Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi - Chương 41: Tình địch:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi


Chương 41: Tình địch:


Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tac giả: Chó Sủa.

***

Chương 41: Tình Địch.

Lục Tuyến Yên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn người đàn ông trước mặt bất giác méo mó cả mặt mũi.

Lộ Tử, hắn ta cũng giống như Mặc Băng Tước. Có một ty riêng cho mình, những tiến trình công nghệ riêng của mình. Và hắn với Mặc Băng Tước còn là bạn trên thương trường lâu năm, hai người còn có mối quan hệ rất là tốt. Tất nhiên những điều này cô đều tìm hiểu trong một thời gian ngắn. Chỉ vỏn vẹn khi cô từ trên tầng 40 xuống dưới tầng trệt.

Vài phút trôi qua, Lộ Tử vẫn giữ nguyên tư thế đó nhìn cô nở nụ cười tươi rói. Không biết hắn đã tự mình đóng thành tượng chưa. Thêm đôi phút, cô lại trở nên bối rối, sao hắn vẫn cứ không nhúc nhích như thế. Không nhịn được nữa Lục Tuyến Yên đành lên tiếng.

– A… à… Anh đang làm gì vậy.

Nghe thấy Lục Tuyến Yên trả lời mình Lộ Tử nhất thời hưng phấn run lên đôi chút. Anh dịu dàng nói.

– Như tôi đã nói, tôi muốn kết hôn với cô.

Lục Tuyến Yên khó chịu nhìn anh ta. Vô thức phun một câu.

– Người như Lộ thiếu gia đây lại thiếu phụ nữ à???

Lục Tuyến Yên chỉ thuận miệng mà hỏi. Khi phun hết câu lại cảm thấy có gì đó không đúng. Đúng như cô thấy, tụi phóng viên vẫn còn đây cơ mà. Cô nhìn xung quanh, đúng là tất cả bây giờ nhìn như đang ngưng động. Không ít người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Lục Tuyến Yên.

Lộ Tử hắn lao đầu trên thương trường bao lâu nay thành công như bây giờ một phần cũng nhờ danh tiếng và thể diện. Một người như hắn luôn được những kẻ bề dưới tung hô và ngưỡng mộ. Nhưng vừa nãy, chỉ một câu nói của Lục Tuyến Yên đã làm bay đi hết thể diện của Lộ Tử. Cô thật là muốn đập đầu xuống đất vì quá bất ngờ.

Nhưng có một điều là lạ, Lộ Tử lại chẳng biểu lộ biểu cảm gì là khó chịu cả. Vẫn rất dịu dàng iêu kiều nhìn Lục Tuyến Yên. Đến nước này hắn còn để ý đến cái gọi là thể diện sao? Trong khi mà hắn đã quyết định đến đây, dùng một chân quỳ ở đây trước mặt cô ấy là đã chấp nhận những gì mà truyền thông sẽ nói đến trong những bài báo rồi.

Lục Tuyến Yên lúc này chợt hoàn hồn bình tĩnh suy nghĩ một cách thấu đáo. Hắn ta làm như thế này chẳng phải lại để cho ngày mai cô phải lên trang nhất nữa hay sao? Sáng nay chỉ là dặm chân lên hắn có một chút đã bị dèm pha không ít, thậm chí là bây giờ nhìn cô như muốn xé toạt người cô ra. Nước đi này của anh ta cũng không phải là vô nghĩa, chính là muốn cô ngóc đầu lên không được. Nhưng chuyện này, cô thật sự đã làm gì hắn cơ chứ? Hôm qua chỉ là tự vệ thích đáng. Chắc chắn vẫn còn gì đó uẩn khuất ở đây.

Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lục Tuyến Yên không để ý bàn tay mình đang rất nhẹ nhàng được Lộ Tử nắm lấy. Nhưng kế tiếp sau đó là hành động mạnh bạo đến từ phía sau cô, Mặc Băng Tước lập tức kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình, bừng tỉnh nhìn những gì xung quanh.

Mặc Băng Tước hắn đang ôm eo cô trực tiếp kéo cô vào lòng hắn, hơn nữa còn rất chặc. Rồi Lục Tuyến Yên xoay người lại nhìn Lộ Tử, tay của hắn đang chơi với trên không trung, giống như vừa nắm tay cô nhưng bị hụt vậy. Cô có chút chột dạ chớp mắt, đây là tình huống gì đây? Bỗng nhiên lại dự cảm được chuyện chẳng lành.

– Ồ…

Lộ Tử chỉ ồ một tiếng. Nhưng thật khí để xác định tâm tình anh bây giờ như thế nào. Anh nắm lấy bó hoa đứng dậy, dù bản thân đã quỳ xuống đất hơn phút nhưng tư thế đứng của anh vẫn rất mượt mà không hề có bất cứ lỗi sai nào.

– Mặc tổng cũng ở đây à?

Lộ Tử hỏi Mặc Băng Tước, nhưng đôi mắt lại đôi chút dừng trên người Lục Tuyến Yên, chút chút lại nhìn xuống vòng tay đang ôm chặc lấy eo của cô. Hai tay rất muốn kéo ra nhưng hắn dường như dùng hết cả sức lực của mình vào cái vòng tay này khiến cô bất lực buông xuôi.

Mọi thứ xung quanh đang bàn tán mọi thứ xung quanh nhất là những nhân viên của công ty ở tầng bậc thấp nhất đột nhiên rơi vào im lặng. Mặc tổng? Không phải là Mặc Băng Tước tổng giám đốc của Băng thị ấy chứ?

Bọn họ trố mắt nhìn người đàn ông cao to trước mắt đang ôm lấy Lục Tuyến Yên vào lòng. Vì ở công ty những người thấy được diện mạo của tổng giám đốc đếm trên đầu ngón tay kể cả họ cũng chẳng mấy quan tâm vị tổng giám đốc này là ai vì cái tin đồn tổng giám đốc công ty đã là một ông cáo già. Bây giờ thì đương một lần được sáng mắt, tổng giám đốc Băng thị là một người trẻ trung ngút ngời và soái đến thế?

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của bọn họ.

Ở tất cả những buổi họp báo đại diện cho Băng thị chính là Khả Sanh, một tổng quản lí bên khu vực khác.

Người trực tiếp điều hành công ty cùng với việc chỉnh nhân viên cũng chính là Liễu Hê.

Cũng có người trong số họ nghĩ rằng tổng giám đốc là người có tuổi, không muốn nhúng tay vào những chuyện trần phàm như thế này.

Nhưng… vị Lộ Tổng kia được xưng danh là bạn bè trên thương trường với tổng giám đốc của bọn họ hôm nay tự mình đến đây, bỏ qua chi tiết cầu hôn Lục Tuyến Yên lại một tiếng gọi Mặc tổng!!!

Có một con ngu cũng đơn thuần nghĩ ra… Người đứng cao sừng sững ở kia, sánh vai cùng Lục Tuyến Yên vài lần xuống cănteen chính là tổng giám đốc của họ. Những lần đó đều là thị sát?

Nghĩ đến đây, tất cả bọn họ đều không dám nghĩ nữa lập tức đổ mồ hôi hột yếu ớt nhìn về phía trung tập xem xem chuyện gì nữa sắp xảy ra.

Về phía Lục Tuyến Yên, cô chỉ đơn thuần nghĩ một câu. Mặc Băng Tước bao lâu nay luôn muốn giấu thân phận với nhân viên của công ty bây giờ lại bị một câu của vị Lộ Tử này làm cho bại lộ mất rồi. Cô hơi lo sợ liếc xéo Mặc Băng Tước, trên khuôn mặt anh vẫn giữ mãi một thần thái.

– Đã lâu không gặp.

Mặc Băng Tước chủ động đưa tay, Lộ Tử hiểu ý miểm cười bắt lấy bàn tay.

– Đã lâu không gặp!!!

Tiếp đến, cả không gian lại chìm trong một bầu không khí hết sức ngột ngạt. Và Lục Tuyến Yên chính là người khó thở nhất. Mãi đến một lúc sau khi cả Lộ Tử và Mặc Băng Tước cảm thấy nhìn nhau đã đủ bàn tay đang ôm Lục Tuyến Yên mới dần dần nới lỏng hạ xuống bàn tay cô nắm chặc.

Lục Tuyến Yên giật mình nhìn anh, như thế này chẳng phải là đang giết cô đấy sao?

– Băng…

Lục Tuyến Yên khẽ gầm một tiếng nhưng hắn làm như không nghe thấy kéo cô vào phía cổng công ty.

– Khả Sanh, tiếp khách. Liễu Hê, tiễn người.

Tất cả nhân viên bỗng nhiên giật mình trước phong thái lãnh đạo của hắn, ngắn gọn xúc tích không nhiều lời. Đã vậy lời nói vừa buông ra khỏi cửa miệng Khả Sanh cùng Liễu Hê lập tức rời đi. Một sự ăn ý khó nói thành lời.

– Giải tán!!!- Tất nhiên việc thu dọn đám nhân viên nhiều chuyện cũng thuộc về trách nhiệm của Liễu Hê.

Lục Tuyến Yên đang trong thế cực kì khó xử, cô cảm thấy bản thân mình đang bị bức đến xanh mặt. Cả hai tên này đều đang muốn cô lên báo? Tại sao lại không ý tứ mà tùy tiện làm những việc không suy nghĩ như thế. Càng nghĩ càng không thể nghĩ ra, tại sao bọn họ lại có thể làm ra hành động này. Đường đường cũng là hai nhân vật có tiếng tăm số một nơi này.

Lục Tuyến Yên vẫn cứ thế ngoan ngoãn theo sau Mặc Băng Tước đến khi vào thang máy vẫn không rời tay. Vào được bên trong, cảm nhận được nỗi bất an của cô hắn nhẹ nhàng siết chặc tay một chút, ý muốn nói rằng cô hãy an tâm.

Nhưng mà an tâm thế quái nào được. Hai người rõ ràng là bạn trên thương trường nhiều năm nhưng vừa nãy nhìn nhau cứ như muốn xé nát nhau ra. Làm cô có thể yên tâm nổi sao?

Thang máy chứa hai người được đưa lên đầu tiên.

Vì Lộ Tử là khách với anh cũng có dẫn theo một số người mà có lẽ chính Mặc Băng Tước còn không ngờ tới. Anh nở ra nụ cười nhẹ, đây cũng chỉ là một bất ngờ nho nhỏ.

Lên đến phòng làm việc, cả hai cũng chẳng còn mấy câu mà hỏi cho nhau. Thật ra Lục Tuyến Yên có rất câu thắc mắc muốn hỏi hắn, nhưng nghĩ lại cô và hắn lại chẳng là gì.

– Tôi sẽ đi pha cafe.

– 3 cốc.

– !!!

Nhưng cô cũng không thèm hỏi thêm nữa trực tiếp rời đi. Những chuyện cô sắp hỏi đây có lẽ không nằm trong phạm vi cô nên xía vào.

Mặc Băng Tước hơi khó chịu dùng ngón trỏ gõ gõ chiếc bàn cuối cùng không chịu được mà mở cửa sổ châm một điếu thuốc.

Một lúc sau Lộ Tử cũng lên đến nơi. Nhưng lại không chỉ mình hắn, đằng sau hắn còn có một mĩ nữ vẻ đẹp ngút ngàn. Cô ta mặc một bộ sườn xám đỏ đô cá tính, tóc được búi lên theo cách truyền thống mang đôi giày ba phân có kiểu dáng với màu sắc y hợp với bộ đồ, trên tay còn cầm thêm chiếc quạt ve vẩy trông thật quyến rũ. Cô tháo chiếc kính mát xuống nhìn người đàn ông duy nhất đang đứng trong căn phòng trống rỗng vội vàng chạy đến.

Bỏ đi hình tượng của một thiếu nữ, cô chạy lon ton như một đứa con nít đến bên cạnh Mặc Băng Tước.

Chuyện này rõ ràng hắn không phòng bị, khi nghe thấy giọng nữ nhân chỉ có chút khó chịu quay lại nhìn xem đối phương thì đã bị cô gái ấy nhảy cẩn lên ôm lấy cổ hắn thật chặc không buông.

– Anh Băng Tước!!!

Mặc Băng Tước bị tấn công bất ngờ đơn giản nhíu mày nhìn người phụ nữ trong lòng mình. Cô ta có theo sau Lộ Tử, sao hắn lại không thấy.

– Sao em lại đến đây?

Cô gái ấy bắt đầu nũng nịu nói với Mặc Băng Tước.

– Người ta nhớ anh muốn chết đi được anh lại hỏi như thế, không sợ người ta trầm cảm rồi sinh bệnh sao.

Cô ấy cứ như vậy mếu máo, hai tay vẫn ôm khư khư cổ của hắn, và hắn dường như cũng không có ý định tháo đôi tay trắng nõn nà mềm mại này ra.

– Được rồi. Bỏ ra được rồi.

– Không!!! Người ta muốn ôm chút nữa…

Nói rồi cô gái lại tiếp tục vụi vào lòng Mặc Băng Tước, nhìn từ xa thì bất cứ ai cũng có thể hiểu lầm họ chính là tình nhân.

Sau khi vào trong pha chế cafe được một lúc Lục Tuyến Yên liền nghe thấy giọng nói thảnh thót của phụ nữ bên ngoài. Cô nhíu mày chột dạ, đây không phải giọng Dư Vỹ, càng không phải của Liễu Hê. Rốt cuộc là ai mà có thể lên tận nơi này và hô to tên Mặc Băng Tước như vậy?

Quá gấp gáp Lục Tuyến Yên pha chế rất nhanh rồi ra bên ngoài.

Nhưng vừa ra đến lại thấy cảnh một người phụ nữ lạ đang ôm lấy Mặc Băng Tước mà còn rất chặc. Thần thái của cô có đôi chút biến sắc.

Hắn có vẻ cũng không có ý định tránh xa cô gái này.

Tiếng chân cao gót lộc cộc như thế hắn lại không phát hiện ra cô.

Lục Tuyến Yên nhìn ba cốc cafe trên khay ánh mắt có chút buồn, cốc cafe thứ ba này là giành cho cô ấy sao…

Lộ Tử bên cạnh không làm gì đã sớm nghe thấy tiếng giày cao gót từ xa. Cô gái vừa bước ra anh đã nhận ra đấy là ai, đôi mắt còn lộ vẻ vui mừng. Người con gái ấy ra là thư kí thân cận bên cạnh Mặc Băng Tước sao.

Lộ Tử nhìn chằm chằm cô như vậy, nhưng trong mắt cô chỉ là hình bóng của Mặc Băng Tước khiến hắn có chút hụt hẫn. Trong đầu bỗng nhiên lại lóe lên câu hỏi, hai người này là có quan hệ gì.

Lộ Tử nhìn người con gái trước mặt mình ngắm nghía một chút, dáng vẻ Lục Tuyến Yên đang nhìn Mặc Băng Tước bây giờ khác xa với cái ánh mắt mà cô dành cho anh lúc trước. Có chút dịu dàng hơn và còn có chút đau lòng.

Anh còn nhìn thấy đôi tay cô đang run rẩy tựa hồ như không thể cầm nổi khay cafe trong tay nữa. Lộ Tử nhẹ nhàng bước đến chạm vào Lục Tuyến Yên ý muốn cầm giúp cafe cho cô. Nhưng trái ngược với những gì anh tưởng tượng Lục Tuyến Yên giật mình làm một ít trà nóng đổ vào tay gây ra một vết bỏng nhỏ.

Khi nghe được tiếng rên lí rí của Lục Tuyến Yên Mặc Băng Tước mới giật mình nhìn sang.

Hắn vội vàng tháo hai tay của cô gái ấy xuống trực tiếp đến bên cạnh Lục Tuyến Yên.

– Làm sao vậy!?

Đến khi tỉnh lại Lục Tuyến Yên đã thấy bên cạnh mình hai người đàn ông đang vây lấy. Cô nhìn lên mu bàn tay của mình, sao nó lại đỏ choét thế kia.

– A!!!

Lục Tuyến Yên chợt bừng tỉnh cầm chắc khay nước trong tay cười nói.

– Xin lỗi tổng giám đốc tôi hơi lơ đãng. Đây là cafe tôi pha cho ba người, xin mời.

Nói rồi Lục Tuyến Yên lùi ra xa ngay đứng sau hàng ghế cúi gầm mặt. Không hiểu sao lúc này cô chẳng dám nhìn thẳng vào Mặc Băng Tước, cảm thấy bản thân mình như một trò cười của ai đấy. Tất nhiên cô biết hắn không cố ý khiến cô trở thành như thế này.

Mặc Băng Tước, hắn nhận thấy rất rõ sự thay đổi từ thái độ đến hành động của cô. Môi hắn có chút nhếch lên, hành động này là minh chứng cho chuyện gì đây.

Người hụt hẫn nhất chắc có lẽ vẫn là cô gái kia, vốn đang ôm Mặc Băng Tước rất âu yếm thì bỗng nhiên bị đẩy ra ngoài như chưa từng tồn tại. Cô ấy nhìn Lục Tuyến Yên khó hiểu, cô ta là ai mà khiến cho Mặc Băng Tước phải đích thân bước đến như thế.

Cô gái này chính là Lộ Mạc, em gái độc nhất của Lộ Tử. Cô ta được cưng chiều từ nhỏ, được hưởng tình thương đầy đủ từ cha mẹ và anh trai cho nên tính tình có hơi hống hách bất đồng. Lộ Mạc liếc mắt nhìn Lục Tuyến Yên lóe ra tia nguy hiểm, cô gái này là nguyên nhân khiến Mặc Băng Tước từ chối lời mời tiệc party của Lộ gia hay sao.

Lộ Mạc không thèm nghĩ nữa phẩy quạt ngồi xuống hàng ghế sofa bắt chân quý phái. Tay vẫn đung đưa vẩy quạt qua lại làm bay bay lọn tóc con hai bên mép tai.

Cô lấy một tách cafe khác với hai tách còn lại một ít nếm thử đôi mắt liền sáng lên.

– Băng Tước, có phải anh đặc biệt chuẩn bị cho anh loại cafe mà em thích nhất?

Nói rồi Lộ Mạc lại cho một hớp vào miệng mình nhắm mắt hưởng thụ hương vị cafe đang lan tỏa.

Nghe hỏi thế Mặc Băng Tước nhìn sang Lục Tuyến Yên. Đây chẳng phải là tách cafe mà cô đã chuẩn bị riêng cho mình sao.

Hắn không nói gì ngồi xuống đón lấy tách cafe nhấp một ngụm.

Lộ Tử cũng làm theo hắn, có một chút ngạc nhiên với hương vị cafe này.

– Cái này…

– Sao? Không vừa miệng?

– Rất vừa miệng.

– Đến đây làm gì?

– Cậu chưa thấy sao? Cầu hôn.

– Cô ấy là người phụ nữ của tôi.

!!!

Cả hai anh em Lộ gia đều ngạc nhiên trố mắt, một kẻ băng lãnh như Mặc Băng Tước lại có phụ nữ bên cạnh? Hơn nữa chính là Lộ Mạc. Cô ta kích động đến nỗi đứng cả người dậy.

– Cô ta? Không phải chứ, Băng Tước, vậy thì em phải làm sao?

Đôi mắt Lộ Mạc bắt đầu rưng rưng như hai viên pha lê nhìn chằm chằm vào Mặc Băng Tước, như thể vẫn chưa tin vào những gì mình nghe lúc nãy.

– Chúng ta có hứa hẹn gì?

Câu nói dửng dưng của Mặc Băng Tước nhưng khiến Lộ Mạc thất vọng không thôi. Cô ta nắm chặc bàn tay, ngón tay báu chặc vào da thịt méo mặt nhìn người đối diện mình. Hai hàng nước mắt không thẹn mà rơi xuống.

Nhưng hắn vẫn rất lạnh lùng không hề để biểu cảm của Lộ Mạc vào mắt. Điều này khiến cô tức giận hơn dậm chân rời khỏi đấy một cách nhanh chóng.

Thấy em gái mình khóc Lộ Tử có chút khó chịu Mặc Băng Tước.

– Cậu không thể một chút nhẹ nhàng với con bé sao?

– Không hứng thú.

Lộ Tử nhíu mày nhìn hắn, thái độ hôm nay của hắn rất kì lạ thậm chí có thể nói là thay đổi 360•. Hơn nữa, ánh mắt hắn giành cho anh không phải là ánh mắt đối thủ cạnh tranh bình thường. Ngay cả hắn còn có thành kiến khắc khe hơn với em gái anh, Lộ Mạc.

Cũng không tiện nán lại lâu, Lộ Mạc còn đang khóc. Lộ Tử nhanh chóng rời đi không quên gửi lời tạm biệt.

Sau khi tất cả rời đi, không gian chìm vào sự im lặng đến tĩnh mịch.

– Hey Siri! Tắt màn.

Ngay lập tức tất cả cánh màn được khép lại trả cho không gian một màu tối đen. Mặc Băng Tước đứng dậy bước chân lộc cộc vào phòng làm việc.

Lộ Tử là đối tác cũng là đối thủ của Mặc Băng Tước. Hai người nói chuyện đương nhiên Lục Tuyến Yên không thể xen vào. Cho nên cô lẳng lặng vào phòng làm việc xử lí nốt số văn kiện đã chất chồng lên khi mình đi vắng.

Cánh cửa mở ra, cô rất nhanh đã cảm nhận được bước chân đang hướng về phía mình.

Nhưng không hiểu tại sao, cô không thể đối diện với nó ngay bây giờ. Cô thật sự không biết đối diện với hắn như thế nào, trong khi mọi chuyện xảy ra là điều hiểu nhiên, rất bình thường.

– Làm gì đấy?

Bị hỏi bất chợt Lục Tuyến Yên giật mình nhìn lên hắn chưa đến một giây sau liền gục mặt xuống vùi đầu vào đống giấy sách.

– Cảm ơn tổng giám đốc đã đồng ý kì nghỉ một tuần của tôi. Bây giờ công việc cũng chất đống, tôi cũng nên làm chứ.

Vừa nói Lục Tuyến Yên cũng vừa cười nói rất tự nhiên nhưng lại không nhìn vào Mặc Băng Tước khiến hắn có đôi chút khó chịu nhíu mày.

– Còn gì để làm?

Hắn vừa nói xong bàn tay đang bận rộn trên phòng làm việc của Lục Tuyến Yên lập tức dừng lại. Đúng thật, mọi thứ đều đã hoàn tất, tất cả chỉ cần cô kiểm tra và đóng dấu.

– …

Ngay sau đó Lục Tuyến Yên liền cảm nhận bàn tay của Mặc Băng Tước đang hướng về phía mình. Cô biết hắn muốn gì liền cố ý né tránh. Nhưng hắn đã nhanh hơn chộp lấy chiếc cằm của cô, bắt buộc cô phải nhìn vào mắt hắn.

– Ghen?

Bỗng chốc mặt Lục Tuyến Yên đỏ bừng lên. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay hắn nhưng hắn lại lưu manh tiến đến hôn nhẹ lên môi cô. Rất nhẹ nhàng, như cánh đào rơi giữa mùa xuân ấm áp.

Được một lúc, hắn có ý định rời đi. Nhưng Lục Tuyến Yên có đôi chút nhíu mày không nỡ, nhưng cô lại không dám đòi hỏi.

Sau đó, hắn quỳ một chân trước mặt cô, tay vẫn khư khư giữ chiếc cằm.

– Đó là tình địch của em đấy.

Nói rồi Mặc Băng Tước lại hôn cô thêm một lần nữa. Nụ hôn này, không biết là kéo dài bao lâu…

***

Chương 42: Không phải minh tinh nhưng lại có scandal.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN