Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 181: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
“Đúng rồi, có phải lão phu nhân nói để em dẫn anh đi gặp ai không?” Hình như có liên quan đến chuyện trở về.
“Vậy mà anh cũng nghe được á? Nói cho anh cũng được, đây dù gì cũng chẳng phải bí mật, lão thái thái muốn em dẫn anh đi gặp lão đạo lỗ mũi trâu. Lúc lão thái thái nhặt được em trên núi, chính vị này làm cho em một khối song sinh thạch. Song sinh thạch chính là tảng đá trên đầu giường em đấy, hẳn là anh đã nhìn thấy rồi, một nửa sáng, nửa còn lại hết sức bình thường. Trước kia cả hai đều phát sáng, một cái ban ngày sáng, một cái lại sáng vào buổi tối. Tuy thoạt nhìn là hai khối, nhưng thực chất là có chung một gốc. Ba năm trước, em vô duyên vô cớ bị bệnh nặng, về sau còn có đúng một nửa sáng lên mà thôi. Lão thái thái đã hỏi qua, ông ấy nói là không sao, sau này em vẫn rất khỏe mạnh, thậm chí còn không bao giờ sinh bệnh. Nhưng việc em không nhớ được những chuyện xảy ra trong mơ, ông ấy lại không giải thích gì cả. Em cảm thấy ông ấy chính là đang khoe khoang, đạo hạnh không sâu, tri thức nửa vời.” Hai ngón tay chụm lại tỏ vẻ chỉ một xíu xiu, đủ để thấy cô có bao nhiêu không tín nhiệm lão đạo lỗ mũi trâu kia.
Diêm Cận mâu quang chợt lóe, tay cầm đôi đũa siết chặt, xoay người chỉnh lửa. Sau đó vớt mì từ nồi ra, động tác rất thành thạo.
Nhớ tới những lời nói của Nhạc Sở Nhân, hắn có một giả thiết, mặc dù có hơi vớ vẩn nhưng hắn cảm thấy đây mới đáp án chính xác. Chuyện thần kỳ trên đời này rất nhiều, có lẽ điều này nên lý giải như vậy. (MTLTH.dđlqđ)
Song sinh thạch, đại biểu chính là một người có hai linh hồn, khối đá kia hẳn là để trấn áp hai người, làm cho các nàng cũng tồn tại, bảo trì cần bằng. Nói là hai người, chẳng phải vẫn là một người hay sao? Một phân thành hai, đúng không?
Nhưng có một ngày, một linh hồn tới thế giới kia, còn một vẫn như trước sống khỏe mạnh ở đây.
Bên cạnh đó, giấc mộng buổi tối kia chính là liên hệ giữa hai người, nhưng tỉnh lại lại không nhớ được gì cả.
Hắn tách rời hai khối đá kia, liên kết cũng bị cắt đứt. Từ nay về sau, cô là cô, nàng là nàng, hai người không còn bất cứ liên quan gì.
Tuy rẳng những điều hắn đoán chưa hẳn là chính xác, nhưng hắn tin tưởng những việc này. Hắn hy vọng Nhạc Sở Nhân này thuộc về hắn, không có bất kì quan hệ gì với Nhạc Sở Nhân kia và cả Phong gia nữa. Đời này mối quan hệ của cô, người thân thuộc với cô nhất, chỉ có hắn, không còn ai khác.
Về phần trở về….hắn không nghĩ tới. Hai mươi mấy năm trước, hắn vẫn luôn sống vì người khác, vì trách nhiệm với gia tộc, với thân nhân, với quốc gia. Hiện tại hết thảy đều đã là dĩ vãng, cứ coi như Trung Vực Nguyên soái của Đại Yến đã chết rồi.
Học làm quen với các sảng phẩm khoa học kỹ thuật của thời đại này quả thật không dễ dàng. Vừa mới bắt đầu, Diêm Cận đã cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng rồi.
Hai người cố gắng một thời gian, cả người Diêm Cận cũng đã bắt đầu thay đổi. Thay đổi này không phải là khí chất của hắn, chỉ đơn giản là thay đổi về vẻ ngoài. Việc khó nhất hiện nay chính là việc học di đọng và máy tính.
Hắn đã cắt tóc ngắn, thứ cuối cùng chứng minh hắn thuộc về thời đại phong kiến đã biến mất. Ngoại hình của hắn hiện tại chính là một quý ông đẹp trai thời hiện đại, mày kiếm mắt sáng, so với diễn viên trên phim ảnh còn đẹp hơn. Quanh thân hắn tự có một tầng lạnh lùng phòng hộ, đi trên đường rõ ràng chính là một ngôi sao đang phát sáng mà, người đều quay lại nhìn hắn.
Dựa vào sô pha, chân dài gác lên bàn trà, Diêm Cận tập trung tinh thần nghiên cứu di động trong tay, đầu hắn sắp to ra đến nơi rồi mà vẫn không hiểu lắm. (MTLTH.dđlqđ)
Hướng dẫn sử dụng? Vô dụng thôi. Càng xem càng cảm thấy mơ hồ, mắt hắn sắp biến thành hình nhang muỗi tới nơi rồi đây.
Phòng tắm mở ra, Nhạc Sở Nhân từ bên trong đi ra. Trên người chỉ bọc một cái khăn tắm, bả vai trắng non đều lộ cả ra ngoài. Cô lau tóc, đi tới bên cạnh người vẫn luôn ngồi trên sô pha.
Liếc thấy một đầu tóc ngắn của hắn, cô cong môi cười. Đầu tiên, tên cổ nhân này còn không chịu đi cắt tóc, tóc hắn còn dài hơn cả cô, định làm gì?
Cắt đi nhìn rất tốt, đẹp trai thật. Bộ dạng đẹp mắt, dáng người hoàn mĩ, đôi chân dài kia nữa, chậc chậc, cô thấy thật hâm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!