Tướng Quân - Chương 36: Ngoại Truyện 1. Giang Nam Sơ Kiến, Tỏa Linh Ly Biệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Tướng Quân


Chương 36: Ngoại Truyện 1. Giang Nam Sơ Kiến, Tỏa Linh Ly Biệt


Phong Nguyệt Sở Uyên, tự Duyệt Trắc, nhị hoàng tử Phong Nguyệt vương triều.

Sở Uyên có một ái nhân, yêu đến tê tâm phế liệt. Nàng gọi là Phượng Ca, nhạc linh nổi tiếng bấy giờ tại Giang Nam.

Sở Uyên và Phượng Ca nhất kiến chung tình, mang theo lời hứa hẹn “Gặp lại lần nữa nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử!”

Mùa đông năm Thái Hòa đế thứ 31, Phong Nguyệt Sở Uyên đứng đầu trận so tài văn thơ ở hành cung được hoàng đế ân chuẩn cho chuyến du ngạo Giang Nam.

Phong Nguyệt Sở Uyên thân là một nam nhân phong lưu, yêu thích cái đẹp, điểm đến đầu tiên liền chọn một nhạc lầu nổi tiếng tại Giang Nam lúc bấy giờ. Nghe đồn rằng nhạc lầu kia có một nhạc linh gọi là Phượng Ca, dung mạo khuynh thành, dáng vẻ yểu điệu. Phượng Ca này luận về đàn hát đều vượt trội, khiến người người say mê.

Sở Uyên mang một thân hiếu kì đi đến nhạc lầu muốn xem thử rốt cuộc là vị “thần tiên tỷ tỷ” nào có thể để người đời khen tấp nập như vậy. Sở Uyên may mắn, hôm hắn đến nhạc lầu vừa vặn đúng vào hôm Phượng Ca xuống sân khấu biểu diễn.

Còn nhớ ngày đó Phượng Ca một thân hồng y nửa kín nửa hở từ lầu cao thể hiện chút khinh công nương theo dãi lụa ôm đàn xuống đài. Quả là một màn tiên nữ giáng thế.

Sở Uyên lần đầu tới xem diễn đã si mê hết mực, một lần gặp gỡ liền tương tư nhạc linh tiên khí ngút trời Phượng Ca.

Sau đó Sở Uyên dùng bạc mua một buổi trò chuyện cùng giai nhân, cuối cùng không gặp được giai nhân lại bị người của nhạc lầu đá ra khỏi cửa.

Sở Uyên chưa từng chịu cảnh bị người đuổi ra như vậy, mờ mịt mà nhìn cửa phòng của Phượng Ca. Hắn không biết mình sai ở đâu, chẳng lẽ bạc quá ít???

Hôm sau Sở Uyên lại đến nhạc lầu một lần nữa, lần này hắn đem nhiều bạc hơn gấp bội cầu một lần gặp mặt giai nhân.

Bà chủ nhạc lầu nhăn nhó nhìn hắn, hắn thấy rõ bà chủ rất muốn nhận bạc nhưng cuối cùng lại không nhận. Hai bên thỏa hiệp, bà chủ nhận lấy một thỏi bạc rồi lên tìm Phượng Ca xem có gặp Sở Uyên hay không.

Phượng Ca không nhận bạc gặp mặt, nàng chỉ đưa cho Sở Uyên một câu thơ, nếu hắn đối đáp được liền có thể gặp mặt.

Câu thơ kia quả thật làm khó hắn, Sở Uyên suy nghĩ suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng giải được. Phượng Ca nhận được câu đối chỉ cười trừ, miễn cưỡng nhận lời gặp mặt của Sở Uyên.

Khi ấy Sở Uyên có nghĩ như vầy, theo đuổi giai nhân cần có tài có sắc… Hơn hết phải mặt dày một chút!!!

Buổi đầu gặp mặt, Phượng Ca đàn cho hắn nghe một tấu khúc. Sở Uyên cũng không am hiểu quá về đàn nhạc. Luận về đàn tỳ bà, hắn chỉ biết có mình Thủy Hồng-Tài nữ kinh thành là đàn hay. Bây giờ mới biết được thì ra còn có người đàn hay hơn Thủy Hồng rất nhiều.

“Công tử không biết tên họ là gì?”

Sở Uyên cười, nhìn thấy giai nhân nhịn không được trêu đùa “Ta gọi là Sở Uyên, bất quá Phượng Ca cô nương cứ gọi ta là Sở Lang, ta không ngại!”

Phượng Ca trừng mắt nhìn Sở Uyên “Vậy có phải Sở công tử cũng gọi ta là Ca Nhi muội muội không?”

Sở Uyên bật cười, Phượng Ca cũng cúi đầu cười.

Buổi đầu gặp mặt, hai người chỉ nói về chuyện văn vẻ tiện thể trêu đối phương một lát. Những lần sau gặp Sở Uyên cũng không cần phải đập tiền nữa, Phượng Ca không nhận bạc, chỉ cần giải được câu đối của nàng liền gặp mặt.

Có một hôm, Phượng Ca dường như có tâm sự, nàng luôn thất thần, thậm chí đàn cũng sai nhịp. Sở Uyên có từng hỏi nhưng Phượng Ca không nói là vì sao.

Hôm đó Phượng Ca có tâm sự, Sở Uyên vì chiều lòng mỹ nhân mà cùng nàng uống rượu giải sầu. Sở Uyên và Phượng Ca tối đó đều say khứt. Đến khi Sở Uyên tỉnh dậy thì đã thấy bản thân nằm trong phòng của Phượng Ca ở nhạc lầu còn nàng thì không thấy đâu.

Đến giữa trưa ngày hôm sau Sở Uyên mới gặp lại được Phượng Ca. Sở Uyên có chút nghi ngờ, nghi ngờ vào hôm đó hắn và Phượng Ca say rượu loạn tính. Nhưng mà hắn hỏi Phượng Ca, nàng nói chưa từng sảy ra chuyện gì cả.

Hắn nửa tin nửa nghi lời nàng nói nhưng cũng chỉ đành vậy, hắn thật sự không nhớ đêm đó đã sảy ra chuyện gì. Cứ như bị người ta xóa sạch kí ức tối hôm đó vậy, càng nghĩ càng mờ mịt.

Mấy hôm sau là đến thời điểm Sở Uyên phải trở lại kinh thành, lúc đó cũng đã gần kề cuối năm. Sở Uyên đến gặp Phượng Ca lần cuối.

“Ta phải trở về kinh thành rồi.”

Phượng Ca thoáng dừng lại động tác pha trà “Vậy sao?”

Sở Uyên chống cằm nhìn nàng “Tiểu Ca Nhi là không nỡ rời xa ta sao?”

Phượng Ca mỉn cười “Ngươi đừng có ảo tưởng!”

“Ca Nhi, đêm hôm đó thật sự không sảy ra chuyện gì sao?”

Phượng Ca đặt ấm trà xuống nhìn thẳng vào mắt Sở Uyên “Ngươi là muốn có chuyện gì sảy ra sao?”

Sở Uyên không biết nên nói làm sao.

“Đêm đó… Thật sự chẳng có chuyện gì sảy ra cả. Hai chúng ta đều say rượu, được người của nhạc lầu đưa về. Chẳng có chuyện gì quá đáng cả.”

Sở Uyên có chút thất vọng.

Phượng Ca mỉn cười “Nhìn vẻ mặt của ngươi kìa! Hai chữ thất vọng viết rõ ràng trên mặt!”

“Ca Nhi, hay nàng cũng ta trở về kinh có được không? Ta muốn cưới nàng làm thê tử!”

