Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính


Chương 44


“Tổng cộng hết 5678 đồng, tiên sinh, ngài
muốn trả tiền mặt hay là quẹt thẻ?” Nhân viên lễ tân lễ phép nói với người
đàn ông trước mặt, sắc mặt nhịn không được hơi hơi phiếm hồng.

Tuy người đàn ông trước mắt thoạt nhìn đầy vẻ sa sút nhưng
ngoại hình hắn rất được, dáng vẻ sa sút tinh thần ngược lại còn khiến hắn thêm
soái khí, hơn nữa từ trên xuống dưới, từ cái giơ tay nhấc chân của hắn luôn có
vài phần hơi thở quý công tử, giống như một hoàng tử lưu lạc chốn nhân gian, có
thể khiến bao thiếu nữ mộng mơ ôm lòng si tưởng.

Đáng tiếc vị “hoàng tử” này bây giờ nghèo kiết xác,
Triển Thanh Viễn mở mã WeChat của mình ra, nói: “Quét WeChat đi.”

“Vâng, xin chờ một lát.”

Nhân viên lễ tân lưu loát quẹt thẻ giúp hắn, vốn dĩ số tiền
trong tài khoản WeChat của hắn là bốn số có lẻ, nháy mắt đã chuyển thành ba con
số nhìn rất nhức mắt- 666.

Đây là toàn bộ gia sản hiện tại của hắn.

Hắn không ngờ anh trai lại tuyệt tình như vậy, trực tiếp cắt
đứt nguồn sinh hoạt chính của hắn nếu không phải trong WeChat có 1 vạn đồng
không biết cho vào từ khi nào thì mấy ngày nay hắn chắc chắn phải phải ngủ
ngoài đường cái, hít gió Tây Bắc mà sống mất.

Nhưng mà ngủ ngoài đường cũng là chuyện sớm hay muộn thôi,
hôm nay hắn đã không ở nổi khách sạn rồi.

Không bằng dùng 600 đồng còn lại đánh chén bữa no nê rồi làm
quỷ bội thực?

Triển Thanh Viễn bị suy nghĩ ngu ngốc khổ sở của mình làm cho
tức cười, hắn mang hành lý ra khỏi khách sạn, tìm xe mình trong bãi đỗ xe, sau khi
ném hành lý lên thì ngồi vào ghế lái.

Hắn nhìn thương hiệu đắt tiền trên vô lăng xe, cái hộp sắt
này bán đi còn không được mấy chục vạn đâu.

Nếu thật sự cùng cực đến mức phải bán xe thì phỏng chừng bạn
bè anh em sẽ cười nhạo hắn hơn nửa năm mất.

Không, riêng chuyện bị anh mình đóng băng thẻ đã đủ khiến bọn
họ cười vui vẻ một năm rồi.

Kế hoạch ban đầu của Triễn Thanh Viễn là ném gánh nặng sang một
bên rồi cùng Quý Vi Lương yêu đương thắm thiết, tiếp tục ngày tháng làm Triển
nhị thiếu ung dung tự tại ngày trước, anh trai phụ trách kiếm tiền nuôi gia
đình, còn mình thì phụ trách tiêu tiền.

Về sau chờ người phụ nữ chết tiệt kia hết hy vọng, hắn sẽ bắt
đầu xây dựng sự nghiệp riêng mình, kiếm chút tiền mua sữa bột, chẳng phải quá
tuyệt vời sao.

Nhưng mà nghĩ thì dễ, thực tế là hắn mới đi nước đầu tiên đã
bị chính anh mình đánh què chân, càng tuyệt vọng hơn chính là anh trai còn cho
toàn bộ phương thức liên hệ của hắn vào danh sách đen, số lạ gọi đến sẽ không
nghe máy, tuyệt tình đến mức khiến Triển Thanh Viễn muốn ngửa mặt lên trời mà
khóc.

Mấu chốt, tiền thì không có, bạn gái cũng chưa tìm về được.

Thảm, thật sự thảm.

Triển nhị thiếu cười tự giễu, khởi động xe, tuyệt vọng rời
đi, chạy thẳng đến tòa chung cư của Quý Vi Lương.

Hôm nay Quý Vi Lương đi máy bay về thành phố A từ sáng, hiện
tại hẳn là sắp về đến nhà.

Cùng lúc đó, tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Trác Sâm.

Đây là  lần đầu tiên Triển Thanh Việt tới công ty sau
khi tỉnh lại, văn phòng này, hơn hai năm trước chính là nơi anh thường xuyên
nghỉ chân mỗi tuần, chỉ có điều phong cách trang hoàng hiện nay đã thay đổi
toàn bộ.

Triển Thanh Viễn là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, văn phòng
đã được hắn cải tạo trở nên hết sức xa hoa thoải mái, nơi sáng nhất trong phòng
chính là quầy rượu bày đầy rượu vang đỏ bên cạnh giá sách, có thể nói văn phòng
này chính là một đại cảnh, thậm chí có thể tưởng tượng được khung cảnh Triển
Thanh Việt nhấp một ngụm rượu sau chuyến công tác dài ngày, tầm mắt rơi trên
khung cảnh đô thị tráng lệ qua tấm cửa sổ sát đất, thật sự rất biết hưởng thụ.

“Oa, đây là văn phòng mấy trăm vạn của tổng tài thường
có trong tiểu thuyết sao?” Tinh Tinh kém hiểu biết, lần đầu tiên nhìn thấy
khung cảnh xa hoa hào nhoáng trong căn phòng này đôi mắt đều trừng lớn,
“Chói hết cả mắt rồi.”

Triển Thanh Việt thu tầm mắt đang rơi trên quầy rượu xa hoa
kia lại, hỏi: “Cô thích?”

“Không không không không không, những nơi như này làm gì
có chỗ cho người tầm thường như tôi thích, nhất định phải là con cưng của trời
như Triển tiên sinh mới xứng đáng ngồi ở văn phòng này.” Tinh Tinh hăng
hái vỗ mông ngựa.

Nhưng cái vỗ mông này hiển nhiên không khiến Triển Thanh Việt
cảm thấy thoải mái, Tinh Tinh lén nhìn mặt đoán ý, không ổn, vuốt sai trọng điểm
rồi!

Nghĩ đến lần so chiêu của Triển Thanh Việt cùng Ninh Thu Thu
sáng nay, Tinh Tinh đảo mắt một vòng, nói: “Đương nhiên, phải thêm bà chủ
Ninh tiểu thư mỹ mạo tuyệt trần mới xứng đáng sánh vai cùng ngài trên ngai
vàng.”

Quả nhiên lần này vuốt đúng chỗ, mắt thường cũng có thẻ nhìn
ra được sắc mặt Triển Thanh Việt giãn ra vài phần, nói: “Cô không tham gia
thi đấu cưỡi ngựa ở Thế vận hội mà ở chỗ này làm hộ lý của tôi quả là nhân tài
không được trọng dụng mà.”

“……” Tinh Tinh nghe hiểu anh đang ám chỉ mình
giỏi vuốt mông ngựa, vội xua tay nói, “Không phí không phí, tôi rất thích
làm hộ lý ở nơi này a, nghĩ đến việc thân thể ngài vừa khôi phục là tôi phải rời
đi tôi liền bi thương khổ sở muốn khóc, đặc biệt là bà chủ Ninh tiểu thư tốt bụng
như vậy, sau khi đi rồi tôi không được gặp cô ấy nữa hu hu hu hu.”

Triển Thanh Việt nhướng mày: “Đặc biệt là bà chủ Ninh tiểu
thư tốt bụng như vậy, sau khi đi rồi tôi không được sờ* cô ấy nữa?”

(*) Từ TT nói là “碰” có nghĩa là
“gặp, nhìn” nhưng cũng có nghĩa là “sờ”. Triển tổng toàn hiểu
nghĩa linh tinh thôi:))

Tinh Tinh: “……”

“Cốc cốc.”

Thời điểm Tinh Tinh đang định hô to “oan uổng” thì
cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, Triển Thanh Việt nhìn về phía cửa, người đến là
một người đàn ông khoảng trên dưới 30 tuổi, tây trang giày da, chính là
“mama tổng quản” của Triển Thanh Viễn  —— trợ lý Tống Kiều.

“Triển tổng, ngài tìm tôi.”

Triển Thanh Việt khẽ gật đầu, ý bảo Tinh Tinh sắp bị nghẹn chết
vì oan uổng ra ngoài trước, chờ khi cô ra ngoài rồi thì điều khiển xe lăn ra
sau bàn làm việc giám đốc, nhấc cằm với Tống Kiều, nói: “Ngồi đi.”

Tống Kiều có điểm thấp thỏm ngồi xuống.

“Tới Trác Sâm bao lâu rồi?” Triển Thanh Việt hỏi.

“Hai năm lẻ ba tháng.”

“Chỉ phụ trách việc công ty?”

Vấn đề này…… Tống Kiều lén ngẩng đầu nhìn Triển Thanh Việt
một cái, phát hiện ánh mắt đối phương đang đặt trên người, vừa vặn đụng phải
cái nhìn lén lút của hắn, khiến toàn thân Tống Kiều căng thẳng.

—— Triển đại thiếu người này thoạt nhìn rõ ràng toa nhã vô hại
hơn Triển Thanh Viễn nhiều, nhưng người thu liễm thành thục như vậy lại vô hình
tạo cho hắn một cảm giác áp lực thật lớn.

Triển nhị thiếu khó đối phó ở mặt ngoài, còn vị này lại khó ở
bên trong.

Tống Kiều không biết ngày đầu tiên vị này tới công ty đã cho
gọi hắn qua nói chuyện là vì nguyên do gì? Bao nhiêu giám đốc, trưởng phòng cấp
cao không gọi đến mà lại gọi nhân viên quèn như hắn là sao? Hay bước giết gà dọa
khỉ đầu tiên sau khi Triển Thanh Việt đứng lên nắm quyền là gọi người thân cận
nhất bên Triển Thanh Viễn đến khai đao?

Nghĩ đến đây, Tống Kiều không nhịn được rùng mình một cái, hắn
không dám nói dối, đành trả lời: “Cũng có việc riêng.”

“Tốt,” Triển Thanh Việt ném một chồng giấy lại đây,
“Vậy nói tôi nghe, những khoản tiền hơn 7 con số đã chi vào đâu.”

Tống Kiều nhìn xấp giấy tờ được ném trên bàn, là….. lịch sử
giao dịch riêng của Triển Thanh Viễn, cũng không biết Triển Thanh Việt lấy được
từ nơi nào, có điều ngay cả thẻ ngân hàng của Triển Thanh Viễn vị này cũng có
biện pháp đóng băng thì truy ra lịch sử giao dịch cũng chẳng có gì lạ.

Quả nhiên sói ẩn núp hai năm vẫn là sói, không có chuyện trở
thành Husky.

Khoản tiền Triển Thanh Viễn xuất toán khá lớn, một phần được
đem đi đầu tư, xét cho cùng thì tiền trong ngân hàng cũng không tự nở ra, cho
nên phải nghĩ cách đầu tư kiếm lời, khiến tiền sinh thêm tiền. Nhưng phần việc này
Triễn Thanh Viễn sẽ không giao cho Tống Kiều, cho nên hắn không biết những khoản
chi này đã đi đâu.

Nhưng hắn lại biết khoản còn lại, hay còn gọi là khoản tiền
dùng để nâng đỡ Quý Vi Lương.

Bao gồm việc thành lập công ty đầu tư điện ảnh Hâm Đỉnh, phòng
marketing và các loại phí marketing, cùng với khoản đầu tư cho Quý Vi Lương mở
phòng làm việc tư nhân chính cô làm chủ, tất cả đều là Triển Thanh Viễn ra lệnh,
Tống Kiều một tay xử lý.

Bởi vì lịch sử giao dịch có ngày tháng cùng lượng tiền cụ thể
cho nên Tống Kiều hoàn toàn có thể chỉ ra khoản chi nào đã qua tay hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN