[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện
CHƯƠNG 48: TA CÙNG NÀNG (1) [LY NGUYỆT ]
Ngồi trong đình, ta ngẩng người mặc cho gió lạnh lướt qua da thịt, tay cầm một ly trà nóng khẽ nhấp một ngụm. Từ ngày rời khỏi tâm ma lĩnh vực, ta liền trở lại Yêu giới, đi theo đó là một lượng lớn ký ức dồn dập khiến ta bàng hoàng, mệt mỏi.
Hoang sơ thiên địa nhân một hồi thần lực tác động lên tạo thành nguyên thủy thế giới: nhân giới bình phàm; thần giới cao quý; yêu giới mị hoặc; ma giới tối tăm; địa phủ lạnh lẽo. Có tồn tại liền có phân tranh, từ lúc bắt đầu vẫn mãi không dừng lại, nhân sơ khai bắt đầu từ thần lực nên thần giới chiếm lượng lớn lợi thế trở thành đứng đầu trong ngũ giới, ma giới cùng yêu giới thực lực tương đương cùng nằm ở thứ hai vị trí, địa phủ chưởng quản sinh tử không hề tham chiến chấp nhận vị thứ ba, nhân giới lại thành thấp nhất. Trải qua năm dài tháng rộng đã từng lớn mạnh thần giới lại bị một hồi chiến tranh kéo xuống đệ nhất vị, ngũ giới cũng thành thế bình, không ai chèn ép nổi ai.
Đời Thiên Đế thứ chín không chấp nhận được Thần giới địa vị không sánh bằng trước kia, chẳng qua, ngũ giới lúc đó lực lượng ngang nhau, các vị vương của tứ giới còn lại không hề có ý niệm tranh đoạt chỉ lo ổn định lại lực lượng tại nơi quản hạt. Mà Ly Nguyệt ta ra đời cũng đúng do dã tâm của vị thiên đế này.
Trộm đi mạnh nhất Thượng Thần lúc ấy ba phần linh huyết mặt không đổi sắc đổ tội sang ma giới, lại âm thầm lừa gạt tình cảm của đại hoàng tử yêu giới lấy đi nhất quan trọng bảo vật “Duy sinh thạch” đem hỏa dẫn sang địa phủ; vốn dĩ muốn quấy một hồi nước đục người chưa từng tưởng được yêu giới một khi lâm vào cảm tình liền mất đi lí trí, đại hoàng tử yêu giới – Đông Quân biết được chính mình ái người lại chỉ do Thiên Đế bày trò liền âm thầm hành động. “Duy sinh thạch” vốn dĩ có hai viên tương trợ lẫn nhau, Đông Quân hoàng tử đem viên thạch còn lại đem chế thành một sinh mệnh mới, dùng chính hắn hai phần nguyên hồn bảy phần linh huyết lại thêm bảy phần linh huyết của người hắn ái – Kiến Văn thượng tiên. Kế hoạch làm sắp thành lại bị ma giới người phát hiện, hỗn loạn trung Ma Vương đem chính mình nửa phần ma đan dung nhập này thạch làm cho sắp chào đời nhân nhi chậm lại thành hình, cũng giam cầm tại ma giới.
Ta còn nhớ khi còn nhỏ, lần đầu mở ra đôi mắt chỉ thấy một con ngươi lạnh lẽo đầy tính toán nhìn bản thân; sinh ra nơi tăm tối, linh hồn cùng thể xác ngày ngày bị Ma Vương tra tấn, huấn luyện tới thương tích chồng chất, một viên khát khao ấm áp theo thời gian bị đông lạnh đầy rẫy tuyệt vọng, mãi tới gặp được tiểu Minh Nghiên năm đó lần đầu tiên ta thấy được cái gọi hi vọng.
Khi ta bị thương nàng ấy lén lẩn vào đám thị nữ không ngừng một lần trong đêm tối đem kia lạnh lẽo dược đồ lền đỏ tươi vết cắt, đôi mắt nhỏ đầy đau lòng; nước mắt rơi khi không cần ấm ức bức ngược lại mà có thể làm càn ôm lấy nàng ấy mặc cho bi thương phát tán ra, đôi tay nhỏ kia luôn vỗ nhẹ lên lưng ta, vuốt mái tóc không mấy mượt mà của ta kiên nhẫn dỗ dành; đôi lần, ta thấy nàng ấy rơi lệ nơi trái tim thật khó chịu lại mơ màng lặp lại hành động lúc trước nàng dỗ dành ta; còn nhỏ nàng cũng không tốt lắm khống chế chính mình, suýt mấy lần bị phát hiện, ta đành phải thay nàng gánh tội lên, ta phát hiện bản thân luyến tiếc nàng, không muốn nàng rời đi cũng không muốn bất cứ ai thương đến nàng. Làm bạn dài lâu kia ban đầu mơ hồ cảm tình không biết tại thời điểm nào đã chiếm cứ đầy trái tim của ta, ôn hòa, ấm áp lại điên cuồng. Mãi đến bây giờ nghĩ lại kia làm bạn dài dòng năm tháng đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu giả vờ; ta chẳng thể đoán được cũng đã không muốn đoán.
Trưởng thành ta hợp sức cùng nàng phá nát được ma giới rời đi, nàng nói ta vốn thuộc Yêu giới, cha ta tên Đông Quân; ta tin lời nàng, lập tức đi theo nàng đến Yêu giới địa phận. Yêu giới sinh linh nhân có tiên đoán năng lực lại phải trả giá sinh mệnh lại thêm quá coi trọng cảm tình bị lừa lừa gạt gạt qua mấy trận tranh đoạt không còn sót lại bao nhiêu, thế nên để bước vào Yêu giới không hề dễ dàng, thậm chí không phải Yêu giời sinh linh liền bất khả nhập. Năm đó, nhìn thấy nàng ấy quyết tâm muốn ta đi vào, “chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn chúng ta mới có đủ năng lực bảo hộ người còn lại”. Bất kì lời nói nào của nàng ấy ta đều ngây ngốc ghi nhớ, tin tưởng hoàn toàn, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta đối mặt phân ly.
– Tỷ Tỷ…
Ta quay đầu, nhìn thấy rõ người tới liền cười khẽ:
– Đã khỏe hẳn chưa lại đi đến đây?
– Hừ, tỷ tỷ cứ xem thường muội.
Đứng dậy đi đến phía trước một chút đỡ lấy cánh tay Tuyết Yên, ta nghiêm giọng:
– Ngươi hiện tại thành trữ quân Yêu Giới nên biết quan tâm chính mình hơn…
Tuyết Yên thu vẻ mặt cười giỡn, một đôi kim sắc đồng tử khẽ biến đổi, nước mắt chợt ngưng:
– Tỷ tỷ… ta mới không cần lên làm Vương…
Vươn tay còn lại vỗ nhẹ đầu Tuyết Yên, ta không đáp lại.
– Tỷ tỷ… tỷ cùng Minh Nghiên thượng tiên…
Ta khẽ lắc đầu cắt ngang lời Tuyết Yên định nói, đôi mắt lại nhìn đến thiên không, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng lên tiếng:
– Muội biết vì sao ta chọn hồi Yêu giới không?
– Vì Yêu giới đang có nguy cơ?
Cái này nguy cơ nhưng chỉ là một phần, trong lòng ta chọn nơi này có lẽ lại do một nguyên nhân khác nhiều hơn.
– Năm xưa, tại cửa vào Yêu giới ta cùng nàng ấy lần đầu phân ly, mãi đến nhiều năm sau, nơi này thành bình địa cũng chôn vùi tràn đầy thiên chân trong tình yêu Ly Nguyệt người; đến thời khắc cuối cùng kia chúng ta vẫn lại từ nơi này rời đi…. Muội hiểu ý ta chứ?
Tuyết Yên không đáp, chỉ có ấm áp bàn tay nhẹ nắm chặt lấy ta, cúi đầu nhìn chính mình nghĩa muội, ta thế nhưng cảm thấy buồn cười, một cái chỉ ở cạnh ta không nhiều năm tháng lại có thể chân thành quan tâm thế nhưng bên cạnh ta năm dài tháng rộng người lại một hồi một lần đẩy ta đi lên đầy huyết cùng bi thương lộ.
Năm đó tại Yêu giới thời gian mới đúng là ta chính mình, Yêu Vương Đông Quân – phụ thân ta, duy nhất người thật sự bảo hộ ta bị chính ta hại chết đi. Chúng ta không hổ có một phần huyết giống nhau, đều bị cái gọi sở ái người thương đến hèn mọn.
– Điện hạ! Ngài có khách nhân.
Hoán Khinh bước chậm đến theo sau Diêm Vương vẻ mặt ôn hòa nhìn đến hướng ta chào hỏi. Ta có chút giật mình, khẽ cười đáp lại hắn, tay vỗ nhẹ lên bàn tay Tuyết Yên:
– Yên nhi, muội cùng Hoán Khinh giúp ta xử lý một chút sự vụ, ta cùng Diêm Vương hàn huyên một chút sẽ quay lại chính điện sau.
Tuyết Yên đối ta khẽ gật đầu lại chào hỏi Diêm Vương vài câu liền rời đi, Hoán Khinh ánh mắt bất thiện nhìn Diêm Vương vốn định lên tiếng lại bị ta cản lại đành giận dỗi rời khỏi. Diêm Vương nhìn nhìn hướng Hoán Khinh rời đi cười:
– Nàng ta quả thật ngày càng chán ghét ta.
Liếc nhìn Diêm Vương một cái, ta đi qua chiếc ghế ban đầu ngồi xuống lại lấy ra một ly trà mới, cầm lên ấm áp bình trà đổ cho hắn một ly; Diêm Vương cũng không khách khí, tự nhiên ngồi xuống uống hết một ly đầy lại tự mình rót thêm một ly.
– Này là trà không phải rượu ngươi muốn uống rượu đến chỗ Bán Nham đi.
– Ngươi quá keo kiệt đi.
Ta lười đến cùng hắn đôi co, thả người dựa vào phía sau lan can, nhắm mắt thích ý sự lạnh lẽo trong không khí, chờ đợi hắn nói chính mình lý do.
– Ta đã tinh lọc xong Yêu đan của phụ thân ngươi.
Đôi tay nắm chặt, hỗn loạn vui sướng, áy náy, hối hận tràn ngập tâm ta, cuối cùng, ta có một cơ hội bù lại sai lầm trước đây của chính mình.
– Bao lâu chúng ta có thể bắt đầu pháp trận kia?
– Nửa năm sau.
Nghe được thời gian chắc chắn, lòng ta nhẹ đi một ít.
– Ngươi vẫn ôm lấy mọi lỗi lầm như trước a…
Diêm Vương có lẽ biết được tâm tư ta liền thở dài, muốn khuyên lại chẳng biết khuyên như thế nào. Ta không mở mắt, chỉ than nhẹ rồi đáp:
– Lúc trước khi Diêm Vương ngài nói đến công đức hệ thống ta liền biết cơ hội chuộc tội của chính mình đến, cho dù mọi người nói tất cả do âm mưu trước Thiên Đế cùng Thần tộc gây ra nhưng bản thân ta không hề nghĩ như vậy. Nếu ta lựa chọn khác đi, nếu ở tại quan trọng thời điểm ta có thể nhìn rõ một chút có lẽ mọi chuyện đã khác, sai là sai, ta mới không muốn đổ tội cái sai của mình cho bất kì ai. Đã sai liền phải trả giá đại giới đi bù lại.
Diêm Vương im lặng, không phản bác cũng chẳng ủng hộ ta, qua một lúc lâu, Diêm Vương mới lần nữa lên tiếng chuyển đi đề tài:
– Ngươi cùng Minh Nghiên…
– Hôm nay sao ai cũng hỏi ta về nàng ấy nhỉ?
Nghe được Diêm Vương nhắc đến Minh Nghiên ta thế nhưng có chút bực bội, từ bao giờ khi nhắc đến ta lại kèm theo Minh Nghiên thượng tiên? Trước đây ta có lẽ sẽ vui mừng khi được cùng nhắc đến, hiện giờ đã không có cảm giác vui mừng đó.
– Nga.. ta quên mất người tình ti chỉ mới có trở về được một phần ba… là cái vô tình…
‘Cạch’
Một chiếc hộp gỗ đỏ hoa văn đơn giản nhưng tinh tế theo tay Diêm Vương rơi xuống giữa bàn, ta mở mắt nghi hoặc nhìn hắn.
– Cái này chính ngươi gửi lại chỗ ta, hôm nay ta rảnh rỗi đem nó trả lại cho ngươi, biết đâu ngươi sẽ có thay đổi kia quyết định.
Khẽ vươn một ngón tay thúc giục linh lực thẩm thấu vào bên trong hộp gỗ, kiểm tra một vòng không có gì bất thường sau ta gật đầu nhận lấy. Đến khi trở về Diêm Vương vẫn chẳng có chút nào thả lỏng, lại lần nữa đầy mệt mỏi rời khỏi Yêu Giới.
Đỏ tươi hạc giấy nghiêng ngả xuyên qua kết giới chậm chạp hạ xuống lòng bàn tay ta, quá quen thuộc dao động linh lực khiến ta môi mím chặt lại, một lúc lâu sau mới khai mở hạc giấy. Thanh lãnh giọng nói mang theo chút lo lắng bất an vang lên:
– A Nguyệt… ta… ngươi… ta có thể đến gặp ngươi sao?
Ta gõ nhẹ ngón tay lặp đi lặp lại động tác, kia giọng nói theo tay ta động cũng lặp lại vài lần. Cuối cùng một lần nghe xong, ta dùng linh lực xóa đi Minh Nghiên lời nhắn, đáp lại chỉ có lạnh lẽo hai từ:
– Không thể.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!