Phượng Ca suýt nữa phun ra ngụm trà, nàng vội vàng nuốt xuống, ho sặc sụi. Sở Uyên vội lấy khăn tay đưa cho nàng “Nàng có vui mừng cũng không cần phản ứng thái quá như vậy!”

Phượng Ca đẩy hắn ra “Ngươi đừng có ảo tưởng!”

“Ca Nhi, nàng thấy thế nào?”

“Ngươi thích ta sao?”-Phượng Ca nghiêm chỉnh nhìn hắn.

Sở Uyên chân thành gật đầu.

“Ngươi quen ta có được bao nhiêu ngày chứ?”

“Chuyện tình cảm cũng đâu thể dùng thời gian đo lường!”

Phượng Ca cười “Ngươi có lẽ chưa nhìn hết thế giới, bên ngoài vẫn còn nhiều nữ tử tốt hơn ta gấp trăm gấp bội. Lúc này ngươi thích ta nhưng chưa chắc sau này vẫn thích ta. Có lẽ đây chỉ là cảm xúc nhất thời thôi!”

Sở Uyên im lặng một lát mới lên tiếng “Nữ nhân trong thiên hạ dù có ưu tú hơn nữa cũng không thể bằng nàng! Ở kinh thành ta đã gặp qua nhất nhiều nữ tử, ta biết trong lòng ta muốn gì, ta biết ta cần gì!”

Phượng Ca mỉn cười “Nếu sau này ngươi hối hận?”

“Sẽ không…”

“Không có gì là tuyệt đối cả.” trong phút chốc Phượng Ca trở nên ưu thương “Ta còn có việc chưa hoàn thành. Nếu như sau này gặp lại… Nếu như gặp lại lần nữa ngươi vẫn còn giữ ý niệm này thì hẳn nói đến!”

Sở Uyên cười tươi “Được, vậy lần nữa gặp lại ta nhất định cưới nàng làm thê tử!”

Phượng Ca mỉn cười nhưng lòng không vui nổi. Thế sự vô thường, dù tâm có vững thì cũng vướn bận thân phận… Duyên này định trước là không thành rồi!

Sau khi Sở Uyên trở về kinh không bao lâu, đại lục lại lần nữa chìm ngập trong nguy cơ chiến tranh. Sảy ra bao nhiêu chuyện, hắn cũng không có thời gian trở lại Giang Nam nữa.

Sở Quân lên ngôi thái tử, trở thành tân hoàng tương lai. Sở Uyên đến Binh bộ làm quan, phù trợ thái tử.

Sau khi dẹp loạn được Miên Trung, triều đình Phong Nguyệt dần yên ổn, Sở Quân có phái người đến Giang Nam tìm Phượng Ca nhưng người trở về nói rằng chẳng có ai gọi là Phượng Ca ở đó cả.

Sở Uyên lo lắng cho Phượng Ca nên sau khi sắp xếp ổn thỏa công vụ ở binh bộ liền lấy danh nghĩa đi tuần tra biên cương đi đến Giang Nam một chuyến. Quả như lời người phái đi nói, Giang Nam chẳng còn ai gọi là Phượng Ca cả. Ngay cả nhạc lầu trước kia cũng bị dở đi, thay vào đó là một quán ăn.

Sở Uyên có hỏi thăm mọi người nhưng ai cũng nói rằng không biết bọn họ đi đâu.

Sở Uyên có chút hoảng hốt, Phượng Ca cứ như biến mất khỏi thế gian này vậy.

Đợt đi tuần tra doanh trại biên cương trở về, Sở Uyên phải đối mặt công vụ ngập đầu. Trước tiên là Phong Quốc nội loạn cầu viện binh, tới Dạ Tuyết vì chuyện của Phong Lãnh Nguyệt mà bãi công. Thành An Thạch khuyết một lỗ hổng đành phải phong kỳ phó tướng là tướng quân thủ thành, phái thêm tướng sĩ ở kinh thành tới.

Vừa qua năm mới, chiến loạn lần nữa bùng nổ, lần này quy mô chiến trường đã mở ra toàn địa lục.

Năm Thái Hòa đế thứ 34, Sở Uyên được phong làm Duyệt Trắc vương chỉ huy vạn quân chi viện đến tiếp ứng chiến trường phía Bắc giáp Phong Nguyệt và Ngụy Quốc.

Lần này đến tiếp ứng chiến trường phía Bắc, Sở Uyên trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới ở trên chiến trường Tỏa Linh đảo gặp được ý trung nhân của mình. Chưa để Sở Uyên vui mừng hắn đã đắng lòng nhận ra Phượng Ca đứng ở trận doanh đối địch với hắn. Nàng là ma tộc!

Phượng Ca vận váy dài màu tím đen quét đất, đầu đội vòng hoa ma tộc đứng trên đài quan sát trận doanh. Đến thời khắc nhân tộc chiếm ưu thế, nàng ôm tỳ bà khẽ gảy, tiếng đàn mang theo sát thương vang vọng khắp chiến trường.

Sở Uyên nhớ mãi ngày đó, lần đầu tương phùng Phượng Ca dùng ma âm quét sạch binh sĩ nhân tộc. Nếu không phải tu sĩ phản ứng kịp thời lập kết giới bảo hộ thì quân đội ngày đó đã bị diệt sạch.

Sở Uyên mãi cũng không thông, rốt cuộc vì sao Phượng Ca lại là ma tộc? Rõ ràng năm đó gặp ở Giang Nam nàng còn là nhạc linh ôn nhu như hương, cầm âm của nàng làm biết bao người say đắm. Cớ sao gặp lại nàng đã biết thành ma tộc? Ma âm của nàng lực sát thương mạnh đến mức có thể diệt cả một đoàn quân.

Lần nữa gặp lại nhất định sẽ lấy nàng làm thê tử?!

Thật nực cười!

Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ câu “Ta còn có việc chưa hoàn thành. Nếu như sau này gặp lại… Nếu như gặp lại lần nữa ngươi vẫn còn giữ ý niệm này thì hẳn nói đến!” của nàng ngày đó có y gì rồi!

Việc nàng chưa hoàn thành lại là dẫn ma tộc tiến công Phong Nguyệt!

Nàng vậy mà lại là ma!

Sau lần tương phùng trên chiến trường đó, mỗi lần Sở Uyên và Phượng Ca gặp mặt đều ở trên chiến trường. Phượng Ca vẫn một bộ dạng lạnh lùng giúp ma tộc xâm lấn Phong Nguyệt, nàng dường như chẳng nhớ rõ hắn là ai. Trong mắt nàng ngoại trừ ma tộc đều là kẻ địch.

Sau này Sở Uyên biết được một số chuyện về ma tộc qua lời kể của một vị tiên nhân.

Trên đại lục lúc bấy giờ có năm chiến trường lớn, đại diện cho năm chiến trường là năm nữ tử bán nhân bán ma được ma tôn sắp xếp đến nhân tộc. Năm nữ tử này là bàn đạp của ma tộc phá vỡ phong ấn, là bước đầu mở màn cuộc chiến tranh.

Hiển nhiên chiến trường phía Bắc đại lục-Tỏa Linh đảo cũng là chiến trường Sở Uyên phụ trách nữ tử đại diện là Phượng Ca. Nàng không hẳn là ma tộc, là tạp huyết giữa người và ma.

Huyết mạch như Phượng Ca ở ma giới cũng chỉ là tạp huyết bị ma tộc khinh bỉ. Nhưng huyết mạch của các nàng có thể hấp thụ linh khí lẫn ma khí của trời đất, thích hợp làm vật dẫn ma khí cho ma tộc phá vỡ phong ấn.

Sở Uyên ở chiến trường Tỏa Linh đảo tốn khá nhiều thời gian để phá vỡ tuyến phòng bị cũng như phòng ma tộc đột ngột tấn công. Nhưng so với bốn chiến trường lớn khác, nhất là vùng Miên Trung, Tỏa Linh đảo là chiến trường yếu nhất của ma tộc. Chỉ tốn vài năm dưới sự hợp lực của thiên tộc đã phá được Tỏa Linh đảo.

Những ngày cuối cùng tấn công Tỏa Linh đảo, Sở Uyên không nhìn thấy Phượng Ca nữa. Theo lí thì Phượng Ca là vật dẫn ma khí của trận doanh ma tộc, luôn phải đứng đầu đánh nhân tộc nhưng nàng lại biến mất.

Cho đến khi nhân tộc tiến sâu vào Tỏa Linh đảo cũng không thấy bóng dáng nàng.

Năm Thái Hòa đế thứ 38, Duyệt Trắc Vương cùng Mục Dung và tướng quân Ngụy Quốc mang theo tu sĩ tiến công đảo Tỏa Linh.

Mất năm ngày quân nhân tộc mới tiến vào được trận doanh chính của ma tộc. Ma tộc cấp cao một phần đã chết, còn sống cũng đã bỏ lại Tỏa Linh đảo mà chạy. Hiện tại trên đảo cũng chỉ còn một số ma tộc cấp thấp bị tu sĩ tu tiên thu lại.

Sở Uyên và Mục Dung chia nhau ra tìm kiếm trong cung điện ma tộc rộng lớn trên đảo.

Sở Uyên trong lúc vô tình tìm được một căn mật thất dưới lòng đất. Hắn nhìn thấy Phượng Ca trong mật thất, tứ chi nàng bị người ta dùng đinh cố định trên tế đàn đang tỏa ra ma khí. Máu của nàng bị tế đàn hấp thụ không ngừng, như muốn rút hết máu nàng.

Trong lòng Sở Uyên lúc này trăm mối cảm xúc ngỗn ngang không nói thành lời.

Phượng Ca như cảm giác được có người tới, nàng cố gắng ngẩn đầu nhìn. Thấy rõ dung mạo người tới, nàng rõ ràng ngẩn ra nhỏ giọng thốt lên “Sở Lang?”

Sở Uyên không biết phải làm sao, hắn đã từng rất mong đợi hai tiếng “Sở Lang” này từ miệng nàng nhưng lúc này… Hắn sao cũng không vui nổi.

“Là Chàng sao?”

Sở Uyên không đáp, người trước mặt là người hắn yêu nhưng người trước mặt cũng là người dẫn ma tộc công phá lãnh thổ, bách tính của hắn!

“Xin lỗi…” Phượng Ca lẩm bẩm, giọng điệu yếu ớt “Sở Lang, xin lỗi!”

Sở Uyên không biết phải nói làm sao. Hắn nhìn hoa văn trên tế đàn không ngừng xoay tròn, không ngừng hút lấy máu nàng, lòng ẩn ẩn đau “Này… Là thế nào?”

Phượng Ca mỉn cười nhưng nước mắt lại rơi “Sở Uyên, ta có một chuyện luôn giấu chàng…”

Sở Uyên cau mày, hắn nghĩ đến một chuyện. Quả nhiên Phượng Ca nói “Đêm đó ở Giang Nam… Chúng ta say rượu loạn tính. Ta vẫn luôn giấu ngươi…”

Phượng Ca cắn môi, nước mắt rơi “Ta biết sẽ có ngày hôm nay nên ta không muốn cho chàng biết…”

“Vậy tại sao?”

Phượng Ca hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng nói nàng thật rõ “Sở Uyên, ta nhờ ngươi một chuyện có được không?”

Sở Uyên im lặng.

“Ở căn phòng nhỏ phía tây cung điện có một đứa trẻ…”

Sở Uyên giật mình, chẳng lẽ….

Phượng Ca biết hắn nghĩ gì “Không phải con ngươi. Là…” nàng bật khóc “Đứa trẻ vô tội, xin ngươi rũ lòng thương xót đưa nói rời khỏi đảo có được không? Xin ngươi đưa nó rời khỏi đảo, sau này để nó tự sinh tự diệc…”

“Là con nàng sao?”

Phượng Ca im lặng.

Sở Uyên im lặng cuối cùng bật cười nhưng trong mắt nhuốm màu đau thương. Người hắn chờ suốt bao nhiêu năm, cuối cùng lại chờ ra kết quả như vậy!

Phượng Ca đờ đẫn sắp mất đi ý thức, ăn nói cũng hàm hồ “Ta cũng không muốn sinh nó ra… Bất đắc dĩ, đứa trẻ vô tội…”

Đứa trẻ tội nghiệp là kết quả của một ma tộc cấp cao bắt ép nàng, nàng không muốn sinh nhưng phải làm sao đây?! Nó là con nàng!

“Ta cứu ngươi ra, việc khác ngươi tự làm lấy!”

Phượng Ca lắc đầu “Không kịp rồi. Xin ngươi hãy cứu nó, cũng xin ngươi hãy mau rời khỏi đây. Tỏa Linh đảo sắp bị phế rồi, một khi ta chết, trận pháp bên dưới vận hành sẽ hủy đi Tỏa Linh đảo. Xin ngươi hãy rời khỏi!”

Sở Uyên cười nhạt “Phượng Ca, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu thôi. Nàng có từng… Có từng thích ta dù chỉ một chút?”

Phượng Ca thủy chung nhìn Sở Uyên như năm đó ở nhạc lầu nàng cũng nhìn hắn như vậy “Tin ta, người duy nhất ta yêu chỉ có một… Sở Lang.”

Sở Uyên nhếch môi cười nhưng lòng đau đớn không gì tả nổi. Chờ một nữ tử bao nhiêu năm đổi lại một câu nói… Hắn còn cầu gì hơn?

Sở Uyên quay người rời đi, lệ nóng rốt cuộc cũng không gì cản nổi lăn dài trên má.

Phượng Ca nhìn bóng lưng hắn nước mắt như hạt châu rơi tí tách không ngừng. Nàng cố nói với bóng lưng hắn “Sở Lang, chàng tìm một cô gái gọi là Lục Thượng Vi. Tịch Nhi… Đang ở chỗ nàng ấy…”

Sở Uyên thoáng dừng bước, hắn đột ngột quay người nhìn nữ tử hắn yêu thương bao năm, vừa vặn thấy được ánh mắt của nàng trước khi cửa đá ầm ầm khép lại

Tịch Nhi?

Tịch Nhi là ai? Chẳng lẽ…

Sở Uyên ngẩn ra nhìn chằm chằm cửa đá, cuối cùng hắn quay người chạy vội ra khỏi cũng điện đến phía tây theo lời Phượng Ca quả nhiên nhìn thấy một đứa bé gái sơ sinh còn nằm trong tả lót.

Sở Uyên cho người rút lui khỏi Tỏa Linh Đảo.

Thuyền vừa ra khơi, Tỏa Linh đảo đã nổ mạnh, ma khí xông lên tận trời.

Sơ Uyên nhìn Tỏa Linh đảo hủy đi trong chớp mắt không thể nêu rõ tư vị trong lòng.

Phượng Ca… Nữ nhân hắn yêu đời này chết đi, Tỏa Linh đảo tuẫn tán cùng nàng.

Tiểu Ca Nhi hắn yêu… Đi rồi.

Sở Uyên đời này Phượng Ca kiếp này không có duyên phận đành phải đợi đến đời sau kiếp sau tương phùng.

—Giang Nam Sơ Kiến, Tỏa Linh Ly Biệt—

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN