếu phi tiếu/

– -Hy Tà: /chuyển hóa từ phiên bản kiếm thành roi/

– -Trác Thiên Hạo: /cười gượng/ Nước đi đó ta đi nhầm, cho ta đi lại nhaaaaa…

**Cảm ơn Leoaby đã gửi tặng TLT.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN