Hồng Ma Bảo - Chương 11: Do bất cẩn di họa ân công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Hồng Ma Bảo


Chương 11: Do bất cẩn di họa ân công


Khối đá che kín lối xuất nhập gian thạch động nhỏ hẹp và tối âm u dù đã tự hé mở được một lúc nhưng Sầm Phong chờ mãi vẫn không thấy, cũng không nghe tiếng chân chậm rãi của lão Lẫn hoặc tiến vào hoặc phát thoại nói với Sầm Phong.

“Hay sau khoảng thời gian dài nhất định nào đó, lão Lẫn quả đã nói như thế, khối đá phong bế gian thạch động tự mở ra?”

Sầm Phong vì có ý nghĩ này nên cho rằng đã đến lúc bản thân có quyền thoát ly gian thạch động tù túng.

Nhưng vừa vươn vai đứng lên, một chút nghi hoặc cũng vừa vặn xuất hiện trong tâm trí Sầm Phong. Và nỗi nghi ngờ này vì càng nghĩ càng cảm thấy đúng nên Sầm Phong thay vì ung dung tiến ra ngoài gian thạch động thì lại bước đi trong trạng thái cảnh giới phòng bị cao độ.

Lối xuất nhập dẫn Sầm Phong đi xuyên qua nhiều ngách đá vừa ngoằn ngoèo quanh co vừa chếch dần lên cao. Sau cùng, khi phải lách qua một ngách đá ngoặt gấp khúc, Sầm Phong lập tức lọt vào vùng đầy ánh dương quang chan hòa.

Đã qua thời gian quen sống trong bóng tối, ánh dương quanh chan hòa đang ập đến này vụt làm cho Sầm Phong có cảm giác chói chang khó chịu. Sầm Phong nhắm tịt hai mắt lại, vậy mà cảm giác khó chịu vẫn tồn tại và tăng trưởng mỗi lúc mỗi nhiều chứ không suy giảm đi.

Đúng lúc đó bỗng xuất hiện một tiếng rít gió thật khẽ với chiều cơn gió lao đi và nhắm vào Sầm Phong.

“Vù…”

Đã cảnh giới phòng bị lại còn đang trong tâm trạng khó chịu, Sầm Phong lập tức quát lớn, song thủ cùng vỗ trực diện vào chiều làn gió đang lao đến, quật phát ra nhị kình cực mạnh cùng một lúc :

– Muốn chết!

“Ào…”

Phản ứng của Sầm Phong lúc này không chỉ nhanh mà còn thật chuẩn xác. Kết quả là làn gió cùng với vật nào đó, chủ nhân đã tạo ra cơn gió ập đến, ngay lập tức bị chận đứng.

“Ầm!”

Nhưng tác nhân đã gây ra cơn gió lạ không phải là vật nào đó mà là một người.

Bởi sau tiếng chấn kình vừa phát vang thì đến lượt một tiếng kêu đau đớn cũng vang lên :

– Ôi… là lão đây mà!

Đó là tiếng kêu của lão Lẫn? Sầm Phong thật sự ngỡ ngàng, vội mở mắt ra và lập tức phát hiện đúng là lão Lẫn đang ôm ngực nhăn nhó, miệng còn ri rỉ chảy ra hai giòng máu nhỏ đỏ thắm ở hai khóe.

Sầm Phong toan bước đến hỏi han lão, chợt thấy lão vừa xua tay vừa bảo :

– Lão không sao, rồi cũng ổn thôi. Huống hồ cũng do lão bất cẩn, lẽ ra phải gọi ngươi nhưng vì muốn tự kiểm chứng nên chọn biện pháp này. Nào ngờ ngươi chỉ sau hơn một năm chịu cảnh bế quan luyện công lại có mức tựu thành ngoài dự kiến của lão. Bị ngươi ban cho một kích thế này, nói thật nha, lão không những không phiền trách oán thán mà còn lấy làm mừng cho ngươi.

Sầm Phong cau mày nhìn lão :

– Sao lão không gọi ta là thiếu gia nữa? Đã có gì thay đổi trong mối quan hệ giữa lão và ta?

Lão cười, nhưng lần này không còn cười ngờ nghệch nữa mà là cười nhăn nhó, có lẽ do vẫn còn đau sau kích vừa rồi của Sầm Phong :

– Quan hệ giữa chúng ta hoàn toàn không có gì thay đổi. Có chăng thì một phần là do nhân dạng bên ngoài của ngươi lúc này, vừa bẩn vừa hôi hám, lại vừa trông thật kinh tởm gớm ghiếc, thêm phần nữa là do lão đây đã sắp gần đất xa trời nhưng lại thấy bao công sức bỏ ra đào luyện ngươi hầu như không uổng phí, thế cho nên lão tự cho phép mình, chí ít vào lúc này được quyền không gọi ngươi là thiếu gia. Vì thật ra ngươi nào phải là thiếu gia của lão. Đúng không?

Nghe lão nói, Sầm Phong nhìn lại mình. Và khi ngước lên trở lại để nhìn lão, Sầm Phong thản nhiên bảo :

– Đúng. Giữa chúng ta kỳ thực không hề có bất kỳ danh phận gì ràng buộc, không chỉ lúc này mà mãi mãi về sau cũng vậy. Có chăng, như lão từng nói, chúng ta chỉ sẽ tùy thời tùy lúc trợ giúp nhau, cùng nhau truy tìm chung một kẻ thù. Mà này, ta bẩn thỉu hay hôi hám thế này đều do lão. Nói đi, ta đã ở trong kia bao lâu? Nhưng đừng nói là hai năm như trước kia nha.

Lão gật gù :

– Thản nhiên được như ngươi lúc này kể ra về định lực cũng đạt kết quả ngang với võ công. Thảo nào vừa rồi cách phản ứng của ngươi chỉ suýt nữa là đưa lão về miền tiên cảnh. Chứng tỏ sau gần một năm rưỡi lão bắt ngươi bế quan luyện công, hoàn toàn không hề uổng phí.

Nghe bảo đã một năm rưỡi trôi qua, Sầm Phong nếu không quen dùng định lực kềm chế ắt hẳn phải phát lộ vẻ ngạc nhiên ra mặt. Đằng này, Sầm Phong chỉ thở dài :

– Một năm rưỡi? Chúng ta đã mất hết khái niệm về thời gian thật rồi. Đến như chuyện đã lần lượt hạ sát và dùng máu thịt của lũ đại quái xà, không hiểu ở đâu ra lắm thế, để thay thế cho vật thực, ta cũng không nhớ đã hạ sát được bao nhiêu. Lão hãy nói xem, có phải chỗ bế quan là cả một hang ổ toàn những quái xà cũng to lớn giống như nhau?

Lão thừa nhận :

– Muốn giúp ngươi mau chóng tựu thành công phu, tuy thời gian trôi qua là gần bốn năm nhưng kỳ thực so với rất nhiều người từng luyện công thì đó quả là quãng thời gian quá ngắn, lão phải kỳ công lắm mới tìm thấy và đưa ngươi đến chỗ hung hiểm nhất, tận vùng biên tái xa xôi này để luyện. Và kết quả thật như mong đợi, phần ngươi thì nhờ đó đắc thành tuyệt nghệ, còn lũ quái xà thì bị tận diệt chẳng bỏ sót con nào.

Vậy thì lão có quyền hy vọng những thù nhân sau này của ngươi, cũng sẽ nhận chịu những số phận như lũ quái xà, sẽ bị ngươi nghiền nát, uống máu và ăn thịt chúng.

Sầm Phong cười lạt :

– Ta muốn tắm rửa tẩy uế. Hy vọng đây cũng là điều đã được lão trù bị sẵn?

Lão gật đầu :

– Đâu khắc có đó, huống hồ đã đến lúc ngươi quay về Trung Nguyên, lần đầu tiên hành tẩu giang hồ. Lão đã dự bị sẵn tất cả. Ngươi sẽ tắm rửa, sẽ có y phục mới để thay đổi, sẽ được ăn và cũng sẽ có sẵn một cỗ xe đưa ngươi quay về Trung Nguyên. Mau đi theo lão.

Cũng như trước kia, lão thì khề khà đi, tin tưởng là thế nào Sầm Phong cũng theo lão?

Sầm Phong nhìn dò xét cách đi đứng của lão :

– Ta đã thấy bản lãnh lão thuở dùng khinh công đưa ta đi khỏi Hồng Ma bảo. Sao lúc nãy lão bất cẩn để trúng một kình của ta?

Lão vẫn chậm rãi đi :

– Ngươi có biết vì sao lão cố tình tránh, không đích thân truyền thụ võ công cho ngươi chăng? Thay vào đó lão chỉ điểm hóa cho ngươi phương cách để tự khổ luyện, ngươi thử đoán xem?

Sầm Phong chép miệng :

– Thọ ân nhưng không được báo đáp, lão có biết đây là cảm giác khiến ta vẫn luôn ray rức chăng? Do đó, ta cũng đã tự hỏi nhiều lần vì sao lão cố tình lẩn tránh danh phận sư đồ, lẽ ra lão có quyền nhận. Cuối cùng ta đã thử suy đoán, phải chăng vì có cấm kỵ, lão không được quyền thu nhận môn đồ? Vì thế, điểm hóa cách luyện công thì có thể làm, còn đích thân thân truyền thụ thì không thể. Có phải như thế chăng?

Lão chậm rãi đáp :

– Ngươi đã đoán sai. Lão không thể đích thân truyền vì đa phần những công phu đã chỉ điểm ngươi, kỳ thực lão chưa từng luyện. Hay nói đúng hơn, do tư chất kém nên lão tự lượng sức có miễn cưỡng luyện cũng không thể nào đạt kết quả mong muốn.

Chính vì lẽ đó, lão nói thật, sở trường của lão chỉ vỏn vẹn mỗi một môn công phu là khinh công, kỳ dư những công phu còn lại đều không thể sánh dù so với hàng cao thủ đệ nhị lưu.

Và lão đổi giọng nói tiếp :

– Ở thạch động bên trong có một mạch nước ngầm lộ thiên. Ngươi tha hồ tẩy uế, cũng có sắp sẵn những y phục mới cho ngươi thay đổi. Vào đi, lão sẽ quay lại sau một lúc nữa.

Sầm Phong thương hại nhìn theo lão đang đi khuất dần. Hóa ra chỉ vì không thể tự luyện công nên lão cứ dốc công dốc sức, dồn cả mọi kỳ vọng vào Sầm Phong. Điều này còn có nghĩa là từ nay về sau chuyện truy tìm nhân vật quen sử dụng độc chất “Tý Ngọ Thụy Tiên Vong” ắt hẳn lão chỉ biết trông mong vào mỗi một mình Sầm Phong mà thôi.

Nghĩ đến đây, Sầm Phong chợt nhủ thầm: “Ta không được để lão thất vọng. Tương tự, chuyện ta đã lẻn tự luyện nhiều loại công phu khác. Không do lão chỉ điểm, ắt hẳn cũng nên thú nhận tất cả với lão! Nhất định phải như thế”.

An tâm, Sầm Phong tiến vào gian thạch động lão đã chỉ.

Ở đây mạch nước ngầm không chỉ lộ thiên mà còn tự tích tụ thành một vũng nước tương đối rộng và sâu.

Sầm Phong khoan khoái gieo mình vào vũng nước mát trong, vùng vẫy thật hả hê.

Được một lúc Sầm Phong mới nhớ đến thỏi bút màu nhiều đốt dùng để dị dung đã được Thiên Biến Vạn Diện Đoan Mộc Lý trao tặng. Sợ để ngấm nước lâu sẽ hỏng, Sầm Phong vội mò tìm trong bọc áo, lấy ra, kèm theo đó là vật thứ hai dùng để biến âm đổi giọng, cũng do lão Đoan Mộc Lý phó giao. Sầm Phong lội dưới vũng nước tìm một bờ khô để đặt hai vật đó lên. Chợt thấy y phục đang mặc không chỉ nhơ bẩn mà còn mục rách nhiều chỗ, Sầm Phong nhân đó giật toạc khỏi người và tìm chỗ vất bỏ.

Đang loay hoay như thế, Sầm Phong bỗng bị trượt chân, ngã sóng soài vào tận đáy vũng nước.

Cũng may, tuy không am tường thủy tính nhưng nhờ vũng nước không quá sâu nên Sầm Phong không đến nỗi quá hoảng sợ. Trái lại, nhờ ngã như thế nên Sầm Phong tình cờ phát hiện một khe đá, cũng là chỗ mạch nước ngầm tiếp tục chảy đi sau khi tự tích tụ ở ngay gian thạch động này, tạo thành vũng nước đang tắm. Nhân đó, Sầm Phong tuồn luôn bộ y phục cũ bẩn vào khe đá và cười vui khi thấy mạch nước ngầm từ từ cuốn y phục đi.

Một lúc sau, lẽ ra Sầm Phong sẽ còn tắm nữa nếu như không bất ngờ ngửi được mùi thơm của những thức ăn được nấu chín, cho biết đã đến lúc lão Lẫn quay lại.

Sầm Phong thay y phục mới, khoan khoái bước ra ngoài và quả nhiên nhìn thấy nhiều thức ăn đã được lão Lẫn sắp sẵn.

Nhưng không có lão ở đây. Vì thế, Sầm Phong kể như mất cơ hội thú thật với lão về những môn công phu mà trong thời gian qua đã tự lẻn luyện.

Ăn xong thì buồn ngủ. Đó là một cơn buồn ngủ mà Sầm Phong dù muốn cũng không tài nào cưỡng lại được. Vì thế, do mãi ngủ, lần thứ hai liên tiếp Sầm Phong dù không cố ý vẫn để mất cơ hội thú thật với lão chuyện lẻn luyện công.

Đến khi giật mình tỉnh giấc thì mọi việc đối với Sầm Phong đều đã muộn.

Sầm Phong phát hiện đang nằm trong lòng một cỗ xe, nhờ nhớ lại đã có một lần lâm cảnh giống như thế với Mộ Dung Xuân cũng trong một cỗ xe.

Sầm Phong ngồi bật dậy, vô tình để rơi trên ngực áo xuống một mảnh hoa tiên gấp gọn.

Nghi có chuyện bất ổn, Sầm Phong dù lo vẫn cố kềm chế và mở mảnh hoa tiên ra xem. Bên trong có di tự của lão Lẫn :

“Lão đã giấu ngươi khi bảo rồi sẽ ổn sau lần bất cẩn bị ngươi xuất thủ đả thương.

Nhưng ngươi đừng vì thế mà tỏ ra bi lụy hay tự thống trách.

Lúc này ắt hẳn cỗ xa mã vẫn tiếp tục đưa ngươi vào Trung Nguyên.

Trong bữa ăn cuối cùng lão đã lo sẵn cho ngươi vốn dĩ có trộn một hoàn linh đan giống với trước kia ngươi đã dùng. Lão cố ý như thế để sau này dù ngươi muốn quay lại tìm chỗ chúng ta từng lưu ngụ, cũng là chỗ bây giờ lão chọn làm chỗ táng thân, ngươi cũng không thể tìm thấy.

Lão muốn như thế, chỉ là để tránh cho ngươi bi lụy, không phải tính khí của một nam nhi đại trượng phu.

Đừng phí công tìm hiểu lão là ai. Tương tự, lão dù đã chết nhưng vẫn tin sẽ có ngày ngươi giúp lão toại nguyện. Hãy báo thù thay phần của lão. Nhớ đấy.

Vĩnh biệt!”

Sầm Phong vội vén rèm xe nhìn ra phía trước. Không có xa phu. Cỗ xe chỉ do đôi kiện mã kéo đi theo bản năng, không nhanh, không chậm, cứ đều đều dịch chuyển.

Sầm Phong lại vén rèm và thò đầu nhìn xung quanh, nhìn cả phía sau. Không hề thấy bóng dáng ai, kể cả dáng dấp khề khà chậm rãi của lão Lẫn.

Sầm Phong ngỡ ngàng buông mọi rèm xe xuống. Vậy là lão Lẫn đã một mình quay lại vùng biên tái xa xôi, lấy nơi đã giúp Sầm Phong khổ luyện công phu làm chỗ táng thân vĩnh viễn cho chính lão. Và lão chết vì bất cẩn bị Sầm Phong chấn cho một kích toàn lực. Lỗi là do Sầm Phong.

Và nếu không có di tự của lão khuyên nhủ, nếu như Sầm Phong không trải qua thời gian dài tự luyện định lực, ắt hẳn Sầm Phong ngay lúc này đã phải gào lên, thậm chí có thể tự tìm lối quay lại, tìm lão và bộc lộ tất cả những gì cảm kích về mọi điều lão đã thành toàn cho, dĩ nhiên có cả những hối hận vì không ngờ chính bản thân lại là nguyên nhân khiến lão vong mạng.

“Ta là kẻ vô ân. Đối với lão, người đã vì ta mà dốc toàn bộ tâm sức, bất chấp niên kỷ đã cao, chân chồn gối mỏi, đào luyện ta có một thân thủ như bây giờ. Ta lại còn bất cẩn, lỡ tay sát thương lão ta. Ta có đáng là con người nữa không? Hay ta chỉ là hạng súc sinh không hơn không kém? A… thôi thì để chuộc lại lỗi lầm, chi bằng ta cứ tiến hành việc đã định, thoạt tiên phải giúp lão toại nguyện, báo thù thay lão. Sau đó ta sẽ quay về tạ tội với lão, sống cạnh nấm mồ của lão, mãi mãi làm bạn cùng vong linh lão. A… lão Lẫn, dù chưa biết lão là ai, tính danh lai lịch thế nào, nhưng Sầm Phong này nguyện phát thệ với lòng, sẽ mãi mãi tôn kính lão như bậc trưởng thượng, như thân sinh phụ mẫu của Sầm Phong này.”

Sầm Phong dần trấn định, quyết chôn chặt mọi cảm xúc trong lòng, tỏ ra bi lụy làm gì một khi điều đó chỉ khiến Sầm Phong gần như nhụt nhuệ khí nam nhi.

Sầm Phong đưa mắt quan sát khắp lòng cỗ xe. Có một tay nải, bên trong chính là vài ba bộ y phục đều còn mới cùng màu lam, giống bộ y phục Sầm Phong đang vận trên người. Tất cả đều được lão Lẫn chuẩn bị sẵn chu đáo. Không những thế, lúc Sầm Phong cho tay vào bọc áo để xem lại di vật của lão Thiên Biến Vạn Diện Đoan Mộc Lý có còn không, thì bất ngờ phát hiện thêm cả một túi ngân lượng cũng được nhét sẵn trong bọc áo. Lão Lẫn chu đáo thế này càng khiến Sầm Phong thêm cảm kích. Và Sầm Phong để đè nén xúc cảm chực dâng trào đành ngẩng cao đầu hít vào một hơi thật dài, thật sâu.

Đúng lúc đó từ bên ngoài cỗ xe bỗng vang lên tiếng kêu kinh ngạc :

– Chúng ta lần này quả gặp may. Bên trong cỗ xe vẫn còn người, mặc dù không nhìn thấy xa phu. Có thể nào đấy chính là một ả thiên kim tiểu thư đang trên đường đi lễ phật? Chúng ta ra tay chứ? Biết đâu lại được một phen hưởng lạc cùng mỹ nhân thuộc dòng dõi thế gia vọng tộc? Ha ha…

Sầm Phong nhếch môi cười lạt, toan tung người lao vọt ra khỏi cỗ xe. Chợt có một giọng nói khác vang lên thận trọng hơn :

– Lão Tứ chớ vội hồ đồ. Vì nếu mọi chuyện đúng như lão Tứ vừa đoán, lẽ ra tiếng thở vừa rồi phải là ai oán sầu bi, đằng này lại là tiếng hít sâu kéo dài, quyết không thể do nữ nhân phát ra.

Lại thêm một giọng nữa lên tiếng tán thành lời mới rồi :

– Lão Nhị quả không hổ danh mưu sĩ gia đắc lực của Long đầu đại ca. Nhưng cỗ xe này cũng không thể dễ dàng cho qua. Bằng không, từ nay về sau sơn trại của Tứ Hùng chúng ta còn trông mong gì được huynh đệ hảo hán xung quanh xem trọng.

Giọng lão Nhị lại cất lên :

– Ta cũng đâu bảo bỏ qua. Huống hồ kẻ bên trong cỗ xe chỉ có một mình, chúng ta ba người nếu tỏ ra khiếp sợ thì còn gì là anh hùng hảo hán trong khắp một vùng quân sơn rộng lớn này. Lão Tứ hay lão Tam ra tay đây?

Sầm Phong từ trong cỗ xe chui ra ngồi thay vào vị trí xa phu và cầm dây cương điều động cho cỗ xe dừng lại :

– Chư vị hảo hán không phải cất công ra tay. Bởi vì mỗ há chẳng phải cho cỗ xe dừng lại đây sao?

Cỗ xe vừa dừng thì lập tức có hai nhân vật lao áp đến từ hai phía, chận lối tiến của cỗ xe. Cũng lúc này lại có thêm nhân vật thứ ba động thân lao thật nhanh vào lòng cỗ xe.

Sầm Phong lẽ ra không hề hay biết về hành động của nhân vật thứ ba nếu nhưng trong lòng cỗ xe không vang lên tiếng kêu mừng rỡ ngay sau đó :

– Không còn ai khác phục nấp trong này. Chỉ có mỗi tiểu tử vừa lộ diện thôi. Lão Tam ra tay đi. Nhất định tiểu tử đang cất giữ ngân lượng trong người. Vì ở đây, ngoài tay nải chứa toàn y phục mới, ta không tìm thấy bất kỳ vật gì đáng giá.

Sầm Phong giật mình, tự trách bản thân đã thiếu cảnh giác, để có người từ phía sau lao vọt vào lòng cỗ xe nhưng không hay biết. Giả như có bị kẻ đó xuất kỳ bất ý tấn công từ phía sau, Sầm Phong dù thân thủ có cao minh ắt hẳn vẫn vì thái độ mất cảnh giác sẽ chuốc hậu quả khốc liệt.

Nhưng Sầm Phong còn tiếp nhận thêm nữa những bài học đắt giá, do lần đầu tiên hành tẩu giang hồ và chưa lường hết những gian nguy luôn chực chờ, được xuất phát từ những tâm địa lúc nào cũng mưu mô thủ đoạn của giới cao thủ võ lâm. Đó là lúc một trong hai nhân vật xuất hiện chận lối tiến của cỗ xe cứ đột ngột xuất chiêu động thủ.

Nhân vật đó thoạt tiên dùng tay tả vỗ nhẹ vào mông một kiện mã, đồng thời còn nở nụ cười lạnh và vung hữu thủ vỗ một kình vào Sầm Phong :

– Tiểu tử ngươi có thể là nhân vật võ lâm? Vậy liệu có dám cùng lão Tam này động thủ chăng? Đỡ!

“Vù…”

Sầm Phong cũng nhếch miệng cười, thập phần đắc ý vì nhận ra lực đạo của nhân vật nọ không chỉ tầm thường mà thôi, mà còn kém khá xa so với bản lãnh thực thụ lúc này của Sầm Phong. Và đó là nguyên do khiến Sầm Phong rất ung dung khi xuất thủ tiếp chiêu :

– Sao lại không dám, nếu đó là ý muốn của các hạ? Xem chưởng đây!

Nhưng Sầm Phong hoàn toàn không có cơ hội phát kình. Vì bất ngờ toàn bộ cỗ xe bỗng cất chồm lên, kèm theo là tiếng hí cực kỳ đau đớn của một trong hai kiện mã, khiến kiện mã còn lại vì giật mình và vì hoảng hốt cũng giật nhảy chồm chồm và hí vang. Cỗ xe đột ngột cất cao làm Sầm Phong mất chỗ trụ, khiến cho chiêu chưởng không chỉ bất thành mà còn gây tác hại là toàn thân Sầm Phong bị đột ngột hất ngã qua một bên, nặng nề rơi xuống ngay bên cạnh chân của đối phương. Đã thế, Sầm Phong lại còn nhìn thấy đối phương cười đắc ý và ung dung vươn tay như chực điểm huyệt chế ngự Sầm Phong.

Sầm Phong động nộ, lập tức uốn người và lăn vội qua một bên, vừa vặn thoát cảnh bị đối phương điểm huyệt.

Nhưng xuất hiện và chờ sẵn Sầm Phong lăn đến lại có thêm địch nhân khác. Sầm Phong chỉ nghe tiếng cười khoái trá của nhân vật này :

– Tiểu tử ngươi ứng biến kể cũng khá. Nhưng số phận ngươi đã như thế, có muốn thoát cũng không được. Ha ha…

Sắc diện của Sầm Phong vụt tái nhợt vì huyệt đạo toàn thân đã bị chế ngự. Một điều lẽ ra không bao giờ xảy ra nếu Sầm Phong ngay từ đầu biết luôn cảnh giác.

Kẻ điểm huyệt Sầm Phong lúc này thật ung dung đắc ý, lấy tay dựng Sầm Phong đứng lên :

– Ngươi bản lãnh quá kém, ắt hẳn xuất xứ sư thừa chẳng có gì đáng kể. Nói đi, bây giờ ngươi muốn chết hay muốn sống?

Sầm Phong thầm nhẹ nhõm. Vì nếu đã hỏi như thế chắc chắn chủ ý của đối phương cũng không muốn hạ thủ làm gì loại người vô dụng như Sầm Phong. Mỉm cười, Sầm Phong hỏi ngược lại :

– Tại hạ phải làm gì nếu vẫn muốn toàn mạng?

“Bốp!”

Một bên mặt của Sầm Phong lập tức rát bỏng lên vì bị đánh. Và nhân vật đánh Sầm Phong chính là kẻ vừa từ phía sau cỗ xe tiến lại. Kẻ đó còn cười ngạo nghễ, hăm dọa Sầm Phong :

– Ngươi chỉ là tiểu tử vô dụng, vừa ngạo mạn vô lễ không đúng đối tượng. Đến Long đầu đại ca của bọn ta còn phải mấy phần lễ độ với Hồ lão Nhị. Ngươi tư cách gì dám mở miệng xưng hô như thế chứ?

Sầm Phong nén giận, tuy vậy ở khóe môi vẫn xuất hiện nụ cười lạt, không sao che giấu được :

– Nếu không thể xưng hô như thế, tôn giá nói đi, tại hạ phải xưng hô như thế nào mới không bị cho là vô lễ?

Nhân vật nọ cất tay, toan đánh vào mặt Sầm Phong lần nữa, chợt nhân vật được gọi là Hồ lão Nhị đột ngột xua tay ngăn lại :

– Đừng phát tác vội, lão Tứ. Tiểu tử này tuy bị bại quá nhanh nhưng thái độ vẫn cứng cõi của y lại khiến ta nghĩ khác. Cũng có thể y vì thiếu lịch duyệt, mới lần đầu xuất sơn nên chịu bại dưới thủ đoạn vừa rồi của lão Tam. Vị tất bản lãnh y thật sự kém.

Nhân vật được gọi là lão Tam chợt tùy tiện cho tay mò tìm khắp bọc áo của Sầm Phong và lấy ra tất cả những vật có trong đó :

– Túi ngân lượng cũng khá nặng đây. Kể ra cũng không đến nỗi quay về tay không.

Nhưng còn hai vật này, Hồ lão Nhị đã nhìn thấy bao giờ chưa? Liệu có thể qua hai vật này minh bạch xuất thân lai lịch của tiểu tử?

Hồ lão Nhị chỉ nhận lấy hai vật lão Tam vừa hỏi :

– Hai vật này ta chưa từng nhìn thấy bao giờ. Hay để tiểu tử tự nói vậy.

Biết Hồ lão Nhị đang chờ lời đáp, Sầm Phong miễn cưỡng giải thích :

– Tôn giá vốn vang danh là mưu sĩ gia của Tứ Hùng sơn trại, nếu không nhận biết hai vật này thì tại hạ chỉ là kẻ tình cờ nhặt được chúng làm sao biết đó là những vật gì?

Hồ lão Nhị cười lạnh :

– Ngươi nên tỏ ra ngoan ngoãn thì hơn. Hay ngươi chưa biết lão Tứ đây vốn có ngoại hiệu là Sát Tinh Thái Tuế, có thể bảo là khắc tinh của những kẻ như ngươi?

Sầm Phong nhắm mắt thở dài :

– Tôn giá dù dọa thế mấy cũng vô ích. Vì tại hạ tuy không muốn mất mạng, cũng không muốn tự chuốc khổ vào thân, nhưng một khi không biết đó là những vật gì thì liệu phải đối đáp như thế nào đây?

Đang nhắm mắt, Sầm Phong chợt nghe Hồ lão Nhị lạnh giọng gọi lão Tứ :

– Đối với kẻ không thích uống rượu mời như tiểu tử này, đành phải phiền lão Tứ một phen vậy.

Sầm Phong phẫn nộ, mở bừng hai mắt, vừa vặn nhìn thấy lão Tứ, Sái Tinh Thái Tuế cười độc ác tiến lại gần. Sầm Phong rít qua tiếng nghiến răng :

– Giết ta đi. Vì đây là cơ hội duy nhất của bọn ngươi may mắn được hoàng thiên ban tặng đấy. Nhược bằng ngược lại, nếu bọn ngươi bỏ lỡ cơ hội này, ta lập thệ ngay khi có dịp sẽ cho bọn ngươi biết thế nào là lợi hại.

Lão Tứ vẫn tiến đến :

– Có vẻ như ngươi rất tự phụ thì phải? Tiếc thay bản lãnh ngươi lại không phù hợp với điều này. Giết ngươi ư? Hà hà…, giết làm gì cho bẩn tay. Huống hồ, theo lệnh, ta chỉ được quyền làm nhục ngươi thôi. Và để đạt điều đó, muốn ngươi lúc nào cũng nhớ mãi nỗi nhục nhã lần này, xem ra chỉ còn cách là lưu lại vài vết sẹo trên mặt ngươi cũng đủ. Diện mạo ngươi cũng khá tuấn tú đấy. Nhưng sau này, hậu nhân với diện mạo mới ta sắp ban cho ngươi, ắt hẳn ngươi sẽ luôn nhớ đến ta. Ha ha…

Dứt lời, dù lão Tứ đang đắc ý cười vẫn độc ác thực hiện theo lời vừa nói, bằng cách lấy tay, dùng đủ năm ngón cào thật mạnh vào một bên mặt của Sầm Phong.

Chỗ bị cào lập tức rát bỏng, khiến Sầm Phong chỉ suýt nữa há miệng gào vang.

Nhưng thay vì gào, làm mất đi hùng tâm nhuệ khí của đấng nam nhi, Sầm Phong nuốt nỗi phẫn hận cùng cực qua đôi mắt đã bất chợt bắn xa những tia hung quang ngời khiếp.

Chạm phải ánh mắt này của Sầm Phong, chính lão Tứ dù đang cười đắc ý vẫn bối rối thu nụ cười về và quay đầu nhìn Hồ lão Nhị :

– Lão Nhị có nhìn thấy ánh mắt y? Liệu có phải đó là ánh mắt biểu thị bản lãnh của một cao thủ thâm tàng bất lộ?

Hồ lão Nhị dĩ nhiên cũng nhìn thấy phản ứng này của Sầm Phong, vì thế cũng bối rối :

– Ta cũng nghĩ thế. Và còn thêm điều này nữa, là tiểu tử quyết không bao giờ bỏ qua. Có nghĩa là, nếu có dịp, lời vừa rồi của tiểu tử quyết chẳng là lời dọa suông. Hay là, để tránh đêm dài lắm mộng, lão Tứ nên cho tiểu tử một chưởng, lưu làm gì mối họa tâm phúc cho chúng ta sau này?

Lão Tam đứng cạnh đó, tay vẫn giữ túi ngân lượng vừa tìm thấy trong người Sầm Phong. Lão Tam hớn hở phụ họa :

– Với chỗ ngân lượng này, ta nghĩ, cũng xứng đáng ban cho tiểu tử một kết thúc tốt đẹp, thay vì để sống mãi với nỗi ô nhục lúc nào cũng canh cánh bên lòng. Nếu lão Tứ ngại, cứ để ta.

Lão Tứ giật mình, đến sắc diện cũng biến đổi :

– Làm như thế liệu có ổn chăng?

Lão Tam xăm xăm bước đến, túi ngân lượng đã biến mất, có lẽ hiện đang yên vị trong bọc áo của chính lão :

– Chỉ là kết liễu một sinh mạng huống hồ lại còn là sinh mạng của một tiểu tử dù chưa rõ bản lãnh thế nào, nhưng tính khí thì đúng là cứ muốn xem trời bằng vung. Cứ để ta. Hành sự ở một nơi hoang vắng như thế này thì chỉ có trời biết đất biết với ba người bọn ta cùng biết.

Lão Tứ lập tức bước lùi lại, chủ ý là nhường chỗ cho lão Tam thêm rộng bộ trong việc kết liễu Sầm Phong :

– Không phải ta nhát đảm, nhưng thật lòng cũng mong đây là chuyện mà ngoài bọn ta thì đừng có quỷ thần nào hay biết.

Nhưng lão Tứ vừa dứt lời, thật may cho Sầm Phong, một giọng nói chợt vang lên không sớm cũng không muộn :

– Khá thật đấy! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này không ngờ lại có một lũ cường sơn thảo khấu ở đâu ra, đã to gan đánh cướp ngân lượng lại còn nảy ác ý, toan sát nhân diệt khẩu. Bọn ngươi không biết sợ vương pháp ư?

“Vút!”

Một thanh y nữ lang xuất hiện, tay cầm trường kiếm, mặt ngời ngời toát chính khí, khiến dáng vẻ thoạt trông cứ như tiên nữ hạ phàm bảo vệ chính nghĩa, diệt trừ ác ma.

Bọn Hồ lão Nhị thoạt nghe tiếng liền cùng nhau chấn động. Đến khi nhìn thấy nữ lang, chỉ có một mình một kiếm, chính lão Tam là người trấn tĩnh trước :

– Tiểu nha đầu là ai? Đừng ngỡ có thể đem vương pháp ra dọa nạt bọn ta. Trừ phi ngươi là hoàng thân quốc thích hoặc là người có quan hệ với phủ nha. Ngươi có mang quân binh đến không? Hay lũ sai nha chưa kịp đến? Hử?

Thanh y nữ lang khinh khỉnh nhìn khắp lượt, đoạn từ tốn nâng thanh kiếm cao đến ngang mày :

– Chỉ một mình bổn cô nương vớn vỏn vẹn một chiêu kiếm cũng đủ thu thập cả lũ các ngươi. Động thủ đi, nếu bọn ngươi đủ tự tin vào bản lãnh.

Thái độ cao ngạo của thanh y nữ lang đã vượt quá sức chịu đựng của lão Tam. Và nhanh như cắc, lão Tam lao vồ vào thanh y nữ lang :

– Tiểu nha đầu quả không biết sống chết, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.

“Ào…”

Nhưng thanh y nữ lang thay vì phát kiếm chiêu, thực hiện đúng như lời huyênh hoang vừa nói, nàng lại lách người, vừa để tránh thoát chiêu công của lão Tam vừa tiến hành một động thái không ai ngờ đến.

“Vút!”

Với khinh thân pháp lao đi nhanh như xé gió, thanh y nữ lang chợt xuất hiện giữa Hồ lão Nhị và lão Tứ. Chính lúc này trường kiếm trên tay nàng mới bật thoát ra thành một chiêu kiếm cực kỳ lợi hại :

– Sẽ không tên nào được thoát. Chết!

Kiếm chiêu của nàng cuộn vồng lên như một tia chớp lóe, thoạt tiên cuốn ngang người Hồ lão Nhị.

“Ào…”

Hồ lão Nhị chưa kịp có phản ứng nào thì thân hình đã bị trường kiếm sắc bén đoạn lìa làm hai, nửa trên gục ngang trong khi nửa dưới vẫn am tường đứng nguyên vị.

“Phập!”

Kế đó tia chớp kiếm chợt quẫy lộn giữa thinh không, như giao long hí thủy, đổi phương thật nhanh để cuộn vồng vào lão Tứ.

“Ào…”

Lão Tứ đã kinh hoảng lắm rồi khi mục kích thảm trạng xảy đến quá nhanh cho lão Nhị, thế cho nên vừa gào vừa toan xoay người bỏ chạy.

Quá muộn…

“Phập!”

Đến lượt thân hình lão Tứ bị trường kiếm của thanh y nữ lang đoạn làm hai, lần này theo chiều dọc, chia đều thành hai mảnh vỡ với mỗi mảnh có một tay một chân và một nửa đầu.

Khi đó chiêu kiếm của thanh y nữ lang chưa chịu dừng. Vì nàng đã bất chợt tung bắn người lên cao, thân hình và thanh kiếm cùng uốn ngược theo một tư thức thật ngoạn mục, lao vút vào lão Tam lúc này đã quay người cắm đầu chạy chết. Thanh y nữ lang còn lanh lảnh thét :

– Chạy đâu cho thoát!

Dứt tiếng thét, thanh kiếm bỗng lìa tay nàng hóa thành mũi trường tiên có màu sáng bạc, lấp loáng lao cắm vào hậu tâm lão Tam.

“Soạt!”

Thanh kiếm đã xuyên thấu tim làm lão Tam dù vẫn đang chạy nhưng hồ như đó là thân xác chạy, còn hồn thì đã lập tức du địa phủ.

Quả đúng như thế. Vì đà chạy của lão Tam rồi cũng mãn. Lão Tam lảo đảo ngã gục xuống, chẳng thể kêu lên tiếng nào và cứ thế nằm im bất động hoàn toàn, chỉ còn mỗi phần chuôi kiếm vì hướng lên không, nên vẫn xoay theo dư âm chấn động đang còn đó.

Đến lúc này thanh y nữ lang mới lần đầu điểm nụ cười mãn nguyện :

– Vẫn không ngoài một chiêu như đã dự định.

Dứt lời, nàng thản nhiên đi đến cạnh thi thể lão Tam, tự tay thu hồi thanh kiếm chỉ nháy mắt đã nhuộm huyết những ba nhân mạng.

Chỉ khi đó nàng mới phất ngọc thủ, phát ra một luồng nhu kình thật êm, tiếp tục thuật cách không giải khai huyệt đạo cho Sầm Phong.

Sầm Phong vươn vai, sau đó gật đầu với nàng :

– Đa tạ.

Và Sầm Phong tiến đến cạnh chỗ vẫn còn đứng nguyên đó, phần hạ thân của Hồ lão Nhị để khoa người cúi xuống nhặt một vài vật lặt vặt đã rơi vương vãi trên đất.

Thanh y nữ lang vì nhìn thấy nên tò mò hỏi :

– Đó là những vật gì? Những thứ các hạ vừa mới nhặt?

Sầm Phong không đáp, chỉ buông một tiếng tán dương đầy kinh ngạc :

– Hảo kiếm pháp.

Thanh y nữ lang tiến lại gần hơn và chợt hiểu vì sao Sầm Phong tán dương :

– Bốn mảnh này như là từ hai vật vốn nguyên vẹn? Của các hạ ư? Nếu vậy, tiểu nữ thật đắc tội, vì không ngờ, lúc hạ thủ ác nhân lại ngẫu nhiên phá hủy luôn hai vật này của các hạ. Mong được tha thứ.

Sầm Phong phá lên cười, thuận tay bóp vỡ nát bốn mảnh vật vừa mới nhặt :

– Chúng đáng giá gì để cô nương hạ mình tạ lỗi. Huống hồ, ân cứu mạng hãy còn đó, tại hạ lấy tư cách gì oán trách ân nhân. Một lần nữa xin đa tạ. Còn những phế vật này, chúng chỉ đáng bị đối xử như thế này thôi. Ha ha…

Thanh y nữ lang biến sắc nhìn những mảnh vật nọ cứ bị biến thành từng lớp bụi mịn lả tả rơi xuống từ tay Sầm Phong :

– Các hạ nếu có bản lãnh này sao vô tình lọt vào tay bọn cường đạo kỳ thực chỉ là lũ vô dụng không hơn không kém?

Sầm Phong càng cười lớn hơn :

– Đã là bại tướng, tại hạ dù có biện minh thế mấy thì vẫn là bại tướng. Chỉ tiếc chúng đã chết. Nếu không, số phận của chúng ắt sẽ như những gì cô nương vừa mục kích. Tiếc thật đấy! Ha ha…

Thanh y nữ lang càng biến sắc nhiều hơn :

– Hóa ra đã do tiểu nữ đa sự? Và lẽ ra chỉ cần giúp các hạ giải khai huyệt đạo là đủ? Các hạ không trách tiểu nữ chứ?

Sầm Phong ngưng cười và chợt nhắm mắt lắc đầu thở ra :

– Trách cô nương ư? Tại hạ trách được sao khi chính là nhờ cô nương tại hạ mới toàn mạng và chỉ bị phá hủy một phần diện mạo mà thôi, nhưng dầu sao tại hạ cũng xin nói thật lòng, đó là nếu có trách thì chỉ biết trách trời xanh sao lại khéo sắp đặt. Tại sao đã đưa đường dẫn lối cho cô nương lại không đưa đến hoặc sớm hơn hay muộn hơn một ít? Vì chỉ cần sớm hơn thì diện mạo này đâu đã bị phá hủy? Hoặc muộn hơn thì thà tại hạ chết hơn là mang mãi nỗi ô nhục này trên mặt. Cô nương hiểu tâm trạng tại hạ chứ?

Và Sầm Phong nghe thanh y nữ lang bảo :

– Diện mạo của các hạ vẫn có thể phần nào khôi phục. Bất quá chỉ lưu lại một vài vết sẹo nhỏ khó thể nhận thấy. Đây là kim sang trị thương rất công hiệu trong tình huống này. Các hạ có muốn nhận?

Sầm Phong thoạt nghe tỏ ý mừng. Nhưng sau đó, lúc mở mắt nhìn và thấy thanh y nữ lang đưa ra một lọ đan dược nhỏ với sắc diện ân cần, chỉ trông chờ Sầm Phong tiếp nhận. Sầm Phong lập tức lắc đầu từ khước :

– Xin đa tạ hảo ý của cô nương. Vì kỳ thực, tại hạ vừa nghĩ lại, giữ diện mạo này đôi khi cũng hữu ích. Sẽ nhắc tại hạ nhớ mãi nỗi nhục đã tự chuốc lấy và nhờ đó cũng luôn tự nhắc nhở, lòng người hiểm trá khôn lường, đừng bao giờ mất cảnh giác, mắc lại những sai lầm mà hậu quả ắt sẽ không còn nhẹ nhàng như hôm nay.

Nói xong, Sầm Phong vì thấy thanh y nữ lang tỏ lộ sự thất vọng, dù chỉ là một biểu hiện thoáng qua nhưng cũng bị Sầm Phong bắt gặp, nên Sầm Phong nói tiếp, cứ như thể vì đang thuận miệng nên không thể không nói :

– Nhưng nếu cô nương thật sự quan tâm, được rồi, tại hạ xin nhận. Nhân tiện, xin mạo muội hỏi, cô nương là ai? Kim sang dược này được gọi như thế nào?

Thanh y nữ lang bỗng động dung, vì thế để xuất hiện vẻ mặt ngần ngừ, kể cả lên tiếng đáp cũng đầy khó khăn, như muốn nói lên đã không ngờ Sầm Phong hỏi đến những điều này. Nhưng cuối cùng, vì không thể không đáp nên thanh y nữ lang miễn cưỡng nói :

– Về hai điều các hạ vừa hỏi, thật đáng tiếc tiểu nữ vì ẩn tình khó nói nên đành để các hạ thất vọng. Tương tự, tiểu nữ chợt nhớ có việc khẩn cần đi ngay, không thể lưu lại lâu hơn, mong các hạ lượng thứ. Còn lọ kim sang này, nếu các hạ không thật sự cần…

Sầm Phong vội ngắt lời nàng :

– Đã là thành ý của cô nương, tại hạ sao lại không nhận? Một lần nữa thập phần đa tạ.

Và thật lạ, thanh y nữ lang dù ném lọ kim sang dược qua cho Sầm Phong nhưng kèm theo đó là tiếng thở dài thật nhẹ như bị nén lại. Sau đó nàng bỏ đi ngay, một thái độ tuy muốn biểu hiện nàng quả thật đang vì một việc khẩn trương nhưng đối với Sầm Phong lại mang ý nghĩa khác.

Có lẽ vì thế mà thanh y nữ lang dù đi đã hầu khuất nhưng Sầm Phong cứ mãi nhìn theo bằng ánh mắt nheo nheo dò xét.

Đến lúc còn lại một mình, Sầm Phong thay vì lo mở lọ kim sang để sử dụng cho việc khôi phục diện mạo thì trái lại đã vừa cất vào người vừa vội vàng quay lại chỗ cỗ xe.

Sầm Phong xem xét đôi kiện mã và phát hiện ở đùi sau của một trong hai vẫn còn cắm nguyên một mũi phi châm vừa nhỏ vừa cứng. Sầm Phong thận trọng dùng hai ngón tay rút nhẹ mũi phi chân ra.

Kiện mã chợt cất tiếng hí khe khẽ, khoan khoái vì không còn bị đau nữa.

Vẫn giữ mũi phi châm trong tay, Sầm Phong quay lại tìm thi thể lão Tam.

Trong bọc áo lão này quả nhiên có hẳn một túi nhỏ đựng không dưới mười mũi phi chân tương tự. Sầm Phong thu giữ chiếc túi, nhân đó xem xét luôn tử trạng của cả ba thi thể.

Dù chỉ một chiêu nhưng kiếm thức của thanh y nữ lang cực kỳ lợi hại. Sầm Phong sau khi xem xét thật kỹ chợt gật gù, vừa thu lại túi ngân lượng vừa tung người bỏ đi ngay.

Vì đối với Sầm Phong những gì cần ghi nhớ đã không bị bỏ sót. Và tất cả đã giúp Sầm Phong có chủ trương để biết sẽ phải hành động như thế nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN