Y Hậu Khuynh Thiên
Chương 34: Bạch Tiểu Thần phúc hắc (1)
Edit: ThienDa
Thân thể Lục công chúa co quắp trên mặt đất, run lẩy bẩy, trông rất đáng thương.
Khuôn mặt hoa lê đái vũ làm thị vệ xung quanh rất động lòng.
Vẻ mặt Đế Thương không biểu tình, từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ ngồi phịch trên mặt đất, hắn sinh ra là đế vương, ở trong tay có quyền sinh sát.
“Vương gia…”
Thị vệ thấy sắc mặt Đế Thương âm trầm, tâm tức khắc lộp bộp một chút, hai chân hắn run rẩy đứng lên, thất tha thất thiểu đi tới bên cạnh Lục công chúa.
“Công chúa điện hạ, thuộc hạ đắc tội.”
Dứt lời, thị vệ rút trường kiếm, làm đáy lòng Lục công chúa càng thêm kinh hoàng.
“Cẩu nô tài, ngươi dám động vào bản công chúa một chút!”
Trước mặt Đế Thương Lục công chúa sợ hãi không dám nói một câu, nhưng tên cẩu nô tài này là phụ hoàng ban cho Thương Vương, hắn dựa vào cái gì dám động thủ với chủ tử?
“Công chúa, thuộc hạ cũng không muốn như vậy, nhưng là nếu đắc tội Vương gia, so với chết còn kinh khủng hơn.”
“Ngươi…”
Lục công chúa phẫn nộ nghĩ muốn phản kích, lại cảm nhận được một áp lực trên người nàng, khiến cho thân thể nàng không thể cử động, phảng phất như bị đặt ở dưới ngọn núi.
“A!”
Ngay lúc thị vệ sắp chặt ngón tay Lục công chúa, Lục công chúa hét lên một tiếng, thân thể ngã về phía sau, trực tiếp bị dọa tới hôn mê bất tỉnh.
Dưới hạ thân của nàng còn chảy nước tiểu, phát ra mùi hôi chua.
Tên thị vệ ngây ngẩn cả người, Lục công chúa bị dọa ngất, vậy có cần hay không tiếp tục động thủ?
Nghĩ đến đây, thị vệ muốn trưng cầu với ý kiến Đế Thương, thì nam nhân thân trường bào màu tím, tóc bạc tuyệt thế không biết lúc nào đã rời đi.
Gió nhẹ lướt qua, chỉ có sự lạnh lẽo kích thích thần kinh của bọn hắn.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Một tên thị vệ khác đứng lên, lo lắng hỏi.
“Trước hết đem Lục công chúa ném ra đại môn, lúc đó sẽ có người mang nàng về hoàng cung.”
“Điều này có vẻ như không tốt lắm, nàng dù sao cũng là công chúa điện hạ, chúng ta không đưa nàng về hoàng cung…”
Tên thị vệ bị Đế Thương hạ lệnh chặt tay công chúa lườm đồng bọn: “Ngươi muốn đắc tội Thương Vương hay sao? Mặc dù chúng ta là người bệ hạ đưa tới, nhưng bây giờ Thương Vương là chủ tử của chúng ta, lại thêm hôm nay chúng ta làm vậy với công chúa, càng không có cơ hội quay về bên bệ hạ.”
Có lẽ, đây là duyên cớ Đế Thương để bọn hắn động thủ…
Thực ra vị thị vệ này nghĩ nhiều, Đế Thương sở dĩ không động thủ, cũng không phải để bọn hắn triệt để đứng trên cùng một cái thuyền.
Hoàng thất hắn chưa từng để vào trong mắt, vậy cần gì phải như thế?
Hắn chỉ không muốn làm ô uế tay mình.
Chỉ thế thôi.
….
Đường phố phồn hoa.
Một góc bên đường, Bạch Tiểu Thần trong ngực ôm Tiểu Bạch Hổ, đôi mắt gian xảo từ đầu đến cuối nhìn người đi đường xung quanh, hắn có chút không xác định được hỏi.
“Tiểu Mễ, ngươi xác định nữ nhân xấu xa sẽ xuất hiện ở đây?”
Nữ nhân xấu xa trong miệng Bạch Tiểu Thần chính là chủ mẫu Bạch gia Vu Dung.
“Ta tận mắt thấy những người kia đi vào bên trong tửu lâu, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ đi ra, tiểu chủ nhân, ngươi dự định tính sổ như thế nào?”
“Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, sau đó nếu như tìm được cơ hội, tới cào nàng cho ta, hung hăng cào!”
Bạch Tiểu Thần quơ quơ bàn tay nhọ, làm ra một bộ dáng hung hăng, bộ dạng này thế nào cũng thấy đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
Bạch Hổ trợn trắng mắt, kháng nghị nói: “Ta là Bạch Hổ, không phải mèo.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!